Vừa mới bước ra khỏi cửa. Nhất Lộ liền Nhướn mày, núi cười trên môi có phần kì lạ độc đáo khiến Vương Ngạn nhìn một cái liền rùng mình một cái.
“Thấy tao hay không ?” Đột nhiên cậu chàng hỏi.
Vương Ngạn không hiểu lắm
“Mày hay cái gì ?”
“Mày chưa biết ?” Nhất Lộ nhướn mày cao hơn nữa, có vẻ sắp văng lên tận chân tóc luôn.
“Biết cái gì ?” Vương Ngạn lại càng mù mịt hơn, cảm giác bản thân và thằng bạn không cùng một tần số.
“Tao....tao nói, mày là người yêu, trước khi mất trí nhớ thì là người yêu với cậu ta, thấy tao giỏi không ?”
Vương Ngạn giật mình cứng ngắc....
....
Đến khi người về đến nhà rồi hắn vẫn còn cứng ngắc.
Nhìn Thanh Giang Ninh đi qua đi lại khắp phòng mình. Đồ đạc trong phòng có một phần là của cậu vừa đem tới.
Thanh Giang Ninh mặc dù không hiểu tại sao phải đem đồ của mình vào nhà Vương Ngạn, phải nói hai người trước đó là người yêu không phải sao ? Nếu như vậy còn đem đồ tới làm gì.
Vương Ngạn thoát ra khỏi cái cảm giác cứng ngắc kia mới chột dạ giải thích với cậu.
“Trước đó em giận, bỏ đi, đem hết cả đồ đi”
Hắn cực kỳ cảm thấy ngượng miệng. Lừa một đứa nhỏ đang mất trí nhớ thực có cảm giác tội lỗi vô biên khiến hắn không dám nhìn thẳng, chỉ có thể cuối đầu hòng làm cho bản thân mình bớt chột dạ một chút.
Nhưng hành động cúi đầu này vào trong mắt cậu lại là một hàm ý khác.
Là tại cậu bỏ đi nên khiến hắn không vui ?
Bây giờ đang tủi thân không muốn nhìn mình sao ?
Bây giờ nếu làm người yêu thì phải dỗ à ?
Thanh Giang Ninh vò đầu bứt tai không biết nên làm gì.
Vương Ngạn vẫn cúi đầu, định lấy quyền tạp chí trên bàn lên đọc chờ đợi cảm giác kì lạ này qua đi rồi hẳn ngẩng đầu lên.
Nhưng đến lúc hắn dũi tay thì liền chạm được một hơi ấm áp.
Tay Vương Ngạn chuẩn xác chạm vào bụng cậu. Cách một lớp áo nhưng hắn vẫn cảm nhận được rõ sự ấm áp của nó cùng với người điệu chuyển động lên xuống đều đều.
Hắn đột ngột nhớ đến cái đánh dấu hời hợt trong khách sạn kia....,
Cơ thể không còn cứng ngắc nữa nhưng dường như có một bộ phận nào đó sắp cứng ngắc rồi.
Thanh Giang Ninh định bước lên “dỗ dành” Vương Ngạn thì lại bị bàn tay hắn đột ngột dũi ra chạm vào cơ thể mình. Cậu giật mình lùi lại một bước.
Không khí trong phòng vừa ngượng ngùng lại vừa ái muội.
Vương Ngạn cảm thấy tim mình đập đến đau cả lồng ngực. Hắn cảm giác thực muốn tiến lên cắn cậu một cái, xoa cậu nhiều cái và bóp bóp cậu vô số lần.
Nhưng ý nghĩ vừa mới xuất hiện hắn lại cực kỳ bát bỏ, cảm thấy bản thân nếu như lợi dụng thân phận người yêu giả này mà chiếm tiện nghi của cậu thực chẳng khác gì con chó.
Thanh Giang Ninh cảm nhận được tin tức tố mùi thơm ngọt của ngô lan tỏa khắp không gian.
Vừa mới bị đánh dấu bởi chủ nhân của mùi hương này khiến cậu càng nhạy cảm với mùi hương này hơn. Mặt cậu chợt nóng lên, lỗ tai cũng đỏ bừng, gương mặt hoá trái cà chua mơn mởn trông vừa bắt mắt vừa câu nhân.
Vương Ngạn thu hết mấy phản ứng của cậu vào mắt. Hắn lặng lẽ sủa gâu gâu.
“Không dỗ tôi ?” Vương Ngạn lấy bàn tay vừa nảy chạm vào bụng cậu lên, kéo lấy vậy áo cậu. Hắn ngẩng đầu lên hơi cao một chút, đôi mắt nhìn từ trên xuống có phần tủi thân.
Thanh Giang Ninh mơ mơ hồ hồ đưa tay lên đầu hắn xoa xoa mấy cái. Tóc thực mềm, luồn vào kẽ tay lại có cảm giác ngứa ngáy kì lạ.
Vương Ngạn cảm nhận được tin tức tố của Thanh Giang Ninh trong không khí, bàn tay trên đầu thơm ngọt. Hắn nắm lấy, hôn nhẹ vào lòng bàn tay.
Thanh Giang Ninh bị tin tức tố alpha cường đại làm cho hai chân mềm mại ra. Vương Ngạn chuẩn xác ôm lấy cậu.
Hắn để Thanh Giang Ninh ngồi trên đùi mình, mặt hai người đối diện nhau. Cậu phải tách chân ra mới có thể ngồi vững được tạo nên một hình chữ V tuyệt đẹp từ hai chân.
Vương Ngạn ôm lấy cậu. Hai tay thong dong câu qua eo cậu, nhưng lại khiến cho cậu có cảm giác thoát ra không được.
Tựa hồ cảm thấy không thích hợp. Thanh Giang Ninh muốn đứng dậy nhưng đúng như dự đoán liền bị nhấn xuống dựa vào thân hình của alpha trước mặt.
“Không dỗ tôi sao ?” Câu nói đáng lẽ ra phải dùng giọng điệu nũng nịu để nói nhưng bây giờ thực sự, hắn không thể nào làm thành giọng nũng nịu nổi, giọng khàn cực điểm, âm thanh trầm thấp nhu hoà phát ra trực tiếp tiến vào tai cậu.
Thanh Giang Ninh cảm nhận được lồng ngực của Vương Ngạn run lên theo từng lời hắn nói, cảm giác này quá kì lạ, thực sự khiến cậu không kiềm chế được.
Môi chạm nhau.
Mềm mại, chân thành nhất.
Vương Ngạn gừ ra một tiếng bực bội không lớn không nhỏ nhưng đủ rót vào màn nhĩ khiến tai cậu nóng lên.
Tay trái hắn kéo cà vạt ngay thẳng chỉnh tề xuống, tay phải đè lấy gáy cậu khiến nụ hôn thêm sâu. Hắn đè cậu xuống sô pha. Sô pha mềm mại bao lấy cả người từ phía sau, còn phía trước chính là lồng ngực rắn chắc nóng bỏng có phần cứng ngắc trực tiếp ma sát vào người cậu cảm giác như sắp toé ra lửa.
“Thấy tao hay không ?” Đột nhiên cậu chàng hỏi.
Vương Ngạn không hiểu lắm
“Mày hay cái gì ?”
“Mày chưa biết ?” Nhất Lộ nhướn mày cao hơn nữa, có vẻ sắp văng lên tận chân tóc luôn.
“Biết cái gì ?” Vương Ngạn lại càng mù mịt hơn, cảm giác bản thân và thằng bạn không cùng một tần số.
“Tao....tao nói, mày là người yêu, trước khi mất trí nhớ thì là người yêu với cậu ta, thấy tao giỏi không ?”
Vương Ngạn giật mình cứng ngắc....
....
Đến khi người về đến nhà rồi hắn vẫn còn cứng ngắc.
Nhìn Thanh Giang Ninh đi qua đi lại khắp phòng mình. Đồ đạc trong phòng có một phần là của cậu vừa đem tới.
Thanh Giang Ninh mặc dù không hiểu tại sao phải đem đồ của mình vào nhà Vương Ngạn, phải nói hai người trước đó là người yêu không phải sao ? Nếu như vậy còn đem đồ tới làm gì.
Vương Ngạn thoát ra khỏi cái cảm giác cứng ngắc kia mới chột dạ giải thích với cậu.
“Trước đó em giận, bỏ đi, đem hết cả đồ đi”
Hắn cực kỳ cảm thấy ngượng miệng. Lừa một đứa nhỏ đang mất trí nhớ thực có cảm giác tội lỗi vô biên khiến hắn không dám nhìn thẳng, chỉ có thể cuối đầu hòng làm cho bản thân mình bớt chột dạ một chút.
Nhưng hành động cúi đầu này vào trong mắt cậu lại là một hàm ý khác.
Là tại cậu bỏ đi nên khiến hắn không vui ?
Bây giờ đang tủi thân không muốn nhìn mình sao ?
Bây giờ nếu làm người yêu thì phải dỗ à ?
Thanh Giang Ninh vò đầu bứt tai không biết nên làm gì.
Vương Ngạn vẫn cúi đầu, định lấy quyền tạp chí trên bàn lên đọc chờ đợi cảm giác kì lạ này qua đi rồi hẳn ngẩng đầu lên.
Nhưng đến lúc hắn dũi tay thì liền chạm được một hơi ấm áp.
Tay Vương Ngạn chuẩn xác chạm vào bụng cậu. Cách một lớp áo nhưng hắn vẫn cảm nhận được rõ sự ấm áp của nó cùng với người điệu chuyển động lên xuống đều đều.
Hắn đột ngột nhớ đến cái đánh dấu hời hợt trong khách sạn kia....,
Cơ thể không còn cứng ngắc nữa nhưng dường như có một bộ phận nào đó sắp cứng ngắc rồi.
Thanh Giang Ninh định bước lên “dỗ dành” Vương Ngạn thì lại bị bàn tay hắn đột ngột dũi ra chạm vào cơ thể mình. Cậu giật mình lùi lại một bước.
Không khí trong phòng vừa ngượng ngùng lại vừa ái muội.
Vương Ngạn cảm thấy tim mình đập đến đau cả lồng ngực. Hắn cảm giác thực muốn tiến lên cắn cậu một cái, xoa cậu nhiều cái và bóp bóp cậu vô số lần.
Nhưng ý nghĩ vừa mới xuất hiện hắn lại cực kỳ bát bỏ, cảm thấy bản thân nếu như lợi dụng thân phận người yêu giả này mà chiếm tiện nghi của cậu thực chẳng khác gì con chó.
Thanh Giang Ninh cảm nhận được tin tức tố mùi thơm ngọt của ngô lan tỏa khắp không gian.
Vừa mới bị đánh dấu bởi chủ nhân của mùi hương này khiến cậu càng nhạy cảm với mùi hương này hơn. Mặt cậu chợt nóng lên, lỗ tai cũng đỏ bừng, gương mặt hoá trái cà chua mơn mởn trông vừa bắt mắt vừa câu nhân.
Vương Ngạn thu hết mấy phản ứng của cậu vào mắt. Hắn lặng lẽ sủa gâu gâu.
“Không dỗ tôi ?” Vương Ngạn lấy bàn tay vừa nảy chạm vào bụng cậu lên, kéo lấy vậy áo cậu. Hắn ngẩng đầu lên hơi cao một chút, đôi mắt nhìn từ trên xuống có phần tủi thân.
Thanh Giang Ninh mơ mơ hồ hồ đưa tay lên đầu hắn xoa xoa mấy cái. Tóc thực mềm, luồn vào kẽ tay lại có cảm giác ngứa ngáy kì lạ.
Vương Ngạn cảm nhận được tin tức tố của Thanh Giang Ninh trong không khí, bàn tay trên đầu thơm ngọt. Hắn nắm lấy, hôn nhẹ vào lòng bàn tay.
Thanh Giang Ninh bị tin tức tố alpha cường đại làm cho hai chân mềm mại ra. Vương Ngạn chuẩn xác ôm lấy cậu.
Hắn để Thanh Giang Ninh ngồi trên đùi mình, mặt hai người đối diện nhau. Cậu phải tách chân ra mới có thể ngồi vững được tạo nên một hình chữ V tuyệt đẹp từ hai chân.
Vương Ngạn ôm lấy cậu. Hai tay thong dong câu qua eo cậu, nhưng lại khiến cho cậu có cảm giác thoát ra không được.
Tựa hồ cảm thấy không thích hợp. Thanh Giang Ninh muốn đứng dậy nhưng đúng như dự đoán liền bị nhấn xuống dựa vào thân hình của alpha trước mặt.
“Không dỗ tôi sao ?” Câu nói đáng lẽ ra phải dùng giọng điệu nũng nịu để nói nhưng bây giờ thực sự, hắn không thể nào làm thành giọng nũng nịu nổi, giọng khàn cực điểm, âm thanh trầm thấp nhu hoà phát ra trực tiếp tiến vào tai cậu.
Thanh Giang Ninh cảm nhận được lồng ngực của Vương Ngạn run lên theo từng lời hắn nói, cảm giác này quá kì lạ, thực sự khiến cậu không kiềm chế được.
Môi chạm nhau.
Mềm mại, chân thành nhất.
Vương Ngạn gừ ra một tiếng bực bội không lớn không nhỏ nhưng đủ rót vào màn nhĩ khiến tai cậu nóng lên.
Tay trái hắn kéo cà vạt ngay thẳng chỉnh tề xuống, tay phải đè lấy gáy cậu khiến nụ hôn thêm sâu. Hắn đè cậu xuống sô pha. Sô pha mềm mại bao lấy cả người từ phía sau, còn phía trước chính là lồng ngực rắn chắc nóng bỏng có phần cứng ngắc trực tiếp ma sát vào người cậu cảm giác như sắp toé ra lửa.