Tống Biệt Trí liếc Yêu Yêu một cái nói: “Cô định nói cho Quý Tấn biết chúng ta đi thanh lâu sao. Quý Tấn là một người đứng đắn, hắn sẽ nghĩ lung tung.”
Yêu Yêu xấu xa cười hỏi: “Nói như vậy, ngươi không phải người đứng đắn sao? Ta thấy ngươi quen thuộc thế này, so với ta đánh mã điếu còn hăng hái hơn vài phần, nhất định là thường xuyên lui tới chốn này đi?”
“Nói nhảm nhiều quá, đi thôi!”
Ngõ Liễu Hoa là nơi tập chung thanh lâu của Việt kinh, nghe nói tất cả lớn nhỏ có hơn ba mươi lầu, mỗi lầu đều có nét đặc sắc riêng.
Hai người vừa đi vào đầu ngõ, thì gặp hai ả tú bà tầm tuổi trung niên trang điểm lộng lẫy sặc mùi phấn son cười khanh khách ra tiếp đón, hỏi:
“Hai vị công tử, đến lầu Hinh Hương của chúng ta uống chén rượu nhạt đi! Các cô nương của chúng ta ca múa đàn hát, cầm kỳ thư họa, không gì là không giỏi nha!”
Lần đầu tiên Yêu Yêu bị nhiệt tình như vậy làm cho chân tay luống cuống, rất không tự nhiên. Nàng lui về phía sau Tống Biệt Trí, ho khan một tiếng, dùng âm mũi nói: “Tống huynh, ngươi quyết định đi!”
Tống Biệt Trí thập phần nhàn nhã đi lên phía trước, hoàn toàn không để ý tới hai ả kia đang ra sức thuyết phục.
Tú bà lại khuyên: “Công tử thích loại cô nương như thế nào? Cứ nói cho ta biết một tiếng, ta nhất định tìm được cho ngài!”
Tống Biệt Trí dừng bước lại hỏi: “Các cô nương của các ngươi ở nơi này ta đều đã xem vài lần, không có gì hiếm lạ. Bỗng nhiên ta muốn nghe điệu hát dân gian của quận Ly Dương. Mà điệu hát dân gian này phải là người của quận Ly Dương hát thì mới toát lên được hết ý vị của nó. Chỗ các ngươi có sao?”
Tú bà ngơ ngác một lúc, dường như có chút khó khăn. Bỗng một nam tử trung niên đi đến bên cạnh, cười hì hì nói: “Vị công tử này, nếu muốn nghe điệu hát dân gian của quận Ly Dương, cứ đi theo ta đi!”
Hắn xoay xoay cây quạt trong tay, khinh thường hỏi: “Ngươi, chỗ ấy thực sự hát điệu hát của quận Ly Dương sao? Đừng nên lừa bịp ta, tâm tình của ta bây giờ rất không tốt!”
Nam tử liên tục khom lưng cười giả lả, đáp: “Không dám không dám! Chỗ của chúng ta thực sự có một vị hát điệu hát dân gian là vị cô nương quê ở quận Ly Dương, tiểu nhân tuyệt đối không dám lừa ngài!”
Tống Biệt Trí quay đầu lại nhìn vẻ mặt khẩn trương cùng sợ hãi của Yêu Yêu nói: “Đào huynh đệ, chúng ta đi nhà kia như thế nào?”
Yêu Yêu cười khan hai tiếng đáp: “Tốt…tốt, huynh quyết định!”
Hai tú bà mất hứng bỏ đi.
Nam tử kia dẫn bọn họ quẹo vào một cái hẻm nhỏ khác, vào một nhà gọi là Phùng Quân Hoan của thanh lâu.
Tiếp đón bọn họ là một tú bà khoảng bốn mươi tuổi. Ả mặt mày hớn hở nói một đống những lời nịnh hót, sau đó dẫn Tống Biệt Trí và Yêu Yêu tới gian phòng trang nhã trên lầu hai.
“Hai vị muốn nghe điệu hát dân gian của quận Ly Dương, phải không? Cái này rất dễ dàng, ta lập tức gọi Thanh nhi ra cho các ngài.”
“Đợi một chút, má mì, Thanh nhi kia là người quận Ly Dương sao?”
“Đương nhiên là vậy! Nàng sao có thể giả là người quận Ly Dương được! Các ngươi tự kiểm chứng đi!”
Má mì đóng cửa rời khỏi phòng. Yêu Yêu lúc này mới dám bỏ cây quạt đang che bên miệng xuống.
Tống Biệt Trí hỏi: “Cô không phải là không sợ trời không sợ đất sao? Tại sao khi tới nơi này lại sợ tới nỗi đứng ngồi không yên thế?”
Yêu Yêu lườm hắn một cái tỏ vẻ xem thường, nói: “Ta không thể so với ngươi, ngươi nhất định là thường xuyên tới chốn này phong lưu khoái hoạt đi! Xem ngươi vừa rồi cùng người đó nói chuyện trôi chảy như vậy, là biết ngươi nhất định là khác quen ở đây! Thì ra ngươi chỉ có bề ngoài nhã nhặn đứng đắn mà thôi!”
Tống Biệt Trí cười hỏi: “Không cần nói nhảm, Yêu Nhược nhà cô am hiểu cái gì?”
Yêu Yêu nói: “ Sở trường của Yêu Nhược nhà ta rất nhiều, ví như, làm tượng điêu khắc gỗ, chơi cờ, khoác lác, còn có đánh bài, vẽ tranh thì chẳng ra gì.”
“Khoác lác? Yêu Nhược biết cái này?”
“Ơ, ngươi đừng xem thường miệng lưỡi Yêu Nhược nhà ta. Nếu ngươi gặp con bé, tốt nhất đừng cùng nó tranh cãi, nếu không ngươi sẽ rất khó thoát thân.”
Lúc này, má mì dẫn vị Thanh nhi cô nương vào cửa.
Thanh nhi ôm đàn tỳ bà hành lễ với hai người, sau đó hỏi: “Nhị vị quan khách muốn nghe những thứ gì? Điệu hát dân gian của quận Ly Dương rất nhiều, hay là nghe một khúc “hận biệt ly” như thế nào?”
Tống Biệt Trí đập mặt bàn, ra vẻ khinh thường nói: “Thanh nhi cô nương là đang khảo sát ta sao? Hay cô không phải là người quận Ly Dương? “Hận biệt ly” căn bản không phải là tiểu khúc quận Ly Dương, mà là làn điệu của Đức Xuyên bên kia. Ta hành tẩu giang hồ nhiều năm, đối với các tiểu khúc của quận Ly Dương ấn tượng sâu sắc, cô nương nếu là nói nói đùa thì không sao, còn không xin tự trọng đi!”
Thanh nhi vội đứng dậy tạ tội nói: “Công tử hiểu lầm rồi! Thanh nhi là nhất thời nói lỡ miệng, xin công tử thứ lỗi!”
Yêu Yêu học theo giọng điệu của Tống Biệt Trí, hừ cười nói: “Này, ngươi định đùa cợt hai huynh đệ ta sao? Đừng tưởng rằng ngươi ở thanh lâu của Việt kinh phức tạp này, là có thể làm càn như vậy! Hai huynh đệ chúng ta vào nam ra bắc, đã thấy rất nhiều cô nương giống như ngươi vậy. Nói thực ra đi, ngươi có phải người quận Ly Dương không? Nếu không phải thì đi nhanh đi!”
Thanh nhi cười làm lành đáp: “Nô tì thật sự là người quận Ly Dương, nếu không tin nô tì nói thì các ngài có thể hỏi má mì. Thỉnh nhị vị bớt tức giận, yên lặng nghe Thanh nhi gẩy một khúc “hạ bút thành văn” nhé!” Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK