Thanh Giang Ninh quấn chăn đứng gần ngay cửa ra ban công. Cậu nhìn anh, cặp mắt màu hổ phách phiêu đãng mà phong tình, gương mặt cậu vẫn còn hơi đỏ, tin tức tố ngọt ngào lượn lờ trong không khí.
Tóc cậu có hơi bết, chắc là do mồ hôi, anh nghĩ vậy.
Vương Ngạn lập tức căng thẳng đến mức nuốt một ngụm nước bọt, hầu kết hắn lay động nhẹ nhàng nhưng cổ họng vẫn chưa xua được cơn khô rát.
Ánh mắt Thanh Giang Ninh nhìn hắn mơ hồ có chút kì lạ. Kiểu như nhìn cái thằng lấy mất sổ gạo của gia đình nghèo khó bốn người.
Mãi lâu sau, Vương Ngạn mới cất lời trước.
“Để tôi giải thích”
“Hứ ! Muốn tôi gọi cậu là chủ tịch à ? Mơ đi cưng !”
Cậu nói xong liền lết cái chăn vào lại phòng.
Vương Ngạn: ????
Trong đầu anh hiện lên một dấu chấm hỏi to tổ chảng, đôi mắt nhìn theo bóng lưng của cậu.
Lưng cậu thẳng tắp lộ ra khỏi chăn, tiếc là Thanh Giang Ninh đã mặc lại quần áo rồi, nếu không mặc, chưa biết chừng dưới đó còn có một cảnh quan tuyệt đẹp khác.
Hai chân Vương Ngạn bước theo cậu. Vào tới phòng, cơn gió pha lẫn chút sương chợt biến mất, thay vào đó là cái ấm áp của điều hoà và hương tin tức tố ngọt ngào mùi cam.
Thanh Giang Ninh quãng cái chăn lại lên giường, tay cầm một tờ giấy gì đó không rõ được lấy từ ví của mình ra.
Tờ giấy trắng xanh sạch sẽ, được gấp lại gọn gàng để trong cùng của ví tưởng chừng không bao giờ lấy ra nay loại cần dùng tới.
Nội tâm của cậu thở dài một hơi.
Vương Ngạn nhìn cái người nọ đi tới trước mặt mình.
Hắn bất ngờ nhận ra, cậu thật sự lớn rồi.
Khác với vẻ đẹp thuần nhẹ nhàng hồi còn 17, 18. Thanh Giang Ninh bây giờ sắc sảo hơn, quyến rũ hơn hẳn. Đôi mắt màu hổ phách mỗi khi nhìn vào mặt người khác thì hơi khép hờ lại. Nếu lúc ấy mà nở thêm một nụ cười nữa trông cậu sẽ càng thêm nét ranh mãnh như hồ ly câu nhân.
Thanh Giang Ninh một phát đập miếng giấy của mình vào ngực hắn.
Vương Ngạn vốn chưa hết ngạc nhiên, không giơ tay chụp kịp, đành trơ mắt nhìn miếng giấy không rõ kia rơi xuống.
Vương Ngạn: ????
Thanh Giang Ninh thấy hành động này lập tức cực kỳ tức giận. Vương Ngạn có thể nhìn thấy trong con người kia nổi lên một ngọn lửa bập bùng cháy.
Hắn thất kinh, vội vàng cúi người muốn nhặt lên. Nhưng lại chậm hơn cậu một bước.
Thanh Giang Ninh cúi người nhặt miếng giấy. Bàn tay của anh đưa ra vừa đúng lúc chạm vào tóc cậu.
Mới đầu là một cảm giác mềm mại, sau đó lại lành lạnh dính dính.
Vương Ngạn nhíu mày nhìn phần tóc bết của cậu. Thấy cậu sắp đứng lên hắn liền thì tay lại. Bàn tay vừa vặn được mắt quét qua.
Một vết đỏ trên ba ngón tay vừa nhẹ nhàng vừa lưu loát. Tự hồ như được dùng bằng cọ lông vẽ lên vài nét chữ thư pháp.
Hắn đưa tay lên mũi ngửi. Lập tức ngửi được mùi tanh ngọt pha lẫn chút mùi của sắc.
Đầu Vương Ngạn nhảy số lộn tùng phèo rồi dừng tại một vị trí khiến hắn thất kinh.
Máu ?
Máu sao ?
Máu thật !!!
“Thanh Giang Ninh ?!!”
Vương Ngạn bắt lấy vai cậu. Thanh Giang Ninh cảm nhận được sự đau đớn truyền đến từ cánh tay như đang truyền tín hiệu cầu cứu đến đại não. Đại não cố gắng dãy dụa nhưng cơ thể lại chẳng thoát ra được cánh tay to lớn đó.
Cậu đau, nhăn mặt.
Vương Ngạn chạm vào phần tóc bết của cậu. Bàn tay ngay sau đó liền nhận được một đống máu vẫn chưa ô xi hoá thành đen, tươi roi rói.
Cái này hoàn toàn không phải hồ môi mà là máu !!!
Là máu !!!
Là máu đó !!!
“Đau...” Thanh Giang Ninh rên lên một tiếng mới khiến Vương Ngạn chú ý đến bàn tay đang bóp chặt người ta của mình. Hắn thả lỏng lực tay nhưng vẫn không hề buông ra.
“Thanh Giang Ninh, cậu bị ngã sao ?”
Vương Ngạn hốt hoảng đưa bàn tay đang run rẩy đến trước mặt cho cậu nhìn. Toàn là chất lỏng màu đỏ dính lên trên đó.
Thanh Giang Ninh nhìn rồi liếu lưỡi luôn.
Không ai nói thì không sao, chứ có người nói thì lập tức có sao liền. Thanh Giang Ninh cảm nhận sâu sắc được cơn đau đớn như mũi khoang đang khoang sâu vào não. Cậu theo bản năng đưa tay lên đầu. Muốn giảm bớt cơn đau.
Nhưng bàn tay lại chạm tới một bàn tay khác to lớn hơn rất nhiều.
Vương Ngạn chưa bao giờ gặp tình trạng này, là hắn được người khác chăm sóc, chứ hắn chưa bao giờ chăm sóc người khác, hắn có tính tự chủ rất mạnh mẽ, chưa bao giờ để mất kiểm soát .
Nhưng tnh tạng bây giờ của hắn càng đừng nói là lấy cái gì đó băng vết thương lại, đến cả việc bình tĩnh tinh thần đang hoảng loạn hắn cũng không làm được.
Huống chi, người đứng trước mặt hắn, sau này hắn còn đề cao hơn cả tính mạng của mình nữa.
“Tôi đưa em đến bệnh viện, đừng chạm vào, lỡ có gì thì sao ?”
Vương Ngạn bế cậu lên rất lưu loát.
Thanh Giang Ninh không muốn bị bết kiểu công chúa này lập tức bĩu môi.
“Buông ra, bế như vậy đầu càng đau”
Vương Ngạn sau khi nghe lời này rất tự giác thật cậu xuống đất. Miệng không ngừng thốt ra câu trấn an.
“Không đau....không đau đâu, cố chịu một chút...”
Thanh Giang Ninh đi trước hắn, bỗng dưng nở nụ cười.
Tác giả có lời muốn nói:
“Đoán xem đoán xem đoán xem, tiếp theo tác giả sẽ viết thế nào nào !!!”
Tóc cậu có hơi bết, chắc là do mồ hôi, anh nghĩ vậy.
Vương Ngạn lập tức căng thẳng đến mức nuốt một ngụm nước bọt, hầu kết hắn lay động nhẹ nhàng nhưng cổ họng vẫn chưa xua được cơn khô rát.
Ánh mắt Thanh Giang Ninh nhìn hắn mơ hồ có chút kì lạ. Kiểu như nhìn cái thằng lấy mất sổ gạo của gia đình nghèo khó bốn người.
Mãi lâu sau, Vương Ngạn mới cất lời trước.
“Để tôi giải thích”
“Hứ ! Muốn tôi gọi cậu là chủ tịch à ? Mơ đi cưng !”
Cậu nói xong liền lết cái chăn vào lại phòng.
Vương Ngạn: ????
Trong đầu anh hiện lên một dấu chấm hỏi to tổ chảng, đôi mắt nhìn theo bóng lưng của cậu.
Lưng cậu thẳng tắp lộ ra khỏi chăn, tiếc là Thanh Giang Ninh đã mặc lại quần áo rồi, nếu không mặc, chưa biết chừng dưới đó còn có một cảnh quan tuyệt đẹp khác.
Hai chân Vương Ngạn bước theo cậu. Vào tới phòng, cơn gió pha lẫn chút sương chợt biến mất, thay vào đó là cái ấm áp của điều hoà và hương tin tức tố ngọt ngào mùi cam.
Thanh Giang Ninh quãng cái chăn lại lên giường, tay cầm một tờ giấy gì đó không rõ được lấy từ ví của mình ra.
Tờ giấy trắng xanh sạch sẽ, được gấp lại gọn gàng để trong cùng của ví tưởng chừng không bao giờ lấy ra nay loại cần dùng tới.
Nội tâm của cậu thở dài một hơi.
Vương Ngạn nhìn cái người nọ đi tới trước mặt mình.
Hắn bất ngờ nhận ra, cậu thật sự lớn rồi.
Khác với vẻ đẹp thuần nhẹ nhàng hồi còn 17, 18. Thanh Giang Ninh bây giờ sắc sảo hơn, quyến rũ hơn hẳn. Đôi mắt màu hổ phách mỗi khi nhìn vào mặt người khác thì hơi khép hờ lại. Nếu lúc ấy mà nở thêm một nụ cười nữa trông cậu sẽ càng thêm nét ranh mãnh như hồ ly câu nhân.
Thanh Giang Ninh một phát đập miếng giấy của mình vào ngực hắn.
Vương Ngạn vốn chưa hết ngạc nhiên, không giơ tay chụp kịp, đành trơ mắt nhìn miếng giấy không rõ kia rơi xuống.
Vương Ngạn: ????
Thanh Giang Ninh thấy hành động này lập tức cực kỳ tức giận. Vương Ngạn có thể nhìn thấy trong con người kia nổi lên một ngọn lửa bập bùng cháy.
Hắn thất kinh, vội vàng cúi người muốn nhặt lên. Nhưng lại chậm hơn cậu một bước.
Thanh Giang Ninh cúi người nhặt miếng giấy. Bàn tay của anh đưa ra vừa đúng lúc chạm vào tóc cậu.
Mới đầu là một cảm giác mềm mại, sau đó lại lành lạnh dính dính.
Vương Ngạn nhíu mày nhìn phần tóc bết của cậu. Thấy cậu sắp đứng lên hắn liền thì tay lại. Bàn tay vừa vặn được mắt quét qua.
Một vết đỏ trên ba ngón tay vừa nhẹ nhàng vừa lưu loát. Tự hồ như được dùng bằng cọ lông vẽ lên vài nét chữ thư pháp.
Hắn đưa tay lên mũi ngửi. Lập tức ngửi được mùi tanh ngọt pha lẫn chút mùi của sắc.
Đầu Vương Ngạn nhảy số lộn tùng phèo rồi dừng tại một vị trí khiến hắn thất kinh.
Máu ?
Máu sao ?
Máu thật !!!
“Thanh Giang Ninh ?!!”
Vương Ngạn bắt lấy vai cậu. Thanh Giang Ninh cảm nhận được sự đau đớn truyền đến từ cánh tay như đang truyền tín hiệu cầu cứu đến đại não. Đại não cố gắng dãy dụa nhưng cơ thể lại chẳng thoát ra được cánh tay to lớn đó.
Cậu đau, nhăn mặt.
Vương Ngạn chạm vào phần tóc bết của cậu. Bàn tay ngay sau đó liền nhận được một đống máu vẫn chưa ô xi hoá thành đen, tươi roi rói.
Cái này hoàn toàn không phải hồ môi mà là máu !!!
Là máu !!!
Là máu đó !!!
“Đau...” Thanh Giang Ninh rên lên một tiếng mới khiến Vương Ngạn chú ý đến bàn tay đang bóp chặt người ta của mình. Hắn thả lỏng lực tay nhưng vẫn không hề buông ra.
“Thanh Giang Ninh, cậu bị ngã sao ?”
Vương Ngạn hốt hoảng đưa bàn tay đang run rẩy đến trước mặt cho cậu nhìn. Toàn là chất lỏng màu đỏ dính lên trên đó.
Thanh Giang Ninh nhìn rồi liếu lưỡi luôn.
Không ai nói thì không sao, chứ có người nói thì lập tức có sao liền. Thanh Giang Ninh cảm nhận sâu sắc được cơn đau đớn như mũi khoang đang khoang sâu vào não. Cậu theo bản năng đưa tay lên đầu. Muốn giảm bớt cơn đau.
Nhưng bàn tay lại chạm tới một bàn tay khác to lớn hơn rất nhiều.
Vương Ngạn chưa bao giờ gặp tình trạng này, là hắn được người khác chăm sóc, chứ hắn chưa bao giờ chăm sóc người khác, hắn có tính tự chủ rất mạnh mẽ, chưa bao giờ để mất kiểm soát .
Nhưng tnh tạng bây giờ của hắn càng đừng nói là lấy cái gì đó băng vết thương lại, đến cả việc bình tĩnh tinh thần đang hoảng loạn hắn cũng không làm được.
Huống chi, người đứng trước mặt hắn, sau này hắn còn đề cao hơn cả tính mạng của mình nữa.
“Tôi đưa em đến bệnh viện, đừng chạm vào, lỡ có gì thì sao ?”
Vương Ngạn bế cậu lên rất lưu loát.
Thanh Giang Ninh không muốn bị bết kiểu công chúa này lập tức bĩu môi.
“Buông ra, bế như vậy đầu càng đau”
Vương Ngạn sau khi nghe lời này rất tự giác thật cậu xuống đất. Miệng không ngừng thốt ra câu trấn an.
“Không đau....không đau đâu, cố chịu một chút...”
Thanh Giang Ninh đi trước hắn, bỗng dưng nở nụ cười.
Tác giả có lời muốn nói:
“Đoán xem đoán xem đoán xem, tiếp theo tác giả sẽ viết thế nào nào !!!”