• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc này mọi người thấy đã có thể thở phào nhẹ nhõm, nhưng Thụy Mai vẫn cảm thấy có gì đó không ổn. Lúc đi gặp Yêu Yêu, Yêu Yêu đã rất tức giận nói với nàng:"Tam tẩu ta thật sự oan ức. Chính tên Khiểm Nhiên giả dối đó vô lễ với ta, tam tẩu người phải tin ta! Ta quả thật muốn dùng mã điếu đổ oan cho hắn, nhưng ta chắc chắn không mang mình la làm trò."

Thụy Mai cảm giác Yêu Yêu không hề nói dối, hơn nữa nàng thấy mục đích cưới Yêu Yêu của Khiểm Nhiên rất đáng ngờ. Vì vậy nhân lúc trời tối, Thụy Mai đã đi Noãn các phía đông một chuyến.

Khiểm Nhiên lúc đó đang ngồi đọc sách, Thụy Mai vừa bước tới cửa thì hắn đã phát hiện. Hắn khẽ đẩy cửa cho Thụy Mai vào.

Thụy Mai bỏ chiếc áo khoác chùm đầu ra hỏi:"Ngươi thật sự muốn kết hôn với Yêu Yêu?"

Khiểm Nhiên mỉn cười đáp:"Đúng vậy! Không lẽ ngươi ghen?"

Thụy Mai lắc đầu nói:"Ngươi không thật tâm muốn lấy Yêu Yêu."

Khiểm Nhiên xoay người bất chọt nắm lấy cổ tay Thụy Mai hỏi:"Chẳng lẽ nàng thật tâm muốn gả cho Đào Trạch Tôn?"

Thụy Mai giật tay khỏi tay Khiểm Nhiên rồi lùi lại hai bước. Nàng nghiêng mặt đi nói:"Ngươi không nên nói ngững lời vô dụng như vậy! Ta chỉ là tới khuyên ngươi không nên phá hủy cả đời của Yêu Yêu, đó cũng là cả đời ngươi!"

"Hừ!"Khiểm Nhiên khinh thường nói:" Nếu ngươi không phải tới để nối lại tình cũ với ta thì mời ngươi rời khỏi! Ta nhất định sẽ lấy Đào Yêu Yêu!"

Thụy Mai bất đắc dĩ nhìn Khiểm Nhiên một cái rồi đành xoay người rời đi. Nàng mặc dù lo lắng cho Yêu Yêu nhưng thực sự không dám đem quan hệ của mình với Khiểm Nhiên nói ra. Lúc này chỉ có thể cầu nguyện trong lòng rằng thực sự sẽ không xảy ra chuyện gì.

Đào lão gia giờ đang rất nóng lòng chỉ sợ đêm dài lắm mộng, lập tức mở ngay một bữa tiệc nhỏ mời thân thích họ hàng. Ngày lành đã định, Hạch Đào nói cho Yêu Yêu biết. Yêu Yêu gấp rút tới mức đi tới đi lui trong phòng vừa lo lắng hỏi:"Hạch Đào, ngươi nói ta phải làm gì bây giờ? Ta không muốn gả cho cái tên đạo đức giả đó! Ngươi giúp ta chạy trốn đi:"

Hạch Đào không biết làm sao đành mở của sổ ra nói:"Tiểu thư, người nhìn xem, lão gia vì phòng người chạy trốn nên đã cho mười hai người canh gác trong sân.Tiểu thư coi như có cánh cũng không thoát ra được ah!"

Yêu Yêu che mặt tủi thân nói:" Vậy ta treo cổ hay cắt cổ tay, nhảy giếng gì đó cũng là một cách khiến cho cha ta mềm lòng."

Hạch Đào lắc đầu nói:" Lão gia lần thực sự mạnh mẽ hạ quyết tâm rồi! Người nói tiểu thư dù chết cũng phải gả cho Khiểm Nhiên tiên sinh! Tiểu thư người tốt nhất đừng đi qua đi lại nữa!"

Yêu Yêu ô ô khóc rống lên, kêu thảm thiết:" Trời ạ! Tại sao phải ép ta lấy một tên đạo đức giả aaa...."

Thụy Mai vừa tới trong sân nghe thấy tiếng kêu của Yêu Yêu trong lòng không nhịn được có chút buồn bã.Không biết bao lần nàng đã nhốt mình trong phòng kêu khóc một câu như vậy:" Tại sao phải ép gả ta cho Đào Trạch Tôn? Không phải Khiểm Nhiên ta không lấy chồng!"

Thực sự nay đã không còn như xưa, Khiểm Nhiên bây giờ cũng không còn là Khiểm Nhiên trước kia, mà nàng cũng không còn là Thụy Mai ngày trước.

Thụy Mai mang theo áo tân nương của Yêu Yêu bước vào phòng khuyên nhủ:"Chuyện đã như vậy rồi ngươi cũng đừng ầm ĩ nữa!"

Yêu Yêu lôi kéo Thụy Mai nói:"Tam tẩu, người thấy ta đáng thương như vậy liền giúp ta chạy đi! Đi! Ta không muốn gả cho tên Khiểm Nhiên chết tiệt đó!"

Thụy Mai trong lòng dâng lên biết bao chua xót, nước đã thoáng sau mi. Nàng nhè nhẹ vỗ đầu Yêu Yêu nói:"Khiểm Nhiên là người rất tốt, ngươi không nên có nhiều thành kiến với hắn như vậy!"

Yêu Yêu có chút kỳ quái nhìn Thụy Mai hỏi:"Làm sao người biết hắn là người tốt?"

Sắc mặt Thụy Mai có chút lúng tụng vội giải thích:"Nhìn qua thấy hắn vô cùng tốt a!"

Yêu Yêu bũi môi nói:" Đó là hắn giả dối! Hắn chắc chắn là có mục đích với Đào gia chúng ta! Hừ các ngươi cứ chờ xem đi, sớm muộn ta cũng sẽ vạch trần hắn!"

Ngày hôn lễ đã định sẵn là ba ngày sau. Ba ngày thực sự trôi qua rất nhanh, đào gia lại một lần nữa giăng đèn kết hoa, treo hồng phi thải (treo cờ gắn chữ). Đào phu nhân còn đặc biệt cầu tổ tiên phù hộ hoàn thành nguyện vọng, chỉ mong lần này có thể thuận lợi gả Yêu Yêu đi."

Yêu Yêu buộc phải mặc áo tân nương vào, ngồi trong phòng chờ bái đường. Trong lòng nàng sớm đã có chủ ý----- tuyệt đối không bái đường! Nàng tính ở trong hỉ đường phải dạy cho Khiểm Nhiên một trận!

Giờ lành đã sắp tới mà tự nhiên không thấy Khiểm Nhiên đâu. Điều này thực sự làm cho Trạch Tôn cùng Trạch Tuấn nóng lòng, cả người đổ mồ hôi lạnh. Hai người đã tìm ở Noãn các mấy lần nhưng cũng không thấy Khiểm Nhiên đâu. Trạch Tôn hoảng hốt nhìn Trạch Tuấn hỏi:" Làm sao bây giờ? Lại trốn nữa sao?"

Trạch Tuấn mặt trắng bệch lộn xộn nói:'Ta biêt đi đâu tìm hắn bây giờ? Đây là cái chuyện mẹ gì? Khiểm Nhiên này không phải là tính mưu từ trước chứ?" "Không ..... Không thể nào!" " Ta biết nói với cha mẹ thế nào bây giờ? Họ sẽ ngất mất! Yêu Yêu nhà ta sao cư gặp phải chuyện như vậy hả?"

Hai huynh đệ đang buồn rầu không biết phải làm sao thì thấy quản gia chạy tới. Trạch Tôn cho là mọi người cho giục Khiểm Nhiên liền giơ tay nói:" Bảo mọi người chờ một chút........."

"Tam thiếu gia, không ổn rồi!" Quản gia vẻ mặt vô cùng khẩn trương, "Không tốt rồi! Ngoài cửa có rất nhiều người, có quan sai, có người khóc loạn, họ nói có người ăn ở tửu lâu nhà ta đã chết!"

Hai huynh đệ lập tức nhảy bật dậy quát:" Cái gì!"

Lúc này trong hỉ đương chật kín người. Bảy tám người đang ngồi dưới đất gào khóc ầm ĩ, chửi mắng nguyền rủa người nhà Đào gia. Đào phu nhân đã bị cạnh tượng này dọa cho bất tỉnh. Đào lão gia mặt đỏ phừng phừng cố gắng hét:" Ai nói rõ cho ta! Mọi người yên lặng một chút được không?" Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK