Buổi tối hôm đó, đúng là Đào lão gia dắt theo một vị công tử trẻ tuổi trở về. Lan Chi cùng Thụy Mai phải ép Yêu Yêu trang điểm, tắm rửa sửa lông mày, còn chọn cho nàng một bộ váy liền thân cánh chéo xuyên hình hoa hải đường. Đào phu nhân ngàn dặn vạn dò với Yêu Yêu, phải cười mỉm, bước đi khẽ khàng, phải bày ra dáng vẻ liễu yếu đào tơ,mong manh như gió, cười nhẹ như phật thoảng, như hoa Quỳnh.... Yêu Yêu chỉ đáp lời qua loa căn bản cũng chẳng thèm nhớ, nàng chỉ muốn nhìn một chút xem con lợn chết tiệt nào không sợ nước sôi dám bước vào cửa nhà nàng.
Trong phòng ăn đám người Đào lão gia đã có mặt đầy đủ. Đào phu nhân mang theo một đám nữ nhân chầm chậm tiến vào phòng. Vị công tử trẻ tức khắc đứng dậy chào, biểu hiện nho nhã lễ độ. Khi Thụy Mai nhìn rõ dung mạo của hắn lập tức mặt mày biến sắc suýt chút nữa thì thét lên. Cũng may lúc này mọi người đang chú ý nhìn hắn và Yêu Yêu nên cũng không ai để ý tới nét mặt của Thụy Mai.
Yêu Yêu dùng khóe mắt liếc qua đánh giá vị công tử này. Chẹp! Rất có dáng vẻ thư sinh chất phác,tay trắng eo thon, đúng dáng vẻ của cử nhân hoặc tú tài. Yêu Yêu thầm cười, thầm nghĩ:"Có chút phân lượng như này mà cũng dám vác thân tới Đào phủ, chỉ sợ một đi không về thôi!"
Vị công tử này nói hắn tên là Khiểm Nhiên, là người ở trong ngôi làng bên ngoài thành Thạch Phong. Cha mẹ hắn đã mất từ nhỏ, trong nhà cũng không còn ai ngoài hắn nên mới tìm đến nương tựa Đào phủ.
Trên dưới nhà họ Đào rất hài lòng với vị công tử này. Mọi người đều hết lòng cho rằng hắn là người có nho nhã phong độ, còn có thể giữ đúng lời hứa, thật đúng là có duyên lớn với Đào gia. Duy chỉ có Yêu Yêu cùng Thụy Mai có chút biểu hiện khác thường. Yêu Yêu bỗng nhiên mở miệng hỏi:"Khiểm Nhiên công tử, không biết công tử có hứng thú với mã điếu hay không?"
Đào phu nhân lập tức đá cho Yêu Yêu một phát, nhưng Yêu Yêu vẫn giương mi cười khẽ chờ xem câu trả lời của Khiểm Nhiên.
"Tại hạ bất tài đối với mã điếu, thật sự không biết nhiều. Nhưng tại hạ cũng biết rõ Tứ tiểu thư cực kỳ thành thạo mã điếu, được xưng là Tiểu tiên đánh bạc cửa Tần thành. Tại hạ cũng cho rằng khi nữ tử nhàn rỗi ngồi chơi mã điếu một chút cũng được nhưng không nên chuyển nó lên chiếu bạc."
Đào lão gia vỗ tay cười nói:"Khiểm Nhiên công tử thực hiểu lòng ta! Vừa rồi ngươi đã nói trúng tiếng lòng ta! Sau này, để Yêu Yêu sửa tật xấu kia thì còn phải nhờ vào ngươi rồi."
Yêu Yêu khẽ cười gằn một tiếng, thầm nghĩ bây giờ ta để cho ngươi hả hê ba phần, ngày sau ta sẽ bắt ngươi phải khóc mười phần!
Sau khi xong bữa, Đào lão gia đã bố trí tiểu viện có lò sưởi phía đông cho Khiểm Nhiên.Trong viện có hai cửa, một cái thông với Đào phủ, một cái ra đường, có thể tự do ra vào mà lại thuận tiện tới Đào gia. Đào lão gia còn mời Khiểm Nhiên dạy Yêu Yêu đọc sách, nhưng chính là để thúc đẩy tiến trình quan hệ.
Liền từ đó Khiểm Nhiên cùng Lan Chi và Thụy Mai ngày ngày dạy Yêu Yêu đọc sách tại tiểu viện. Yêu Yêu có thể nghe lọt sao? Nàng luôn cùng Khiểm Nhiên đối nghịch, bắt nạt hắn, nhưng tính tình Khiểm Nhiên cực tốt, chưa bao giờ nổi giận.
Thụy Mai thấy bất bình thay cho Khiểm Nhiên nhưng lại không dám ra mặt giúp. Tới một ngày Yêu Yêu cùng Lan Chi đi dạo hồ xem mấy con cá chép mới mua. Trong thư phòng chỉ còn lại Thụy Mai cung Khiểm Nhiên. Thụy Mai liền nói với Khiểm Nhiên:" Ta khuyên ngươi tốt nhất nên rời khỏi Đào gia đi! Yêu Yêu không thích ngươi đâu, mà ngươi sẽ chỉ nhận thêm bực tức mà thôi."
Khiểm Nhiên đặt sách trên tay xuống tiến sát tới gần Thụy Mai ép nàng vào góc tường. Nàng dựa vào mặt tường lạnh lẽo hoảng hốt không thôi, run rẩy nói:" Đây là thư phòng ngươi đừng có mà làm bậy."
Khiểm Nhiên cúi xuống ghé sát vào khuôn mặt thoảng mùi son phấn của nàng, giọng nói mềm mại thoảng như bông:" Ta tới Đào phủ không phải vì Đào Yêu Yêu, mà chính là vì ngươi. Chỉ cần hàng ngày nhìn thấy ngươi thì dù chịu thêm nhiều bực bội nữa ta cũng cam tâm tình nguyện."
"Khiểm Nhiên, ngươi đừng như vậy!" Mặt của nàng lập tức đỏ lên, hơi thở của Khiểm Nhiên như ngàn con kiến bò khắp người nàng, làm cho nàng bủn rủn cả người! Nàng lúng túng đẩy Khiểm Nhiên ra rồi chạy thẳng ra ngoài.
Đúng lúc này Yêu Yêu bước tới cửa, gặp Thụy Mai hai má đỏ ứng khóa mắt vẫn còn vương nước liền cho rằng Khiểm Nhiên đã khi dễ nàng. Yêu Yêu lập tức chạy vào hỏi: "Nhà ngươi đã làm gì tam tỷ khiến nàng như muốn khóc?"
Khiểm Nhiên chỉ mỉm cười tiếp tục sửa sang lại bộ sách của hắn. Yêu Yêu thấy cái dáng vẻ thản nhiên kia nhếch miệng bước tới xô một phát. Không nghĩ tới hắn lại có thể bắt được tay nàng, Yêu Yêu thấy đau lập tức quát :"Bỏ tay ra!"
Khiểm Nhiên bỗng nhiên giơ tay ra chụp Yêu Yêu vào ngực cười nham hiểm:"Eo của Tứ tiểu thư hơi bị tráng kiến đấy. Thật hơi mất hình tượng tiểu thư khuê các!"
Yêu Yêu chưa bao giờ bị đàn ông ôm bao giờ nên mặt thoáng cái đã đỏ lên như đóa mẫu đơn. Nàng chỉ sững sờ chốc lát lập tức lấy hết sức đẩy mạnh Khiểm Nhiên ra quát:" Ngươi có tin bổn tiểu thư đánh gãy tay ngươi không hả?"
Khiểm Nhiên vẫn cười mang theo chút tình tứ nói khẽ: "Chỉ cần tứ tiểu thư mình ra tay thì Khiểm Nhiên nguyên ý dâng đôi tay này, làm đi!"
Thấy tên Khiểm Nhiên kia rõ là dáng cười mặt người dạ thú, Yêu Yêu chợt cảm thấy sởn hết cả gai ốc, lập tức xoay người bỏ chạy. Khiểm Nhiên cười nhẹ nói "Cứ cho là đúng đi"
Về sau Yêu Yêu thêm cảnh giác với Khiểm Nhiên. Hắn ngoài miệng nam mô bụng một bồ dao găm, thực không yên lòng. Yêu Yêu cố khuyên bảo phụ thân đuổi Khiểm Nhiên đi. Đương nhiên Đào lão gia không chịu, cho rằng Yêu Yêu gặp trúng khắc tinh, còn khắp nơi rêu rao Yêu Yêu sắp lập gia đình.
Yêu yêu bắt đầu sốt ruột rồi, chẳng lẽ thực sự phải gả cho tên mặt nóng lòng lạnh Khiểm Nhiên kia? Nàng dĩ nhiên không muốn! Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK