Nghiên Nghiệp hoàn hồn đầu tiên. Ông lập tức ra lệnh người tới can ngăn.
Theo ông thấy, chắc chắn Vương Tống Lăng cũng chẳng phải người bình thường gì, con trí mình sinh ra, có thể nỡ lòng mà cầm gậy đánh nó ?
Vương Tống Lăng bị kéo ra một bên, ánh mắt tức giận hướng về phía hắn như con dao găm.
Vương Ngạn cũng nhìn ông, cả gương mặt hắn đỏ au, có lẽ vì đau đớn, nhưng cũng chẳng biểu hiện thêm biểu cảm gì.
Một lúc, Vương Ngạn lại nhếch khoé miệng lên. Cười như không cười.
Một khắc, Vương Tống Lăng như nhìn thấy Ngạn Liễu. Gương mặt của Vương Ngạn thực giống bà đến 7, 8 phần, nhất là mắt, đôi mắt sống động một màu đen thuần, giống đến mức khiến ông nhớ lại cái ngày đó.
Vương Tống Lăng ôm ngực ngồi xuống đất.
Thương Mỹ Thường lúc này mới phản ứng được, lập tức ước đến đỡ ôm lên, bàn tay cô ta run lên bần bật nhưng vẫn hết sức kéo ông lên ghế, còn thuận theo vỗ vỗ lưng thuận khí cho ông.
Vương Ngạn không muốn nhìn thấy cái cảnh người xướng người họa này, hắn dứt khoát đứng dậy, bước về phía cầu thang, đi lên lầu.
“Thằng phế vật, nghịch tử !”
Nhìn theo bóng lưng của hắn. Vương Tống Lăng thốt lên một tiếng thật rõ, giọng cũng khàn đi.
Vương Ngạn dừng một chút, bàn tay siết chặt thành cầu thang, nhưng cũng chỉ một chút rồi lại tiếp tục bước đi.
Đến tầng hai. Hắn ghé lại một căn phòng. Phòng đã được khoá lại kĩ càng, cách cửa được lau dọn sạch sẽ, căn phòng này là của Ngạn Liễu, chính bà chọn chỗ này, mở cửa liền đón được ánh mặt trời. Vậy mà Vương Tống Lăng lại nói không thích mặt trời chiếu trực tiếp, không tốt cho cơ thể, thế là chuyển sang phòng khác.
Hắn....có thể vì một người mà vui vẻ. Vương Tống Lăng lại chẳng thể vui vẻ với nụ cười của bà.
Từ đầu đến cuối, có lẽ, Vương Tống Lăng chưa hề yêu Ngạn Liễu đi....
......
Mưa xối tầm tã, từng hạt mưa to bằng hạt gạo đập vào cửa kính vang lên tiếng trầm đục liên tiếp.
Thanh Giang Ninh thu dọn sách vở, bỏ từng cây bút vào túi, làm thực sự chậm.
Gương mặt cậu có phần mềm mại hơn, nhưng cũng ẩn ẩn sắc xảo, nét tinh nghịch trước kia biến mất mấy phần, cả người mềm mại dịu dàng.
Một năm rưỡi. Cậu không hề tiết lộ việc bản thân đã phân hoá với gia đình, trong lớp cũng không ai biết được. Thỉnh thoảng có một vài omega khen cậu là beta đẹp nhất, nhưng Thanh Giang Ninh chẳng chú ý tới.
Khoé mắt liếc tới bàn bên cạnh. Không hề thay đổi, nhưng người đã chẳng còn ở đó nữa. Vốn chỉ ngồi chưa được một ngày đã bỏ đi mất rồi.
Thanh Giang Ninh chậm rì rì bước ra khỏi cửa lớp. Cậu đứng trước bảng thông báo xếp hàng toàn khối 12.
Cái tên Thanh Giang Ninh nằm đầu tiên, với số điểm gần như tối đa. Chẳng còn thấy tên Vương Ngạn trên bảng xếp hạng nữa, cũng chẳng thấy lời nói từ biệt gì từ đối phương.
Cũng may....
Thật sự may mắn.....
Tình yêu tuổi trẻ, cậu cũng quên rồi, vốn cũng được mấy ngày đâu. Nhớ lại cái cảnh yêu đương của mình, Thanh Giang Ninh chỉ hận không thể xuyên trở lại, chỉ thẳng mặt mình mà hét lên một câu.
“Tên này nói dối đó ! Mau đá nó đi !”
Nhưng vẫn thật sự không nhịn được luyến tiếc.
Tình đầu của cậu chỉ trọn vẹn mấy ngày thôi mà....
“Anh !”
Âm thanh trong trẻo. Hướng về phía trước có một cậu học sinh khá cao ráo, cắt người thoang thoảng hơi thở thanh xuân.
Phan Phong Hạo chạy tới chỗ cậu, hết sức thân thiết mà khoác tay lên vai cậu.
“Anh phải đi rồi sao ? Thật sự không ở lại ăn cơm với em à ?”
Hóc môn giống đực đập thẳng vào mặt. Thanh Giang Ninh cảm thấy có phần bất lực thật sự.
“Không đi không đi, giờ này khối 11 không phải vẫn đang trong tiết sao ? Trở về học tập cho tốt ối nghiệp chủ nghĩa xã hội đi thôi”
Cậu đẩy đẩy Phan Phong Hạo.
Cậu chẳng bĩu môi, rồi chuyển sang ngạc nhiên.
“Mùi trên người của anh thơm thật nha, như mùi cam ấy”
Thanh Giang Ninh không ngờ cái tên chó con này oian thính như vậy, cậu lập tức đẩy cậu chàng ra.
“Mau trở về học !”
Không biết tại sao đàn anh lại giận như vậy. Phan Phong Hạo cũng không dám cãi lời, chạy đi, nhưng trước khi đi vẫn không quên bồi thêm một câu.
“Ngày mai đợi anh ở quán cà phê cũ nha ! Không thấy anh thì em không về đâu”
Con khỉ
Thanh Giang Ninh phỉ nhổ từ trong lòng bất quá cũng hơi buồn cười, cậu cười cười vẫy tay.
“Thân thiết quá đi thôi”
Diệp Phàn tiến tới, khoanh tay nhìn cậu cười.
“Không chừng để ý đến giới tính của cậu rồi đó”
Diệp Phàn biết giới tính thứ hai của cậu từ lúc cậu tình cờ phát tình lần đầu tiên. Phải nói cậu bạn này thật đáng tiền mua quá đi. Biết rồi cũng không hỏi cậu chuyện gì, chạy một mạch đến tiệm thuốc mua thuốc ức chế cho cậu.
Chỉ là từ khi biết được cậu là omega, Diệp Phàn như biến thành người cha già.
“Không đâu, xếp hàng của nó chưa đứng được tới 100, ngốc như vậy thì biết cái gì”
Thanh Giang Ninh mở miệng phản bát.
Diệp Phàn liền nhìn cậu với ánh mắt như hận không thể rèn sắt thành thép, nhưng cuối cùng cũng chẳng nói gì.
Theo ông thấy, chắc chắn Vương Tống Lăng cũng chẳng phải người bình thường gì, con trí mình sinh ra, có thể nỡ lòng mà cầm gậy đánh nó ?
Vương Tống Lăng bị kéo ra một bên, ánh mắt tức giận hướng về phía hắn như con dao găm.
Vương Ngạn cũng nhìn ông, cả gương mặt hắn đỏ au, có lẽ vì đau đớn, nhưng cũng chẳng biểu hiện thêm biểu cảm gì.
Một lúc, Vương Ngạn lại nhếch khoé miệng lên. Cười như không cười.
Một khắc, Vương Tống Lăng như nhìn thấy Ngạn Liễu. Gương mặt của Vương Ngạn thực giống bà đến 7, 8 phần, nhất là mắt, đôi mắt sống động một màu đen thuần, giống đến mức khiến ông nhớ lại cái ngày đó.
Vương Tống Lăng ôm ngực ngồi xuống đất.
Thương Mỹ Thường lúc này mới phản ứng được, lập tức ước đến đỡ ôm lên, bàn tay cô ta run lên bần bật nhưng vẫn hết sức kéo ông lên ghế, còn thuận theo vỗ vỗ lưng thuận khí cho ông.
Vương Ngạn không muốn nhìn thấy cái cảnh người xướng người họa này, hắn dứt khoát đứng dậy, bước về phía cầu thang, đi lên lầu.
“Thằng phế vật, nghịch tử !”
Nhìn theo bóng lưng của hắn. Vương Tống Lăng thốt lên một tiếng thật rõ, giọng cũng khàn đi.
Vương Ngạn dừng một chút, bàn tay siết chặt thành cầu thang, nhưng cũng chỉ một chút rồi lại tiếp tục bước đi.
Đến tầng hai. Hắn ghé lại một căn phòng. Phòng đã được khoá lại kĩ càng, cách cửa được lau dọn sạch sẽ, căn phòng này là của Ngạn Liễu, chính bà chọn chỗ này, mở cửa liền đón được ánh mặt trời. Vậy mà Vương Tống Lăng lại nói không thích mặt trời chiếu trực tiếp, không tốt cho cơ thể, thế là chuyển sang phòng khác.
Hắn....có thể vì một người mà vui vẻ. Vương Tống Lăng lại chẳng thể vui vẻ với nụ cười của bà.
Từ đầu đến cuối, có lẽ, Vương Tống Lăng chưa hề yêu Ngạn Liễu đi....
......
Mưa xối tầm tã, từng hạt mưa to bằng hạt gạo đập vào cửa kính vang lên tiếng trầm đục liên tiếp.
Thanh Giang Ninh thu dọn sách vở, bỏ từng cây bút vào túi, làm thực sự chậm.
Gương mặt cậu có phần mềm mại hơn, nhưng cũng ẩn ẩn sắc xảo, nét tinh nghịch trước kia biến mất mấy phần, cả người mềm mại dịu dàng.
Một năm rưỡi. Cậu không hề tiết lộ việc bản thân đã phân hoá với gia đình, trong lớp cũng không ai biết được. Thỉnh thoảng có một vài omega khen cậu là beta đẹp nhất, nhưng Thanh Giang Ninh chẳng chú ý tới.
Khoé mắt liếc tới bàn bên cạnh. Không hề thay đổi, nhưng người đã chẳng còn ở đó nữa. Vốn chỉ ngồi chưa được một ngày đã bỏ đi mất rồi.
Thanh Giang Ninh chậm rì rì bước ra khỏi cửa lớp. Cậu đứng trước bảng thông báo xếp hàng toàn khối 12.
Cái tên Thanh Giang Ninh nằm đầu tiên, với số điểm gần như tối đa. Chẳng còn thấy tên Vương Ngạn trên bảng xếp hạng nữa, cũng chẳng thấy lời nói từ biệt gì từ đối phương.
Cũng may....
Thật sự may mắn.....
Tình yêu tuổi trẻ, cậu cũng quên rồi, vốn cũng được mấy ngày đâu. Nhớ lại cái cảnh yêu đương của mình, Thanh Giang Ninh chỉ hận không thể xuyên trở lại, chỉ thẳng mặt mình mà hét lên một câu.
“Tên này nói dối đó ! Mau đá nó đi !”
Nhưng vẫn thật sự không nhịn được luyến tiếc.
Tình đầu của cậu chỉ trọn vẹn mấy ngày thôi mà....
“Anh !”
Âm thanh trong trẻo. Hướng về phía trước có một cậu học sinh khá cao ráo, cắt người thoang thoảng hơi thở thanh xuân.
Phan Phong Hạo chạy tới chỗ cậu, hết sức thân thiết mà khoác tay lên vai cậu.
“Anh phải đi rồi sao ? Thật sự không ở lại ăn cơm với em à ?”
Hóc môn giống đực đập thẳng vào mặt. Thanh Giang Ninh cảm thấy có phần bất lực thật sự.
“Không đi không đi, giờ này khối 11 không phải vẫn đang trong tiết sao ? Trở về học tập cho tốt ối nghiệp chủ nghĩa xã hội đi thôi”
Cậu đẩy đẩy Phan Phong Hạo.
Cậu chẳng bĩu môi, rồi chuyển sang ngạc nhiên.
“Mùi trên người của anh thơm thật nha, như mùi cam ấy”
Thanh Giang Ninh không ngờ cái tên chó con này oian thính như vậy, cậu lập tức đẩy cậu chàng ra.
“Mau trở về học !”
Không biết tại sao đàn anh lại giận như vậy. Phan Phong Hạo cũng không dám cãi lời, chạy đi, nhưng trước khi đi vẫn không quên bồi thêm một câu.
“Ngày mai đợi anh ở quán cà phê cũ nha ! Không thấy anh thì em không về đâu”
Con khỉ
Thanh Giang Ninh phỉ nhổ từ trong lòng bất quá cũng hơi buồn cười, cậu cười cười vẫy tay.
“Thân thiết quá đi thôi”
Diệp Phàn tiến tới, khoanh tay nhìn cậu cười.
“Không chừng để ý đến giới tính của cậu rồi đó”
Diệp Phàn biết giới tính thứ hai của cậu từ lúc cậu tình cờ phát tình lần đầu tiên. Phải nói cậu bạn này thật đáng tiền mua quá đi. Biết rồi cũng không hỏi cậu chuyện gì, chạy một mạch đến tiệm thuốc mua thuốc ức chế cho cậu.
Chỉ là từ khi biết được cậu là omega, Diệp Phàn như biến thành người cha già.
“Không đâu, xếp hàng của nó chưa đứng được tới 100, ngốc như vậy thì biết cái gì”
Thanh Giang Ninh mở miệng phản bát.
Diệp Phàn liền nhìn cậu với ánh mắt như hận không thể rèn sắt thành thép, nhưng cuối cùng cũng chẳng nói gì.