• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Yêu Yêu ngượng ngùng cười nói: “Đừng nói tới chuyện này nữa, vì chuyện này mà mẹ ta thiếu chút nữa đánh gãy tay của ta đấy.”

Hoàn Chi che miệng cười đùa: “Ở Việt kinh ta đã thấy không ít tiểu thư khuê các và con gái lá ngọc cành vàng, nhưng lại chưa từng thấy qua một vị tiểu thư thông thạo đánh bạc. Từ đáy lòng mà nói, ta rất bội phục ngươi!”

“Thật sao?”

“Đương nhiên!”

Cuối cùng ở trong lòng Yêu Yêu cũng tìm được một tia an ủi. Nàng cảm thấy Hoàn Chi là một cô gái thật tốt, so với Vương Bá thì quả thực là trên trời dưới đất!

Tống Biệt Trí chẳng biết đã đứng ở cạnh cửa từ lúc nào, hắn gõ cánh cửa hỏi: “Hai người các ngươi thảo luận đổ thuật(đánh bài) xong chưa? Đào Yêu Yêu, chúng ta nên đi tìm Yêu Nhược!”

Hoàn Chi vội đứng dậy hành lễ với Tống Biệt Trí sau đó ba chân bốn cẳng vội vàng chạy đi.

Yêu Yêu cầm lấy roi ngựa nói: “Được, đi thôi!”

Tống Biệt Trí nhìn chằm chằm vào chiếc roi ngựa của nàng hỏi: “Cô mang theo roi làm gì? Cô định cưỡi ngựa đi ra ngoài sao?”

Yêu Yêu làm như có thật đáp: “Ta phòng thân! Ngộ nhỡ gặp phải chó chó mèo mèo thì ta cũng nên có vũ khí chứ?”

Tống Biệt Trí bất đắc dĩ lắc đầu, khóe miệng nhếc lên vẻ tươi cười: “Đào Yêu Yêu, cô nghĩ rằng chúng ta phải đi diệt trừ sơn tặc sao? Đổi thân nam trang(mặc y phục nam giới)và cất roi ngựa của cô đi!”

Hắn gọi Hoàn Chi đến sau đó đưa cho Yêu Yêu thay một bộ y phục nam giới còn rất mới, còn nhét một cây quạt Ngọc Cốt vào trong tay nàng.

Yêu Yêu xòe cây quạt, xoay tròn một vòng trong tay bày ra bộ dáng phong lưu phóng khoáng.

Nàng nháy mắt với Hoàn Chi hỏi: “Hoàn Chi, ngươi cảm thấy thế nào? Ta đã đủ tiêu sái chưa? Có muốn gả cho ta hay không?”

Hoàn Chi ha ha nở nụ cười, quay đầu nói với Tống Biệt Trí: “Thiếu gia, người xem Đào tiểu thư mặc y phục này vào thật tuấn lãng a! Nếu người khác không nói thì người ta sẽ thật sự nghĩ nàng là một tiểu thiếu gia phong lưu!”

Yêu Yêu đổi cách ăn mặc như này thật sự vượt ngoài dự liệu của Tống Biệt Trí, giống như có một cơn gió mát đánh úp lại. Hắn chưa từng tỉ mỉ nhìn kỹ dung mạo của Yêu Yêu, thì ra đằng sau lớp trang điểm, Yêu Yêu lại có một khuôn mặt thực sự thanh tú trắng trong thuần khiết đến như vậy.

Hắn nhìn vẻ mặt đáng yêu tươi cười của Yêu Yêu. Nếu như không phải biết Yêu Yêu từ trước, thật sự rất khó để có thể liên hệ đến chuyện Yêu Yêu cùng đổ thuật ở chung một chỗ.

“Được rồi, còn không đi sao?” Tống Biệt Trí dời ánh mắt xoay người đi ra khỏi phòng. Yêu Yêu vội đi theo.

Hai người rời khỏi Tống phủ là đi thẳng về hướng Tây. Yêu Yêu một bên thưởng thức lầu các một bên phe phẩy quạt, cảm thán nói: “Oa! Việt kinh không hổ là Việt kinh a! Mái hiên nhà lầu ngói đều là dùng hồng nê ngói(ngói bùn màu đỏ), còn vẽ màu, thật xinh đẹp quá! Đúng rồi, Tống đại nhân…”

Tống Biệt Trí dừng bước ngắt lời nàng nói: “Nhớ kỹ, không nên gọi ta là Tống đại nhân.”

Yêu Yêu cười cười hỏi: “Ta đây nên gọi ngươi là gì? Tống huynh hay là Trí lão đệ?”

Tống Biệt Trí tiếp tục đi về phía trước: “Tùy ý cô, chỉ cần đừng gọi ta là Tống đại nhân.”

“Tống huynh, bây giờ chúng ta đi chỗ nào vậy?”

“Đi ngõ Liễu Hoa”

“Nơi đó là gì vậy?”

“Đó là thanh lâu”.

“Cái gì? Chúng ta đi thanh lâu?” Yêu Yêu kéo ống tay áo của Tống Biệt Trí lo lắng hỏi: “Ngươi dẫn ta đi dạo ở thanh lâu? Ngươi không phải là muốn bán ta đó chứ?”

Tống Biệt Trí khẽ liếc mắt nhìn tay nàng. Nàng vội vàng buông lỏng tay ra, vội vàng hỏi han: “Tại sao chúng ta phải đi thanh lâu thế?”

Tống Biệt Trí đáp: “Ta cảm thấy thời điểm cô đánh mã điếu thật thông minh, nhưng những lúc khác lại ngốc đến phát hãi! Cô không phải đã nói gã người hầu nhà cô có nữ nhi ở trong một thanh lâu tại Việt kinh sao? Ta đoán gã nhất định sẽ đem Yêu Nhược dẫn tới chỗ nữ nhi của gã, sau đó bán cho thanh lâu!”

Yêu Yêu vỗ tay tán thưởng, cười nói: “Tống đại nhân…”

Tống Biệt Trí dùng cây quạt trong tay gõ lên đầu Yêu Yêu một cái: “Như thế nào, hay là không nhớ được à? Ta đã nói không nên gọi ta là Tống đại nhân, sẽ lộ tẩy!”

Yêu Yêu sờ cái trán phát đau, hét lên: “Có cần phải dùng sức như vậy không? Ngươi rõ ràng là mượn cớ báo thù!”

“Ta báo thù gì?”

“Thù vì đã phải đón kiệu không!”

“Hừ, ta sớm đã quên!”

“Ngươi nói dối! Ngươi nếu quên, vậy tại sao luôn luôn nhằm vào ta?”

“Là do cô xui xẻo, thường xuyên rơi vào trong tay ta. Ta từ trước đến nay công, tư luôn rõ ràng, tuyệt đối không lợi dụng việc công để trả thù cá nhân!”

Hai người đang tranh chấp, bỗng nhiên bên cạnh xuất hiện một nam nhân chen chúc lại đứng trước mặt hai người, tò mò nhìn chằm chằm Tống Biệt Trí hỏi: “Biệt Trí, ngươi trở về lúc nào vậy? Không phải ngươi đi nhậm chức ở thành Tần sao?”

Tống Biệt Trí lúc này mới phát hiện bên cạnh mình có người quen. Hắn vội thu hồi vẻ mặt vừa rồi của mình, cười nói với người này: “Ta trở về hôm qua, ngươi đi đâu vậy?”

“Ta đi học quán tìm Hành tiên sinh, vị này là…?”

“A, vị này chính là bằng hữu của ta, Đào huynh đệ,” Tống Biệt Trí giới thiệu Yêu Yêu, “Đào huynh đệ, vị này chính là bạn tốt cùng trường với ta Mã Quý Tấn”

Mã Quý Tấn lịch sự lễ độ chắp tay nói: “Đào huynh đệ, hạnh ngộ hạnh ngộ!”

Yêu Yêu đành phải học theo tay cùng vẻ mặt của hắn, trả cái lễ. Hắn lại hỏi: “Biệt Trí, các ngươi đi đâu đó?”

Yêu Yêu trả lời: “Chúng ta muốn đi thanh…” Nàng còn chưa nói xong, Tống Biệt Trí lại gõ trán nàng một cái, tiếp tục thay nàng nói: “Chúng ta muốn đi dạo chơi một lát. Đào huynh đệ vừa tới Việt kinh, có rất nhiều nơi muốn xem một chút. Vậy chúng ta đi trước, hôm khác sẽ tìm ngươi uống rượu.”

Mã Quý Tấn mỉm cười đáp lại: “Nhất định nhất định!”

Chờ Mã Quý Tấn đi rồi, Yêu Yêu bĩu môi nói: “Tống Biệt Trí, ngươi lại gõ ta! Ngươi vì sao luôn gây sự với cái trán của ta vậy?” Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK