Thanh Giang Ninh lê lết tấm thân sau hai tiết toán trở về kí túc xá. Cậu tuy là học sinh giỏi nhưng cũng ghét môn toán thích môn văn như bao học sinh khác.
Vương Ngạn hẳn còn ngủ, trên giường hắn lên một ngọn núi nhỏ. Cậu cũng không quan tâm, bài tập hôm nay phải nộp hôm qua lại không làm được hết, bị phê bình khiến tâm trạng cậu hôm nay không được tốt lắm.
Thấy Đồng Dụ ngồi nhắn tin với Tuyết Như cười khà khà như thằng ngu cậu cũng muốn đánh mặc dù ngày nào cậu chàng cũng vậy. Hôm nay lại đặc biệt ngứa mắt.
Thanh Giang Ninh ngồi bần thần trước bàn học, bài tập hôm nay không ít, nhưng cậu lại không có hứng làm.
Một xúc cảm lạnh lẽo dán lên da mặt, cậu căng chặt hàm răng, giật mình lui ra sau hai bước ngã cả ghế ngồi.
Người trước mắt cầm một lon coca lạnh vẫn còn bốc khói dán lên mặt cậu.
“A !”
Thanh Giang Ninh bị làm cho giật mình nên nóng nảy muốn chửi, cậu cầm lấy trái cam bằng bông của mình quăng đi.
Vương Ngạn vốn chỉ muốn cúng cho cậu một lon coca xem như cảm ơn mà đi tận ra ngoài trường học, muốn cứu vớt mốt quan hệ này lên một tầm cao mới. Mà chưa thấy cao té đã đau rồi.
Trái cam đập thẳng vào mặt hắn, không có lực sát thương, chỉ có mùi cảm nhè nhẹ chen vào mũi rất dễ ngửi.
Hai người đứng ngây ngốc nhìn nhau.
Vương Ngạn biết, tên nhóc cam nhỏ này ăn mềm không ăn cứng, chỉ có thể dùng nội lực thâm hậu mới có thể thuần hoá được. Hắn từ từ nói.
“Ngày hôm qua.....cảm ơn, cho cậu”
Lon coca không được bán ở căn tin, có hương vị ngọt ngọt, cay cay, vẫn còn đang bốc khói lạnh thu hút cậu phải nuốt một ngụm nước bọt, nhưng vạn vật không thể nào có cách giải quyết đơn giản như vậy. Đưa một lon coca là xong à ?
“Tôi không thèm, cậu tự mình uống đi”
Thanh Giang Ninh dứt khoát trả lời, dựng lại cái ghế bị ngã trên đất lên.
Sau lưng, ánh mắt thất vọng của Vương Ngạn nhìn chằm chằm vào tấm lưng nhỏ gầy của cậu, tựa hồ muốn đâm thủng nó ra thành một cái lổ.
Thanh Giang Ninh hơi rùng mình, cậu nhìn cái tên “Hạng nhất”. Hắn vẫn còn cầm lon coca trên tay, có lẽ nó quá lạnh, làm bàn tay hắn trắng bệch ra khói bốc xung quanh tăng thêm phần chân thật. Gương mặt....gương mặt chẳng khác gì chó bị chửi nhưng không biết tại sao mình bị chửi. Nó vẫn nhìn chỉ với cặp mắt mong chờ long lanh.
Cậu có thể chịu đựng việc người khác chửi cậu, nhưng không thể chịu đựng được việc người khác dùng cách này để tấn công vào tâm lí mỏng manh yêu màu cam của mình.
Trời sui đất khiến, cậu đưa tay nhận lấy lon coca kia.
Thật lạnh.....
Thanh Giang Ninh xí một tiếng rồi quay đầu đi vào nhà vệ sinh.
Ơi một nơi mà cậu không thấy được, con chó kia lại thay đổ ánh mắt, từ đáng thương biến thành đói khát, như muốn nuốt lấy trái cam có vỏ dày, nhưng từng muối cam lại thanh ngọt dịu dàng.
Trái cam bằng bông bị hắn nắm lấy, bóp bóp nhẹ nhàng. Mùi cam dần bị thay thế bằng mùi ngô ngọt bùi.
Hắn đã dùng một buổi sáng để sắp xếp suy nghĩ miên man của mình về cam nhỏ, kết quả lại không ra được gì hết.
Vậy nên Vương Ngạn quyết định, cứ chơi hết mình là được, quan tâm đéo gì.
“Thanh Giang Ninh” Hắn ngồi trên giường, ánh mắt lại chằm chằm bóng lưng đang ngồi trên bàn gọi một tiếng.
“Gì ?” Cậu ngờ nghệch xoay đầu lại, tóc mái rũ xuống trước kia đã bị kẹp lên bởi một cái kẹp có hình quả cam nhỏ màu cam cháy, để lộ gương mặt non nớt mà thanh thuần kia.
Vương Ngạn kinh ngạt nhìn, miệng hơi mơ mở.
“Sắp lớp lại...-“
“Gì ? Nói chuyện lớn lên coi”
“Răng cậu rất trắng !”
Nói xong hắn trùm chăn lên đầu không quan tâm nữa.
Thanh Giang Ninh ngờ nghệch. Xoay người tiếp tục làm bài tập.
30 phút trôi qua, đồng hồ cứ tí tách khiến Vương Ngạn muốn ngủ cũng không được, lại đi nhìn bóng lưng người nào đó vẫn ngay thẳng như cũ. Nhìn một chút, nhìn tới khi người ta lên giường ngủ, đắp chăn, ôm lấy trái cam bằng bông, úp mặt vào tường, ngủ.
Hắn vẫn không ngủ được.
“Có gì ? Nói đi Ngạn cô nương, bày đặt e thẹn”
Thanh Giang Ninh lật người.
Giường kí túc xá được chia thành hai bên đối xứng, nên bây giờ hai người đang dối diện nhau.
“Nghe nói sắp lớp lại”
“Ừ, rồi sao ?”
Rồi sao ?
Rồi nói gì nữa ?
Ai biết ?
“Tôi sẽ.....” Hắn ngập ngừng.
Vốn dĩ định nói “Tôi với cậu có lẽ sẽ ngồi cùng một bàn, chúng ta cùng nhau làm quen trước nhé” như mãi chẳng thế thốt ra được, cứ cảm thấy ngượng miệng thế nào ấy.
Thế là “Tôi sẽ là người ngồi bên trong, cạnh cửa sổ, bởi vì tôi đứng nhất, đừng có giành”
Lời nói cứ như vậy ra khỏi miệng như nước chảy mây trôi, hắn cũng yên tâm đi ngủ. Nhưng có người vẫn không ngủ.
Thanh Giang Ninh nghiến răng nghiến lợi.
Cậu đang nghi ngờ tên này có phải là đang ra vẻ hay không hay chỉ là tiện miệng nói.
Ý số một 100%
Ý số hai 0%
Tên điên kia đang ra vẻ !
Thanh Giang Ninh hậm hực đắp chăn lên đầu.
Vương Ngạn !
Tên chó !
Ông mày phải đạp đổ mày cho bằng đượcc !
Vương Ngạn hẳn còn ngủ, trên giường hắn lên một ngọn núi nhỏ. Cậu cũng không quan tâm, bài tập hôm nay phải nộp hôm qua lại không làm được hết, bị phê bình khiến tâm trạng cậu hôm nay không được tốt lắm.
Thấy Đồng Dụ ngồi nhắn tin với Tuyết Như cười khà khà như thằng ngu cậu cũng muốn đánh mặc dù ngày nào cậu chàng cũng vậy. Hôm nay lại đặc biệt ngứa mắt.
Thanh Giang Ninh ngồi bần thần trước bàn học, bài tập hôm nay không ít, nhưng cậu lại không có hứng làm.
Một xúc cảm lạnh lẽo dán lên da mặt, cậu căng chặt hàm răng, giật mình lui ra sau hai bước ngã cả ghế ngồi.
Người trước mắt cầm một lon coca lạnh vẫn còn bốc khói dán lên mặt cậu.
“A !”
Thanh Giang Ninh bị làm cho giật mình nên nóng nảy muốn chửi, cậu cầm lấy trái cam bằng bông của mình quăng đi.
Vương Ngạn vốn chỉ muốn cúng cho cậu một lon coca xem như cảm ơn mà đi tận ra ngoài trường học, muốn cứu vớt mốt quan hệ này lên một tầm cao mới. Mà chưa thấy cao té đã đau rồi.
Trái cam đập thẳng vào mặt hắn, không có lực sát thương, chỉ có mùi cảm nhè nhẹ chen vào mũi rất dễ ngửi.
Hai người đứng ngây ngốc nhìn nhau.
Vương Ngạn biết, tên nhóc cam nhỏ này ăn mềm không ăn cứng, chỉ có thể dùng nội lực thâm hậu mới có thể thuần hoá được. Hắn từ từ nói.
“Ngày hôm qua.....cảm ơn, cho cậu”
Lon coca không được bán ở căn tin, có hương vị ngọt ngọt, cay cay, vẫn còn đang bốc khói lạnh thu hút cậu phải nuốt một ngụm nước bọt, nhưng vạn vật không thể nào có cách giải quyết đơn giản như vậy. Đưa một lon coca là xong à ?
“Tôi không thèm, cậu tự mình uống đi”
Thanh Giang Ninh dứt khoát trả lời, dựng lại cái ghế bị ngã trên đất lên.
Sau lưng, ánh mắt thất vọng của Vương Ngạn nhìn chằm chằm vào tấm lưng nhỏ gầy của cậu, tựa hồ muốn đâm thủng nó ra thành một cái lổ.
Thanh Giang Ninh hơi rùng mình, cậu nhìn cái tên “Hạng nhất”. Hắn vẫn còn cầm lon coca trên tay, có lẽ nó quá lạnh, làm bàn tay hắn trắng bệch ra khói bốc xung quanh tăng thêm phần chân thật. Gương mặt....gương mặt chẳng khác gì chó bị chửi nhưng không biết tại sao mình bị chửi. Nó vẫn nhìn chỉ với cặp mắt mong chờ long lanh.
Cậu có thể chịu đựng việc người khác chửi cậu, nhưng không thể chịu đựng được việc người khác dùng cách này để tấn công vào tâm lí mỏng manh yêu màu cam của mình.
Trời sui đất khiến, cậu đưa tay nhận lấy lon coca kia.
Thật lạnh.....
Thanh Giang Ninh xí một tiếng rồi quay đầu đi vào nhà vệ sinh.
Ơi một nơi mà cậu không thấy được, con chó kia lại thay đổ ánh mắt, từ đáng thương biến thành đói khát, như muốn nuốt lấy trái cam có vỏ dày, nhưng từng muối cam lại thanh ngọt dịu dàng.
Trái cam bằng bông bị hắn nắm lấy, bóp bóp nhẹ nhàng. Mùi cam dần bị thay thế bằng mùi ngô ngọt bùi.
Hắn đã dùng một buổi sáng để sắp xếp suy nghĩ miên man của mình về cam nhỏ, kết quả lại không ra được gì hết.
Vậy nên Vương Ngạn quyết định, cứ chơi hết mình là được, quan tâm đéo gì.
“Thanh Giang Ninh” Hắn ngồi trên giường, ánh mắt lại chằm chằm bóng lưng đang ngồi trên bàn gọi một tiếng.
“Gì ?” Cậu ngờ nghệch xoay đầu lại, tóc mái rũ xuống trước kia đã bị kẹp lên bởi một cái kẹp có hình quả cam nhỏ màu cam cháy, để lộ gương mặt non nớt mà thanh thuần kia.
Vương Ngạn kinh ngạt nhìn, miệng hơi mơ mở.
“Sắp lớp lại...-“
“Gì ? Nói chuyện lớn lên coi”
“Răng cậu rất trắng !”
Nói xong hắn trùm chăn lên đầu không quan tâm nữa.
Thanh Giang Ninh ngờ nghệch. Xoay người tiếp tục làm bài tập.
30 phút trôi qua, đồng hồ cứ tí tách khiến Vương Ngạn muốn ngủ cũng không được, lại đi nhìn bóng lưng người nào đó vẫn ngay thẳng như cũ. Nhìn một chút, nhìn tới khi người ta lên giường ngủ, đắp chăn, ôm lấy trái cam bằng bông, úp mặt vào tường, ngủ.
Hắn vẫn không ngủ được.
“Có gì ? Nói đi Ngạn cô nương, bày đặt e thẹn”
Thanh Giang Ninh lật người.
Giường kí túc xá được chia thành hai bên đối xứng, nên bây giờ hai người đang dối diện nhau.
“Nghe nói sắp lớp lại”
“Ừ, rồi sao ?”
Rồi sao ?
Rồi nói gì nữa ?
Ai biết ?
“Tôi sẽ.....” Hắn ngập ngừng.
Vốn dĩ định nói “Tôi với cậu có lẽ sẽ ngồi cùng một bàn, chúng ta cùng nhau làm quen trước nhé” như mãi chẳng thế thốt ra được, cứ cảm thấy ngượng miệng thế nào ấy.
Thế là “Tôi sẽ là người ngồi bên trong, cạnh cửa sổ, bởi vì tôi đứng nhất, đừng có giành”
Lời nói cứ như vậy ra khỏi miệng như nước chảy mây trôi, hắn cũng yên tâm đi ngủ. Nhưng có người vẫn không ngủ.
Thanh Giang Ninh nghiến răng nghiến lợi.
Cậu đang nghi ngờ tên này có phải là đang ra vẻ hay không hay chỉ là tiện miệng nói.
Ý số một 100%
Ý số hai 0%
Tên điên kia đang ra vẻ !
Thanh Giang Ninh hậm hực đắp chăn lên đầu.
Vương Ngạn !
Tên chó !
Ông mày phải đạp đổ mày cho bằng đượcc !