Thanh Giang Ninh hôn đến quên thở, Vương Ngạn thấy cậu gấp gáp, vừa muốn hôn tiếp lại vừa muốn đẩy ra tìm khí. Quá mâu thuẫn nên hắn quyết định giúp cậu.
Vương Ngạn kéo Giang Ninh ra.
Lúc hai người vừa tách ra, có thể nghe thấy một tiếng “chụt” rõ to. Nước bọt hoà vào nhau bị khuấy động liên hồi trở nên dẻo dai, kéo ra hẳn một sợi nước mảnh trước mặt hai người.
Vương Ngạn cảm thấy rất thỏa mãn.Nhìn gương mặt cậu đã bị hôn cho đỏ bừng, khoé môi có một tia nước bọt chảy xuống, môi sưng lên vừa đỏ vừa mọng nước và sợi nước bạc vẫn còn trên môi vẫn chưa dứt ra được. Cả cơ thể người trước mặt thấm đẫm tin tức tố của hắn, từ trong ra ngoài đều để hắn chiếm được.
Thập phần ái muội.
Cảnh trước mặt hơi kích thích.
Bây giờ đầu óc đang thiếu khí của cậu mới hoàn hồn. Nhìn “sợi chỉ bạc” nổi tiếng người ta hay nói đang vắt veo giữa môi của Vương Ngạn và môi của mình, chính giữa rũ xuống một chút rồi nhỏ nước. Dây nước mảnh bị đứt ra.
Giữa hai người cũng có gì đó không còn trong sáng nữa.
Thanh Giang Ninh giật mình.
Bản thân đang làm gì thế này ?
Hôn nhau với kẻ thù !
Cảm thấy như thế nào ?
Rất sướng nha, rất thích, muốn nữa !
Có nên làm như thế không ?
Không hề !!!!
Thanh Giang Ninh mặt vừa xanh vừa trắng, vừa đỏ vừa đen đan xen. Vương Ngạn cũng thấy được rất rõ.
Hắn khai trai sớm hơn cậu nhiều, cũng đã từng hôn nhau rồi, biết cảm xúc rất muốn Trãi nghiệm của cậu, rất thấu hiểu rằng cậu chỉ tò mò muốn thử chứ không có ý khác. Nhưng vẫn không nhịn được mà xót xa.
Hắn thích người ta rồi. Bị người ta hôn như người để thử nghiệm khiến hắn có cảm nhận rất bực bội. Vừa muốn cứ như thế này, làm công cụ thử nghiệm mà tiếp tục hôn cậu, cũng vừa muốn cậu chấp nhận hắn, thử yêu nhau một chút đừng học tập nữa.
Vương Ngạn nhắm mắt, gục trên vai cậu.
36 kế 72 chiêu, tuyệt kỷ giả chết !!!!
Thanh Giang Ninh thấy hắn ngủ mất trên vai mình, cảm thấy vui mừng khôn siết, tốt nhất là sau khi tỉnh lại hắn không nên nhớ bất cứ thứ gì liên quan đến việc “hôn nhau với cậu” nữa thì càng tuyệt vời.
Gọi một chiếc taxi.
Về trường, Thanh Giang Ninh khiêng hắn về giường, còn bản thân thì đi tắm.
Vương Ngạn đã tỉnh táo hoàn toàn, cậu cảm thấy cả người đều toát lên một chữ không ổn. Hai chân bủn rủn, eo cũng mềm ra, nếu như cậu không vịn tường chắc là không đứng vững được.
Đang cố gắng chỉ nghĩ về sự thay đổi bên trong cơ thể. Thanh Giang Ninh lại đột nhiên nhớ đến cảnh triền miên của hai người.
Cậu tự hỏi, bản thân đang có cảm giác gì.
Siêu tệ.....
Không có cảm giác gì hết.....
Siêu tệ......
Không có cảm giác gì hết......
Từng chữ lập lại như vòng luân hồi không chịu dứt khiến đầu hắn rõ đau.
Bực bội quá nha !
Đến khi Thanh Giang Ninh bước ra khỏi phòng tắm đã thấy Vương Ngạn đang ngồi trên bàn học của mình, xoa xoa nắn nắn trái cam bằng bông được đặt trên bàn.
Cậu giật thót tim.
Không phải là nhớ hết chứ ?!!
“Vương Ngạn ?” Cậu gọi, giọng hơi run run.
Hắn quay đầu lại đối diện với cậu, vẫn nụ cười ấy, cười đến độ muốn rách cả miệng, mắt chẳng khác gì hai cái mặt trăng khuyết.
Thanh Giang Ninh thấy dáng vẻ ngu ngu này của hắn mới thở phào nhẹ nhõm.
“Sao ?” Vương Ngạn đáp lại lời.
“Cậu đi ngủ đi” Thanh Giang Ninh lấy lại trái cam của mình, đặt lên giường.
Hắn cẩn thận ngửi, cơ thể beta vốn không thể lưu giữ được tin tức tố lâu hơn mười phút, vậy mà bây giờ mặc dù đã tắm xong, cậu vẫn còn mùi của hắn, từ trong ra ngoài đều là của hắn.
Vương Ngạn rũ mắt, một bộ dáng rất thâm trầm, hắn giật giật nhẹ góc áo ngủ của cậu, kéo gần lại một chút.
“Tôi muốn đi tắm” Hắn nói.
“Vậy xin mời !”
“Tôi không tự tắm được”
“Tại sao ?”
“Tay tôi đau, chân cũng đau”
Vương Ngạn chỉ chỉ tay và chân của mình đã bị đá làm cho xây sát chảy ra cả máu, trông rất thê thảm.
“Vậy khỏi tắm đi, đi ngủ—“
“Không ! Tôi muốn tắm cơ ! Muốn tắm cơ !”
Người say sẽ giống như vậy à ? Sao giống em bé ba tuổi thế ?
Thanh Giang Ninh mặc kệ hắn, không muốn nói nữa quay đầu lên giường của mình, ngủ.
Vương Ngạn vẫn ngồi đó. Ngồi tới lúc cậu đã mơ màng ngủ thì mới đứng dậy, cậu bị cái đứng dậy này của hắn làm cho giật mình tỉnh con mẹ nó ngủ.
Vương Ngạn bước đi, bước chân thả nhẹ hết mức có thể. Tiến gần lại giường cậu đang nằm.
Khoan.
Gần giường cậu ?
Lại giường cậu làm gì ?
Nệm bị lún xuống một chút, chăn cũng bị kéo nhẹ đi, gương mặt Vương Ngạn gần ngay gang tấc, nhích lên một chút cũng có thể môi chạm nhau.
Không khí bỗng nóng bừng lên, kí túc xá tối om còn khiến nó thêm phần ái muội. Hơi thở của Vương Ngạn phả nhẹ vào mặt cậu, nhiệt độ ấm áp thân cận cơ thể.
Thanh Giang Ninh đã từng ngủ với mẹ rồi, cũng từng ngủ với Vương Ngạn một lần lúc trước bị lạc. Nhưng cảm giác này quả là khác xa, rất nóng nhưng lại không nhìn được muốn đến gần nguồn nhiệt kia hơn.
Cậu nhắm mắt lại cố gắng làm như mình đã ngủ rồi.
Vương Ngạn treo một cái hôn nhẹ như chuồn chuồn lướt nước lên môi cậu.
Vương Ngạn kéo Giang Ninh ra.
Lúc hai người vừa tách ra, có thể nghe thấy một tiếng “chụt” rõ to. Nước bọt hoà vào nhau bị khuấy động liên hồi trở nên dẻo dai, kéo ra hẳn một sợi nước mảnh trước mặt hai người.
Vương Ngạn cảm thấy rất thỏa mãn.Nhìn gương mặt cậu đã bị hôn cho đỏ bừng, khoé môi có một tia nước bọt chảy xuống, môi sưng lên vừa đỏ vừa mọng nước và sợi nước bạc vẫn còn trên môi vẫn chưa dứt ra được. Cả cơ thể người trước mặt thấm đẫm tin tức tố của hắn, từ trong ra ngoài đều để hắn chiếm được.
Thập phần ái muội.
Cảnh trước mặt hơi kích thích.
Bây giờ đầu óc đang thiếu khí của cậu mới hoàn hồn. Nhìn “sợi chỉ bạc” nổi tiếng người ta hay nói đang vắt veo giữa môi của Vương Ngạn và môi của mình, chính giữa rũ xuống một chút rồi nhỏ nước. Dây nước mảnh bị đứt ra.
Giữa hai người cũng có gì đó không còn trong sáng nữa.
Thanh Giang Ninh giật mình.
Bản thân đang làm gì thế này ?
Hôn nhau với kẻ thù !
Cảm thấy như thế nào ?
Rất sướng nha, rất thích, muốn nữa !
Có nên làm như thế không ?
Không hề !!!!
Thanh Giang Ninh mặt vừa xanh vừa trắng, vừa đỏ vừa đen đan xen. Vương Ngạn cũng thấy được rất rõ.
Hắn khai trai sớm hơn cậu nhiều, cũng đã từng hôn nhau rồi, biết cảm xúc rất muốn Trãi nghiệm của cậu, rất thấu hiểu rằng cậu chỉ tò mò muốn thử chứ không có ý khác. Nhưng vẫn không nhịn được mà xót xa.
Hắn thích người ta rồi. Bị người ta hôn như người để thử nghiệm khiến hắn có cảm nhận rất bực bội. Vừa muốn cứ như thế này, làm công cụ thử nghiệm mà tiếp tục hôn cậu, cũng vừa muốn cậu chấp nhận hắn, thử yêu nhau một chút đừng học tập nữa.
Vương Ngạn nhắm mắt, gục trên vai cậu.
36 kế 72 chiêu, tuyệt kỷ giả chết !!!!
Thanh Giang Ninh thấy hắn ngủ mất trên vai mình, cảm thấy vui mừng khôn siết, tốt nhất là sau khi tỉnh lại hắn không nên nhớ bất cứ thứ gì liên quan đến việc “hôn nhau với cậu” nữa thì càng tuyệt vời.
Gọi một chiếc taxi.
Về trường, Thanh Giang Ninh khiêng hắn về giường, còn bản thân thì đi tắm.
Vương Ngạn đã tỉnh táo hoàn toàn, cậu cảm thấy cả người đều toát lên một chữ không ổn. Hai chân bủn rủn, eo cũng mềm ra, nếu như cậu không vịn tường chắc là không đứng vững được.
Đang cố gắng chỉ nghĩ về sự thay đổi bên trong cơ thể. Thanh Giang Ninh lại đột nhiên nhớ đến cảnh triền miên của hai người.
Cậu tự hỏi, bản thân đang có cảm giác gì.
Siêu tệ.....
Không có cảm giác gì hết.....
Siêu tệ......
Không có cảm giác gì hết......
Từng chữ lập lại như vòng luân hồi không chịu dứt khiến đầu hắn rõ đau.
Bực bội quá nha !
Đến khi Thanh Giang Ninh bước ra khỏi phòng tắm đã thấy Vương Ngạn đang ngồi trên bàn học của mình, xoa xoa nắn nắn trái cam bằng bông được đặt trên bàn.
Cậu giật thót tim.
Không phải là nhớ hết chứ ?!!
“Vương Ngạn ?” Cậu gọi, giọng hơi run run.
Hắn quay đầu lại đối diện với cậu, vẫn nụ cười ấy, cười đến độ muốn rách cả miệng, mắt chẳng khác gì hai cái mặt trăng khuyết.
Thanh Giang Ninh thấy dáng vẻ ngu ngu này của hắn mới thở phào nhẹ nhõm.
“Sao ?” Vương Ngạn đáp lại lời.
“Cậu đi ngủ đi” Thanh Giang Ninh lấy lại trái cam của mình, đặt lên giường.
Hắn cẩn thận ngửi, cơ thể beta vốn không thể lưu giữ được tin tức tố lâu hơn mười phút, vậy mà bây giờ mặc dù đã tắm xong, cậu vẫn còn mùi của hắn, từ trong ra ngoài đều là của hắn.
Vương Ngạn rũ mắt, một bộ dáng rất thâm trầm, hắn giật giật nhẹ góc áo ngủ của cậu, kéo gần lại một chút.
“Tôi muốn đi tắm” Hắn nói.
“Vậy xin mời !”
“Tôi không tự tắm được”
“Tại sao ?”
“Tay tôi đau, chân cũng đau”
Vương Ngạn chỉ chỉ tay và chân của mình đã bị đá làm cho xây sát chảy ra cả máu, trông rất thê thảm.
“Vậy khỏi tắm đi, đi ngủ—“
“Không ! Tôi muốn tắm cơ ! Muốn tắm cơ !”
Người say sẽ giống như vậy à ? Sao giống em bé ba tuổi thế ?
Thanh Giang Ninh mặc kệ hắn, không muốn nói nữa quay đầu lên giường của mình, ngủ.
Vương Ngạn vẫn ngồi đó. Ngồi tới lúc cậu đã mơ màng ngủ thì mới đứng dậy, cậu bị cái đứng dậy này của hắn làm cho giật mình tỉnh con mẹ nó ngủ.
Vương Ngạn bước đi, bước chân thả nhẹ hết mức có thể. Tiến gần lại giường cậu đang nằm.
Khoan.
Gần giường cậu ?
Lại giường cậu làm gì ?
Nệm bị lún xuống một chút, chăn cũng bị kéo nhẹ đi, gương mặt Vương Ngạn gần ngay gang tấc, nhích lên một chút cũng có thể môi chạm nhau.
Không khí bỗng nóng bừng lên, kí túc xá tối om còn khiến nó thêm phần ái muội. Hơi thở của Vương Ngạn phả nhẹ vào mặt cậu, nhiệt độ ấm áp thân cận cơ thể.
Thanh Giang Ninh đã từng ngủ với mẹ rồi, cũng từng ngủ với Vương Ngạn một lần lúc trước bị lạc. Nhưng cảm giác này quả là khác xa, rất nóng nhưng lại không nhìn được muốn đến gần nguồn nhiệt kia hơn.
Cậu nhắm mắt lại cố gắng làm như mình đã ngủ rồi.
Vương Ngạn treo một cái hôn nhẹ như chuồn chuồn lướt nước lên môi cậu.