Hát xong khúc cuối, Thanh nhi hỏi:" Hai vị công tử chắc đã tin rồi chứ?"
Tống Biệt Trí làm bộ ừ một tiếng, nghiêng đầu nói với Yêu Yêu: "Đào lão huynh, nàng ta chơi đàn rất hay đó! Nếu không có thưởng thì thật không xứng với mảnh chân tình của nàng ý. Thưởng cho nàng một phần đi!"
Yêu yêu sửng sốt một chút, ngay sau đó phản ứng lại, nàng móc từ tay áo ra một thỏi chừng mười lượng bạc rồi ra vẻ hào phóng nói:" Chút xíu bạc vụn này cho ngươi mua son phấn này, cầm đi!"
Thanh nhi vui vẻ nâng tay nhận lấy, luôn miệng nói cảm ơn. Nàng lại hát tiếp hai khúc, Yêu Yêu ngủ gà ngủ gật nghe câu được câu mất, Tống Biệt Trí thì vẫn phe phẩy cây quạt nhàn nhã vui vẻ nghe tiếp.
Nghe xong khúc thứ ba, Tống Biệt Trí nói với Thanh nhi: "Đi gọi má mì ngươi tới đây, ta có chuyện muốn nói."
Thanh nhi vôi vàng đi gọi má mì tới.
Tú bà nhiệt tình hỏi:" Công tử có gì sai bảo cứ nói! Nếu người vừa ý Thanh nhi thì phía sau có sương phòng có thể nghỉ ngơi!"
Tống Biệt Trí nói luôn: "Đúng là ta rất vừa ý nàng ta. Nàng ấy hát vô cùng dễ nghe, nên ta định chuộc thân cho nàng!"
Thanh nhi và má mì lẫn Yêu yêu cùng ngẩn người ra. Yêu yêu kéo kéo tay áo Tống Biệt Trí, hỏi nhỏ: "Huynh thực sự muốn chuộc thân cho nàng sao?"
Tống Biệt Trí gật đầu nói: "Đúng! Ta thật sự định chuộc thân cho nàng, ngươi ra giá đi!"
Vẻ mặt cười của Tú bà hơi mất tự nhiên, dường như không muốn người khác chuộc Thanh nhi. Bà ta cười xòa nói: "Vị công tử này, Thanh nhi là hoa khôi ở chỗ chúng ta, không phải nói muốn đi là có thể đi. Số bạc chuộc thân cho nàng dĩ nhiên là rất cao ..."
"Không cần nói thừa, muốn bao nhiêu tiền cứ nói thẳng!"
Tú bà lại cười bảo: "Công tử bất chợt hỏi như vậy ta cũng chưa nghĩ ra giá chính xác được.Có thể để ta và Thanh nhi bàn bạc một chút được không?"
"Được!"
Thanh nhi theo tú bà ra ngoài, Yêu Yêu kích động hỏi: "Nhà ngươi định chuộc thân cho nàng thật sao? Aaa! Ta biết rồi, đến tìm Yêu Nhược chỉ là cái cớ! Trước kia, ngươi tới đây đã ngắm trúng nàng ta cho nên cố tình gạt ta tới đây để thưởng cho nàng ta mười lượng bạc, nhanh trả lại cho ta!"
Tống Biệt Trí thở dài một cái nói:" Ngươi nói nhỏ thôi được không?"
"Tống Biệt Trí, ngươi đúng là ngụy quân tử...." Yêu Yêu tức giận nhỏ giọng mắng. Lúc này má mì đẩy cửa vào, bà ta cười hì hì nói: "Đại công tử, ta vừa thương lượng một chút với Thanh nhi rồi, tiền chuộc nàng là hai nghìn lượng bạc trắng!"
"Cái gì! Hai ngàn lượng?" Yêu yêu giật mình hô: "Một người mà đáng giá như vậy sao? Nàng ta là kim ngân hay châu báu hả?
"Ai da...! Vị công tử này thật thích nói đùa mà! Thanh nhi cũng không phải là kim ngân hay châu báu gì cả, nhưng nàng ta thực sự có tài năng mà, một giọng ca hay như vậy. Cái giá này ở kinh thành là vô cùng hợp lý rồi! Không phải là ma ma ta có lòng làm khó hai vị đâu, Thanh nhi nàng quả thực đáng cái giá này!"
