Yêu Yêu gần như không thể đợi tới ngày thứ hai, Tống Biệt Trí chỉ có cách ép buộc lôi nàng về. Tống Biệt Trí biết mấy cái nhạc phường kia đều có người đứng sau, nếu tùy tiện tới trước đòi người thì sẽ rất bị động.
Nhưng ngay sáng hôm sau Hoàn Chi vội vàng tới báo cho Tống Biệt Trí rằng không thấy Yêu Yêu trong phòng. Tống Biệt Trí lập tức ra ngoài đi tìm bằng hữu của mình là Hách Gia Hà, sau đó lập tức cùng nhau tới ngõ Liễu hoa.
Hách Gia Hà là bộ khoái trong phủ doãn, để cậu ta dẫn đầu mọi người tới Nhạc phường kia là thích hợp nhất. Chẳng qua khi bọn họ vừa tới Nhạc phường kia thì lập tức có người tươi cười chay lại hỏi:" Bộ khoái Hách, ngài tới rồi? Có chuyện gì lại khiến ngài chạy tới cái Nhạc phường nhỏ này cửa chúng ta?"
"Đi gọi ma ma của các ngươi tới ngay!" Hách Gia Hà nói.
"Ai dà, ma ma nhà ta lại đang lúc không vui! Mấy người tới thật không đúng lúc!"
"Lại vị cô nương nào lại chọc giận bà ta sao?"
"Cũng không biết từ đâu ra một nha đầu hung hăng chạy tới! Vừa rồi vác bộ dáng hung thần ác sát tới tìm ma ma chúng ta, nói là tìm em gái cái gì đó...."
"Chờ chút, ngươi vừa mới nói có một cô nương tới tìm em gái? Thế nàng ta đâu rồi?"
"Tới Tiêu phủ rồi"
"Sao nàng ta lại đi Tiêu phủ?" Hách Gia Hà hỏi.
"Thì bởi vì hôm qua ma ma chúng ta đã bán em gái cô ta cho Đại thiếu gia của Tiêu phủ rồi!"
Hách Gia Hà nhìn Tống Biệt Trí một cái. Cả hai đều cảm thấy chuyện này càng lúc càng gay go rồi. Bọn họ nhanh chóng rời khỏi nhạc phường, lập tức chạy tới Tiêu phủ. Hách Gia Hà hỏi: "Rốt cuộc ngươi dẫn cô nương nhà nào về nhà thế? Nàng ta dám một mình chạy tới Nhạc phường! Không biết có chạy một mình tới Tiêu phủ nữa không đây?"
Tống Biệt Trí nhíu mày nói: "Việc này rất có khả năng!"
Hách Gia Hà ngạc nhiên hỏi lại: "Nàng ta không biết Tiêu phủ là chỗ thế nào sao? Cả nhà quốc cữu ngang ngược vô lí như vậy, ai động tới Tiêu phủ thì khác gì tự tìm rắc rối cho mình?"
"Ta đương nhiên biết! Nhưng cô ta không biết, nàng ta chính là một nha đầu không biết kiềm chế!" Tống Biệt Trí nói nhanh.
Hách Gia Hà cười cười hỏi: "Vậy rốt ruộc nàng ta là ai hả?"
"Đừng hỏi, tới Tiêu phủ rồi hãy nói!"
Lúc hai người chạy tới Tiêu phủ thì đại môn đang đóng chặt. Tống Biệt Trí không biết rốt cuộc là Yêu Yêu có đi vào hay không nên đành đứng đó do dự một chút. Lúc này một tên gác cổng đi ra. Hách Gia Hà đi tới khách sáo hỏi:" Mới vừa rồi có vị cô nương nào tới không?"
"Hả! Đại nhân bổ khoái có biết vị cô nương kia sao?" Tên gác cổng nhạc nhiên hỏi.
"Đúng, nàng ta đã tới?"
"Tới hả! Nàng ta chặn kiệu của thiếu gia chúng ta, nói tìm muội muội gì đó, lúc đó thiếu gia đã bắt luôn vào rồi!"
"Cái gì? Xin lập tức thông báo giúp ta một tiếng, nói bổ khoái phủ doãn Hách Gia Hà xin gặp!"
Tên gia đinh nói: "Ta khuyên ngài tốt nhất không nên quấy rầy thiếu gia nhà ta lúc này. Thiếu gia đang rất không vui vì cái cô nương kia!
"Ngươi cứ đi thông báo đi."
Tên gia đinh thấy Hách Gia Hà đúng là người phủ doãn thì lập tức đi vào thông báo. Tên gia đinh đi tới tiền thính (phòng trước), chắp tay khom người với tên Tiêu thiếu gia nói: "Thiếu gia, bên ngoài có hai người cầu kiến. Một người là bộ khoái Hách Gia Hà, còn người kia tiểu nhân không nhận ra!"
"Bổ khoái? Bổ khoái tìm ta làm gì? Đuổi hắn đi!"
"Hừ hừ, bổ khoái chắc chắn là tới bắt ngươi!" Yêu Yêu ở bên cạnh la ầm lên. Nàng bị hai hạ nhân giữ chặt hai tay, đang cố sức dãy giụa nhưng không thể thoát được.
Tiêu thiếu gia đập bàn một cái quát: "Con nha đầu chết tiệt kia miệng ngươi thật đúng là quá thối! Người đâu, tới nhét vào miệng nàng hai miếng đậu phụ thối cho ta!"
Yêu Yêu chưa ăn đậu phụ thối bao giờ nhưng chỉ nghe qua cũng cảm thấy ghê tởm. Nàng liều mạng lắc đầu nhưng cuối cùng vẫn buộc phải ăn một miếng đậu phụ thối. Cố gắng nhai lấy vài cái, sau đó ánh mắt nàng như thể bắn ra tia sáng khac thường, nhanh chóng nuốt xuống nói: "Ăn rất ngon đó! Cái này gọi là đậu phụ thối sao? Hoàn toàn có thể gọi là đậu phụ thơm đó!"
Tiêu thiếu gia tức giận ném cái tăm trong tay đi, trợn mắt nhìn tên canh cổng một cái nói: "Bảo ngươi đi đuổi bọn họ, sao còn không đi?"
Tên canh cổng vội chạy đi. Tiêu thiếu gia suy nghĩ một chút rồi nói:"Không sợ ăn đậu phụ thối thì liệu uống rượu có sợ không? Người đâu, rót rượu cho ta!"
"Ê ê, cái tên bại gia thiếu gia nhà ngươi thật đáng ghét! Ngươi trả muội muội lại cho ta! Muội muội của ta!"
"Ta mua người rồi thì làm khỉ gì phải trả cho ngươi? Rót cho ta!"
Hạ nhân đứng cạnh đó định cầm rượu lên rót thẳng vào miệng Yêu Yêu, Yêu Yêu vội nói: "Không cần phải đổ? Để ta tự uống được không?"
Bọn hạ nhân cũng sửng sốt một chút, đưa bầu rượu cho nàng. Yêu Yêu vừa uống vừa nói chuyện cùng Tiêu thiếu gia: "Rượu này cũng không tệ đâu! Là sản vật của Phượng Dương đúng không? Không đúng, giống rượu mạnh cất men hai lần? Cũng không đúng, rượu cất men hai lần phải cay hơn một chút! A, ta biết rồi, nhất định là rượu Hoa Điêu của thành Tuyên! Ta đoán đúng đúng không?"
Cây tăm thứ hai trên miệng Tiêu thiếu gia liền rơi xuống, như vậy mà bị nha đầu này đoán trúng! Hắn nhìn Yêu Yêu đang hăng say uống như thể ngàn chén không say vây! Ngạc nhiên chưa, rốt cuộc hôm nay mình đã mang loại người gì về đây hả?.
"Ê ê, có chút xíu rượu với thức ăn thế! Chung quy cũng phải có mấy hạt lạc rang chứ? Danh gia vọng tộc mà ngay cả chút xíu lễ tiết này cũng không hiểu sao?"
"Đủ rồi! Nha đầu, ngươi thực sự cho đây là đồ ăn chùa sao? Uống rượu cũng phải mất thóc giống? Đi trở về nhà ngươi đi!" Tiêu thiếu gia thở phì phì nói.
Yêu Yêu hơi đỏ mặt lên, cười hì hì nói: "Ngươi trả em gái lại cho ta, ta lập tức trở về! bằng không ta cứ ở đây uống hết sạch rượu ngon của phủ các ngươi!"
"Nha đầu ngang ngược này từ đâu tới hả! Ta cũng không tin bổn thiếu gia không trị được ngươi!" Tiêu thiếu gia xoa trán đau đầu nghĩ một hồi rồi chợt vỗ tay nói: "Được, bổn thiếu gia sẽ đánh bạc với ngươi! Nha đầu, có biết đánh mã điếu không?"
Yêu Yêu suýt chút nữa ôm bụng cười to. Nhưng nàng giả bộ hồn nhiên đáp: "Ai da, tiểu nữ sẽ không biết đánh mã điếu, ngươi muốn thế nào đây?"
Tiêu thiếu gia vui vẻ nhẩy dựng lên nói: "Tốt lắm, bổn thiếu gia đành đánh mã điếu với ngươi. Nếu ngươi thắng thiếu gia ta lập tức trả lại muội muội cho ngươi. Thế nào hả?"
"Đừng mà." Yêu Yêu cố ra vẻ đáng thương năn nỉ nói: "Ta không đánh mã điếu đâu mà! Ta chắc chắn sẽ thua, Tiêu thiếu gia, ngươi thực sự quá độc ác!"
Tiêu thiếu gia cười phá lên ha ha ha.., phất tay nói: "Người đâu, tìm hại bộ mã điếu mang tới đây! Xong bày ra bàn. Nhanh lên!"
Lúc này tên canh cổng lại chạy vào khom lưng bẩm báo: "Thiếu gia, hai người bên ngoài kia không đi ạ! Nói không thể không gặp ngài!"
"Bổn thiếu gia lúc này không rảnh!"
Tên gác cổng liếc Yêu Yêu một cái nói: "Bọn họ tới tìm vị cô nương này! Nếu không gặp được cô ta thì bọn họ sẽ không đi!"
Yêu Yêu thầm nghĩ , chẳng lẽ là Tống Biệt Trí?
Tiêu thiếu gia nhíu mày một cái nói: "Được rồi, để cho bọn họ vào đi! Cho họ xem ta đánh nha đầu này hoa rơi nước chảy!"
Chỉ một lúc sau mã điếu đã bày trên bàn, bài mã điếu đã cầm chắc trên tay. Tống Biệt Trí cùng Hách Gia Hà đi vào tiền thính nhìn thấy trận đấu này thì thấy hết sức kỳ quái. Hách Gia Hà hỏi: "Tiêu thiếu gia, đừng bảo là ngài đang tụ tập đánh bạc đấy?"
"Đại bổ khoái, chúng ta chỉ chơi đùa một chút thôi, không liên quan tới tiền bạc. Các ngươi nếu thích thì ngồi xuống xem, không thích thì cứ thoải mái về!" Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK