• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tống Biệt Trí và Yêu Yêu núp phía sau liên tục theo sát chiếc kiệu. Thấy Thanh nhi dừng kiệu ở trước một cửa hàng, cô ta dặn dò kiệu phu vài câu, sau đó lập tức đi vào trong cửa hàng.

Hai người ngồi ở một quán ăn nhỏ phía chếch đối diện, bốn con mắt chăm chú liên tục liếc cửa hàng bên kia. Ông chủ quán ăn cười hì hì đi tới hỏi: “Hai vị ăn cái gì vậy?”

Yêu Yêu trả lời qua quít: “Có cái gì ăn cái đấy đi!”

Ông chủ quán cười nói: “Hai vị nhất định là đang để ý bà chủ của cửa hàng phía chếch đối diện phải không! Đáng tiếc bà chủ đó sáng nay ra ngoài rồi!”

Yêu Yêu kinh ngạc quay đầu hỏi: “Làm sao ông biết chúng tôi đang nhìn cửa hàng của bà chủ quán?”

Ông chủ quán khoanh tay cười nói: “Đến quán ta ăn uống, lại ăn mặc đẹp như thế này thì hầu như là đến gặp bà ấy. Bà chủ quán đó dung mạo rất đẹp, lại là một quả phụ, làm sao đàn ông trong thành có thể không nhớ nhung đây?”

Tống Biệt Trí hỏi: “Chồng bà ấy là ai? Qua đời khi nào?”

Ông chủ nói: “Chồng bà ấy họ Tiếu, nhà mở tiệm tơ lụa. Năm trước, ông ta đi buôn hàng trên đường bị người cướp giết, chỉ trong một đêm mà bà ấy đã thành quả phụ, đến bây giờ vẫn chưa tái giá. Hai vị, ngồi không chờ đợi rất nhàm chán, hai là ăn hai chén canh đậu hoa nhé?”

Tống Biệt Trí gật gật đầu, Yêu Yêu không nén nổi thở dài cảm thán: “Những người buôn bán ở Việt kinh đều như thế sao? Mỗi người đều thông minh khôn khéo như vậy!”

Tống Biệt Trí liếc nàng một cái, nói mỉa: “Là do cô ngu ngốc mà thôi!”

Yêu Yêu đang định cãi lại, thì thấy Thanh nhi từ cửa hàng đối diện đi ra, sau đó ngồi lên kiệu quay trở về. Tống Biệt Trí đứng dậy nói: “Cô ngồi ở đây, ăn hết hai chén canh đậu hoa, ta sẽ trở lại nhanh thôi!”

Yêu Yêu vội hỏi: “Ngươi muốn đi đâu?”

Tống Biệt Trí không đáp lời, lập tức rời đi. Yêu Yêu nhìn theo bóng lưng của hắn biến mất ở đầu phố, trong lòng đoán thầm, tên này không phải một mình đi gặp Thanh nhi đấy chứ?

Một lúc sau, Tống Biệt Trí trở lại. Hắn nhìn thấy trước mặt Yêu Yêu ngổn ngang toàn bát là bát, kinh ngạc hỏi: “Cô ăn hết bốn bát à?”

Yêu Yêu ợ một cái rất khoa trương, mỉm cười đáp: “Hóa ra canh đậu hoa ở Việt kinh lại ngon như vậy! Ta nhất thời không kiềm chế được nên đã ăn nhiều hơn một chút.”

“Một chút?”

“Thực ra bốn bát không nhiều lắm, chẳng qua ta cảm thấy ngươi thân là người Việt kinh, nên dành một chút thời gian giới thiệu nơi địa phương mình ở cho ta biết phải không?”

“Vậy cô có muốn biết gã hạ nhân nhà cô đang ở nơi đâu không?”

“Ngươi đã tìm thấy gã rồi!”

Tống Biệt Trí đứng dậy bước đi, Yêu Yêu đang muốn đuổi theo, ông chủ quán thấy thế vội hô: “Công tử, không thể không trả tiền được!”

Yêu Yêu tức giận tới mức giậm chân nhưng vẫn phải thanh toán bạc, sau đó nhanh chóng đuổi theo Tống Biệt Trí. Nàng sốt ruột hỏi han: “Ngươi biết tên khốn kia ở nơi nào sao? Nói cho ta biết đi!”

Tống Biệt Trí đáp: “Tạm thời chúng ta đừng kinh động gã, nếu không gã nhất định sẽ chạy.”

Yêu Yêu nóng vội hỏi: “Vậy phải làm sao bây giờ? Yêu Nhược không ở cùng một chỗ với hắn sao?”

Tống Biệt Trí lắc đầu nói: “Yêu Nhược có lẽ đã bị hắn bán đi rồi!”

Yêu Yêu kinh ngạc há to miệng, cuống cuồng hỏi gấp: “Bán? Bán cho ai? Bán khi nào? Yêu Nhược có phải chịu khổ hay không?”

“Bây giờ đừng ồn ào, chờ ta nghĩ được cái sách lược vẹn toàn đã!”

“Không được đâu! Yêu Nhược đang ở nơi nước sôi lửa bỏng, một khắc cũng không thể chậm trễ. Ngươi dẫn ta đi tìm gã, tự ta sẽ hỏi!”

“Vô dụng! Chắc chắn gã sẽ không nói!”

Yêu Yêu dừng bước, ngẫm nghĩ, bỗng nhiên xoay người chạy trở lại. Tống Biệt Trí ngạc nhiên hô: “Cô định đi đâu?”

Yêu Yêu không thèm đếm xỉa tới hắn, một mạch chạy trở về. Nàng bỗng nhiên hiểu rõ, hạ nhân kia có thể đang ở trong cửa hàng vừa rồi. Nàng không thể chờ được sách lược vẹn toàn của Tống Biệt Trí, nàng nhất định phải biết Yêu Nhược đang ở đâu!

“Cô đứng lại!” Tống Biệt Trí giữ chặt Yêu Yêu không để nàng xông vào cửa hàng phía trước.

“Ngươi buông ta ra! Ta biết gã nhất định ở bên trong, ta phải tìm hắn để hỏi cho rõ ràng” Yêu Yêu kích động la hét.

“Đừng kích động, cô như vậy chỉ làm…”

Hai người đang tranh cãi kịch liệt, bỗng nhiên bên trong truyền ra tiếng gào khóc thê thảm. Tống Biệt Trí buông lỏng Yêu Yêu, vừa đi vào vừa hô: “Có ai không? Ông chủ, có người không?”

Chỉ lát sau, một phụ nữ tuổi còn trẻ nét mặt đầy nước mắt lao vọt ra, ngã nhào trên người Tống Biệt Trí. Tống Biệt Trí lo lắng hỏi: “Ngươi làm sao vậy?”

Người phụ nữ còn trẻ sắc mặt vàng như đất, hoảng hốt đáp lời: “Nhị thúc ông…ông ấy đã chết!”

Tống Biệt Trí trong lòng hơi kinh ngạc, lập tức đẩy người phụ nữ kia ra chạy về phía sân sau. Thật sự, nhìn thấy Nhị thúc của người phụ nữ kia đang nằm trong vũng máu, trên người trúng hai đao! Yêu Yêu lao tới nơi nhìn, bị dọa sợ tới mức hét lên thất thanh.

Tống Biệt Trí vội quát: “Lui về! Không nên nhìn!”

Phụ nữ kia ngồi dưới đất òa khóc nức nở: “Ta vừa mới về nhà! Ta vừa mới về nhà a! Nhị thúc, nhị thúc tại sao lại bị người giết vậy?”

Tống Biệt Trí trở lại phòng khách, nói với người phụ nữ: “Ngươi lập tức đi báo quan! Không nên ngồi đây khóc như một đứa ngốc! Ta hỏi ngươi, có phải nhị thúc ngươi từng mang theo một bé gái tầm mười tuổi đến đây hay không?”

Nàng ta vừa nức nở vừa nói: “Đúng rồi, làm sao ngươi biết?”

Yêu Yêu lập tức truy vấn: “Vậy ngươi có biết bé gái đó hiện giờ đang ở nơi nào không?”

Nàng ta chăm chú, nghi hoặc nhìn Yêu Yêu sau đó trả lời: “Diện mạo ngươi và tiểu cô nương kia rất giống nhau! Không lẽ ngươi là tỷ tỷ của cô bé đó sao?”(lạ nhỉ, mặc nam trang rồi mà vẫn có ng biết là gái thì mặc thế làm khỉ gì nữa L )

Yêu Yêu vội gật đầu nói: “Đúng rồi, đó là muội muội ta, người bị giết kia…Nhị thúc ngươi chính là người đã bắt cóc! Ngươi nhất định phải nói cho ta biết, muội muội của ta đang ở đâu?”

Người phụ nữ che mặt khóc thảm nói: “Ta chỉ biết Nhị thúc nhất định là lừa được tiểu cô nương kia vì thúc không nói là nhặt được trên đường. Tiểu cô nương kia đã bị thúc bán vào thanh lâu cùng chỗ với Thanh nhi.”

Phỏng đoán của Tống Biệt Trí quả thật rất đúng. Hắn kéo Yêu Yêu rời thật nhanh khỏi cửa hàng. Yêu Yêu nóng vội bảo: “Chúng ta lập tức đi tìm tú bà đó!”

Tống Biệt Trí ngăn cản nàng lại: “Không nên hiểu sự tình theo cách đơn giản đó được!”

Yêu Yêu kích động nói lớn: “Nhưng chúng ta đã biết Yêu Nhược đang ở đâu, tại sao không lập tức đi tìm con bé chứ? Nó là bị người lừa gạt đem bán, tú bà kia sợ sẽ không giữ nó lại đây lâu đâu!”

“Dựa vào chứng cứ gì khẳng định Yêu Nhược là bị gã hạ nhân nhà cô bán cho tú bà?”

“Thì bằng…” Yêu Yêu bỗng nhiên hiểu ra, gã hạ nhân đã chết rồi, tú bà có thể hoàn toàn phủ nhận là Yêu Nhược được mua từ tay gã hạ nhân đó. Nàng lập tức khẩn trương, kéo ống tay áo của Tống Biệt Trí cầu khẩn bảo: “Tống đại hiệp, Tống đại nhân, Tống đại thiếu gia, ngài nhất định phải nghĩ biện pháp cứu Yêu Nhược! Nếu như Yêu Nhược xảy ra chuyện gì, mẹ ta nhất định không sống nổi!”

Tống Biệt Trí thở dài một hơi nói: “Cô đã thấy mụ tú bà kia lợi hại thế nào rồi đó. Trước tiên phải nghĩ cách làm rõ chuyện trước mắt này đã!” Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK