Thanh Giang Ninh nghe chất giọng vừa trầm vừa khàn kia rót vào tai hơi ngưa ngứa. Mắt vẫn hướng về phía hai cánh môi mỏng Hồng hào tự nhiên.
Đột nhiên cậu có một suy nghĩ, nếu như hôn vào không biết như thế nào nhỉ ?
Thanh Giang Ninh cũng vừa khai trai thôi, rất tò mò về mấy thứ riêng tư của người khác, không biết nó có giống với mình không hoặc là không biết chạm vào sẽ thế nào, có giống nhau không.
Cậu cũng nhiều lần đến quán bar làm thêm. Thấy người ta hôn nhau triền miên lắm. Không dám nhìn thẳng, cậu chỉ liếc liếc vài cái thật tinh tế để người khác không thể nhận ra.
Đó là lần đầu tiên cậu biết, hôn cũng có thể luồn lưỡi vào như vậy, hai đầu lưỡi mềm mại chạm vào nhau, ma xát, nhìn thật sự.....cậu không biết phải dùng từ nào để diễn tả, cảm thấy bản thân thật sự rất tò mò, cũng muốn thử.
Nếu có bạn gái như Đồng Dụ thì hay rồi.
Cậu ta còn nói với cậu hôn thích lắm, kêu cậu tìm người yêu đi.
Khoan !
Chuyện đi hơi xa thì phải.
Thanh Giang Ninh hoàn hồn không dám nghĩ nữa, cậu hoảng hốt muốn đứng dậy thoáng khỏi ma trảo của Vương Ngạn.
Trong vô thức, cậu liếm môi rất nhiều lần, khiến nó lấp lánh toàn là nước, nhìn càng thêm Hồng nhuận. Cả gương mặt cậu hơi hồng lên, thần sắc hơi hoảng.
Vương Ngạn nhìn trái cam đang vô lực dãy dụa trong lòng, hai bàn tay bỗng siết chặt eo cậu hơn, ép cậu ngồi xuống đùi của mình.
Hương vị của người trước mặt quá thơm ngọt, không hiểu sao hôm nay lại càng ngọt ngào hơn thu hút khiến hắn có phần mất kiểm soát, nếu là nước hoa bình thường cũng không thể có ảnh hưởng lớn với hắn như vầy.
Chỉ có thể là hương tin tức tố.....
Hên là đường này ít người, họ cũng hồ chỗ không có ánh đèn đường, tối như vậy chắc cũng chẳng ai thấy, cậu bị sức lực đè nặng trên eo buộc cho ngồi xuống, bây giờ mới hết chênh lệch về chiều cao, hai người đối diện với nhau.
“Buông ra”
Giọng cậu run run, gương mặt dưới đống tóc mái hơi xấu hổ. Cả cơ thể nóng bỏng, mồ hôi chảy đầy lưng, vừa ngứa ngáy vừa khó chịu.
Bất ngờ, Vương Ngạn vươn tay vén tóc mái này sang một bên, lộ rõ gương mặt của cậu.
Hai má đã ửng Hồng, mắt hơi ươn ướt như muốn khóc, nhìn chẳng khác gì đang bị người ta bắt nạt.
Vương Ngạn đã say, hoàn toàn không kiểm soát được. Đến khi hắn chợt hoàn hồn đã thấy gương mặt xinh đẹp kia phóng đại trước mặt mình, vừa đỏ vừa nóng vừa dụ hoặc.
Thanh Giang Ninh bị cưỡng hôn, không hề bài xích, chỉ là ngạc nhiên rất nhiều, nhưng rất nhanh nó đã phân tán hết, chỉ còn cảm giác mềm mại nơi môi.
Vừa ướt.
Vừa mềm.
Vừa nóng.
Vừa thơm.
Cậu choáng váng hết cả đầu, không dám thở. Ma xui quỷ khiến, cậu hơi mở miệng, đầu lưỡi liếm nhẹ lên môi Vương Ngạn.
Hoàn toàn không giống với bản thân tự liếm môi mình, rất mềm mại, rất nóng bỏng.
“Mềm thế này....” Thanh Giang Ninh không chịu được cất giọng nói
Hai người lại tách ra. Vương Ngạn cực kỳ ngạc nhiên nhìn cậu, môi hắn bị kiếm một cái ướt nhẹp lóng lánh hết cả lên.
Thanh Giang Ninh nhìn tắc phần mình làm ra, hiếm có mặt dày xấu hổ.
Cậu lấy ngón tay cái lau qua loa hết nước trên miệng hắn.
Sau đó hai người tiếp tục đối diện nhìn nhau.
Nhìn nhau.
Nhìn nhau.
Rồi lại nhìn nhau.
Nhìn đến độ mặt dày của Thanh Giang Ninh sắp bị thủng thành một lỗ bị nhìn thấu hết nội tâm.
Cậu không nói gì, muốn đứng dậy nhưng cái tay để trên eo nhấn mạnh cậu xuống. Gương mặt hai người gần trong gan tấc, thêm vài xen ti mét nữa thôi cũng đủ để môi chạm môi.
“Muốn không ?” Giọng Vương Ngạn đã khàn đặc đi rồi.
Thanh Giang Ninh như bị mùi rượu trên người hắn làm cho choáng váng muốn say theo, cả người như bị cưỡng ép, có cảm giác như đã bị người ta nắm trong tay. Bất giác gật gật đầu.
Cậu cũng có phần ăn tủy biết vị, muốn khai phá thêm mùi vị kì diệu cơ thể của người khác.
Vương Ngạn tiến tới, siết chặt eo cậu, một bàn tay luồn vào tóc cậu, nhấn đầu cậu vào gần mặt hắn hơn.
Môi chạm nhau, vẫn là mềm mại và nóng ấm.
Sau đó môi có thêm một cảm xúc ướt át khác. Vương Ngạn liếm liếm môi cậu, Thanh Giang Ninh có lẽ vì quá căng thẳng, cậu cắn chặt răng như muốn cắn cho vỡ ra luôn vậy.
“Mở miệng ra, lè lưỡi nữa, tôi mút cho cậu” Vương Ngạn nói,không biết có phải vì hắn cố ý hay không, chữ “mút” nhấn mạnh có thêm phần ái muội.
Thanh Giang Ninh như bị thao túng tâm lí. Cậu ngoan ngoãn lè cái lưỡi đỏ nhỏ của mình ra ngoài. Gió mặt dù thổi ra hơi lạnh, nhưng sau cậu lại cảm thấy nóng ấm, ẩm ướt
Vương Ngạn mút lưỡi của cậu, mút đến hăng say, hắn chỉ biết quá mềm quá nóng, quá thơm ngọt, tin tức tố của hắn lấp đầy người trước mặt quá đường miệng, cũng tựa như đánh dấu tạm thời vậy.
Vương Ngạn tiếp tục luồn lưỡi vào miệng cậu. Môi lưỡi triền miên giao nhau, mút mát phát ra tiếng nước tróc trách ái muội.
Thanh Giang Ninh bị hôn đến choáng đầu, cảm thấy rất thích, thật sự rất mềm....rất lạ, muốn nhiều hơn. Cơn khô nóng trong người cũng giảm bớt, cảm thấy rất thỏa mãn.
Nhưng trong miệng không hiểu sao toà mùi bắp ngô thơm ngọt.
Cậu thử vói lưỡi ra xa một chút nữa, nhích người sát về phía hắn. Vương Ngạn giữ đầu cậu lại, tiếp tục triền miên, hắn chậm rãi thăm dò khoang miệng nóng ấm của cậu, vừa đi vừa vỗ về đầu lưỡi của Giang Ninh đang muốn vói vào miệng hắn.
Nước bọt của cả hai hoà vào nhau, bị lưỡi đẩy qua lại chảy xuống khoé miệng cậu. Tiếng tróc trách phát ra càng lúc càng mãnh liệt hơn. Tự hồ như không đủ để thỏa mãn được hai người.
Tác giả có lời muốn nói:
“Like đi các tình yêu của em !!!”
“Tác giả cần những lời động viên để chữa trị bệnh lười của mình !!!!”
Đột nhiên cậu có một suy nghĩ, nếu như hôn vào không biết như thế nào nhỉ ?
Thanh Giang Ninh cũng vừa khai trai thôi, rất tò mò về mấy thứ riêng tư của người khác, không biết nó có giống với mình không hoặc là không biết chạm vào sẽ thế nào, có giống nhau không.
Cậu cũng nhiều lần đến quán bar làm thêm. Thấy người ta hôn nhau triền miên lắm. Không dám nhìn thẳng, cậu chỉ liếc liếc vài cái thật tinh tế để người khác không thể nhận ra.
Đó là lần đầu tiên cậu biết, hôn cũng có thể luồn lưỡi vào như vậy, hai đầu lưỡi mềm mại chạm vào nhau, ma xát, nhìn thật sự.....cậu không biết phải dùng từ nào để diễn tả, cảm thấy bản thân thật sự rất tò mò, cũng muốn thử.
Nếu có bạn gái như Đồng Dụ thì hay rồi.
Cậu ta còn nói với cậu hôn thích lắm, kêu cậu tìm người yêu đi.
Khoan !
Chuyện đi hơi xa thì phải.
Thanh Giang Ninh hoàn hồn không dám nghĩ nữa, cậu hoảng hốt muốn đứng dậy thoáng khỏi ma trảo của Vương Ngạn.
Trong vô thức, cậu liếm môi rất nhiều lần, khiến nó lấp lánh toàn là nước, nhìn càng thêm Hồng nhuận. Cả gương mặt cậu hơi hồng lên, thần sắc hơi hoảng.
Vương Ngạn nhìn trái cam đang vô lực dãy dụa trong lòng, hai bàn tay bỗng siết chặt eo cậu hơn, ép cậu ngồi xuống đùi của mình.
Hương vị của người trước mặt quá thơm ngọt, không hiểu sao hôm nay lại càng ngọt ngào hơn thu hút khiến hắn có phần mất kiểm soát, nếu là nước hoa bình thường cũng không thể có ảnh hưởng lớn với hắn như vầy.
Chỉ có thể là hương tin tức tố.....
Hên là đường này ít người, họ cũng hồ chỗ không có ánh đèn đường, tối như vậy chắc cũng chẳng ai thấy, cậu bị sức lực đè nặng trên eo buộc cho ngồi xuống, bây giờ mới hết chênh lệch về chiều cao, hai người đối diện với nhau.
“Buông ra”
Giọng cậu run run, gương mặt dưới đống tóc mái hơi xấu hổ. Cả cơ thể nóng bỏng, mồ hôi chảy đầy lưng, vừa ngứa ngáy vừa khó chịu.
Bất ngờ, Vương Ngạn vươn tay vén tóc mái này sang một bên, lộ rõ gương mặt của cậu.
Hai má đã ửng Hồng, mắt hơi ươn ướt như muốn khóc, nhìn chẳng khác gì đang bị người ta bắt nạt.
Vương Ngạn đã say, hoàn toàn không kiểm soát được. Đến khi hắn chợt hoàn hồn đã thấy gương mặt xinh đẹp kia phóng đại trước mặt mình, vừa đỏ vừa nóng vừa dụ hoặc.
Thanh Giang Ninh bị cưỡng hôn, không hề bài xích, chỉ là ngạc nhiên rất nhiều, nhưng rất nhanh nó đã phân tán hết, chỉ còn cảm giác mềm mại nơi môi.
Vừa ướt.
Vừa mềm.
Vừa nóng.
Vừa thơm.
Cậu choáng váng hết cả đầu, không dám thở. Ma xui quỷ khiến, cậu hơi mở miệng, đầu lưỡi liếm nhẹ lên môi Vương Ngạn.
Hoàn toàn không giống với bản thân tự liếm môi mình, rất mềm mại, rất nóng bỏng.
“Mềm thế này....” Thanh Giang Ninh không chịu được cất giọng nói
Hai người lại tách ra. Vương Ngạn cực kỳ ngạc nhiên nhìn cậu, môi hắn bị kiếm một cái ướt nhẹp lóng lánh hết cả lên.
Thanh Giang Ninh nhìn tắc phần mình làm ra, hiếm có mặt dày xấu hổ.
Cậu lấy ngón tay cái lau qua loa hết nước trên miệng hắn.
Sau đó hai người tiếp tục đối diện nhìn nhau.
Nhìn nhau.
Nhìn nhau.
Rồi lại nhìn nhau.
Nhìn đến độ mặt dày của Thanh Giang Ninh sắp bị thủng thành một lỗ bị nhìn thấu hết nội tâm.
Cậu không nói gì, muốn đứng dậy nhưng cái tay để trên eo nhấn mạnh cậu xuống. Gương mặt hai người gần trong gan tấc, thêm vài xen ti mét nữa thôi cũng đủ để môi chạm môi.
“Muốn không ?” Giọng Vương Ngạn đã khàn đặc đi rồi.
Thanh Giang Ninh như bị mùi rượu trên người hắn làm cho choáng váng muốn say theo, cả người như bị cưỡng ép, có cảm giác như đã bị người ta nắm trong tay. Bất giác gật gật đầu.
Cậu cũng có phần ăn tủy biết vị, muốn khai phá thêm mùi vị kì diệu cơ thể của người khác.
Vương Ngạn tiến tới, siết chặt eo cậu, một bàn tay luồn vào tóc cậu, nhấn đầu cậu vào gần mặt hắn hơn.
Môi chạm nhau, vẫn là mềm mại và nóng ấm.
Sau đó môi có thêm một cảm xúc ướt át khác. Vương Ngạn liếm liếm môi cậu, Thanh Giang Ninh có lẽ vì quá căng thẳng, cậu cắn chặt răng như muốn cắn cho vỡ ra luôn vậy.
“Mở miệng ra, lè lưỡi nữa, tôi mút cho cậu” Vương Ngạn nói,không biết có phải vì hắn cố ý hay không, chữ “mút” nhấn mạnh có thêm phần ái muội.
Thanh Giang Ninh như bị thao túng tâm lí. Cậu ngoan ngoãn lè cái lưỡi đỏ nhỏ của mình ra ngoài. Gió mặt dù thổi ra hơi lạnh, nhưng sau cậu lại cảm thấy nóng ấm, ẩm ướt
Vương Ngạn mút lưỡi của cậu, mút đến hăng say, hắn chỉ biết quá mềm quá nóng, quá thơm ngọt, tin tức tố của hắn lấp đầy người trước mặt quá đường miệng, cũng tựa như đánh dấu tạm thời vậy.
Vương Ngạn tiếp tục luồn lưỡi vào miệng cậu. Môi lưỡi triền miên giao nhau, mút mát phát ra tiếng nước tróc trách ái muội.
Thanh Giang Ninh bị hôn đến choáng đầu, cảm thấy rất thích, thật sự rất mềm....rất lạ, muốn nhiều hơn. Cơn khô nóng trong người cũng giảm bớt, cảm thấy rất thỏa mãn.
Nhưng trong miệng không hiểu sao toà mùi bắp ngô thơm ngọt.
Cậu thử vói lưỡi ra xa một chút nữa, nhích người sát về phía hắn. Vương Ngạn giữ đầu cậu lại, tiếp tục triền miên, hắn chậm rãi thăm dò khoang miệng nóng ấm của cậu, vừa đi vừa vỗ về đầu lưỡi của Giang Ninh đang muốn vói vào miệng hắn.
Nước bọt của cả hai hoà vào nhau, bị lưỡi đẩy qua lại chảy xuống khoé miệng cậu. Tiếng tróc trách phát ra càng lúc càng mãnh liệt hơn. Tự hồ như không đủ để thỏa mãn được hai người.
Tác giả có lời muốn nói:
“Like đi các tình yêu của em !!!”
“Tác giả cần những lời động viên để chữa trị bệnh lười của mình !!!!”