Tống Biệt Trí dùng một loại huân hương cứu tỉnh con ngựa của Yêu Yêu. Yêu Yêu tò mò nhìn theo động tác của hắn thì nhìn thấy một cái túi thơm có mùi hương rất dễ ngửi, cô thắc mắc: “Đây là cái gì vậy?”
Tống Biệt Trí cất túi thơm vào trong ngực đáp: “Ngay cả điều này còn không biết mà cô cũng dám đi hành tẩu giang hồ? Hừ, Đào Yêu Yêu, cô là gan lớn hay là ngốc đến hoảng?”
“Không cần hạ thấp ta đến như vậy, Tống đại nhân!”
“Được rồi, lên đường đi!”
“Ngươi đi đâu vậy?”
“Tính đi cùng đường với cô!”
“Ngươi cũng đi tìm Yêu Nhược?”
Tống Biệt Trí dẫn ngựa của mình đến bên cạnh, sải bước nhảy lên lưng ngựa nói: “Cô đừng nói nhảm nhiều như vậy, được không? Có đi hay không? Hay là cô định chờ kẻ lừa đảo khác tới đây tiếp?”
“Đương nhiên… đương nhiên phải đi rồi!” Yêu Yêu vội cưỡi lên ngựa đuổi theo sát Tống Biệt Trí.
Hai người đi một mạch về phía Việt kinh truy tìm, quả nhiên ven đường nghe được một ít tung tích của Yêu Nhược.
Bởi vì Yêu Nhược sinh ra đã vô cùng xinh đẹp, làm cho người khác không thể không chú ý đến. Gã hạ nhân kia dẫn nàng đi qua địa phương nào thì hầu như đều có người nhớ rõ có hai người như vậy. Yêu Yêu vô cùng vui mừng, hận không thể chắp cánh đuổi theo bọn họ.
Nhưng khi hai người đuổi tới Việt kinh thì hoàn toàn mất đi tin tức của bọn họ.
Việt kinh là tòa thành lớn nhất Đại Duẫn và cũng là kinh thành của Đại Duẫn.
Yêu Yêu thất thần đứng giữa biển người đang đi lại ở phía đông cửa thành Việt kinh, nhìn dòng người qua lại nhưng không thể đếm được có bao nhiêu người và xe, trong lòng hết sức bi thương. Nơi này lớn như vậy bảo cô rốt cuộc nên đi chỗ nào tìm Yêu Nhược đây?
Tống Biệt Trí dắt ngựa đi phía trước hô: “Nếu cô không đi thì tự tìm một khách điếm ở trọ đi!”
Yêu Yêu phục hồi tinh thần lại, đuổi theo sau hỏi: “Thế ngươi tính dừng chân ở khách điếm nào ?”
Tống Biệt Trí quay đầu lại bất mãn(không vừa lòng) liếc Yêu Yêu một cái. Yêu Yêu nhíu mày ngạc nhiên hỏi: “Ta lại nói sai điều gì sao, Tống đại nhân?”
“Hóa ra cô hoàn toàn không biết nguyên quán ta chính là ở Việt kinh, mà gia trạch tổ tiên(nơi ở của cả ông bà tổ tiên)của ta cũng là ở Càng kinh.”
Vẻ mặt Yêu Yêu có chút xấu hổ, mở to tròng mắt xinh đẹp, chớp chớp hai cái cười ngượng ngùng nói: “Oa, thì ra Tống đại nhân là người kinh thành! Ta hình như trước có nghe qua cha ta nhắc tới, nhưng không nhớ rõ.”
“Có nhớ hay không cũng không sao cả, đi thôi!”
Nhà của Tống Biệt Trí ở nơi phồn hoa Việt kinh này cũng không lấy gì làm thu hút lắm, chỉ là một tòa phủ có hai mặt tiền. Yêu Yêu vừa đi vào vừa nghĩ thầm: “Chậc chậc, thiếu chút nữa thì được là nữ chủ nhân của nơi này!”
Một lão nô bộc nhiệt tình ra nghênh đón, cúi đầu trước Tống Biệt Trí nói:
“Thiếu gia, ngài đã về rồi! Ngài như thế nào lại không cho người thông báo cho lão nô một tiếng, lão nô còn chuẩn bị một chút.”
Tống Biệt Trí đáp: “Ta chỉ là tạm thời quay về, sắp xếp một gian sương phòng cho vị cô nương này”
Lão nô bộc ân cần cười nói với Yêu Yêu, hỏi: “Không biết nên xưng hô như thế nào với vị cô nương đây?”
Yêu Yêu cười đáp: “Ngươi gọi ta Yêu Yêu là được rồi!”
Vừa dứt lời sắc mặt lão nô bộc thoáng mộ cái bỗng chốc thay đổi! Sắc mặt lão xanh mét, chỉ vào Yêu Yêu hỏi: “Chẳng lẽ ngươi họ Đào? Ngươi chính là Đào Yêu Yêu?”
Yêu Yêu gật đầu nói: “Đúng rồi! Làm sao ngươi biết ta họ Đào? Giữa chúng ta chưa từng gặp mặt cơ mà?”
“Hừ!” Lão bộc rất không khách khí hừ lạnh,cười mỉa, nói: “Lão nô tuy rằng chưa từng thấy ngươi, nhưng tiếng xấu của ngươi lão nô đã sớm nghe thấy! Ngươi chính là cái cô Đào tiểu thư kia hại thiếu gia nhà chúng ta mất hết mặt mũi, phải không? Ngươi lại còn có thể vác mặt đến Tống phủ chúng ta sao!”
Yêu Yêu nháy mắt chấn động, cô tự biết đuối lý, sau bị lão nô bộc quở trách, trong lòng rất không thoải mái. Cô nói một tiếng làm phiền sau đó xoay người đi ra khỏi đại môn Tống phủ.
“Đào Yêu Yêu, cô muốn đi đâu?” Tống Biệt Trí đuổi theo ra tới nơi hỏi.
“Hừ, nơi này không lưu bà, có nơi khác lưu bà!” Yêu Yêu chu lên cái miệng hỏ nhắn khinh khỉnh nói.
Tống Biệt Trí nở nụ cười: “Hóa ra cô còn rất để tâm chuyện này, xem ra cô có biết chính mình sai lầm. Vừa rồi lão nhân kia là người thân cận mẫu thân ta, lão nói chuyện tương đối ngay thẳng, cho nên cô không cần để ý.”
Yêu Yêu lắc đầu nói: “Quên đi, Đào gia chúng ta đối với nhà ngươi là một tội nhân, tốt nhất là Đào gia đừng bước vào đại môn nhà các ngươi!”
Tống Biệt Trí đáp: “Cô sẽ không phải là một mình đi tìm Yêu Nhược chứ?”
”Ta cũng không muốn đến lúc đó tìm được Yêu Nhược lại tới tìm cô, như thế đủ để Đào phu nhân tức chết. Việt kinh là một nơi hết sức phức tạp, cô người tốt kẻ xấu còn không phân biệt được, thế mà cô nghĩ tự mình đi tìm sao?”
Yêu Yêu do dự, đứng tại chỗ đạp hai cái xuống mặt đất, không tình nguyện nói: “Được rồi, tạm thời ở lại. Nhưng ngươi phải nhanh chóng giúp ta tìm được Yêu Nhược!”
“Tốt lắm, có thể vào chưa? Đứng ở cửa không thấy mệt sao?”
Yêu Yêu mang theo tâm tình thấp thỏm vào Tống phủ.
Lão nô bộc kia gọi là Vương Bá, thái độ đối với nàng rất không tốt. Mỗi lần nhìn thấy nàng, Vương Bá đều sẽ thở dài nói: “Aii! Lão gia nhà ta mưu đồ cả đời vì quốc gia, ai ngờ lại không thể tìm cho thiếu gia một người con dâu tốt, thật sự là đáng buồn!”
Yêu Yêu không còn cách nào khác là thật nhanh bước rời đi, làm bộ như không nghe thấy.
Trong phủ còn có mấy người hầu, trong đó một nô tì tên là Hoàn Chi đối xử với Yêu Yêu rất thân mật. Nàng nói với Yêu Yêu: “Ngươi đừng để ý Vương Bá nói cái gì, trong phủ lão là lão nhân già nhất, cho nên gặp ai cũng sẽ giáo huấn hai câu.”
Yêu Yêu lo lắng hỏi han: “Chẳng lẽ ngươi không ghét ta sao?”
Hoàn Chi cười nói: “Thực ra lúc mới nghe thiếu gia đón kiệu không, chúng ta đều rất giận. Nhưng nếu thiếu gia còn không tức giận thì phận nô tỳ chúng ta để tâm làm gì! Nô tì nghe nói ngài chơi bạc rất giỏi, có thật không vậy?” Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK