• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhà họ Đào đã xác định trước cái ngày mặt mũi ném ra đằng sau hết này!

Vào đầu tháng tám, ngày đại cát cho việc cưới xin. Ngoài cửa nhà họ Đào khách tới hàng dài không dứt, đèn lồng lụa đỏ treo cao cao, trong trong ngoài ngoài như cái nồi cháo vừa mới mở nắp vung. Giữa lúc đông vui, bà vợ ba họ Đào là Thụy Mai mang vẻ mặt hớt ha hớt hải chạy tới bên cạnh mẹ chồng là Đào phu nhân, ghé tai vào nói vài câu. Vừa mới nghe xong, phu nhân lập tức tá hỏa, rồi vội vàng chạy theo Thụy Mai ra sau vườn.

"Yêu yêu đâu rồi? Các ngươi cũng không thấy nó đâu à?" Đào phu nhân hoảng hốt chạy vào.

"Tìm mau!" Nhị ca Đào Trạch Tuấn vỗ đùi bôm bốp, sốt ruột nói. "Từ trong ra ngoài, thậm chí là cả hố xí cũng tìm rồi! Mẹ à, mẹ ngẫm lại xem còn cái lỗ nào mà Yêu Yêu có thể chui vào không?"

Đào phu nhân tái cả mặt đi ra đi vào. Bà cố gắng ngẫm nghĩ lại một hồi rồi cũng vỗ tay đánh đốp một cái nói: "Chẳng lẽ con bé chết tiệt ấy lại tới chỗ đại thúc Linh Thông rồi chắc?"

Bà vợ hai Kiều Lan Chi kinh hãi la toáng lên: "Làm gì có chuyện đó được! Hôm nay là ngày lành, nó lập gia đình, làm sao có thể tới cái chỗ đại thúc Linh Thông đánh mã điếu (1 kiểu đánh bài)? Chuyện này thật quá hoang đường!"

Tam ca Đào Trạch Tôn vừa đón khách vừa nói: "Mặc kệ là có hoang đường hay không! Chúng ta cứ tới chỗ đại thúc Linh Thông túm cổ con bé ấy về mà nhét vào kiệu!"

Đào phu nhân vội hô lên: "Phải nhanh lên đấy! Nhanh lên! Giờ lành sắp đến rồi! Trạch Tôn ơi, dù có phải trói con bé ấy về thì cũng phải trói chặt mà lôi về đấy nhớ! Nhà họ Đào chúng ta không thể để mất mặt được!"

Đào Trạch Tôn đi một mạch mãi chẳng về. Giờ lành đã tới. Đào phu nhân loáng thoáng nghe thấy tiếng nhạc bên ngoài đã tấu lên. Bà hãi tới xanh cả mặt, căng thẳng nắm tay của Lan Chi nói: "Trời ạ! Làm thế nào bây giờ? Kiệu hoa của nhà họ Tống sắp tới cửa rồi mà vẫn không biết tung tích của Yêu Yêu đâu! Không biết Trạch Tôn làm sao mà tới giờ vẫn chưa về thế?"

Lan Chi nói: "Đúng là không tìm được rồi! Yêu Yêu thông minh lắm, ai biết được nó trốn ở chiếu bạc nào đây!"

Ngoài cửa đã vang lên tiếng pháo nổ, làm cho quả tim của Đào phu nhân đập bùm bùm như muốn nhảy ra ngoài! Quản gia vội vàng chạy vào nói: "Phu nhân, kiệu hoa đã tới cửa! Chú rể đã xuống ngựa. Lão gia bảo ta tới hỏi xem nên làm thế nào bây giờ?"

Đào phu nhân tí nữa thì khóc, hét toáng lên: "Ta thì bới đâu ra cách? Yêu Yêu thì không thấy mặt đâu. Chẳng lẽ cho Yêu Nhược đi gả thay à? Nó mới có mười tuổi thì gả cái của khỉ gì! Cái con Đào Yêu Yêu muốn hại chết người nhà kia rốt cuộc đang rúc ở xó nào đây?"

Quản gia sốt ruột nói: "Tốt xấu gì thì cũng phải nghĩ cách thôi chứ biết sao? Chú rể và khách khứa vẫn còn đang ngồi chờ bên ngoài đó!"

Đào Trạch Tuấn vội nói: "Đầu tiên cứ tìm cách giải quyết chú rể đã, có lẽ Tam đệ đang trên đường dẫn Yêu Yêu về rồi!"

Nhưng rồi, sau nửa nén hương cháy hết, Yêu Yêu và Trạch Tôn vẫn chưa về. Mà chú rể Tống Biệt Trí thì đã uống hết cả trà ở sảnh rồi. Y đang chuẩn bị đứng dậy thì Đào lão gia bối rối hỏi: "Hiền tế làm sao vậy?"

"Sao á, ta uống trà nhiều quá nên muốn đi nhà vệ sinh một chuyến."

Đào lão gia thờ dài một hơi, vội cho người dẫn Tống Biệt Trí tới nhà vệ sinh ở cách đó không xa.

Tống Biệt Trí vừa vào nhà vệ sinh là nghe thấy tiếng nói chuyện của hai gã truyền tới. Đối tượng được hai tên đó nói tới đúng là y và cô ả thê tử chưa xuất giá Đào Yêu Yêu!

"Vẫn chưa tìm ra Tứ tiểu thư sao? Chuyện này thật quá hoang đường đi mất thôi! Hôm nay là ngày hôn lễ của cô ta mà cô ta lại mất tích không thấy đâu!"

"Ta nghe nói chắc chắn là Tứ tiểu thư vẫn còn đang làm vài ván trên chiếu bạc. Chẳng lẽ ngươi còn chưa biết à. Tứ tiểu thư không giỏi cái gì, chỉ có giỏi đánh mã điếu!"

"Cái thằng chú rể kia vẫn ngây ngô đếch biết gì, cứ thế mà ngồi đấy chờ. Ai mà biết được Tứ tiểu thư cần mấy canh giờ nữa mới về được đây. Theo ta thấy, đố có nhà nào dám cưới một cô tiểu thư ham mê bài bạc như thế này về nhà đấy?"

"Ấy ấy. . .Nói bé một chút, đừng nói to quá không lại có người nghe thấy!"

Tống Biệt Trí nghe thấy, dĩ nhiên là tức xanh cả mặt. Vốn dĩ y còn tưởng rằng tiểu thư họ Đào chưa thể ra ngoài, vì thấy Đào lão gia nói cô ta bỗng nhiên đau bụng, hóa ra là còn đang sung sướng trên chiếu bạc quên cả về nhà! Ngực y bùng lên một cơn tức, y đá thẳng cửa ra, rồi lao thẳng tới sảnh làm tên người hầu theo đuổi hoảng hồn.

"Đào lão gia." Tống Biệt Trí cố gắng nén giận, lễ phép hỏi. "Không biết thiên kim của quý gia khi nào mới có thể ra ngoài đây?" "Mau mau, ta sẽ cho người ra sân sau hỏi một chút. . ."

"Ta thấy không phải hỏi đâu. Tứ tiểu thư họ Đào đâu có ở sau nhà, mà cũng chẳng ở trong Đào phủ. Chắc là nàng ta vẫn còn đang ở chiếu bạc." Tống Biệt Trí quát lên.

Trong nháy mắt, sắc mặt của Đào lão gia đen kịt lại, há mồm không nói ra lời. Thật là quá xấu hổ! Lão hận không thể tìm một cái lỗ mà chui vào cho đỡ phải mất cái mặt già trước mặt một tên hậu bối còn trẻ thế này.

Tống Biệt Trí đã đoán ra phần nào từ vẻ mặt của Đào lão gia, y càng thêm giận dữ nói: "Đào Tống hai nhà vốn là thế gia, cho nên mới đinh ra cô dâu từ nhỏ. Cha ta đi về cõi tiên trước, nhưng vẫn dặn ta nhất định phải thực hiện hôn ước này. Hôm nay ta đúng hẹn tới, ai ngờ nhà họ Đào các ngươi lại đối đãi với ta như vậy! Xin hỏi lại một câu, rốt cuộc Đào Yêu Yêu đang ở nơi nào?"

"Thật ra. . .thật ra ta cũng không có biết."

"Hừ. Thật hoang đường." Tống Biệt Trí cố gắng chắp tay nói. "Đào lão gia, xin tha cho điệt nhi vô lễ, cáo từ."

Đào lão gia cuống lên, vội vàng ngăn Tống Biệt Trí lại cầu khẩn: "Điệt nhi tốt à, ngươi chờ thêm một chút đi. Yêu Yêu không phải cô nương hư hỏng, nó chỉ thỉnh thoảng có chút thiếu đúng mực thôi. . ."

"Thật xin lỗi Đào lão gia! Cho dù Tống mỗ có tuyệt tự thì kiếp này cũng không bao giờ cưới loại con gái có phẩm đức thấp kém thế này. Cáo từ!" Tống Biệt Trí nói xong lập tức phất tay áo đi.

Đào lão gia đứng ngây ra đó, muốn khóc không được muốn cười cũng không xong, tức tới tí nữa hôn mê bất tỉnh.

Dĩ nhiên là hôn sự này bị nhỡ. Già trẻ nhà họ Đào còn phải giữ vững tinh thần vác cái mặt mo mời khách ra khỏi cửa. Sau khi đuổi hết về, người nhà họ Đào cũng ngồi ở ngoài sảnh, lắc đầu thở dài.

Bỗng nhiên quản gia chạy vào hô: "Tam thiếu gia đã dẫn Tứ tiểu thư về rồi."

Mọi người lập tức phấn chấn lên, lao ra ngoài. Ai cũng muốn lấy được phần mắng chửi Yêu Yêu trước. Chỉ thấy Trạch Tôn thở hồng hộc khiêng Yêu Yêu chạy vào, hô lớn: "Chẳng lẽ quay về muộn quá à? Khách đâu hết rồi?"

Đào lão gia thở phì phò như cái bễ, chỉ vào Yêu Yêu hỏi: "Sao lại thế này?"

Trạch Tôn thở hổn hển ra một hơi, lau mồ hôi nói: "Cha để con bỏ Yêu Yêu xuống rồi nói sau! Con bé này thật nặng quá đi."

Yêu Yêu được kéo về phòng. Trạch Tôn uống một ngụm trà xong bắt đầu nói quá trình tìm Yêu Yêu. Hóa ra Yêu Yêu cũng không tới chỗ đại thúc Linh Thông. Sau khi thông báo cho đại thúc Linh Thông xong, hai người bắt đầu chia ra tìm kiếm ở tất cả các sòng bạc trong thành. Cuối cùng tìm thấy Yêu Yêu ở trong một hàng mổ gà.

Lúc đó Yêu Yêu còn đang chiến đấu kịch liệt, mặt đỏ sựng lên, ý chí sôi sục. Khi Trạch Tôn hô lên một tiếng, nàng ta ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng gật đầu mỉm cười nói: "Ơ, Tam ca đấy à, mau tới đây xem, ta sắp cùng một màu rồi" (thuật ngữ đánh bài, ý chỉ sắp thắng rồi)

Trạch Tôn nới tới đoạn này là phải vỗ ngực thở dốc: "Cha, bà, mọi người không biết tâm tình của ta lúc đó đâu. Nếu Yêu Yêu không phải em gái ruột của ta thì ta đã quơ thẳng con dao mổ gà bên cạnh giết nó luôn rồi. Ôi, ta thật tức chết mất thôi."

"Sau đó thì sao?" Đào phu nhân vội vàng hỏi. "Làm sao mà Yêu Yêu lại bị ngươi vác về thế?" Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang