Vương Ngạn không hiểu lắm.
“Tất nhiên rồi, người tài giỏi luôn có hào quang vây quanh”
Thanh Giang Ninh: “......”
Tên này không hiểu tiếng người à ?!!!
Chưa để cậu mở miệng trách vấn, người nào đó đã cất lời trước.
“Cậu học sinh, nếu muốn không bị người khác cướp mất ánh sáng, hãy luôn nổ lực”
Thanh Giang Ninh: “......”
Dauma.
Thằng lày !!!!
Mày nói gì vậy ? Nói tiếng người cho ông.
“Ai là học sinh ?!!”
Thanh Giang Ninh nghiến răng nghiến lợi. Một người đàn ông 25 tuổi lại bị nhận là một cậu học sinh thật sự không vẻ vang gì, cậu luôn bị nhận nhầm tuổi. Bình thường luôn cố gắng mặc đồ nhìn già một chút để người khác không nhận lầm.
Nhưng phong cách cổ điển lại khiến cậu giống như hoàng tử thời xưa.
Hôm nay ra ngoài gấp. Cậu cũng chỉ mặc áo thun quần thun. Đúng chuẩn set quần áo của giới trẻ ngày nay.
Vương Ngạn cẩn thận nhìn câu lại thêm một lần nữa.
Ngũ quan rất đẹp, trong trẻo, thanh Thuý.
Chiều cao tương đối khoảng mét bảy.
Người hơi gầy, da còn trắng bóc không giống người đã lăn lộn chút nào.
Không phải học sinh thì là gì ?
Nếu không phải cậu đã vượt quá chiều cao của một omega nên có thì hắn đã tự mặc định cậu là một học sinh omega nào đó.
“Cậu là học sinh chứ ai ?” Hắn trả lời, trong giọng thể hiện rõ ràng sự thẳng thắn của mình.
Thanh Giang Ninh: “......”
“Tôi 25 tuổi” cậu phản bát.
“Ồ” Hắn trả lời.
Thanh Giang Ninh: “......”
Mặc dù là “ồ” nhưng sao câu có cảm giác tên này không tin lời cậu thì phải.
“Thanh Giang Ninh”
Bác sĩ phòng số B13 gọi cậu sau khi bệnh nhân trước bước ra ngoài.
Thanh Giang Ninh không muốn đôi co với mức mà xoay người bước đi.
Vương Ngạn nghe thấy tên cậu. Tim hắn như nảy lên một cái, cả đầu óc phút chốc trống trơn. Theo bản năng, hắn muốn túm lấy tay cậu, nhưng cậu đi nhanh quá. Vương Ngạn chỉ nắm được một góc áo khoác của cậu. Bàn tay hắn nắm là bàn tay đang bị thương, do dùng quá nhiều sức mà máu cũng rỉ ra.
Thanh Giang Ninh cảm thấy góc áo bị kéo lại. Cậu quay đầu nhìn thì thấy cái tên đàn ông kia đang nắm lấy áo khoác ngoài của cậu.
“Sao ?” Thanh Giang Ninh hỏi, ngữ điệu thật là bực mình.
Vương Ngạn cũng nghe thấy. Hắn không chắc chắn, cái người nào năm đó có vẻ tinh nghịch trên mặt lại có phần dịu dàng hơn, trong trẻo hơn. Có phần khác với trí nhớ của hắn, nhưng cũng có phần rất giống với nhưng gì hắn nhớ về cậu.
Hắn ngây ngốc, không biết giải thích như thế nào. Cũng chẳng có chắc chắn bản thân đã tìm đúng người.
Vương Ngạn năm đó lật tung hết thành phố cũ cũng không thấy cậu nữa, hắn Hoài niệm nhưng rồi cũng quên, mặc dù thỉnh thoảng sẽ nhớ về nhưng chỉ tưởng đó là một phần đẹp đẽ của tuổi thanh xuân thôi.
Nếu lần nữa gặp lại cậu, hắn muốn nói xin lỗi và cảm ơn, cũng muốn nói rất nhiều thứ nữa chứ, nhưng suy nghĩ thực tế lại chẳng biết nói gì.
Vậy hắn bây giờ nên nói gì ?
Xin lỗi ?
Cảm ơn ?
Hay chỉ đơn thuần là nhớ tôi không ?
Sau từng ấy năm cậu còn nhớ tôi không ?
Suy nghĩ tùm lum ùa ra một lượt khiến hắn không thể chọn lọc nổi, thế là cứ như vậy thốt ra miệng một câu hỗn hợp loạn cào cào.
“Mấy năm kia nhớ xin ơn nhiều.....”
Thanh Giang Ninh: “......”
Dauma
Chơi điền vào chỗ trống hả ?
Vương Ngạn cảm thấy thực sự rất ngại, hắn cảm thấy giọng mình không đủ tốt, lại cảm thấy lời mình nói ra thật không có ý nghĩa, từ lúc sinh ra cho đến bây giờ hắn chưa từng cảm nhận sâu sắc cảm xúc ngại ngùng.
Nhưng bây giờ thì biết rồi.
Ya\~
Kích thích quá đi.....
“Anh muốn nói gì ?” Thanh Giang Ninh cảm nhận được anh nhé mắt muốn nói lại không biết bắt đầu từ đâu của người đàn ông trước mặt. Không hiểu sao cậu cảm thấy rất quen thuộc, thái độ cũng quen thuộc, gương mặt cũng có chút quen, đến cả mùi hương trên người cũng quen thuộc không kém.
Từ những cái quen kia khiến cậu tỉnh táo hơn, muốn biết hắn muốn nói gì.
Nhưng Vương Ngạn lại không muốn nói nữa.
Hắn nghĩ cậu quên rồi.
Nhưng cũng nghĩ chắc không phải người hắn cần tìm đâu.
Một cái tên có thể quyết định được gì chứ ? Người giống tên người đầy ra đấy đấy thôi.
“Không có gì”
Hắn nói xong liền mở cửa phòng khám B12 bước vào.
“Bệnh nhân Thanh Giang Ninh”
Bác sĩ thấy cậu cứ đứng đấy không chịu vào liền gọi.
Thanh Giang Ninh cảm thấy như bản thân vừa tuột mất một miếng bánh ngon, nhưng chỉ dừng ở việc như vậy.
Trong phòng bệnh B12. Nhất Lộ đang sắp xếp tài liệu thì cửa phòng liền được mở ra. Bước vào là một thân đồ vest đen.
“Vương Ngạn ?” Nhất Lộ ngây ra, hỏi.
“Ừ” Vương Ngạn tìm một cái ghế gần đó rồi ngồi xuống, áo khoác vest vào thì cởi ra vắt một bên ghế, tý thì thỏ thói quen cởi một cúc áo trên sơ mi bên trong.
Hành động lưu loát, nhìn thực sự giống xã hội đen.
Nhất Lộ nhìn Vương Ngạn, rồi lại nhìn mình.
Cậu chàng mặc một cái áo thun mà vàng be bên trong áo blouse của bác sĩ, quần tây màu đen, mặc dù nhan sắc không tệ, phải nói là rất đẹp, nhưng mà chắc chắn đặt chung một khung hình với tên này thì sẽ bị tàng hình là cái chắc.
Lúc đi học cũng vậy.
Đến đi làm cũng vậy luôn là sao.
“Tất nhiên rồi, người tài giỏi luôn có hào quang vây quanh”
Thanh Giang Ninh: “......”
Tên này không hiểu tiếng người à ?!!!
Chưa để cậu mở miệng trách vấn, người nào đó đã cất lời trước.
“Cậu học sinh, nếu muốn không bị người khác cướp mất ánh sáng, hãy luôn nổ lực”
Thanh Giang Ninh: “......”
Dauma.
Thằng lày !!!!
Mày nói gì vậy ? Nói tiếng người cho ông.
“Ai là học sinh ?!!”
Thanh Giang Ninh nghiến răng nghiến lợi. Một người đàn ông 25 tuổi lại bị nhận là một cậu học sinh thật sự không vẻ vang gì, cậu luôn bị nhận nhầm tuổi. Bình thường luôn cố gắng mặc đồ nhìn già một chút để người khác không nhận lầm.
Nhưng phong cách cổ điển lại khiến cậu giống như hoàng tử thời xưa.
Hôm nay ra ngoài gấp. Cậu cũng chỉ mặc áo thun quần thun. Đúng chuẩn set quần áo của giới trẻ ngày nay.
Vương Ngạn cẩn thận nhìn câu lại thêm một lần nữa.
Ngũ quan rất đẹp, trong trẻo, thanh Thuý.
Chiều cao tương đối khoảng mét bảy.
Người hơi gầy, da còn trắng bóc không giống người đã lăn lộn chút nào.
Không phải học sinh thì là gì ?
Nếu không phải cậu đã vượt quá chiều cao của một omega nên có thì hắn đã tự mặc định cậu là một học sinh omega nào đó.
“Cậu là học sinh chứ ai ?” Hắn trả lời, trong giọng thể hiện rõ ràng sự thẳng thắn của mình.
Thanh Giang Ninh: “......”
“Tôi 25 tuổi” cậu phản bát.
“Ồ” Hắn trả lời.
Thanh Giang Ninh: “......”
Mặc dù là “ồ” nhưng sao câu có cảm giác tên này không tin lời cậu thì phải.
“Thanh Giang Ninh”
Bác sĩ phòng số B13 gọi cậu sau khi bệnh nhân trước bước ra ngoài.
Thanh Giang Ninh không muốn đôi co với mức mà xoay người bước đi.
