Lâm Tầm Anh đang ở nhà một mình. Trong căn phòng nhỏ, một omega đang cầm bảng vẻ trên tay, từng nét cọ di chuyển mượt mà trên giấy.
Hai người một lớn một nhỏ đứng trong hình, chibi lớn đang che cho chibi nhỏ dưới một tấm lá sen siêu to trông rất hồn nhiên mà pha thêm đỗi lãng mạn.
Cậu là một họa sĩ mạng nhỏ, tài vẽ tranh cũng rất được nhưng chưa được biết tới.
Vừa rồi đột ngột nhận được một đơn hàng vẽ bìa truyện. Trùng hợp thay, người yêu cầu cậu ta vẽ truyện chính là tác giả mạng cậu ta rất yêu thích.
Người này có tính cách dí dỏm, văn phòng trong truyện cứng cáp mượt mà.
Lâm Tầm Anh cầm điện thoại lên, muốn chụp lại ảnh gửi cho tác giả bên kia xem thử. Chưa kịp mở camera, một tin nhắn từ trên đầu màn hình đã rớt xuống.
//Lâm Tầm Anh//
Vỏn vẹn mấy chữ như khiến cậu ta vui lên trông thấy, tâm trạng đã tốt này còn tốt hơn.
Lâm Tầm Anh soạn tin nhắn lại.
//Dạ ?//
//Vương Ngạn: Em từng thích một người chưa ?//
Lâm Tầm Anh cười hì hì soạn tin lại, đôi mắt nhìn vào màn hình như phát sáng rực rỡ.
//Thích ! Thích anh !//
//Nhưng tôi thì không//
Tâm trạng một ngày sụp đổ chỉ bởi tin nhắn này. Hai tay cậu ta run run. Dù vậy, nhưng Lâm Tầm Anh vẫn cố gắng để tâm trạng mình bình tĩnh lại. Cậu ta nhấn nút gọi thoại.
Sau đó, đầu dây bên kia vẫn yên lặng, cậu ta cũng yên lặng. Loáng thoáng có thể nghe tiếng mưa rơi.
Thành phố này mưa rơi nhiều, Vương Ngạn không thích ứng kịp, chưa gì trời đã mưa tầm tã, mặc dù trước đó bầu trời vẫn quang đãng xinh đẹp.
“Anh Ngạn, anh lại nói gì vậy ?”
Lâm Tầm Anh phá vỡ thế yên tĩnh này. Tính cách cậu ta trẻ con, thích thì theo đuổi, ghét thì lôi ra mặt, luôn thẳng thắn.
Vương Ngạn biết tính cách cậu ta. Chỉ là một đứa trẻ thôi, vẫn chưa phân rõ ràng được cái tốt cái xấu.
“Lâm Tầm Anh —“ Hắn gọi, nhưng chưa kịp nói tiếp đã bị cắt ngang.
“Em thấy anh nên xin lỗi ba thì hơn, ba chỉ là giận thôi, anh về xin lỗi —“
“Em đây là thật sự thích tôi sao ?”
Bỗng anh hỏi, không cho cậu nói tiếp nữa, hắn đã có phần quá bất lực với cái chữ xin lỗi này rồi.
Lâm Tầm Anh nghe hắn hỏi câu này bực bội lập tức nhân hai lần.
“Em không thích anh ? Em không thích anh thì ba của tụi mình có thể lên được vị trí như bây giờ sao ? Em không thích anh thì anh có thể đơn giản như vậy liền trở thành chủ tịch Vương Vị ? Anh đừng nói nữa, mau về nhà !”
Vương Ngạn nhìn trời mưa, hít sâu một hơi.
“Em có nghe tôi kể chuyện chưa nhỉ ?”
“Hả ?”
“Chắc là chưa rồi, để tôi kể em nghe, nhé ?”
Lâm Tầm Anh không hiểu, bực bội muốn cúp máy nhưng âm thanh của hắn lại tiếp tục vang lên phía sau ống nghe, giọng trầm lặng nghe có vẻ Hoài niệm.
“Mẹ nó rất giỏi, một omega nhỏ nhắn xinh đẹp nhưng lại giống như hoa hồng. Một mình bà thôi mà đã xây dựng được sự nghiệp to lớn khiến bao nhiêu người ngưỡng mộ. Một hôn kia mẹ nó bỗng yêu cha nó, cha nó hết mực thương yêu mẹ nó nhưng không cho mẹ nó làm việc nữa, cha nó cũng giỏi, cũng có sự nghiệp, danh tiếng, nhưng nếu không có mẹ nó ở một bên giúp sức chắc ông đã không thể làm được”
Lâm Tầm Anh như bị cuốn theo, cảm giác điều này rất quan trọng nên không còn định tắt máy nữa. Bên kia, giọng hắn vẫn trầm khàn.
