Nhất Lộ học y, cậu chàng học giỏi, mới ra trường liền nhậm chức bác sĩ khoa thần kinh.
Y vừa mới bước ra khỏi cửa định kết thúc ca làm của buổi chiều hôm nay thì liền thấy hai bóng người đi tới.
Bóng cao lớn cậu ta dùng móng chân để nghĩ cũng biết là Vương Ngạn, còn cái bóng nhỏ đi trước thì cậu chàng có suy nghĩ mấy cũng không biết là ai.
Trong đầu lộn tùng phèo.
Là ai ?
Lâm Tầm Anh à ?
Đến khi Vương Ngạn bước ra khỏi bóng tốt cậu chàng mới biết đó là....không cậu chàng hình như không biết đó là ai thì phải.
Thanh Giang Ninh đi hai bước thì hụt chân một bước, đầu cậu quay cuồng như gió lốc thổi tới, thổi bay cả tầm nhìn của cậu. Nhưng may thay không thổi đi trí thông minh của cậu, ít nhất, Thanh Giang Ninh còn biết người phía trước là bác sĩ.
Nhất Lộ vẫn còn mặc áo blouse trắng, nhìn qua liền biết là bác sĩ.
Vương Ngạn cố định cậu lại không để cậu lắc qua lắc lại như con lật đật nữa. Hắn túm lấy Nhất Lộ còn đang thất kinh nhìn mình đến.
“Xem xem, đầu cậu ấy không sao chứ ?”
Giọng hắn nghiêm túc hẳn lên, tựa hồ nếu Nhất Lộ mà không giải quyết được sẽ bẻ gãy dò cậu chàng thành năm khúc.
Nhất Lộ là bác sĩ, luôn ưu tiên sự cứu chữa cho bệnh nhân. Cậu chàng nhìn vào đầu Thanh Giang Ninh, chỉ thấy toàn là nước, cơ hồ bị thương không nhỏ.
“Vào trong cái đã”
Cậu chàng ra hiệu Vương Ngạn đỡ Thanh Giang Ninh vào.
......
Khoảng ba mươi phút trôi qua, phòng bệnh trước mặt vẫn vắng lặng không một tiếng động hay có dấu hiệu sắp mở ra nào.
Vương Ngạn ngồi ngoài ghế chờ như ngồi trên đống lửa.
Nhất Lộ vừa băng vết thương, vừa trò chuyện với cậu. Đột nhiên nhận ra gì đó rồi đuổi hắn ra ngoài này ngồi chờ đã hơn hai mươi phút rồi.
Vương Ngạn thật sự sợ đột ngột khiến cậu bị đập một cái liền ngu luôn.
Cửa mở. Nhất Lộ cũng theo đó đi ra ngoài. Trên mặt cậu chàng là mùi cười giễu cợt khó nhận ra. Nhưng Vương Ngạn hắn là Nhất Lộ đã làm bạn không biết bao nhiêu năm, sao có thể không nhìn thấy nụ cười đầy hàm ý của đối phương ?
“Cứ tưởng ai, nào ngờ a, tiểu tổng tài Vương Ngạn của chúng ta lại đi bắt mối tình đầu về, đập đầu cho mất trí nhớ, định lừa người ta à ?”
Nhất Lộ không ngốc, trí nhớ của cậu chàng tốt. Thanh Giang Ninh dù không giống như trước nhưng một vài đường nét không thể nhầm lẫn trên mặt vẫn còn. Nhìn một cái liền khẳng định là ai.
“Mất trí cái gì ?” Vương Ngạn bắt ngay trọng điểm câu nói.
“Ừ, mất trí nhớ rồi, theo tao thấy gì là mất theo kiểu lổ hổng, một vài chỗ không nhớ, một vài chỗ lại nhớ, hiểu không ?”
“Tao là thằng ngu chắc”
Vương Ngạn bước vào, Thanh Giang Ninh có lẽ đã quá mệt mỏi, cậu nằm trên giường bệnh mà trắng xanh hoà với nước da trắng nhợt của cậu lại càng làm tăng thêm phần trong suốt, yếu ớt.
Trên đầu đã được băng gọn lại, trông Thanh Giang Ninh bây giờ chẳng khác gì hoa lê dính mưa. Vừa xinh đẹp lại vừa yếu đuối. Không khiến người khác nhìn cậu thành gánh nặng mà lụa càng khiến cho người ta muốn bảo vệ cậu trong lòng bàn tay mình.
“Đánh dấu rồi, là mày làm à ?” Nhất Lộ đi vào, vỗ vỗ vai hắn nói chuyện.
“Ừ” nói rồi, hắn lại cảm thấy không đầy đủ, liền thêm “chỉ là ngoài ý muốn thôi”
“Ồ” Nhất Lộ ông một tiếng dài.
Vương Ngạn: “......”
Sao hắn cứ cảm thấy thằng bạn này mang đến cảm giác kì kì.
“Khi nào cậu ấy tỉnh lại ?” Vương Ngạn hỏi.
“Ai biết được, muốn tỉnh giờ nào thì tỉnh”
“Mày làm bác sĩ kiểu đó à ?”
“Không thì phải làm bác sĩ kiểu gì ?”
“Kiểu này nè” Vương Ngạn chỉ lên tấm áp phích của bệnh viện. Hắn chỉ thẳng vào chữ, “Tận tình với bệnh nhân, tận tâm với người nhà của họ”, thậm chí sợ Nhất Lộ không thấy, hắn còn cố ý khoanh một vòng ngay tại chữ “Tận tâm với người nhà của họ.
Nhất Lộ nhìn thấy, liền nhếch mép cười như không cười.
“Cậu ta là người nhà của mày rồi à ?”
Cậu chàng đột ngột nói, độ phản dame một ngàn.
Vương Ngạn: “......”
“Liền đem người về đi, kẻo lại chạy mất đó” Nhất Lộ nói, không để tâm đến gương mặt vừa mới biến hoá của Vương Ngạn.
“Tại sao ?” Vương Ngạn không hiểu.
“Mất trí nhớ lổ hổng, tao thấy hổng rất nhiều chỗ, chỗ thứ nhất là cậu ta cảm thấy rất ghét mày —“
“Tại sao lại ghét tao ?” Chưa để Nhất Lộ nói xong, Vương Ngạn liền nhảy vào họng hắn ngồi.
Nhất Lộ có vẻ như không quen thằng bạn này lắm. Bình thường hắn đều bình tĩnh, thói quen lịch sự để người khác nói xong vào mới nói đột ngột biến mất khiến cậu chàng giật mình.
Bây giờ mới để ý, Vương Ngạn hôm nay trông có vẻ sống động hơn bình thường nhiều.
“Tại vì mất trí nhớ, chỉ nhớ mày là tên luôn giành hạng nhất của người ta rồi —“ Nhất Lộ lại bị cắt ngang
“Nhưng mà cậu ấy vẫn có ý thức của tuổi 25 mà, đâu phải biến trở thành ý thức của năm 17 tuổi đâu”
“Vậy nên tao mới nói là mất trí nhớ lổ hổng, cái thằng này mày đợi bố nói hết hẵng xen miệng vào được không ?!!!”
Vương Ngạn: “.....”
Bác sĩ gì mà dữ dằn vậy chời.
Tác giả có lời muốn nói:
“Sai chính tả chỗ nào mọi người nhớ nhắc nhở tác giả giùm nha, để mình sữa chữa”
“Cảm ơn độc giả đã ủng hộ nhiều !!!”
Y vừa mới bước ra khỏi cửa định kết thúc ca làm của buổi chiều hôm nay thì liền thấy hai bóng người đi tới.
Bóng cao lớn cậu ta dùng móng chân để nghĩ cũng biết là Vương Ngạn, còn cái bóng nhỏ đi trước thì cậu chàng có suy nghĩ mấy cũng không biết là ai.
Trong đầu lộn tùng phèo.
Là ai ?
Lâm Tầm Anh à ?
Đến khi Vương Ngạn bước ra khỏi bóng tốt cậu chàng mới biết đó là....không cậu chàng hình như không biết đó là ai thì phải.
Thanh Giang Ninh đi hai bước thì hụt chân một bước, đầu cậu quay cuồng như gió lốc thổi tới, thổi bay cả tầm nhìn của cậu. Nhưng may thay không thổi đi trí thông minh của cậu, ít nhất, Thanh Giang Ninh còn biết người phía trước là bác sĩ.
Nhất Lộ vẫn còn mặc áo blouse trắng, nhìn qua liền biết là bác sĩ.
Vương Ngạn cố định cậu lại không để cậu lắc qua lắc lại như con lật đật nữa. Hắn túm lấy Nhất Lộ còn đang thất kinh nhìn mình đến.
“Xem xem, đầu cậu ấy không sao chứ ?”
Giọng hắn nghiêm túc hẳn lên, tựa hồ nếu Nhất Lộ mà không giải quyết được sẽ bẻ gãy dò cậu chàng thành năm khúc.
Nhất Lộ là bác sĩ, luôn ưu tiên sự cứu chữa cho bệnh nhân. Cậu chàng nhìn vào đầu Thanh Giang Ninh, chỉ thấy toàn là nước, cơ hồ bị thương không nhỏ.
“Vào trong cái đã”
Cậu chàng ra hiệu Vương Ngạn đỡ Thanh Giang Ninh vào.
......
Khoảng ba mươi phút trôi qua, phòng bệnh trước mặt vẫn vắng lặng không một tiếng động hay có dấu hiệu sắp mở ra nào.
Vương Ngạn ngồi ngoài ghế chờ như ngồi trên đống lửa.
Nhất Lộ vừa băng vết thương, vừa trò chuyện với cậu. Đột nhiên nhận ra gì đó rồi đuổi hắn ra ngoài này ngồi chờ đã hơn hai mươi phút rồi.
Vương Ngạn thật sự sợ đột ngột khiến cậu bị đập một cái liền ngu luôn.
Cửa mở. Nhất Lộ cũng theo đó đi ra ngoài. Trên mặt cậu chàng là mùi cười giễu cợt khó nhận ra. Nhưng Vương Ngạn hắn là Nhất Lộ đã làm bạn không biết bao nhiêu năm, sao có thể không nhìn thấy nụ cười đầy hàm ý của đối phương ?
“Cứ tưởng ai, nào ngờ a, tiểu tổng tài Vương Ngạn của chúng ta lại đi bắt mối tình đầu về, đập đầu cho mất trí nhớ, định lừa người ta à ?”
Nhất Lộ không ngốc, trí nhớ của cậu chàng tốt. Thanh Giang Ninh dù không giống như trước nhưng một vài đường nét không thể nhầm lẫn trên mặt vẫn còn. Nhìn một cái liền khẳng định là ai.
“Mất trí cái gì ?” Vương Ngạn bắt ngay trọng điểm câu nói.
“Ừ, mất trí nhớ rồi, theo tao thấy gì là mất theo kiểu lổ hổng, một vài chỗ không nhớ, một vài chỗ lại nhớ, hiểu không ?”
“Tao là thằng ngu chắc”
Vương Ngạn bước vào, Thanh Giang Ninh có lẽ đã quá mệt mỏi, cậu nằm trên giường bệnh mà trắng xanh hoà với nước da trắng nhợt của cậu lại càng làm tăng thêm phần trong suốt, yếu ớt.
Trên đầu đã được băng gọn lại, trông Thanh Giang Ninh bây giờ chẳng khác gì hoa lê dính mưa. Vừa xinh đẹp lại vừa yếu đuối. Không khiến người khác nhìn cậu thành gánh nặng mà lụa càng khiến cho người ta muốn bảo vệ cậu trong lòng bàn tay mình.
“Đánh dấu rồi, là mày làm à ?” Nhất Lộ đi vào, vỗ vỗ vai hắn nói chuyện.
“Ừ” nói rồi, hắn lại cảm thấy không đầy đủ, liền thêm “chỉ là ngoài ý muốn thôi”
“Ồ” Nhất Lộ ông một tiếng dài.
Vương Ngạn: “......”
Sao hắn cứ cảm thấy thằng bạn này mang đến cảm giác kì kì.
“Khi nào cậu ấy tỉnh lại ?” Vương Ngạn hỏi.
“Ai biết được, muốn tỉnh giờ nào thì tỉnh”
“Mày làm bác sĩ kiểu đó à ?”
“Không thì phải làm bác sĩ kiểu gì ?”
“Kiểu này nè” Vương Ngạn chỉ lên tấm áp phích của bệnh viện. Hắn chỉ thẳng vào chữ, “Tận tình với bệnh nhân, tận tâm với người nhà của họ”, thậm chí sợ Nhất Lộ không thấy, hắn còn cố ý khoanh một vòng ngay tại chữ “Tận tâm với người nhà của họ.
Nhất Lộ nhìn thấy, liền nhếch mép cười như không cười.
“Cậu ta là người nhà của mày rồi à ?”
Cậu chàng đột ngột nói, độ phản dame một ngàn.
Vương Ngạn: “......”
“Liền đem người về đi, kẻo lại chạy mất đó” Nhất Lộ nói, không để tâm đến gương mặt vừa mới biến hoá của Vương Ngạn.
“Tại sao ?” Vương Ngạn không hiểu.
“Mất trí nhớ lổ hổng, tao thấy hổng rất nhiều chỗ, chỗ thứ nhất là cậu ta cảm thấy rất ghét mày —“
“Tại sao lại ghét tao ?” Chưa để Nhất Lộ nói xong, Vương Ngạn liền nhảy vào họng hắn ngồi.
Nhất Lộ có vẻ như không quen thằng bạn này lắm. Bình thường hắn đều bình tĩnh, thói quen lịch sự để người khác nói xong vào mới nói đột ngột biến mất khiến cậu chàng giật mình.
Bây giờ mới để ý, Vương Ngạn hôm nay trông có vẻ sống động hơn bình thường nhiều.
“Tại vì mất trí nhớ, chỉ nhớ mày là tên luôn giành hạng nhất của người ta rồi —“ Nhất Lộ lại bị cắt ngang
“Nhưng mà cậu ấy vẫn có ý thức của tuổi 25 mà, đâu phải biến trở thành ý thức của năm 17 tuổi đâu”
“Vậy nên tao mới nói là mất trí nhớ lổ hổng, cái thằng này mày đợi bố nói hết hẵng xen miệng vào được không ?!!!”
Vương Ngạn: “.....”
Bác sĩ gì mà dữ dằn vậy chời.
Tác giả có lời muốn nói:
“Sai chính tả chỗ nào mọi người nhớ nhắc nhở tác giả giùm nha, để mình sữa chữa”
“Cảm ơn độc giả đã ủng hộ nhiều !!!”