Tống Biệt Trí đứng dậy, vẻ mặt bình tĩnh cười lạnh nói: "Rõ ràng là ngươi không muốn cho ta chuộc người thôi! Má mì nhà ngươi muốn hút tiền như vậy cũng quá ác rồi! Ngươi cho rằng chúng ta chỉ là mấy con cừu để đưa đẩy qua lại để ngươi tùy tiện thịt sao?"
Mụ tú bà vẫn vẻ mặt tươi cười nói: "Ngài nói quá rồi! Ta nào dám lừa tiền của hai vị! Các ngươi là khách, ta nào dám đắc tội!”
"Như vậy là ngươi vẫn không chịu nhả ra sao ?
"Ai da, là vạn lần không muốn nhả ra! Công tử không biết ta vì nuôi nấng dậy dỗ cô nương này đã tốn bao nhiêu tâm tư đâu!"
"Ngươi nói mấy lời này ai tin hả? Nàng ta dĩ nhiên là do cha mẹ nàng ta nuôi lớn rồi bị bán tới đây, ngươi là muốn kiếm lời thôi!"
"Lời này của công tử thật oan uổng cho ta! Ta tình cờ gặp Thanh nhi lúc tới quận Ly Dương. Ta nghe thấy nàng có chất giọng rất tốt cho nên mới dẫn theo về. Lúc nàng ta tới tới nhạc phường chúng ta mới có mười ba tuổi mà! Đến nay là đã qua bảy cái tết rồi. Công tử nghĩ một chút xem, ta cũng nên thu lại chút tiền vốn chứ?"
Yêu Yêu chợt hiểu ra mục đích của Tống Biệt Trí. Như gã hạ nhân kia nói thì chính xác bảy năm trước con gái hắn được người ở quận Ly dương mua, thân thế này giống như đúc với Thanh nhi! Nàng rất cơ trí, vội vàng hòa giải: “Làm ăn không thành thì thôi, đừng có nói vòng vo làm chúng ta mất hứng vì một cô gái như vậy. Tống huynh, huynh còn tức giận sao?”
Tống Biệt Trí thuận thế nói: "Ngàn vàng khó mua được ý tri kỷ! Chắc chắn ta phải có Thanh nhi! Bà tú ngươi xem thế nào thì làm đi!"
Mụ tú bà cười gượng: "Ngài thực làm khó ta mà! Hai ngàn lượng quả thực không thể bớt được. Nếu công tử thật sự thương tiếc Thanh nhi thì mời ngày mai quay lại chuộc thân cho nàng! Nói thật ra, mấy năm qua người muốn chuộc thân cho nàng không ít, công tử nếu tới chậm thì không biết Thanh nhi đã được người ta chuộc thân đưa đi tới đâu rồi.”
Tống Biệt Trí ra vẻ tức giận, cầm cây quạt lên phất tay áo bỏ đi. Yêu Yêu vội móc tiền ra trả tiền trà, rồi vội vàng chạy ra ngoài. Mụ tú bà ở phía sau gọi với : "Hai vị đi thong thả, Thanh nhi chờ các người tới chuộc!"
Sau khi ra khỏi ngõ Liễu Hoa, Yêu Yêu hỏi:" Ngươi vừa rồi hỏi chuộc Thanh nhi có phải để xác định thân phận của nàng không?"
Tống Biệt Trí nói: "Không chỉ vậy! Thanh nhi chính là nữ nhi của gã hạ nhân nhà cô. Nếu có người muốn chuộc nàng thì dĩ nhiên nàng sẽ đi tìm người nhà thông báo một câu, xin lời nhắn nhủ.”
Yêu Yêu chợt hiểu ra: "Thì ra là vậy! Thế tiếp theo chúng ta phải làm gì bây giờ?"
"Theo dõi Thanh nhi".
Màn đêm buông xuống, Thanh nhi xuất hiện ở cửa sau của thanh lâu. Một cái kiệu nhỏ tới trước mặt ả ta, cô ta lập tức chui vào trong, sau đó được khiêng đi. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK