Trạch Tôn nói: "Con hỏi nó xem hôm nay là ngày nào. Nó lại ráo hoảnh nói với con rằng hôm nay là ngày lành để đi đại sát tam phương, bảo con rằng đừng có quấy rầy nó. Lúc đó con mới cốc đầu cho nó mấy cái, hỏi nó còn nhớ hôm nay là ngày thành thân với công tử nhà họ Tống không? Nó lặng thinh đi một lúc rồi nói: 'Ơ thế à? Hình như đúng thế thật. Nhưng mà ta quên mất rồi.'"
Lan Chi kinh ngạc hỏi: "Nó phản ứng như thế sao? Chẳng lẽ một chút hối hận, một chút thương tâm cũng không có sao?"
Trạch Tôn liếc mắt nói: "Không có tí nào. Con thúc nó, nó lại vẫn cứ nhất quyết đợi tới lúc đủ một màu mới về. Thế là con gõ cho nó hôn mê rồi khiêng về nhà. Ai ngờ vẫn không kịp."
Cả nhà không hẹn, cùng thở dài với nhau. Đào phu nhận gạt lệ nói: "Không biết ta nuôi được đứa con gái nào đây. Nhà người ta gả con gái đi nở mày nở mặt muốn chết, ta gả con gái đi mất mặt muốn chết. Từ nay về sau còn cái gì thể diện để mà đi gặp người ngoài nữa đây."
Thụy Mai an ủi: "Mẹ, người không phải quá đau buồn. Có lẽ do duyên phận giữa Yêu Yêu và công tử nhà họ Tống chưa tới thôi."
Đào lão gia tức giận nói: "Mong rằng công tử nhà họ Tống tấm lòng độ lượng. Ngày mai ta sẽ tự mình dẫn Trạch Tôn, Trạch Tuấn tới nhà người ta tạ tội. Việc này tốt nhất là cố mà bù đắp thôi. Nếu không bù đắp được thì cũng chỉ đành nhận lấy thôi."
Ngày hôm đó, cao thấp ở nhà họ Đào đều nặng trĩu âm khí như vừa tổ chức đám ma. Tới tận lúc trời tối đen, Yêu Yên mới ngủ dậy. Cô ta ngồi đậy, vừa vươn vai vừa hô: "Hạch Đào, nước!"
Hạch Đào là hầu gái của Yêu Yêu, vừa nghe thấy tiếng gọi của Yêu Yêu là đã nhanh chóng chạy vào, nói với giọng thần bí: "Tiểu thư nói nhỏ một chút."
Yêu Yêu ngáp hỏi: "Để làm gì? Trong nhà có trộm à?"
Hạch Đào buồn bực nhìn cô ta hỏi: "Người thật sự không nhớ hôm nay là ngày nào sao?"
Lúc này, Yêu Yêu mới hổi tưởng lại vì sao mình trở về. Cô ta gãi gãi đầu nói: "Ờ. . .nghe Tam ca nói, hình như là ngày thành thân thì phải. Vốn ta cũng nhớ lắm đấy, nhưng mà đánh mã điếu nên quên. . ."
Bỗng nhiên, Đào phu nhân đá cửa đánh rầm một cái, lao vào, véo lấy tai Yêu Yêu kéo xuống giường. Yêu Yêu quay đầu la toáng lên: "Mẹ à, đừng có véo tai ta để trút giận nữa. Ai bảo tên họ Tống kia không biết nhẫn nại chờ thêm chút nữa coi."
"Cái gì! Ngươi lại còn bảo người ta không biết nhẫn nại à? Tại sao ngươi không trách mình không nhớ đi? Theo ta ra ngoài mau."
Đào phu nhân kéo Yêu Yêu tới trước bài vị tổ tông, ra lệnh cho cô phải quỳ xuống ngay ngắn. Cô ta xuýt xoa cái tai đang nóng bừng lên của mình, than thở: "Con biết rồi, lại phải quỳ chứ gì, quỳ thì quỳ."
Đào phu nhân tức tới vẹo cả người, quở trách: "Đào Yêu Yêu, ngươi còn không biết sai à? Hôm nay ngươi đã gây đầy họa rồi đấy, có biết không?"
Yêu Yêu liếc mắt nói: "Nếu tên họ Tống kia thật sự muốn kết hôn với ta thì tại sao bây giờ không tới? Ai bảo hắn đến sớm làm gì?"
"Không phải ta đã nói cho ngươi rồi sao? Hắn và cha của hắn phòng thủ biên cương không thể trở về cưới ngươi. Một khi hắn trở về là lập tức phải thực hiện hôn ước."
"Đấy, đáy thấy chưa. Hắn còn đi suốt ngày đi phòng thủ biên cương như thế. Ta phải ở đây lãng phí tới mười tám hai mươi năm chờ hắn. Nếu mà hắn tới sáu mươi tuổi còn chưa về, thì chẳng lẽ ta phải đợi tới sáu mươi tuổi sao?"
"Nhưng ngươi chưa đợi tới sáu mươi tuổi, hắn đã tới rồi."
"Nhưng năm nay ta đã già thế nào rồi? Ta đã hai mươi sáu rồi. Dựa vào cái gì mà ta phải chờ hắn tám năm? Hắn đã sớm đủ mười tám tuổi rồi, vậy mà năm ấy lại không tới lấy ta."
Đào phu nhân nhất thời không đáp nổi, đành phải chỉ vào bài vị tổ tiên nói: "Tới hỏi ông nội của ngươi đi. Việc hôn nhân này là do ông ấy định cho ngươi. Ngươi cứ tự mà hỏi ông ấy."
Cừa đóng rầm một tiếng. Trong lầu trở về vẻ yên lặng vốn có. Yêu Yêu ngồi xếp bằng xuống, nói. "Ông nội à, làm sao mà ông phải gả con cho họ Tống kia vậy? Lão nhân gia nhìn xem cháu gái ta đáng thương thế nào đi. Năm nay, ta hai mươi sáu, tên nhỏ họ Tống kia mới tới lấy ta. Dựa vào cái gì mà ta phải gả cho hắn đây?"
Sáng sớm hôm sau, Tống Biệt Trí đưa thư từ hôn tới. Ngụ ý nói rằng phẩm hạnh của Yêu Yêu không đoan chính, nghiện cờ bạc ngấm cả vào máu. Mặc kệ ước định khi trước thế nào, họ nhà Tống nhất định sẽ không bao giờ cưới con gái nhà ai như thế vào cửa làm vợ. Nếu có dị nghị gì thì cứ tới quan phủ mà đòi.
Đào lão gia không còn cách nào khác, chỉ đành đáp ứng từ hôn. Đào phu nhân thì tức tới phát khóc. Yêu Yêu thì lại như chưa có chuyện gì xảy ra. Dù sao, trong tám năm qua, cô ta cũng chưa bao giờ coi cái hôn sự ấy là tồn tại cả.
Chuyện tốt không ra khỏi cửa, chuyện xấu bay xa ngàn dặm. Tin Tứ tiểu thư nhà họ Đào bị từ hôn truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ thành Tần, lại qua mồm của mấy bà cô dẻo miệng. Đàn bà con gái nhà họ Tần phải gần một tháng không dám ra khỏi cửa. Chỉ cần vừa ra phố là đã có người chạy tới hỏi chuyện về Yêu Yêu có thật không, Yêu Yêu có buồn bực gì không, Yêu Yêu sau này lập gia đình thế nào. Đào lão gia và hai huynh đệ cũng không thiếu phần, bọn họ cũng bị bạn bè chế giễu cho một phen. Tóm lại là trong khoảng thời gian này, già trẻ lớn bé ở nhà họ Đào, ngoại trừ cô Đào Yêu Yêu không có tim có phổi ra, còn đầu đều mặt xám mày tro.
Một tháng sau, Đào lão gia tuyên bố, muốn kén rể cho Yêu Yêu, và cấm Yêu Yêu không được đánh bạc.
Yêu Yêu lập tức chối phắt ngay. Việc kén rể thì nàng ta còn có thể miễn cưỡng chấp nhận, nhưng mà bắt nàng ta cấm đánh mã điếu thì đúng là muốn lấy mạng nàng. Nhưng Đào lão gia đã đặt quyết tâm lên, phái Lan Chi cùng với Thụy Mai gắt gao trông Yêu Yêu mọi lúc, không cho phép nàng ta sờ hoặc là nói tới bất cứ chuyện gì liên quan tới mã điếu.
Vào một hôm lúc nửa đêm, trong phòng Yêu Yêu bỗng truyền tới tiếng kêu đau khổ: "Ba đồng này. Một vạn này. Tỷ tỷ muốn các ngươi phải chết. Giữ lại tam điều thì liệu có tự mạc được không đây? Tỷ tỷ ngứa tay quá rồi."
Hạch Đào ngủ ở gian ngoài, thật không nghe nổi nữa, trở mình rời giường nói: "Tiểu thư đừng gào lên nữa. Tiểu thư càng gào to thì lão gia lại càng không đồng ý cho đánh mã điếu đâu."
Yêu Yêu nằm chổng vó trên giường, tiếp tục gào: "Ta không muốn sống nữa! Không có mã điếu, ta sống thế nào đây. Ngươi gọi cha ta tới hộ ta, bảo với ông ấy cho ta một đao chết quách đi cho xong."
"Nô tì sẽ tới nói cho lão gia."
"Đợi chút, ngươi đừng có nói." Yêu Yêu đứng lên hô.
Hạch Đào khó xử nói. "Vậy nô tì biết làm thế nào giờ? Nô tì lại không thể biến thành mã điếu để người đánh được. Hơn nữa, toàn bộ mã điếu ở trong phủ đều bị lão gia dọn hết rồi, tới cả một con xúc sắc cũng còn không thấy."
Yêu Yêu chán nản trở về giường, ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn màn rồi nói: "Tất cả tại cái tên họ Tống kia. Tên quỷ mốc, tên sao hỏa, tên suy nhược thần kinh. . .cha bố nhà mày, Ta mà túm được ta bóp chết như bóp con kiến."
Ngày hôm sau, Lan Chi cùng Thụy Mai tới tìm Yêu Yêu, thấy cô ta đang giơ thanh đao lên định đâm cái gì đó. Hai người hoảng hồn vội nhao vào, một người ôm eo Yêu Yêu, một người giật cây đao trong tay nàng ra. Thụy Mai hô lên: "Hạch Đào, mau tới đây. Tiểu thư định tự sát đây này."
"Tự sát cái khỉ gì." Yêu Yêu nói. "Ta đang định học điêu khắc tượng gỗ. Điêu khắc tượng gỗ cơ mà."
Hai ngươi lập tức buông lỏng tay ra. Nhìn kỹ lại thì đúng là cây đao trong tay Yêu Yêu chính là loại dùng để điêu khắc. Yêu Yêu nói như thật: "Ta không có việc gì làm nên mới cùng Hạch Đào học điêu khắc gỗ giết thời gian thôi."
Lan Chi thở phào một hơi, cười nói: "Vậy là tốt rồi. Chúng ta còn tưởng ngươi nghĩ ngợi dại dột muốn tự sát. Yên Yêu, những ngày an nhàn của ngươi sắp tới rồi. Ta nghe cho con nói rằng sắp tìm được một nam nhân tốt, muốn dẫn tới nhà cho các dì xem dấy."
"Cái gì?" Lông mày Yêu Yêu nhíu lại, nhưng vẻ mặt lại rất có hứng thú. Việc này có liên quan tới mình sao? Được rồi, nếu đã tới đây một người thì cứ để tiểu thư vui đùa đi. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK