Thanh Giang Ninh dựa lưng vào tường, cậu cảm thấy thời gian trôi qua rất lâu rồi nhưng khi nhìn lại đồng hồ chỉ mới trôi qua có hai phút.
Thanh Giang Ninh: “....”
Cậu sắp chán chết tới nơi luôn rồi.
Cũng may trời nghe thấy tiếng cậu. Điện thoại trên bàn rung lên. Là một cuộc điện thoại danh bạ.
Vương Ngạn lúc đi đã tắt hết mạng trong nhà, cậu muốn tìm chỗ bật nhưng đi hết một vòng nhà thấy cục wifi ở trong tủ kính cư nhiên tủ kính cũng bị khoá lại.
Không có mạng điện thoại chẳng khác gì cục gạch bỏ đi. Bây giờ liền có điện thoại gọi đến, mặc dù cậu mát trí nhớ nhưng bây giờ thà rằng tìm người tâm sự còn hơn ngồi ngốc ở đây như vậy.
Thanh Giang Ninh lấy điện thoại, gương mặt từ nét uỷ khuất chuyển sang mừng rỡ.
Trên trên điện thoại thế mà là Diệp Phàn !!!
Diệp Phàn !!!!
Ông yêu mày nhất !!!
Điện thoại mở.
“Mày ở đâu, không thấy mày ở nhà, bệnh chưa hết còn chạy lung tung ?”
“Tao nhớ mày quá !!!”
Diệp Phàn bên đầu dây bên này nghe thấy câu cậu vừa thốt ra mặt đột nhiên có chút đần.
Thằng này bị gì thế ?
“Nói bừa gì vậy ? Mày ở đâu ?”
Thanh Giang Ninh bĩu bĩu môi.
“Vương Ngạn bắt tao về”
Diệp Phàn cảm thấy mặt mình càng ngày càng thối.
Vương Ngạn là thằng nào ?
“Mày nói gì v—“
“Mà khoan đã, tao có chuyện quan trọng cần thông báo cho mày đây”
Diệp Phàn chưa kịp mở miệng đã bị chặng giữa họng. Có cảm giác như Thanh Giang Ninh bây giờ có phần phấn chấn và năng nổ hơn lúc trước nhiều. Giống hệt như hồi nhỏ.
“Tao mất trí nhớ rồi, cũng không biết tại sao, tỉnh dậy liền thấy mình đã 25 tuổi, còn cảm thấy mình đang làm trong công nữa, nhưng tao nhớ rõ ràng mới chỉ vừa học lớp 11 thôi”
“Cái gì ?!!! Mày mất trí nhớ ? Khoan ! Trước hết mày bây giờ ở đâu ?”
Diệp Phàn cảm thấy bản thân cần gấp phải gặp cậu ăn dưa mới được.
“Tao ở nhà Vương Ngạn, cửa lại khoá hết rồi, tên đó thật là đáng sợ đến cả cục wifi cũng cất cả trong tủ kính”
“Tại sao mày ở nhà Vương Ngạn ?”
Mất một lúc mới nhớ tới cái tên Vương Ngạn từ trong đống kí ức lôi ra ngoài, 8 năm không phải ngắn, Diệp Phàn nhớ được tên hắn cũng vì hắn quá nổi trội, cũng như người yêu của Diệp Phàn lại là Hạng Từ, bạn của hắn nên mới lập tức nhớ ra ngay.
“Tao không biết, hình như tao với anh ta cãi nhau, tao bỏ đi, rồi hôm qua anh ta đến bắt tao lại. Cũng vãi thật, không ngờ tao lớn lên lại có thể cậu dẫn được cả đối thủ của mình nha”
Diệp Phàn triệt để hoá đá. Cậu chàng có cảm giác mình và Thanh Giang Ninh không hề nói chuyện với cùng một chủ đề. Nhưng cũng có cảm giác chỉ cần cậu chàng khai phá thêm một chút nữa liền biết sự tình bên trong.
Thanh Giang Ninh đang chờ đợi bên kia nói chuyện, nhưng mãi lại chẳng thấy Diệp Phàn tiếp lời. Cậu đưa điện thoại ra nhìn xem đối phương có còn trong cuộc gọi không thì thấy có thêm một cuộc gọi chồng lên cuộc gọi cũ.
Cái tên Phan Phong Hạo được đề in hoa trông cực kỳ khí phách, ma xui quỷ khiến thế nào cậu lại nhấn nhận cuộc gọi.
Điện thoại nháy một cái, tự động tắt cuộc gọi cũ chuyển sang cuối gọi mới.
Đầu dây bên kia vang lên tiếng thở nhẹ nhàng mà trầm lặng mang nặng mùi alpha nam. Truyền theo đó là một giọng nói khàn khàn dịu nhẹ.
“Anh Ninh, đi chơi không ?”
Thanh Giang Ninh khẳng định mình không quen người nào có tên và giọng nói như vậy. Nhưng cậu lại phủ nhận, chắc là người quen sau năm cậu 17 tuổi đây mà.
Cậu nghĩ, có số điện thoại chắc cũng là một người bạn rất thân đi, theo tính cách cũ của cậu thì thực không dễ dàng mà lưu số điện thoại của một ai đó trong đang bạ riêng tư được.
Nghĩ vậy, cậu liền hào phóng nói.
“Xin lỗi, anh mất trí rồi”
Phan Phong Hạo đầu dây bên kia: “.....”
“Thanh Giang Ninh, đừng đánh trống lãng, anh rõ ràng hứa hôm nay sẽ đi chơi với em còn gì ? Thất hứa kiểu đó à ?”
Thanh Giang Ninh thở dài.
“Thật đó, cậu nhóc, anh không quen cậu, anh thật sự mất trí nhớ rồi, bây giờ còn bị nhốt nữa”
Giọng cậu rõ ràng là bực bội nhưng khi vào tai Phan Phong Hạo lại thành ra làm nũng, uỷ khuất.
“Bị nhốt ? Mất trí, anh thật sự không muốn đi với em đến mức phải dùng cái lí do đó à ?”
Cậu chàng buồn buồn chọc vào má con mèo trước mặt.
Trên tầng cao của một khách sạn hạng sang, có một thiếu niên vắt chân lên ghế, đôi mắt lơ đãng lên chút mèo trước mặt nhưng lực chú ý vẫn ở trên chiếc điện thoại đang mở loa ngoài trên bàn.
“Anh ở đâu, em liền đến đón”
Thanh Giang Ninh nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ thấy đây là một toà nhà siêu cao, bên dưới là xe cộ tấp nập xô bồ, trông có vẻ đây là một tầng hộ hạng sang.
“Không biết, trên một toà nhà rất cao” Cậu nói mơ hồ.
“Bật định vị lên” Phan Phong Hạo ra lệnh có cậu. Trong có vẻ như sắp gấp không chịu nổi.
Thanh Giang Ninh bên này lại bình tĩnh thôi, cậu không biết người này, cũng chẳng nghĩ gì nhiều về quan hệ giữa mình và người nọ. Cậu nghĩ đơn thuần chỉ là bạn thôi.
Thanh Giang Ninh: “....”
Cậu sắp chán chết tới nơi luôn rồi.
Cũng may trời nghe thấy tiếng cậu. Điện thoại trên bàn rung lên. Là một cuộc điện thoại danh bạ.
Vương Ngạn lúc đi đã tắt hết mạng trong nhà, cậu muốn tìm chỗ bật nhưng đi hết một vòng nhà thấy cục wifi ở trong tủ kính cư nhiên tủ kính cũng bị khoá lại.
Không có mạng điện thoại chẳng khác gì cục gạch bỏ đi. Bây giờ liền có điện thoại gọi đến, mặc dù cậu mát trí nhớ nhưng bây giờ thà rằng tìm người tâm sự còn hơn ngồi ngốc ở đây như vậy.
Thanh Giang Ninh lấy điện thoại, gương mặt từ nét uỷ khuất chuyển sang mừng rỡ.
Trên trên điện thoại thế mà là Diệp Phàn !!!
Diệp Phàn !!!!
Ông yêu mày nhất !!!
Điện thoại mở.
“Mày ở đâu, không thấy mày ở nhà, bệnh chưa hết còn chạy lung tung ?”
“Tao nhớ mày quá !!!”
Diệp Phàn bên đầu dây bên này nghe thấy câu cậu vừa thốt ra mặt đột nhiên có chút đần.
Thằng này bị gì thế ?
“Nói bừa gì vậy ? Mày ở đâu ?”
Thanh Giang Ninh bĩu bĩu môi.
“Vương Ngạn bắt tao về”
Diệp Phàn cảm thấy mặt mình càng ngày càng thối.
Vương Ngạn là thằng nào ?
“Mày nói gì v—“
“Mà khoan đã, tao có chuyện quan trọng cần thông báo cho mày đây”
Diệp Phàn chưa kịp mở miệng đã bị chặng giữa họng. Có cảm giác như Thanh Giang Ninh bây giờ có phần phấn chấn và năng nổ hơn lúc trước nhiều. Giống hệt như hồi nhỏ.
“Tao mất trí nhớ rồi, cũng không biết tại sao, tỉnh dậy liền thấy mình đã 25 tuổi, còn cảm thấy mình đang làm trong công nữa, nhưng tao nhớ rõ ràng mới chỉ vừa học lớp 11 thôi”
“Cái gì ?!!! Mày mất trí nhớ ? Khoan ! Trước hết mày bây giờ ở đâu ?”
Diệp Phàn cảm thấy bản thân cần gấp phải gặp cậu ăn dưa mới được.
“Tao ở nhà Vương Ngạn, cửa lại khoá hết rồi, tên đó thật là đáng sợ đến cả cục wifi cũng cất cả trong tủ kính”
“Tại sao mày ở nhà Vương Ngạn ?”
Mất một lúc mới nhớ tới cái tên Vương Ngạn từ trong đống kí ức lôi ra ngoài, 8 năm không phải ngắn, Diệp Phàn nhớ được tên hắn cũng vì hắn quá nổi trội, cũng như người yêu của Diệp Phàn lại là Hạng Từ, bạn của hắn nên mới lập tức nhớ ra ngay.
“Tao không biết, hình như tao với anh ta cãi nhau, tao bỏ đi, rồi hôm qua anh ta đến bắt tao lại. Cũng vãi thật, không ngờ tao lớn lên lại có thể cậu dẫn được cả đối thủ của mình nha”
Diệp Phàn triệt để hoá đá. Cậu chàng có cảm giác mình và Thanh Giang Ninh không hề nói chuyện với cùng một chủ đề. Nhưng cũng có cảm giác chỉ cần cậu chàng khai phá thêm một chút nữa liền biết sự tình bên trong.
Thanh Giang Ninh đang chờ đợi bên kia nói chuyện, nhưng mãi lại chẳng thấy Diệp Phàn tiếp lời. Cậu đưa điện thoại ra nhìn xem đối phương có còn trong cuộc gọi không thì thấy có thêm một cuộc gọi chồng lên cuộc gọi cũ.
Cái tên Phan Phong Hạo được đề in hoa trông cực kỳ khí phách, ma xui quỷ khiến thế nào cậu lại nhấn nhận cuộc gọi.
Điện thoại nháy một cái, tự động tắt cuộc gọi cũ chuyển sang cuối gọi mới.
Đầu dây bên kia vang lên tiếng thở nhẹ nhàng mà trầm lặng mang nặng mùi alpha nam. Truyền theo đó là một giọng nói khàn khàn dịu nhẹ.
“Anh Ninh, đi chơi không ?”
Thanh Giang Ninh khẳng định mình không quen người nào có tên và giọng nói như vậy. Nhưng cậu lại phủ nhận, chắc là người quen sau năm cậu 17 tuổi đây mà.
Cậu nghĩ, có số điện thoại chắc cũng là một người bạn rất thân đi, theo tính cách cũ của cậu thì thực không dễ dàng mà lưu số điện thoại của một ai đó trong đang bạ riêng tư được.
Nghĩ vậy, cậu liền hào phóng nói.
“Xin lỗi, anh mất trí rồi”
Phan Phong Hạo đầu dây bên kia: “.....”
“Thanh Giang Ninh, đừng đánh trống lãng, anh rõ ràng hứa hôm nay sẽ đi chơi với em còn gì ? Thất hứa kiểu đó à ?”
Thanh Giang Ninh thở dài.
“Thật đó, cậu nhóc, anh không quen cậu, anh thật sự mất trí nhớ rồi, bây giờ còn bị nhốt nữa”
Giọng cậu rõ ràng là bực bội nhưng khi vào tai Phan Phong Hạo lại thành ra làm nũng, uỷ khuất.
“Bị nhốt ? Mất trí, anh thật sự không muốn đi với em đến mức phải dùng cái lí do đó à ?”
Cậu chàng buồn buồn chọc vào má con mèo trước mặt.
Trên tầng cao của một khách sạn hạng sang, có một thiếu niên vắt chân lên ghế, đôi mắt lơ đãng lên chút mèo trước mặt nhưng lực chú ý vẫn ở trên chiếc điện thoại đang mở loa ngoài trên bàn.
“Anh ở đâu, em liền đến đón”
Thanh Giang Ninh nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ thấy đây là một toà nhà siêu cao, bên dưới là xe cộ tấp nập xô bồ, trông có vẻ đây là một tầng hộ hạng sang.
“Không biết, trên một toà nhà rất cao” Cậu nói mơ hồ.
“Bật định vị lên” Phan Phong Hạo ra lệnh có cậu. Trong có vẻ như sắp gấp không chịu nổi.
Thanh Giang Ninh bên này lại bình tĩnh thôi, cậu không biết người này, cũng chẳng nghĩ gì nhiều về quan hệ giữa mình và người nọ. Cậu nghĩ đơn thuần chỉ là bạn thôi.