Hôm nay thằng bạn của hắn có hơi lạ lạ, Hạng Từ vừa đi vừa nghĩ.
“Hồi sáng lão Viên ghê lắm, mày thế nào cũng bị ổng ghim”
“Bình thường cũng bị ổng ghim mà, như nhau cả thôi”
Vương Ngạn cảm thấy bây giờ đầu mình giống như bị úng nước, lắc qua lắc lại cũng nghe thấy tiếng máu đang chảy lên não, mà não lại lõng lẹt như đã nhão ra. Hắn hơi mệt rồi.
“Tao về kí túc xá trước” Vương Ngạn nói.
“Vãi người anh em, mày vừa từ kí túc xá đi ra đó, bây giờ lại muốn đi về, xem phim x à ?”
“Đừng nghĩ ai cũng giống mày”
Vương Ngạn trở về kí túc xá, hắn nằm lên giường cố gắng nghỉ ngơi nhưng vì đầu quá đau khiến hắn không ngủ nổi, trằn trọc đến mức đổ mồ lưng.
Hắn ghét nóng cực kì, ngày hè phải tắm ít nhất 5 lần mới chịu nổi.
Trong khi tắm đầu còn đau hơn, giống như nước trong vòi sen đang chảy vào đầu vậy. Đêm lúc bước được ra ngoài thì bước đi đã hơi loạng choạng, cả người hắn lạnh ngắt, nhưng vẫn chảy mồ hôi ròng rộng như thác nước.
Hắn ghét nóng nhưng không ghét mồ hôi, cứ như vậy nằm trên được nửa tiếng thì ngủ mất, cơn ngủ này không sâu, phải nói là hắn chỉ đang mê mang chứ không ngủ, cả người nhức đến cứng đơ, nằm tư thế nào cũng không thoải mái. Đầu thì đau như có ai đó cằm xà beng cắm vào móc não ra.
Lần cuối cùng mệt mỏi như vậy là hai năm trước, đầu năm hắn lên lớp chín cùng người yêu ra ngoài thì bỗng dưng đến kì mẫn cảm, ba hắn biết hắn đã đánh dấu người ta liền đánh hắn đến mức phải nhập viện vì vỡ đầu.
...
Thanh Giang Ninh học hết tiết học bù của ngày hôm nay, cậu đói meo cả bụng, một tô mì lúc nảy chỉ có thể xoa dịu được phân nửa cơn đói, không đủ để duy trì hết hôm nay.
“Xin chào”
Giọng nói có vẻ như đang ngượng ngùng trong trẻo truyền vào tai cậu, vừa ngọt ngào lại vừa ấm áp.
Thanh Giang Ninh xoay đầu, cô gái trong mắt cậu là Lê Nhi. Lê Nhi là một omega nhỏ học ở lớp a5, cô rất được các bạn nam trong trường để ý đến vì gương mặt đáng yêu và giọng nói trong trẻo của mình. Nhưng ngoại trừ cậu.
“Ừ, chào” Cậu đang đói, không muốn nói nhiều, xoay bước chân về phía căn tin.
“Bạn.....có thể cho mình mượn chút tiền được không ?” Lê Nhi hỏi, song, còn đưa tay nắm lấy cánh tay cậu, cánh tay Thanh Giang Ninh gầy gò ngoài sức tưởng tượng của cô, nhưng cô chỉ ngạc nhiên trong nháy mắt.
Thanh Giang Ninh không muốn giao lưu nhiều với loại người như vầy, xinh đẹp thì đúng là rất đẹp, thậm chí cậu cảm thấy hơi hoảng hốt với vẻ đẹp của cô, nhưng cũng có không ít lời đồn về cô, nói Lê Nhi có tính tình rất xấu, thích bắt nạt các bạn học, cậu cũng hơi sợ.
“Tôi không có tiền, cậu có thể hỏi mượn bạn khác” Cậu từ chối việc cho mượn rất thẳng thừng.
Lê Nhi trước tiên là hơi giật mình, hầu như bạn nam nào cũng sẽ cho cô mượn, chỉ là bây giờ tan học rồi, nam thì đi đá banh, bóng rổ, kí túc xá, nữ thì cô không thích ai hết, không cùng đẳng cấp nên không muốn nói chuyện. Tình cờ gặp bạn nam này, tuy là nhìn vẻ ngoài hơi âm trầm và cổ quái một tí.
Nhưng....ai lại không thích cái đẹp, nếu là con trái thì phải thích cái đẹp thôi.
“Nhưng mà, bạn học.....mình không có nhiều bạn, cậu có thể cho mình mượn, ngày mai mình sẽ trả, chúng ta có thể kết bạn điện thoại mà”
Mấy thằng con trai ai mà không thích có được phương thức liên lạc của con gái đẹp chứ, đến lúc trả tiền thì cô chặn số là được.
Thanh Giang Ninh đói đến mức mất kiên nhẫn.
“Tôi không có đem theo điện thoại”
“Vậy cậu đọc số cho mình cũng được”
“Cậu không hiểu ý tứ giữa những câu nói của tôi ?”
Bình thường những lúc tức giận, cậu sẽ nói chuyện văn minh đến ngoài sức tưởng tượng, như một cách để bày tỏ sự phẩn nộ phù hợp với cương vị “Hạng hai” của cậu, nhưng cũng một phần là do cậu chửi thề lên thì dữ lắm, nên phải giữ lễ độ.
Thanh Giang Ninh: “Bạn học Lê Nhi, cảm ơn vì đã tin tưởng mượn tiền tôi-người lần đầu gặp, nhưng cậu có thể tin tưởng tôi như vậy, tôi rất mừng, nhưng đáng tiếc tôi lại không thể tin tưởng người lần đầu gặp như cậu, rất xin lỗi, bây giờ tôi đói đến mức da bụng dán vào da lưng, cậu có thể biến niềm tin tưởng mãnh liệt kia thành sức mạnh mà nhích bước chân đi chỗ khác được không, nó đang chắn đường tôi”
Lê Nhi giống như nghe thấy năm điều bác hồ dạy, ngây như phỗng mà nhấc bước chân ra chỗ khác nhường đường cho cậu. Chắc có lẽ không ngờ tới việc cậu có thể nói một tràng dài lễ độ như vậy chỉ để từ chối lời mượn tiền từ cô.
Lê Nhi cảm thấy.....hơi bất ngờ, một lúc sau cậu đi mấy, niềm bất ngờ ấy biến thành tò mò.
Thanh Giang Ninh cầm hai cái bánh mì kẹp thịt mở cửa kí túc xá, nhưng mà nó bị khoá, đầu cậu tiếp xúc thân mật với cánh cửa.
Cậu lấy chìa khoá từ trong túi ra để mở cửa.
Đập vào mắt cậu là Vương Ngạn, đang nằm vùi đầu trong chăn, tạo thành một ngọn núi lớn.
“Hồi sáng lão Viên ghê lắm, mày thế nào cũng bị ổng ghim”
“Bình thường cũng bị ổng ghim mà, như nhau cả thôi”
Vương Ngạn cảm thấy bây giờ đầu mình giống như bị úng nước, lắc qua lắc lại cũng nghe thấy tiếng máu đang chảy lên não, mà não lại lõng lẹt như đã nhão ra. Hắn hơi mệt rồi.
“Tao về kí túc xá trước” Vương Ngạn nói.
“Vãi người anh em, mày vừa từ kí túc xá đi ra đó, bây giờ lại muốn đi về, xem phim x à ?”
“Đừng nghĩ ai cũng giống mày”
Vương Ngạn trở về kí túc xá, hắn nằm lên giường cố gắng nghỉ ngơi nhưng vì đầu quá đau khiến hắn không ngủ nổi, trằn trọc đến mức đổ mồ lưng.
Hắn ghét nóng cực kì, ngày hè phải tắm ít nhất 5 lần mới chịu nổi.
Trong khi tắm đầu còn đau hơn, giống như nước trong vòi sen đang chảy vào đầu vậy. Đêm lúc bước được ra ngoài thì bước đi đã hơi loạng choạng, cả người hắn lạnh ngắt, nhưng vẫn chảy mồ hôi ròng rộng như thác nước.
Hắn ghét nóng nhưng không ghét mồ hôi, cứ như vậy nằm trên được nửa tiếng thì ngủ mất, cơn ngủ này không sâu, phải nói là hắn chỉ đang mê mang chứ không ngủ, cả người nhức đến cứng đơ, nằm tư thế nào cũng không thoải mái. Đầu thì đau như có ai đó cằm xà beng cắm vào móc não ra.
Lần cuối cùng mệt mỏi như vậy là hai năm trước, đầu năm hắn lên lớp chín cùng người yêu ra ngoài thì bỗng dưng đến kì mẫn cảm, ba hắn biết hắn đã đánh dấu người ta liền đánh hắn đến mức phải nhập viện vì vỡ đầu.
...
Thanh Giang Ninh học hết tiết học bù của ngày hôm nay, cậu đói meo cả bụng, một tô mì lúc nảy chỉ có thể xoa dịu được phân nửa cơn đói, không đủ để duy trì hết hôm nay.
“Xin chào”
Giọng nói có vẻ như đang ngượng ngùng trong trẻo truyền vào tai cậu, vừa ngọt ngào lại vừa ấm áp.
Thanh Giang Ninh xoay đầu, cô gái trong mắt cậu là Lê Nhi. Lê Nhi là một omega nhỏ học ở lớp a5, cô rất được các bạn nam trong trường để ý đến vì gương mặt đáng yêu và giọng nói trong trẻo của mình. Nhưng ngoại trừ cậu.
“Ừ, chào” Cậu đang đói, không muốn nói nhiều, xoay bước chân về phía căn tin.
“Bạn.....có thể cho mình mượn chút tiền được không ?” Lê Nhi hỏi, song, còn đưa tay nắm lấy cánh tay cậu, cánh tay Thanh Giang Ninh gầy gò ngoài sức tưởng tượng của cô, nhưng cô chỉ ngạc nhiên trong nháy mắt.
Thanh Giang Ninh không muốn giao lưu nhiều với loại người như vầy, xinh đẹp thì đúng là rất đẹp, thậm chí cậu cảm thấy hơi hoảng hốt với vẻ đẹp của cô, nhưng cũng có không ít lời đồn về cô, nói Lê Nhi có tính tình rất xấu, thích bắt nạt các bạn học, cậu cũng hơi sợ.
“Tôi không có tiền, cậu có thể hỏi mượn bạn khác” Cậu từ chối việc cho mượn rất thẳng thừng.
Lê Nhi trước tiên là hơi giật mình, hầu như bạn nam nào cũng sẽ cho cô mượn, chỉ là bây giờ tan học rồi, nam thì đi đá banh, bóng rổ, kí túc xá, nữ thì cô không thích ai hết, không cùng đẳng cấp nên không muốn nói chuyện. Tình cờ gặp bạn nam này, tuy là nhìn vẻ ngoài hơi âm trầm và cổ quái một tí.
Nhưng....ai lại không thích cái đẹp, nếu là con trái thì phải thích cái đẹp thôi.
“Nhưng mà, bạn học.....mình không có nhiều bạn, cậu có thể cho mình mượn, ngày mai mình sẽ trả, chúng ta có thể kết bạn điện thoại mà”
Mấy thằng con trai ai mà không thích có được phương thức liên lạc của con gái đẹp chứ, đến lúc trả tiền thì cô chặn số là được.
Thanh Giang Ninh đói đến mức mất kiên nhẫn.
“Tôi không có đem theo điện thoại”
“Vậy cậu đọc số cho mình cũng được”
“Cậu không hiểu ý tứ giữa những câu nói của tôi ?”
Bình thường những lúc tức giận, cậu sẽ nói chuyện văn minh đến ngoài sức tưởng tượng, như một cách để bày tỏ sự phẩn nộ phù hợp với cương vị “Hạng hai” của cậu, nhưng cũng một phần là do cậu chửi thề lên thì dữ lắm, nên phải giữ lễ độ.
Thanh Giang Ninh: “Bạn học Lê Nhi, cảm ơn vì đã tin tưởng mượn tiền tôi-người lần đầu gặp, nhưng cậu có thể tin tưởng tôi như vậy, tôi rất mừng, nhưng đáng tiếc tôi lại không thể tin tưởng người lần đầu gặp như cậu, rất xin lỗi, bây giờ tôi đói đến mức da bụng dán vào da lưng, cậu có thể biến niềm tin tưởng mãnh liệt kia thành sức mạnh mà nhích bước chân đi chỗ khác được không, nó đang chắn đường tôi”
Lê Nhi giống như nghe thấy năm điều bác hồ dạy, ngây như phỗng mà nhấc bước chân ra chỗ khác nhường đường cho cậu. Chắc có lẽ không ngờ tới việc cậu có thể nói một tràng dài lễ độ như vậy chỉ để từ chối lời mượn tiền từ cô.
Lê Nhi cảm thấy.....hơi bất ngờ, một lúc sau cậu đi mấy, niềm bất ngờ ấy biến thành tò mò.
Thanh Giang Ninh cầm hai cái bánh mì kẹp thịt mở cửa kí túc xá, nhưng mà nó bị khoá, đầu cậu tiếp xúc thân mật với cánh cửa.
Cậu lấy chìa khoá từ trong túi ra để mở cửa.
Đập vào mắt cậu là Vương Ngạn, đang nằm vùi đầu trong chăn, tạo thành một ngọn núi lớn.