Thanh Giang Ninh muốn kéo Vương Ngạn xuống để ngửi một chút thế mà kéo thể nào người nọ cũng chẳng đi.
Thế là cậu không kéo nữa.
Mệt....
Cậu nằm phơi thây trên giường, có lại thành một con tôm, cả người cực kỳ đau đớn và nóng bức.
Vương Ngạn quên mất, hắn vỗ tay lên trán một cái rồi nhấc điện thoại gọi lễ tân mang một lọ thuốc ức chế của omega lên đây.
Đến khi quay đầu lại thì tất quần áo của cậu đã bị cởi sạch trơn, chỉ còn lại chiếc quần lót và cái chăn che chắn một vài chỗ quan trọng
Vương Ngạn: “.......”
Mẹ nó !
Đúng là thử thách nhau mà.
Hắn mặc kệ. Ảo thuật từ trong túi móc ra cái máy tính cầm tay khoảng 15 xen ti mét, thành thục mở khoá, truy cập vào thông tin nhân viên của công ty Vương Vị. Con trỏ chuộc chuẩn xức nhấn vào tấm ảnh chứa mặt Thanh Giang Ninh.
Tóm tắc hồ sơ của cậu là:
[Thanh Giang Ninh, giới tính: beta, 25 tuổi, đang công tác và làm việc tại công ty Vương Vị, thuộc nhánh tập đoàn Vương Thị. Học sinh trường tiểu học XX, học sinh trường trung học YY, học sinh trường trung học phổ thông Nam Vinh, tốt nghiệp ba năm phổ cập bắt buộc loại giỏi. Tốt nghiệp loại giỏi trương đại học ZZ.......]
Vương Ngạn đoán đúng rồi, người hắn tìm. Có lẽ không ai biết cậu đã trở thành omega nên trên chứng minh vẫn là giới tính beta kia.
Cắt người hắn bị cậu ảnh hưởng đến nóng bừng bừng. Có thể bỏ qua người mình vẫn còn tình cảm ở sau lưng một mình phát tình được không ? Câu trả lời là không.
Thanh Giang Ninh mơ màng cảm giác bị một chiếc ôm dịu dàng bao lấy. Mùi ngô ngọt ngào lại tập kích nơi mũi, xông vào phổi, làm giảm cơn đau đớn do kì phát tình mang lại. Thật sự quá dễ chịu.
Bụp trong đầu một cái. Cậu cảm thấy gáy đau đớn cực kỳ, giống như bị cắn.
Vương Ngạn truyền tin tức tố vào tuyến thể của cậu, hắn cảm nhận được rất rõ ràng người trong ngực mình run rẩy, nhưng tiếp sau đó lại yên tĩnh nằm ườn ra như bãi nước mềm mại không sức lực.
Bên tai, miệng nghe thấy tiếng nức nở nho nhỏ.
!!!!
A a a a a a a a a
Nội tâm anh không ngừng gào thét, song, vẫn vậy, hắn vãn không làm ra hành động gì tiếp theo hết, cả người như bị xịt keo cứng ngắc.
Đến khi cậu ngừng khóc và ngủ liệm đi.
Vương Ngạn nhẹ nhàng đặt cậu xuống giường, chiếc giường mềm mại với ga giường mà đen thực sự quá tương phản vơi màu da trắng của cậu, thật sự câu nhân......
Cửa cốc cốc.
Vương Ngạn nhìn qua mắt mèo, nhân viên lễ tân đã mang thuốc ức chế đến.
Thật muộn cmn màng mà.
“Không cần nữa, đem đi đi” súng đã cướp cò rồi.
Nhân viên lễ tân dù vậy nhưng vẫn nở nụ cười thật tươi với mắt mèo rồi quay đi. Thực sự chuyên nghiệp ngoài sức tưởng tượng.
Vương Ngạn nặng nề nhìn tác phẩm mình đã làm ra trên người cậu. Hắn lấy một mẫu băng dán trên bàn nhỏ của khách sạn, lót thêm ít bông Gòn vào đó rồi dán lên tuyến thể của cậu.
Bây giờ hắn thật sự mong nó sẽ lành trước khi cậu tỉnh lại.
Nhưng ở đâu ra....
Lấy điện thoại ra khỏi túi. Vương Ngạn thất thần.
Đột nhiên hắn cực kỳ muốn một gia đình. Lại đột nhiên cảm thấy mệt mỏi khi cứ đối đầu với Vương Tống Lăng.
Đi làm, trở về nhà, gặp cậu, cũng có thể sau này lại có con, cuộc sống bình yên như vậy cũng tốt.
Avatar thỏ con của Lâm Tầm Anh sáng lên, chứng tỏ đang truy cập. Vương Ngạn nhấn vào.
Lịch sử trò chuyện của hai người chi chít nhưng lời khuyên của Tầm Anh kêu hắn trở về, hắn thì từ đầu đến cuối chỉ hắn ừm ừm. Không giải thích cũng chẳng phản bát.
Hắn giải thích với cậu ta rất nhiều, nhưng thời gian đã cho hắn câu trả lời rằng dù có mọc thêm mười cái miệng thì cũng chẳng thể khiến Tầm Anh tin anh.
Anh không thích điều này. Loại càng không thích bị xem như một kẻ bất Hiếu.
Mặc dù hắn biết cậu có ý tốt nhưng hãy nghe hắn một lần được không ? Rất nhiều lần hắn muốn nghiêm túc sống với cậu như người yêu, trao nhau núi cười, chia nhau gánh nặng.
Nhưng cả hai giống như chẳng thể giao tiếp. Một người là nước, một người là lá sen.
Vương Ngạn bắt đầu soạn tin nhắn.
//Lâm Tầm Anh//
Đầu dây bên kia khoảng mấy phút sau mới phản hồi lại.
//Dạ ?//
Hắn soạn tin nhắn.
//Em từng thích một người chưa ?//
Tầm Anh lập tức trả lời lại.
//Thích ! Thích anh !//
Vương Ngạn ra ban công, rít một hơi thuốc. Hắn sợ cậu không thích nên ra ngoài.
//Tôi thì không//
Tiếp theo không trả lời, khoảng hai phút sau, một cuộc gọi đến máy của hắn.
Nhìn hình đại diện và cái tên Tầm Anh vốn phải quen thuộc nhưng bây giờ hắn lại thấy lạ đến lạnh lùng.
Hắn không muốn, không muốn cho cậu ta thêm đường lui nào nữa.
Cái câu không thích này hắn đã nói rất nhiều lần rồi. Lần nào Lâm Tầm Anh cũng Lăng nũng nói rằng cậu ta rất thích anh, nếu anh tiếp tục kiên quyết thì cậu sẽ hù dọa.
Lần nào nội dung hù dọa cũng là công ty, địa vị của Vương Tống Lăng sẽ bị tuột xuống.
Vương Ngạn thật sự mệt mỏi.
Nhìn từ ngoài ban công vào phòng. Chiếc chăn trên giường phập phồng lên xuống, chỉ là một hành động bình thường nhưng lại như tiếp thêm sức mạnh cho hắn.
Thế là cậu không kéo nữa.
Mệt....
Cậu nằm phơi thây trên giường, có lại thành một con tôm, cả người cực kỳ đau đớn và nóng bức.
Vương Ngạn quên mất, hắn vỗ tay lên trán một cái rồi nhấc điện thoại gọi lễ tân mang một lọ thuốc ức chế của omega lên đây.
Đến khi quay đầu lại thì tất quần áo của cậu đã bị cởi sạch trơn, chỉ còn lại chiếc quần lót và cái chăn che chắn một vài chỗ quan trọng
Vương Ngạn: “.......”
Mẹ nó !
Đúng là thử thách nhau mà.
Hắn mặc kệ. Ảo thuật từ trong túi móc ra cái máy tính cầm tay khoảng 15 xen ti mét, thành thục mở khoá, truy cập vào thông tin nhân viên của công ty Vương Vị. Con trỏ chuộc chuẩn xức nhấn vào tấm ảnh chứa mặt Thanh Giang Ninh.
Tóm tắc hồ sơ của cậu là:
[Thanh Giang Ninh, giới tính: beta, 25 tuổi, đang công tác và làm việc tại công ty Vương Vị, thuộc nhánh tập đoàn Vương Thị. Học sinh trường tiểu học XX, học sinh trường trung học YY, học sinh trường trung học phổ thông Nam Vinh, tốt nghiệp ba năm phổ cập bắt buộc loại giỏi. Tốt nghiệp loại giỏi trương đại học ZZ.......]
Vương Ngạn đoán đúng rồi, người hắn tìm. Có lẽ không ai biết cậu đã trở thành omega nên trên chứng minh vẫn là giới tính beta kia.
Cắt người hắn bị cậu ảnh hưởng đến nóng bừng bừng. Có thể bỏ qua người mình vẫn còn tình cảm ở sau lưng một mình phát tình được không ? Câu trả lời là không.
Thanh Giang Ninh mơ màng cảm giác bị một chiếc ôm dịu dàng bao lấy. Mùi ngô ngọt ngào lại tập kích nơi mũi, xông vào phổi, làm giảm cơn đau đớn do kì phát tình mang lại. Thật sự quá dễ chịu.
Bụp trong đầu một cái. Cậu cảm thấy gáy đau đớn cực kỳ, giống như bị cắn.
Vương Ngạn truyền tin tức tố vào tuyến thể của cậu, hắn cảm nhận được rất rõ ràng người trong ngực mình run rẩy, nhưng tiếp sau đó lại yên tĩnh nằm ườn ra như bãi nước mềm mại không sức lực.
Bên tai, miệng nghe thấy tiếng nức nở nho nhỏ.
!!!!
A a a a a a a a a
Nội tâm anh không ngừng gào thét, song, vẫn vậy, hắn vãn không làm ra hành động gì tiếp theo hết, cả người như bị xịt keo cứng ngắc.
Đến khi cậu ngừng khóc và ngủ liệm đi.
Vương Ngạn nhẹ nhàng đặt cậu xuống giường, chiếc giường mềm mại với ga giường mà đen thực sự quá tương phản vơi màu da trắng của cậu, thật sự câu nhân......
Cửa cốc cốc.
Vương Ngạn nhìn qua mắt mèo, nhân viên lễ tân đã mang thuốc ức chế đến.
Thật muộn cmn màng mà.
“Không cần nữa, đem đi đi” súng đã cướp cò rồi.
Nhân viên lễ tân dù vậy nhưng vẫn nở nụ cười thật tươi với mắt mèo rồi quay đi. Thực sự chuyên nghiệp ngoài sức tưởng tượng.
Vương Ngạn nặng nề nhìn tác phẩm mình đã làm ra trên người cậu. Hắn lấy một mẫu băng dán trên bàn nhỏ của khách sạn, lót thêm ít bông Gòn vào đó rồi dán lên tuyến thể của cậu.
Bây giờ hắn thật sự mong nó sẽ lành trước khi cậu tỉnh lại.
Nhưng ở đâu ra....
Lấy điện thoại ra khỏi túi. Vương Ngạn thất thần.
Đột nhiên hắn cực kỳ muốn một gia đình. Lại đột nhiên cảm thấy mệt mỏi khi cứ đối đầu với Vương Tống Lăng.
Đi làm, trở về nhà, gặp cậu, cũng có thể sau này lại có con, cuộc sống bình yên như vậy cũng tốt.
Avatar thỏ con của Lâm Tầm Anh sáng lên, chứng tỏ đang truy cập. Vương Ngạn nhấn vào.
Lịch sử trò chuyện của hai người chi chít nhưng lời khuyên của Tầm Anh kêu hắn trở về, hắn thì từ đầu đến cuối chỉ hắn ừm ừm. Không giải thích cũng chẳng phản bát.
Hắn giải thích với cậu ta rất nhiều, nhưng thời gian đã cho hắn câu trả lời rằng dù có mọc thêm mười cái miệng thì cũng chẳng thể khiến Tầm Anh tin anh.
Anh không thích điều này. Loại càng không thích bị xem như một kẻ bất Hiếu.
Mặc dù hắn biết cậu có ý tốt nhưng hãy nghe hắn một lần được không ? Rất nhiều lần hắn muốn nghiêm túc sống với cậu như người yêu, trao nhau núi cười, chia nhau gánh nặng.
Nhưng cả hai giống như chẳng thể giao tiếp. Một người là nước, một người là lá sen.
Vương Ngạn bắt đầu soạn tin nhắn.
//Lâm Tầm Anh//
Đầu dây bên kia khoảng mấy phút sau mới phản hồi lại.
//Dạ ?//
Hắn soạn tin nhắn.
//Em từng thích một người chưa ?//
Tầm Anh lập tức trả lời lại.
//Thích ! Thích anh !//
Vương Ngạn ra ban công, rít một hơi thuốc. Hắn sợ cậu không thích nên ra ngoài.
//Tôi thì không//
Tiếp theo không trả lời, khoảng hai phút sau, một cuộc gọi đến máy của hắn.
Nhìn hình đại diện và cái tên Tầm Anh vốn phải quen thuộc nhưng bây giờ hắn lại thấy lạ đến lạnh lùng.
Hắn không muốn, không muốn cho cậu ta thêm đường lui nào nữa.
Cái câu không thích này hắn đã nói rất nhiều lần rồi. Lần nào Lâm Tầm Anh cũng Lăng nũng nói rằng cậu ta rất thích anh, nếu anh tiếp tục kiên quyết thì cậu sẽ hù dọa.
Lần nào nội dung hù dọa cũng là công ty, địa vị của Vương Tống Lăng sẽ bị tuột xuống.
Vương Ngạn thật sự mệt mỏi.
Nhìn từ ngoài ban công vào phòng. Chiếc chăn trên giường phập phồng lên xuống, chỉ là một hành động bình thường nhưng lại như tiếp thêm sức mạnh cho hắn.