• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tống Biệt Trí liếc mắt nhìn sư gia một cái, sư gia vội lui về phía sau ba bước, cười nói: “Ta đương nhiên không thích hợp! Ta đây học rộng tài cao làm sao có thể thua trong tay Đào Yêu Yêu được? Nhưng ngươi yên tâm, ta sẽ lặng lẽ thay ngươi xem xét!”

Tống Biệt Trí cũng không trông cậy vào biện pháp của sư gia, chỉ hy vọng ít gặp lại Yêu Yêu thì tốt hơn!

Sau khi vội vàng tạm biệt ở Hinh Hoa quán, Đường Trân Châu có thêm vài phần kính trọng với Tống Biệt Trí. Cô nói với cha của mình: “Tống đại nhân thật sự không tồi, rất xứng đôi với con. Cha, người xem nên làm gì bây giờ?”

Đường lão gia cười nói: “Chỉ cần con bằng lòng, việc này cũng dễ làm thôi! Chẳng phải Thất tịch(*) sắp đến sao? Con tỉ mỉ làm kiện xiêm y( bộ quần áo) tặng cho Tống đại nhân. Cha sẽ giúp con nghĩ biện pháp hẹn Tống đại nhân ra ngoài, như vậy không phải sẽ tốt hơn a?”

Biện pháp này hình như không ổn lắm. Không bằng như vậy, con sẽ tự tay nấu một bát canh , sau đó lại tự mình tặng cho Tống đại nhân. Con tự do ra vào nha môn, người khác đương nhiên sẽ đồn thổi, đến lúc đó, cho dù con và Tống đại nhân nói không có gì, những người khác cũng sẽ không tin tưởng.”

Đường lão gia giơ ngón tay cái lên cười nói: “Luận tài trí, vẫn là Trân Châu ngươi hơn một bậc a! Đào nha đầu tính là gì chứ? Một tướng công tốt như Tống Biệt Trí sắp tới tay mà còn để vuột mất, đúng là trời sinh cái tướng khắc phu!”

Đường Trân Châu kinh thường mỉa: “Con từ trước tới giờ cũng không hề xem trọng cô ta! Trước kia Đào gia tạm được, cô ta có thể không kiêng nể gì; hiện giờ Đào gia xuống dốc, cô ta còn thừa lại mấy ngày lành? Ở Tần thành không ai dám cưới cô ả, chỉ có thể gả ra ngoài, lấy một gã nông gia tầm thường mà thôi!”

“Đào gia này, họa tới thật bất ngờ! Con nói xem có phải hay không họ bị kẻ khác đổ oan? Cái gã Ngụy Kiểm Nhiên kia lại biến mất đúng vào thời điểm…”

Sắc mặt Đường Trân Châu bỗng nhiên không vui, nàng ngắt lời của phụ thân bảo: “Cha, sự tình Đào gia đều đã qua, người còn để ý nhà họ làm cái gì nha! Lại nói, cái gã Ngụy Kiểm Nhiên không có gây hại gì cho nhà chúng ta, còn chưa nói đó là việc tốt ấy chứ!”

“Trân Châu nói đúng, phải nói là rất tốt!”

Đường Trân Châu chọn một ngày đẹp trời, trời trong nắng ấm, tự tay nấu một bình canh gà rừng hầm nhân sâm. Sau đó ả ngồi lên kiệu đi đến nha môn.

Một bình canh gà thơm ngon ngào ngạt được đưa đến trước mặt Tống Biệt Trí, gã sư gia ở bên cạnh đã thèm chảy cả nước miếng. Y tha thiết mong chờ được nhìn thấy bình canh gà, liền nhận lấy thay Tống Biệt Trí, cười hỏi: “Đường tiểu thư thật sự là tốt bụng nha! Canh gà này là tự tay cô làm phải không?”

Trần Châu cười một tiếng ra dáng e thẹn nói: “Đúng vậy! Là ta tự tay nấu. Ta trù nghệ(tài nấu nướng) không tinh, mong Tống đại nhân đừng chê cười!”

Tống Biệt Trí cảm thấy Trân Châu quá nhiệt tình, trong lòng có phần lảng tránh. Sư gia giúp hắn đáp lời nói: “Chúng ta tới Tần thành chưa được ăn món gì ngon lành. Đầu bếp của nha môn làm thức ăn không hợp khẩu vị của chúng ta, thật sự là chịu khổ a! Nhưng mà bình canh gà này mùi vị chắc chắn sẽ rất ngon!”

