• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiền công tử trưng ra vẻ mặt đau khổ nói: “Aii…Là ta thông cảm cho tướng công ngươi bị đày ra biên cương, một thiếu phu nhân xinh đẹp như thế này lại phải trở thành một thiếu phụ đi mua thức ăn!”

Lan Chi nghe xong những lời này thì ủy khuất khóc ầm lên. Tống Biệt Trí quát: “Trên công đường không cho phép khóc rống! Dân nữ họ Đào, ngươi có nhân chứng chứng minh là hắn khinh bạc ngươi?”

Lan Chi lắc đầu nói: “Không có!”

Tống Biệt Trí lại hỏi: “Tiền Minh Đường, ngươi có nhân chứng chứng minh dân nữ họ Đào đã tát ngươi?”

Tiền công tử ngẩng đầu ưỡn ngực nói: “Đương Nhiên là có rồi! Một dãy các cửa hàng nơi đó mọi người đều nhìn thấy! Trên mặt ta vẫn còn lưu lại dấu tay đỏ!”

Tống Biệt Trí nói: “Tốt lắm! Sư gia đến hỏi những người kia để lấy chứng cứ chính xác. Bản án sẽ tuyên án sau! Bãi đường!”

“Đợi một chút!” Yêu Yêu bỗng nhiên hô.

Tống Biệt Trí còn chưa kịp gõ kinh đường mộc, liền dừng tay lại giữa không trung. Hắn kinh ngạc nhìn Yêu Yêu hỏi: “Cô lại muốn làm gì?”

Yêu Yêu ngẩng mặt chất vấn: “Bản án như thế này đã kết thúc rồi sao?”

Gã sư gia không kiên nhẫn chen miệng nói: “Cô không nghe đại nhân nói gì sao? Việc này ngày khác tuyên án!”

Yêu Yêu bất bình nói: “Nhưng việc này đối với nhị tẩu của ta rõ ràng là không công bằng!”

Gã sư gia tức giận: “Đại nhân phán án đều có sự đúng mực của đại nhân, khi nào thì đến phiên ngươi xen vào hả?”

Yêu Yêu như cũ vẫn không phục, nàng nhìn thẳng vào Tống Biệt Trí nói: “Thời điểm Tiền Minh Đường khinh bạc nhị tẩu ta, thủ đoạn lão luyện, hành vi lén lút, có thể nhiều người không trông thấy hành vi của hắn. Thử hỏi đến nơi đâu tìm nhân chứng cho nhị tẩu ta chứng minh đây? Như vậy Tiền Minh Đường sẽ chiếm thượng phong!”

Tống Biệt Trí quát: “Bổn quan phá án cần tới ngươi chỉ điểm sao? Nếu không thu lại thái độ, Bổn quan liền phán ngươi quấy nhiễu trật tự công đường!”

Yêu Yêu thở phì phì nói: “Đại nhân như thế là xử án qua loa, tiểu nữ thật không thể nào tâm phục khẩu phục!”

Tống Biệt Trí chụp lại kinh đường mộc sau đó phân phó nha sai: “Vả miệng mười cái!”

Yêu Yêu kinh ngạc nhìn Tống Biệt Trí: “Ngươi dám!”

“Đánh!” Tống Biệt Trí lớn tiếng quát.

Hai tên nha dịch tiến lên bắt lấy Yêu Yêu, một tên dùng hình bắt Yêu Yêu phải xòe bàn tay ra để đánh. Lan Chi sợ tới mức khóc òa lên, liền vội vàng xin tha bảo: “Đại nhân, van ngài bỏ qua cho Yêu Yêu! Là ta không đúng, là ta không đúng, ta sẽ nhận lỗi với Tiền Minh Đường!”

Tiền công tử rất đắc ý, trong nội tâm vui sướng nổi lên một điệu hát dân gian. Nhưng Tống Biệt Trí lại nói: “Bổn quan tự biết phải phá án như thế nào, không cần ngươi nhiều lời! Bãi đường!”

Lan Chi nâng Yêu Yêu dậy, đau lòng hỏi: “Rất đau phải không?”

Hai bên má của Yêu Yêu như bị hoả thiêu, vết đau thấm vào tận tâm, há miệng nói chuyện liền đau. Tên Tiền công tử kiêu ngạo rời đi. Hai người đành phải xám xịt trở về nhà cũ. Vì sợ Đào phu nhân tức giận, Yêu Yêu không dám nói cho Đào phu nhân biết, chỉ có thể nhờ Thụy Mai mang ít thuốc đến để bôi lên vết thương.

Thụy Mai một mặt bôi thuốc cho Yêu Yêu, một mặt giận giữ mắng: “Nhà chúng ta hiện giờ không có nam tử chống đỡ, những tên hỗn đản bên ngoài cho là chúng ta dễ khi dễ? Thật sự là nhân tình bạc bẽo a! Tên họ Tiền kia trước giờ có dám kiêu ngạo như vậy đâu chứ?”
Lan Chi thương cảm nói: “Cũng không phải sao? Sau khi phụ thân cùng tướng công đi Vân Châu, bên ngoài những người kia nhìn chúng ta với ánh mắt đều khác trước rồi!”

Yêu Yêu nâng mặt nói: “Về sau a, khi chúng ta xuất môn phải đi cũng nhau, ai cũng không thể một mình ra ngoài! Trên người phải mang theo nước tiểu nóng, ai dám tới gần bà cô thì sẽ cho hắn một tạt cay ngất trời! Ôi, đau quá a!”

Thụy Mai nói: “Cái tên Tống Biệt Trí kia chắc hẳn có chút ác tâm! Lại có thể sai người đánh muội thành như thế này, thật sự không có chút tình nào! Tuy không thể trở thành vợ chồng nhưng cũng không thể trở thành oan gia chứ!”

Lan Chi lại tiếp tục kể: “Việc này thể hiện rõ cái tên Tống Biệt Trí kia là một nam nhân bụng dạ hẹp hòi! Yêu Yêu không lấy anh ta cũng là tốt!”

“Hừ hừ!” trong lỗ mũi phun ra hai cỗ cơn tức, Yêu Yêu nhịn đau nói: “Chờ xem, thù này sớm hay muộn ta cũng sẽ báo! Đến lúc đó hắn sẽ biết được ai là tiểu đổ tiên thành Tần, chính là Đào Yêu Yêu!”

Vì sợ Đào phu nhân đem lòng sinh nghi, vừa rạng sáng ngày hôm sau Yêu Yêu đã ra khỏi cửa. Nàng đi dạo trên đường một lúc thì bỗng nhiên ngứa tay. Mặc dù trước khi Đào lão gia đi nàng đã hứa sẽ không đụng đến mã điếu nữa, nhưng những lúc rảnh rỗi nàng vẫn nhớ đến mã điếu cùng xúc cảm hương vị khi được chơi!.
“Đào tứ tiểu thư, đã lâu không đến rồi!”

Yêu Yêu bất tri bất giác đi tới trước cửa hàng tranh của Lục gia. Lục lão bản của cửa hàng tươi cười tới tiếp đón nàng.

Cửa hàng này biểu hiện bên ngoài thì là bán tranh, thực chất bên trong lại chính là quán mã điếu. Lục lão bản nhỏ giọng hỏi: “Đào tứ tiểu thư có phải là tới góp một chân không?”

Yêu Yêu ý chí kiên định lắc đầu nói: “Không! Ta cai rồi! Ta sẽ không gặp mặt mã điếu nữa!”

“Ối chà, Tứ tiểu thư, cái thứ mã điếu này cô bỏ được không? Hơn nữa, ngoại trừ chuyện vui vẻ, cô còn có thể kiếm tiền nha! Bằng tài nghệ của cô, tùy tiện sờ lên hai thanh không phải sẽ có bạc tới tay sao?”

“Không đi không đi!” Yêu Yêu ngoài miệng nói vậy nhưng trong lòng đã ngứa thành một mảnh.

“Đi thôi! Hôm nay có cao thủ đến đây, tứ tiểu thư chẳng phải muốn cũng hắn so tài cao thấp sao?”

“Ô kìa, ta không đi ta không đi…”

“Đi thôi” Lục lão bản kéo Yêu Yêu tiến vào phía sau của cửa hàng tranh. Quả nhiên đã có ba người đợi ở đàng kia. Yêu Yêu nhiều ngày không thấy mã điếu, tình cảm tương tư khó có thể nói lên thành lời! Nàng cực kỳ nhanh ngồi vào chỗ, tay áo xắn lên, dáng điệu thuần thục hô: “Khai bài” Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK