Vương Ngạn ngủ đến tận sáng ngày hôm sau.
Lúc mà hắn thức dậy vừa gần giờ vào lớp, điện thoại bị Hạng Từ oanh tặc liên tục. Hắn thậm chí không để ý đến mà còn ngồi ngẩn ngơ như đang nhớ lại gì đó.
Nghĩ được một lúc thì đầu lại đau, mà không nghĩ tới thì hắn lại bước rức bực bội.
“Hạng hai”.....hình như cũng không đáng ghét như hắn nghĩ, thậm chí còn có chút.
Có chút....
Có chút.....
“Đệt mẹ nó !!!!”
“Mày mở cửa ra cho ông !!!!”
Giọng Hạng Từ vang lên chói tai cực kỳ, cửa cũng bị đập đến vang lên rầm rầm, có thể biết được người bên ngoài đã mất kiên nhẫn đến mức nào.
Vương Ngạn chậm rì rì mở cửa ra, trong mắt hắn không có thằng bạn kia mà chỉ có thẫn thờ.
Hạng Từ không nói hai lời liền xông vào, cậu ta hung hăng nện vào đầu hắn một cú thật đau, nhưng Vương Ngạn ngoại trừ hơi hơi nhíu mày thì cũng không có phản ứng gì khác.
“Sau mày ở đây ?”
Sau khi bừng tỉnh giấc mộng, hắn mơ hồ hỏi.
“Tiết văn được nghĩ” Hạng Từ la lớn, sợ tên điếc Vương Ngạn không nghe được
“Thầy Viên ?”
“Ừ, nghe nói vợ ổng sinh rồi”
“Ồ”
Hạng Từ: “.......”
Cậu ta không tìm thấy chỗ ngồi, cũng chẳng để ý đến những đồ vật khác trong phòng trực tiếp quơ chiếc chăn trên giường Vương Ngạn sát vào tường.
“Đậu má !!”
Cậu chàng nhìn chiếc giường kia như nhìn thảm họa, trên giường trắng toàn là máu và những vết nhàu nhĩ trông kinh người.
Không biết đầu óc nhảy tới đâu, cậu chàng mơ hồ hỏi.
“Mày bóc tem rồi à ? Ác tới mức chơi ra máu luôn ?”
Vương Ngạn giật mình, trực tiếp lấy bình nước sắp hết được đặt gần tường ném vào thằng bạn của mình.
“Mẹ mày mới bóc tem, tao....bệnh”
“Mày bệnh ? Mày cũng bệnh giống như con người sao ?” Hạng Từ ánh mắt sâu xa nhìn Vương Ngạn.
Vương Ngạn dứt khoát không nói nữa, đi đến giường dỡ hết ga giường dính máu và bao gối ra, đi vào nhà vệ sinh.
Hạng Từ lúc này mới nhìn tới chiếc giường đối diện tìm chỗ ngồi, giật mình nhìn chiếc chăn màu cam cam, cái gối màu cam cam và cả ga giường cũng màu cam cam.
“Mày....có bạn cùng phòng rồi à ?” Cậu chàng hét to sợ thằng bạn trong nhà vệ sinh không nghe được.
“Mày la nhỏ thôi, sợ kí túc xá bên cạnh không nghe thấy hả ?”
“Mày có bạn cùng phòng rồi hả ?” Hạng Từ nhỏ giọng lại như thể đang thì thầm hỏi lại.
“Ừ” Vương Ngạn trả lời lại.
“Ai vậy ?” Hạng Từ hình như rất tò mò, cậu chàng bóp bóp trái cam bằng bông trên bàn, có vẻ rất thích thú.
Vương Ngạn ngâm xong ga giường và ga gối thì đi ra ngoài, thấy thằng bạn của mình cứ nghịch đồ của người khác. Mặc dù bình thường hắn sẽ không để tâm lắm, nhưng bây giờ hắn không bình thường.
“Mày bỏ xuống” Giọng hắn khàn khàn, có hơi mệt mỏi.
Hạng Từ bĩu môi.
“Mày xong chưa ? Đi căn tin đi, mau đồ ăn bồi bổ cho người bệnh, dạo này mày không học tiết nào, Cô Trang hỏi mày lắm”
Cô Trang là gái viên chủ nhiệm lớp a1, họ Lê, vô nghiêm khắc nên cũng chẳng ai dám đặt biệt danh cho cô, nhưng khác với tính tình nghiêm khắc, mặt cô lại có phần hiền hậu hơn nhiều, cô cũng rất quan tâm học sinh, đặc biệt là học sinh giỏi.
Vương Ngạn định từ chối, nhưng lại không muốn ở kí túc xá nên cũng đi theo đến căn tin luôn.
Trên đường, Hạng Từ trông có vẻ rất vui. Điện thoại trong túi quần đột nhiên ting một tiếng, rồi cách khoảng ba giây lại tinh tinh tinh quá trời tiếng. Hạng Từ mở tin nhắn ra coi, một tin được ghim lên trên đầu nhóm chat, vì sợ trôi tin nên cô Trang ghim hẳn lên.
“Cô Trang thông báo trong nhóm kìa....đệt mẹ !”
Vương Ngạn: “?”
Hắn lấy điện thoại ra, nhóm chat lớp bị tắt thông báo nên không kêu, hắn chậm rãi lướt hết mấy tin nhắn than thở dưới cùng lên đến tin nhắn của cô Trang.
Chủ nhiệm-Lê Trang: [Nhà trường thông báo: cuộc thì cuối kì một sẽ được chuyển đổi thành cuộc thi kiểm tra năng lực, thành tích cuộc thi này sẽ được tổng kết lại, sau đó sắp xếp thành tích theo kết quả đã tổng kết thành một lớp, một lớp sẽ có 30 học sinh]
Chủ nhiệm-Lê Trang: [Tụi em lo mà học cho tốt !!!]
Tin nhắn phía dưới toàn là than vãn và chia buồn bởi vì phải chia xa nhau, Vương Ngạn không xem hết, chỉ xem trọng điểm.
Thành tích.....tổng kết......thành một lớp riêng......a......hiểu.
“Đệt má ! Tao....mày ! Ngạn ơi !”
Hạng Từ suýt thì lảo đảo ngã thằng vào thùng rác.
“Ngạn ơi ! Anh em ch-“
“Ngạn con mẹ mày !”
Ngạn Ngạn, Tiểu Ngạn, Ngạn, là mấy cái tên hắn ghét được gọi nhất trên đời, ngoại trừ người thân cận lắm hắn mới miễn cưỡng cho gọi, và tất nhiên ! Hạng Từ-Thằng bạn xấu không hề lo học hành, toàn lo chơi không nằm trong số người hắn cho gọi tên thân cận.
“Mày nở lòng nào như vậy ? Giúp anh em đi, anh em lần này sẽ học thật giỏi để được cùng bàn với mày-“
“Với top 500 của mày ? Muốn chung lớp với top 30 ? Mà chỉ cần trong hai tuần ôn thi cuối học kì ? Mày mơ à ?”
Hạng Từ hơi giật giật môi, biểu tình thống khổ vô tận như nghe phải lời từ chối của mối tình đầu.
Lúc mà hắn thức dậy vừa gần giờ vào lớp, điện thoại bị Hạng Từ oanh tặc liên tục. Hắn thậm chí không để ý đến mà còn ngồi ngẩn ngơ như đang nhớ lại gì đó.
Nghĩ được một lúc thì đầu lại đau, mà không nghĩ tới thì hắn lại bước rức bực bội.
“Hạng hai”.....hình như cũng không đáng ghét như hắn nghĩ, thậm chí còn có chút.
Có chút....
Có chút.....
“Đệt mẹ nó !!!!”
“Mày mở cửa ra cho ông !!!!”
Giọng Hạng Từ vang lên chói tai cực kỳ, cửa cũng bị đập đến vang lên rầm rầm, có thể biết được người bên ngoài đã mất kiên nhẫn đến mức nào.
Vương Ngạn chậm rì rì mở cửa ra, trong mắt hắn không có thằng bạn kia mà chỉ có thẫn thờ.
Hạng Từ không nói hai lời liền xông vào, cậu ta hung hăng nện vào đầu hắn một cú thật đau, nhưng Vương Ngạn ngoại trừ hơi hơi nhíu mày thì cũng không có phản ứng gì khác.
“Sau mày ở đây ?”
Sau khi bừng tỉnh giấc mộng, hắn mơ hồ hỏi.
“Tiết văn được nghĩ” Hạng Từ la lớn, sợ tên điếc Vương Ngạn không nghe được
“Thầy Viên ?”
“Ừ, nghe nói vợ ổng sinh rồi”
“Ồ”
Hạng Từ: “.......”
Cậu ta không tìm thấy chỗ ngồi, cũng chẳng để ý đến những đồ vật khác trong phòng trực tiếp quơ chiếc chăn trên giường Vương Ngạn sát vào tường.
“Đậu má !!”
Cậu chàng nhìn chiếc giường kia như nhìn thảm họa, trên giường trắng toàn là máu và những vết nhàu nhĩ trông kinh người.
Không biết đầu óc nhảy tới đâu, cậu chàng mơ hồ hỏi.
“Mày bóc tem rồi à ? Ác tới mức chơi ra máu luôn ?”
Vương Ngạn giật mình, trực tiếp lấy bình nước sắp hết được đặt gần tường ném vào thằng bạn của mình.
“Mẹ mày mới bóc tem, tao....bệnh”
“Mày bệnh ? Mày cũng bệnh giống như con người sao ?” Hạng Từ ánh mắt sâu xa nhìn Vương Ngạn.
Vương Ngạn dứt khoát không nói nữa, đi đến giường dỡ hết ga giường dính máu và bao gối ra, đi vào nhà vệ sinh.
Hạng Từ lúc này mới nhìn tới chiếc giường đối diện tìm chỗ ngồi, giật mình nhìn chiếc chăn màu cam cam, cái gối màu cam cam và cả ga giường cũng màu cam cam.
“Mày....có bạn cùng phòng rồi à ?” Cậu chàng hét to sợ thằng bạn trong nhà vệ sinh không nghe được.
“Mày la nhỏ thôi, sợ kí túc xá bên cạnh không nghe thấy hả ?”
“Mày có bạn cùng phòng rồi hả ?” Hạng Từ nhỏ giọng lại như thể đang thì thầm hỏi lại.
“Ừ” Vương Ngạn trả lời lại.
“Ai vậy ?” Hạng Từ hình như rất tò mò, cậu chàng bóp bóp trái cam bằng bông trên bàn, có vẻ rất thích thú.
Vương Ngạn ngâm xong ga giường và ga gối thì đi ra ngoài, thấy thằng bạn của mình cứ nghịch đồ của người khác. Mặc dù bình thường hắn sẽ không để tâm lắm, nhưng bây giờ hắn không bình thường.
“Mày bỏ xuống” Giọng hắn khàn khàn, có hơi mệt mỏi.
Hạng Từ bĩu môi.
“Mày xong chưa ? Đi căn tin đi, mau đồ ăn bồi bổ cho người bệnh, dạo này mày không học tiết nào, Cô Trang hỏi mày lắm”
Cô Trang là gái viên chủ nhiệm lớp a1, họ Lê, vô nghiêm khắc nên cũng chẳng ai dám đặt biệt danh cho cô, nhưng khác với tính tình nghiêm khắc, mặt cô lại có phần hiền hậu hơn nhiều, cô cũng rất quan tâm học sinh, đặc biệt là học sinh giỏi.
Vương Ngạn định từ chối, nhưng lại không muốn ở kí túc xá nên cũng đi theo đến căn tin luôn.
Trên đường, Hạng Từ trông có vẻ rất vui. Điện thoại trong túi quần đột nhiên ting một tiếng, rồi cách khoảng ba giây lại tinh tinh tinh quá trời tiếng. Hạng Từ mở tin nhắn ra coi, một tin được ghim lên trên đầu nhóm chat, vì sợ trôi tin nên cô Trang ghim hẳn lên.
“Cô Trang thông báo trong nhóm kìa....đệt mẹ !”
Vương Ngạn: “?”
Hắn lấy điện thoại ra, nhóm chat lớp bị tắt thông báo nên không kêu, hắn chậm rãi lướt hết mấy tin nhắn than thở dưới cùng lên đến tin nhắn của cô Trang.
Chủ nhiệm-Lê Trang: [Nhà trường thông báo: cuộc thì cuối kì một sẽ được chuyển đổi thành cuộc thi kiểm tra năng lực, thành tích cuộc thi này sẽ được tổng kết lại, sau đó sắp xếp thành tích theo kết quả đã tổng kết thành một lớp, một lớp sẽ có 30 học sinh]
Chủ nhiệm-Lê Trang: [Tụi em lo mà học cho tốt !!!]
Tin nhắn phía dưới toàn là than vãn và chia buồn bởi vì phải chia xa nhau, Vương Ngạn không xem hết, chỉ xem trọng điểm.
Thành tích.....tổng kết......thành một lớp riêng......a......hiểu.
“Đệt má ! Tao....mày ! Ngạn ơi !”
Hạng Từ suýt thì lảo đảo ngã thằng vào thùng rác.
“Ngạn ơi ! Anh em ch-“
“Ngạn con mẹ mày !”
Ngạn Ngạn, Tiểu Ngạn, Ngạn, là mấy cái tên hắn ghét được gọi nhất trên đời, ngoại trừ người thân cận lắm hắn mới miễn cưỡng cho gọi, và tất nhiên ! Hạng Từ-Thằng bạn xấu không hề lo học hành, toàn lo chơi không nằm trong số người hắn cho gọi tên thân cận.
“Mày nở lòng nào như vậy ? Giúp anh em đi, anh em lần này sẽ học thật giỏi để được cùng bàn với mày-“
“Với top 500 của mày ? Muốn chung lớp với top 30 ? Mà chỉ cần trong hai tuần ôn thi cuối học kì ? Mày mơ à ?”
Hạng Từ hơi giật giật môi, biểu tình thống khổ vô tận như nghe phải lời từ chối của mối tình đầu.