Vương Ngạn nghe thấy tên cậu. Tim hắn như nảy lên một cái, cả đầu óc phút chốc trống trơn. Theo bản năng, hắn muốn túm lấy tay cậu, nhưng cậu đi nhanh quá. Vương Ngạn chỉ nắm được một góc áo khoác của cậu. Bàn tay hắn nắm là bàn tay đang bị thương, do dùng quá nhiều sức mà máu cũng rỉ ra.
Thanh Giang Ninh cảm thấy góc áo bị kéo lại. Cậu quay đầu nhìn thì thấy cái tên đàn ông kia đang nắm lấy áo khoác ngoài của cậu.
“Sao ?” Thanh Giang Ninh hỏi, ngữ điệu thật là bực mình.
Vương Ngạn cũng nghe thấy. Hắn không chắc chắn, cái người nào năm đó có vẻ tinh nghịch trên mặt lại có phần dịu dàng hơn, trong trẻo hơn. Có phần khác với trí nhớ của hắn, nhưng cũng có phần rất giống với nhưng gì hắn nhớ về cậu.
Hắn ngây ngốc, không biết giải thích như thế nào. Cũng chẳng có chắc chắn bản thân đã tìm đúng người.
Vương Ngạn năm đó lật tung hết thành phố cũ cũng không thấy cậu nữa, hắn Hoài niệm nhưng rồi cũng quên, mặc dù thỉnh thoảng sẽ nhớ về nhưng chỉ tưởng đó là một phần đẹp đẽ của tuổi thanh xuân thôi.
Nếu lần nữa gặp lại cậu, hắn muốn nói xin lỗi và cảm ơn, cũng muốn nói rất nhiều thứ nữa chứ, nhưng suy nghĩ thực tế lại chẳng biết nói gì.
Vậy hắn bây giờ nên nói gì ?
Xin lỗi ?
Cảm ơn ?
Hay chỉ đơn thuần là nhớ tôi không ?
Sau từng ấy năm cậu còn nhớ tôi không ?
Suy nghĩ tùm lum ùa ra một lượt khiến hắn không thể chọn lọc nổi, thế là cứ như vậy thốt ra miệng một câu hỗn hợp loạn cào cào.
“Mấy năm kia nhớ xin ơn nhiều.....”
Thanh Giang Ninh: “......”
Dauma
Chơi điền vào chỗ trống hả ?
Vương Ngạn cảm thấy thực sự rất ngại, hắn cảm thấy giọng mình không đủ tốt, lại cảm thấy lời mình nói ra thật không có ý nghĩa, từ lúc sinh ra cho đến bây giờ hắn chưa từng cảm nhận sâu sắc cảm xúc ngại ngùng.
Nhưng bây giờ thì biết rồi.
Ya\~
Kích thích quá đi.....
“Anh muốn nói gì ?” Thanh Giang Ninh cảm nhận được anh nhé mắt muốn nói lại không biết bắt đầu từ đâu của người đàn ông trước mặt. Không hiểu sao cậu cảm thấy rất quen thuộc, thái độ cũng quen thuộc, gương mặt cũng có chút quen, đến cả mùi hương trên người cũng quen thuộc không kém.
Từ những cái quen kia khiến cậu tỉnh táo hơn, muốn biết hắn muốn nói gì.
Nhưng Vương Ngạn lại không muốn nói nữa.
Hắn nghĩ cậu quên rồi.
Nhưng cũng nghĩ chắc không phải người hắn cần tìm đâu.
Một cái tên có thể quyết định được gì chứ ? Người giống tên người đầy ra đấy đấy thôi.
“Không có gì”
Hắn nói xong liền mở cửa phòng khám B12 bước vào.
“Bệnh nhân Thanh Giang Ninh”
Bác sĩ thấy cậu cứ đứng đấy không chịu vào liền gọi.
Thanh Giang Ninh cảm thấy như bản thân vừa tuột mất một miếng bánh ngon, nhưng chỉ dừng ở việc như vậy.
Trong phòng bệnh B12. Nhất Lộ đang sắp xếp tài liệu thì cửa phòng liền được mở ra. Bước vào là một thân đồ vest đen.
“Vương Ngạn ?” Nhất Lộ ngây ra, hỏi.
“Ừ” Vương Ngạn tìm một cái ghế gần đó rồi ngồi xuống, áo khoác vest vào thì cởi ra vắt một bên ghế, tý thì thỏ thói quen cởi một cúc áo trên sơ mi bên trong.
Hành động lưu loát, nhìn thực sự giống xã hội đen.
Nhất Lộ nhìn Vương Ngạn, rồi lại nhìn mình.
Cậu chàng mặc một cái áo thun mà vàng be bên trong áo blouse của bác sĩ, quần tây màu đen, mặc dù nhan sắc không tệ, phải nói là rất đẹp, nhưng mà chắc chắn đặt chung một khung hình với tên này thì sẽ bị tàng hình là cái chắc.
Lúc đi học cũng vậy.
Đến đi làm cũng vậy luôn là sao.