Vương Ngạn vẫn nói tiếp tục.
“Thế là nó ra đời, chính vì sự ra đời này mà cha mẹ nó nhọc lòng. Cuộc sống giữa ba người rất hạnh phúc, rồi bỗng một ngày, sự hạnh phúc không duy trì được nữa. Mẹ nó bệnh, bệnh đã quá nặng đến mức bà không thể đi lại. Cha nó để bà một mình trong một căn phòng. Hôm ấy, ông không có ở nhà, bà đã trút hơi thở cuối, chết”
“Nó biết, nó về nhà, một sự thật phủ phàng nó nhận được sau đó khiến nó cảm thấy nơi này không còn là nơi mà nó thuộc về nữa. Cha nó chính vì đi với người khác nên mới không có ở nhà, khiến mẹ nó chết thảm”
“Lâm Tầm Anh, “nó” chính là tôi, là tôi đã mất mẹ, là tôi có một người ba giết người, là tôi đã cố gắng nói những lời này với cậu. Cuối cùng cũng nói được, tôi không yêu cậu, cũng đừng nhắc đến lời xin lỗi trước mặt tôi nữa, tôi hi vọng cậu có thể tìm được người tốt hớn”
Cuộc điện thoại kết thúc với những tiếng mưa tí tách nhẹ nhàng, Lâm Tầm Anh cầm điện thoại trong tay, ánh mắt bỗng trở nên trống rỗng, cảm thấy bản thân không khác gì công cụ sai khiến để đạt được mục đích của ai đó.
Cậu ta cảm thấy rất hối hận.
Bên này, vẫn mưa, trong không khí hơi sương mát lạnh, xua đi cái bực bội trong lòng anh thầu vào đó chính là nỗi nhẹ nhõm rất lâu roof mới có.
Được rồi !
Bắt đầu một cuộc sống mới thật tuyệt đẹp thôi !
Ú hu ya !!!
“Lạch cạch” một tiếng, Vương Ngạn giật mình quay đầu lại. Đậy vào mắt chính là một cái chăn lớn, trong chăn có người đang đứng trong đó.
Đôi mắt nhìn hắn như thể nhìn một tên biến thái.
Ạ ạ ạ ạ ạ ạ !!!!
Cuộc sống mới bắt đầu tuyệt diệu đâu rồi chời !!!
Tác giả có lời muốn nói:
“Mọi người muốn cốt truyện tiếp theo biến tấu thế nào ? Tương tác dưới phần bình luận với mình nhé !”
Hai người một lớn một nhỏ đứng trong hình, chibi lớn đang che cho chibi nhỏ dưới một tấm lá sen siêu to trông rất hồn nhiên mà pha thêm đỗi lãng mạn.
Cậu là một họa sĩ mạng nhỏ, tài vẽ tranh cũng rất được nhưng chưa được biết tới.
Vừa rồi đột ngột nhận được một đơn hàng vẽ bìa truyện. Trùng hợp thay, người yêu cầu cậu ta vẽ truyện chính là tác giả mạng cậu ta rất yêu thích.
Người này có tính cách dí dỏm, văn phòng trong truyện cứng cáp mượt mà.
Lâm Tầm Anh cầm điện thoại lên, muốn chụp lại ảnh gửi cho tác giả bên kia xem thử. Chưa kịp mở camera, một tin nhắn từ trên đầu màn hình đã rớt xuống.
//Lâm Tầm Anh//
Vỏn vẹn mấy chữ như khiến cậu ta vui lên trông thấy, tâm trạng đã tốt này còn tốt hơn.
Lâm Tầm Anh soạn tin nhắn lại.
//Dạ ?//
//Vương Ngạn: Em từng thích một người chưa ?//
Lâm Tầm Anh cười hì hì soạn tin lại, đôi mắt nhìn vào màn hình như phát sáng rực rỡ.
//Thích ! Thích anh !//
//Nhưng tôi thì không//
Tâm trạng một ngày sụp đổ chỉ bởi tin nhắn này. Hai tay cậu ta run run. Dù vậy, nhưng Lâm Tầm Anh vẫn cố gắng để tâm trạng mình bình tĩnh lại. Cậu ta nhấn nút gọi thoại.
Sau đó, đầu dây bên kia vẫn yên lặng, cậu ta cũng yên lặng. Loáng thoáng có thể nghe tiếng mưa rơi.
Thành phố này mưa rơi nhiều, Vương Ngạn không thích ứng kịp, chưa gì trời đã mưa tầm tã, mặc dù trước đó bầu trời vẫn quang đãng xinh đẹp.
“Anh Ngạn, anh lại nói gì vậy ?”
Lâm Tầm Anh phá vỡ thế yên tĩnh này. Tính cách cậu ta trẻ con, thích thì theo đuổi, ghét thì lôi ra mặt, luôn thẳng thắn.
Vương Ngạn biết tính cách cậu ta. Chỉ là một đứa trẻ thôi, vẫn chưa phân rõ ràng được cái tốt cái xấu.
“Lâm Tầm Anh —“ Hắn gọi, nhưng chưa kịp nói tiếp đã bị cắt ngang.
“Em thấy anh nên xin lỗi ba thì hơn, ba chỉ là giận thôi, anh về xin lỗi —“
“Em đây là thật sự thích tôi sao ?”
Bỗng anh hỏi, không cho cậu nói tiếp nữa, hắn đã có phần quá bất lực với cái chữ xin lỗi này rồi.
Lâm Tầm Anh nghe hắn hỏi câu này bực bội lập tức nhân hai lần.
“Em không thích anh ? Em không thích anh thì ba của tụi mình có thể lên được vị trí như bây giờ sao ? Em không thích anh thì anh có thể đơn giản như vậy liền trở thành chủ tịch Vương Vị ? Anh đừng nói nữa, mau về nhà !”
Vương Ngạn nhìn trời mưa, hít sâu một hơi.
“Em có nghe tôi kể chuyện chưa nhỉ ?”
“Hả ?”
“Chắc là chưa rồi, để tôi kể em nghe, nhé ?”
Lâm Tầm Anh không hiểu, bực bội muốn cúp máy nhưng âm thanh của hắn lại tiếp tục vang lên phía sau ống nghe, giọng trầm lặng nghe có vẻ Hoài niệm.
“Mẹ nó rất giỏi, một omega nhỏ nhắn xinh đẹp nhưng lại giống như hoa hồng. Một mình bà thôi mà đã xây dựng được sự nghiệp to lớn khiến bao nhiêu người ngưỡng mộ. Một hôn kia mẹ nó bỗng yêu cha nó, cha nó hết mực thương yêu mẹ nó nhưng không cho mẹ nó làm việc nữa, cha nó cũng giỏi, cũng có sự nghiệp, danh tiếng, nhưng nếu không có mẹ nó ở một bên giúp sức chắc ông đã không thể làm được”
Lâm Tầm Anh như bị cuốn theo, cảm giác điều này rất quan trọng nên không còn định tắt máy nữa. Bên kia, giọng hắn vẫn trầm khàn.
Vương Ngạn vẫn nói tiếp tục.
“Thế là nó ra đời, chính vì sự ra đời này mà cha mẹ nó nhọc lòng. Cuộc sống giữa ba người rất hạnh phúc, rồi bỗng một ngày, sự hạnh phúc không duy trì được nữa. Mẹ nó bệnh, bệnh đã quá nặng đến mức bà không thể đi lại. Cha nó để bà một mình trong một căn phòng. Hôm ấy, ông không có ở nhà, bà đã trút hơi thở cuối, chết”
“Nó biết, nó về nhà, một sự thật phủ phàng nó nhận được sau đó khiến nó cảm thấy nơi này không còn là nơi mà nó thuộc về nữa. Cha nó chính vì đi với người khác nên mới không có ở nhà, khiến mẹ nó chết thảm”
“Lâm Tầm Anh, “nó” chính là tôi, là tôi đã mất mẹ, là tôi có một người ba giết người, là tôi đã cố gắng nói những lời này với cậu. Cuối cùng cũng nói được, tôi không yêu cậu, cũng đừng nhắc đến lời xin lỗi trước mặt tôi nữa, tôi hi vọng cậu có thể tìm được người tốt hớn”
Cuộc điện thoại kết thúc với những tiếng mưa tí tách nhẹ nhàng, Lâm Tầm Anh cầm điện thoại trong tay, ánh mắt bỗng trở nên trống rỗng, cảm thấy bản thân không khác gì công cụ sai khiến để đạt được mục đích của ai đó.
Cậu ta cảm thấy rất hối hận.
Bên này, vẫn mưa, trong không khí hơi sương mát lạnh, xua đi cái bực bội trong lòng anh thầu vào đó chính là nỗi nhẹ nhõm rất lâu roof mới có.
Được rồi !
Bắt đầu một cuộc sống mới thật tuyệt đẹp thôi !
Ú hu ya !!!
“Lạch cạch” một tiếng, Vương Ngạn giật mình quay đầu lại. Đậy vào mắt chính là một cái chăn lớn, trong chăn có người đang đứng trong đó.
Đôi mắt nhìn hắn như thể nhìn một tên biến thái.
Ạ ạ ạ ạ ạ ạ !!!!
Cuộc sống mới bắt đầu tuyệt diệu đâu rồi chời !!!
Tác giả có lời muốn nói:
“Mọi người muốn cốt truyện tiếp theo biến tấu thế nào ? Tương tác dưới phần bình luận với mình nhé !”