Trân Châu nói: “Thì ra là thế! Vậy lần sau Trân Châu sẽ làm nhiều một chút mang tới đây…”

“Đường tiểu thư không cần phải như thế!” Tống Biệt Trí khéo léo từ chối nói, “Tay nghề của đầu bếp cùng khẩu vị của chúng ta có thể dần dần sẽ hợp, cô không cần vì thế mà bận tâm đâu.”

Trân Châu nghe xong lời này, nội tâm có phần không vui. Chẳng lẽ Tống Biệt Trí chướng mắt nàng, đây là đang từ chối khéo nàng?. Nàng lại hỏi: “Tống đại nhân quen ăn hương vị của đồ ăn kinh thành, không quen mùi vị thức ăn của địa phương nhỏ bé Tần thành này a! Đầu bếp nhà ta là từ kinh thành mời tới, hay là cho đại nhân mượn dùng một thời gian?”

“Tốt…”

“Thật sự không cần! Nhập gia tùy tục, chúng ta sớm hay muộn cũng sẽ quen ẩm thực của Tần thành! Chúng ta cũng không làm phiền đến đầu bếp của Đường phủ!” Tống Biệt Trí không đợi gia sư nói xong chữ tốt đã cắt đứt lời của y.

“Tống đại nhân không cần khách khí như vậy đâu a!”

“Đa tạ ý tốt của Đường tiểu thư, Tống mỗ đối với ẩm thực từ trước tới nay đều tùy ý, cô không cần hao tâm tổn trí chuẩn bị canh đâu!”

“Nha…” Tròng lòng Trân Châu có vài điểm mất mát, Tống Biệt Trí rõ ràng là cự tuyệt cô! Chẳng lẽ Tống Biệt Trí không có một chút hảo cảm nào đối với mình sao?

Sư gia thấy không khí có phần khó xử, vội cười nói: “Canh gà không uống ngay sẽ lạnh! Ta đến phòng bếp hâm nóng lại.” Gã cười híp mắt ôm bình canh gà đi ra ngoài phòng.

Vừa mới đi tới cửa phòng, Thụy Mai ở đâu bỗng nhiên lao đến đụng ngay phải sư gia. Bình canh gà theo đà trượt xuống, quang một cái dập nát, văng canh gà ra ngoài, mùi thơm tỏa ra bốn phía!

Thụy Mai sợ hãi kêu lên, nhảy xa vài bước, sư gia đau lòng hô: “Cô làm gì thế hả? Canh gà của ta! Canh gà mỹ vị của ta!”

Thụy Mai áy náy xin lỗi: “Thật có lỗi, ta quá sốt ruột, không nhìn thấy ngươi!”

“Cô bị quỷ đuổi sao? Ai bảo cô chạy… Đúng rồi cô chẳng phải là tam thiếu phu nhân của Đào gia đó sao? Cô chạy đến hậu đường để làm cái gì?”

“Tống đại nhân!” Thụy Mai chạy vào cầu xin nói: “Ngài nhanh chóng đi cứu Yêu Yêu với Yêu Nhược!”

Tống Biệt Trí ngạc nhiên: “Xảy ra chuyện gì?”

Thụy Mai lo lắng nói: “Đại nhân mau đi cùng ta! Ta vừa đi vừa nói cho ngài!”

Tống Biệt Trí cùng Thụy Mai rất nhanh chạy đi, chỉ để lại canh gà trên nền đất cùng hỏa khí tức giận của Trân Châu! Đây chính là canh gà nàng hầm trong ba canh giờ a! Vì canh gà này nàng đã dậy thật sớm! Hết lần này đến lần khác lại là người nhà Đào gia đến phá hỏng, thật sự quá ức hiếp người rồi!

“Đường tiểu thư! không sao, canh đổ, nhưng tâm ý của cô đại nhân nhất định hiểu được!” Sư gia vội cười nói.

“Quên đi, xem ra đại nhân cũng không thích uống canh gà, lại ưa thích người của Đào gia, Trân Châu cáo từ!” Trân Châu phẩy tay áo bỏ đi.

Sư gia nhìn canh gà trên mặt đất, tiếc hận than: “Canh gà của ta a! Canh gà nhân sâm của ta a!”

*Thất tịch: Mùng 7 tháng 7 âm lịch, chính là lễ Valentine của Trung Quốc. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK