Mục lục
[Dịch] Sĩ Đồ Phong Lưu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người phụ nữ này họ Trương vỗ vỗ ngực nói:- Không gặp quỷ nhưng không khác là bao nhiêu. Chị nói với cô, vừa nãy chị nghe được trưởng ban Đinh và Bí thư Dương thành phố Hải Tân nói chuyện. trưởng ban Đinh luôn miệng muốn Bí thư Dương gọi mình là Đinh ca, không đáp ứng không được. Xem ra hai người này rất thân thiết.Phụ nữ hay thích buôn chuyện khiến họ Trương nói nhiều. Lúc chị ta nghĩ đến không nên lắm mồm thì thư ký Tiểu Lệ đã cười hì hì nói:- Vậy à, ha ha.Vừa nói Tiểu Lệ liền quay về phòng làm việc, bước chân mới đầu còn hơi chậm, sau đó càng lúc càng nhanh.

Nguyễn Tú Tú ở trong phòng làm việc lúc này đang hao tổn đầu óc mà suy nghĩ. nguyên nhân không bởi vì cái gì khác mà hôm qua sau khi Đinh Duệ chính thức nhận chức, Giang Thượng Vân lấy lý do bàn công việc nên gọi Nguyễn Tú Tú đến phòng làm việc của mình, sau khi ra vẻ nói chuyện công việc một phen, Giang Thượng Vân ám chỉ Nguyễn Tú Tú:- Trưởng ban Đinh mới tới còn chưa quen thuộc tình hình, đồng chí Tú Tú phải vất vả rồi.

Giang Thượng Vân chỉ nói một câu như vậy làm cho Nguyễn Tú Tú cả đêm không ngủ ngon. Vì sao? Giang Thượng Vân là phó bí thư chủ quản, có quyền lớn trong vấn đề nhân sự. Giang Thượng Vân lại nói với Nguyễn Tú Tú như vậy, đơn giản chính là hy vọng Nguyễn Tú Tú theo sát phó bí thư Giang, làm cho Đinh Duệ không quen thuộc tình hình mất quyền lực. Lời ám chỉ này của Giang Thượng Vân không thể nghi ngờ có sức hấp dẫn quá lớn. Chẳng qua lúc ấy Nguyễn Tú Tú cũng không tỏ thái độ rõ ràng, ừ ừ à à đối phó cho qua chuyện rồi đứng dậy cáo từ.

Tiểu Lệ đi vào hơi gấp, tiếng giày cao gót vang vọng, sau khi đi vào thấy cửa bên trong không đóng liền trực tiếp đứng ở cửa gõ gõ. Nguyễn Tú Tú đang tự hỏi vấn đề bị tiếng gõ cửa cắt ngang tự nhiên có chút khó chịu, chẳng qua thấy là Tiểu Lệ nên cũng bỏ qua.

- Vào đi.Tiểu Lệ sau khi vào phòng liền đóng cửa lại. Tiểu Lệ cẩn thận như vậy làm cho Nguyễn Tú Tú có chút kinh ngạc.

- Lãnh đạo, vừa nãy tôi nghe chị Trương nói ...Sau khi đến gần Tiểu Lệ liền nhỏ giọng nói, mặt Nguyễn Tú Tú hơi đổi một chút. Nguyễn Tú Tú rất biết giữ bình tĩnh nên nhanh chóng khôi phục bình thường, thản nhiên nói:- Tôi biết rồi, cô đi ra đi.

Tin tức này đúng là quá rung động. lai lịch của Đinh Duệ, Nguyễn Tú Tú đã hỏi thăm qua. Từ Bắc Kinh đến tự nhiên không thể không có bối cảnh. Nếu như không phải như vậy thì Nguyễn Tú Tú đã sớm đáp ứng Giang Thượng Vân rồi. Bây giờ đột nhiên Đinh Duệ mãnh liệt yêu cầu Dương Phàm gọi mình là anh em, điều này làm cho Nguyễn Tú Tú không dám nghĩ. Một Đinh Duệ không đáng sợ, bây giờ thêm một Dương Phàm to gan lớn mật, bối cảnh dọa người nhưng chưa làm thường vụ tỉnh ủy, Nguyễn Tú Tú càng phải suy nghĩ cho cẩn thận. Giang Thượng Vân chưa từng làm gì được Dương Phàm. Hai người Đinh Duệ và Dương Phàm lại có quan hệ, tuyệt đối không nên vì cái lợi nhỏ nhặt mà mất nhiều thứ.

.........

Trước khi vào trong phòng làm việc, Đinh Duệ mời Dương Phàm vào trước, sau đó ra vẻ tùy ý quay đầu lại nói một câu, phát hiện Tiểu Lệ từ trong phòng đi ra, sau đó người phụ nữ lúc trước cũng đi ra, Đinh Duệ không khỏi có chút đắc ý cười cười một tiếng. Đáng tiếc Dương Phàm đưa lưng về phía Đinh Duệ nên không thấy cảnh này.

Sau khi nhiệt tình mời Dương Phàm ngồi xuống, thư ký của Đinh Duệ liền bưng trà vào rồi đi ra ngoài. Dương Phàm thấy thư ký này còn khá trẻ, khi đi còn không đóng cửa phòng lại, trong lòng không khỏi hơi động một chút. Dương Phàm không nói gì mà nhìn theo bóng lưng thư ký một chút. Sau đó mới nâng chén trà lên thổi thổi một chút, nhấp một ngụm rồi nhìn Đinh Duệ đầy ẩn ý.

- Đinh ca đã quen chưa?

Đinh Duệ thầm hiểu ý của Dương Phàm, cười cười thản nhiên nói;- Từ từ sẽ đến mà.

- Trưa gọi mấy người bạn cùng ăn cơm có được không?Dương Phàm mỉm cười nói, thầm nghĩ mình giúp Đinh Duệ một chút sẽ tốt hơn. Tống Đại Thành sớm muộn cũng phải điều đi. Chuyện này mình phải nhờ Đinh Duệ hỗ trợ, đầu tiên tạo một nhân tình rồi nói.

Đinh Duệ nhìn cửa một chút, mỉm cười nói:- Được, cậu bố trí.

Dương Phàm suy nghĩ đến chuyện của Trầm Ninh đang khá cấp bách, cười cười một tiếng rồi nhỏ giọng nói:- Tôi đi xung quanh một chút nhé?Giọng điệu này của Dương Phàm giống như trụ sở tỉnh ủy như nhà của mình vậy, Đinh Duệ không khỏi mỉm cười vỗ vỗ vai Dương Phàm rồi nói:- Đến lúc đó liên lạc, gọi điện thoại cho tôi.Vừa nói Đinh Duệ liền đưa một tấm danh thiếp ra. Dương Phàm cầm lấy viết số điện thoại của mình lên chỗ trống.

Số điện thoại này có ý nghĩa gì, hai người đều hiểu rõ. Đinh Duệ và Dương Phàm cười cười một tiếng. bình thường gọi điện đến phòng làm việc sẽ không tìm được người, bây giờ hai bên trao đổi số điện thoại cá nhân cho nhau mà.

Ra khỏi phòng làm việc của Đinh Duệ, Dương Phàm không trực tiếp đến phòng làm việc của Nguyễn Tú Tú mà đi xuống lầu. Lý Thắng Lợi đang đứng dưới lầu chờ chào Dương Phàm, sau đó hai người lên xe. Dương Phàm rút điện thoại gọi vào điện thoại di động của Tùng Lệ Lệ:- Trưa mời lãnh đạo ban Tổ chức cán bộ tỉnh ủy ăn cơm. Cô ở đây quen hơn, bố trí một chút.

Tùng Lệ Lệ theo xe Dương Phàm cùng lên tỉnh thành, bây giờ chị ta đang ở trong phòng làm việc của ông bố, mục đích tự nhiên là liên lạc với Miêu Hằng Sinh. Chuyện chính coi như đã bàn xong hết, ông bố đáp ứng giúp. Tùng Lệ Lệ vừa xuống lầu thì nhận được điện thoại của Dương Phàm.

- Ừ, mời những ai, có mấy người?

- Mời Đinh Duệ và Nguyễn Tú Tú, chị nói địa điểm, tôi trực tiếp đến đó.

Tùng Lệ Lệ suy nghĩ một chút rồi nói:- Đến Thúy Uyển tửu gia đi.

Dương Phàm nhìn thời gian thấy không còn sớm liền sai Liêu Chính Vũ trực tiếp đi đến đó. Đến nơi thì thấy Tùng Lệ Lệ đã đến trước, Dương Phàm đi vào trong phòng, lúc này mới rút điện thoại di động ra thông báo cho Đinh Duệ và Nguyễn Tú Tú.

Đinh Duệ nghe xong trong người khách mời còn có Nguyễn Tú Tú, trong lòng tự nhiên là thầm vui mừng. Tục ngữ nói rồng mạnh không đè được rắn địa phương, Nguyễn Tú Tú đã ngồi ở chức phó trưởng ban thường trực hơn một khóa, từ trên xuống dưới đều có người. Nếu có thể được Nguyễn Tú Tú ủng hộ, như vậy công việc triển khai sẽ rất thuận lợi. Nhưng bên phía Nguyễn Tú Tú thật ra rất kinh hãi, không ngờ Dương Phàm lại giúp Đinh Duệ như vậy, nói rõ quan hệ giữ Dương Phàm và Đinh Duệ không bình thường. suy nghĩ đến tin tức mà Tiểu Lệ mang về, Nguyễn Tú Tú không từ chối. Đinh Duệ là lãnh đạo trực tiếp, hơn nữa Nguyễn Tú Tú lại không dám có dũng khí một lúc đắc tội hai thường vụ tỉnh ủy, tốt hơn hết là ngoan ngoãn làm tròn chức trách của mình. Có Dương Phàm đứng giữa điều hòa, nói như vậy Đinh Duệ cũng không dám xem nhẹ mình.

Sau khi có quyết định, Nguyễn Tú Tú liền cười nói:- Bí thư Dương, trưởng ban Đinh là lãnh đạo trực tiếp của tôi, sau này còn cần trưởng ban Đinh chiếu cố nhiều. Ngài nhất định phải nói giúp tôi đó.

Thái độ này của Nguyễn Tú Tú làm Dương Phàm rất thoải mái, cảm thấy Nguyễn Tú Tú biết tiến thối. Dương Phàm cho đến bây giờ đều có thái độ người kính ta một thước, tôi nhường người một trượng, vì thế cười nói:- Phó trưởng ban Nguyễn quá khách khí rồi, gọi tên của tôi là được.

Nguyễn Tú Tú nghe thấy giọng điệu này của Dương Phàm, trong đầu thoáng hiện ra thân hình cao lớn và khuôn mặt anh tuần của bí thư tỉnh ủy trẻ tuổi này, trong lòng không khỏi nóng lên một chút, tùy ý nói:- Tôi gọi ngài là Dương Phàm, ngài gọi tôi là Tú Tú?

Dương Phàm sửng sốt một chút, đương nhiên sẽ không suy nghĩ đến quan hệ nam nữ, chỉ cho rằng Nguyễn Tú Tú đang muốn thân cận mình, vì thế hắn liền cười nói:- Về lý thì tôi gọi chị là Tú tỷ đi, cứ như vậy đi.

Dập máy thấy thời gian cũng không sớm, Nguyễn Tú Tú lo lắng Đinh Duệ sẽ đến trước liền vội vàng đi trước một bước. Nguyễn Tú Tú tự mình lái xe đến địa điểm. sau khi thấy Dương Phàm liền nói chuyện một phen. Nguyễn Tú Tú phát hiện ra giọng nói của Dương Phàm tùy ý hơn trước, trong lòng không khỏi thầm may mắn vì đã nhận lời bữa cơm này. Không lâu sau Đinh Duệ cũng đã tới, lại hàn huyên một chút, mọi người coi nhau như là bạn chứ không đơn giản là đồng nghiệp.

Bốn người trong phòng, ánh mắt của Đinh Duệ nhiều lần rơi vào người Tùng Lệ Lệ. Chẳng qua trong lòng Đinh Duệ chỉ có chút khó hiểu mà thôi, không dám nói ra. Lời nói mẫn cảm này nếu không phải là người quá quen thuộc thì không dám trực tiếp mở miệng nói. mặc dù là người quen, người ta không nói mà mình lại đi hỏi thì cũng không ổn cho lắm. làm không tốt lại đắc tội với người ta.

- Cảm ơn hai vị lãnh đạo đã cho mặt mũi, đầu tiên tôi mời hai vị lãnh đạo một chén.Dương Phàm giơ chén lên mời rượu, sau đó Đinh Duệ và Nguyễn Tú Tú lại mời lại một vòng. Sau ba vòng, mọi người dần dần quen thuộc một chút.

Nguyễn Tú Tú thật ra rất biết làm người, bưng chén lên mời Đinh Duệ trước rồi nói:- Sau này công tác dưới sự chỉ đạo của trưởng ban Đinh, xin lãnh đạo chiếu cố nhiều hơn.Vừa nói Nguyễn Tú Tú còn không quên nhìn Dương Phàm một cái. Ý của Nguyễn Tú Tú rất rõ ràng, đây là tôi xem mặt mũi anh đó?

“Một người phụ nữ giảo hoạt” Dương Phàm mặt không đổi sắc nhưng trong lòng không khỏi cười khổ một tiếng. Trong chốn quan trường vốn là như vậy, vòng tròn và vòng tròn. Dương Phàm nghĩ đến đó đột nhiên có một suy nghĩ trong đầu, thầm nói mấy người này có phải là một vòng tròn không? Nếu tính ra thì ai là trung tâm của vòng tròn này?

Đinh Duệ khách khí uống cạn chén rượu mà Nguyễn Tú Tú mời, đầu óc vừa chuyển liền cầm chén rượu lên, cười nói đầy thâm ý:- Đồng chí Tú Tú, tôi thấy chúng ta đều phải mời Dương Phàm một chén, ồ, tôi xin đi trước.

Nguyễn Tú Tú tự nhiên sẽ hùa theo, điều này làm cho không khí xảy ra một điểm biến hoá. Một vòng tròn mới dường như đã thật sự mơ hồ thành hình. Về phần ai là trung tâm thì trong lòng mọi người đều có suy nghĩ riêng. Đinh Duệ kéo Nguyễn Tú Tú cùng mời rượu Dương Phàm, tự nhiên là có ý muốn đưa Dương Phàm làm trung tâm. Trong chốn quan trường không thể dựa vào bất cứ thứ gì, thực lực mới nói rõ vấn đề.

Đinh Duệ có thái độ này, Nguyễn Tú Tú tự nhiên không có suy nghĩ gì khác, nhất là nghĩ đến Giang Thượng Vân vẫn không thể chân chính dung nhập vào trung tâm vòng tròn của Triệu Việt, cũng không có bao nhiêu sức hấp dẫn. Hơn nữa một bàn này có hai thường vụ tỉnh ủy, ít nhiều còn bày ra việc quan hệ bình đẳng, cán cân trong lòng Nguyễn Tú Tú trong nháy mắt liền nghiêng sang: “Không biết chừng đây là một cơ hội rất tuyệt?” Khi suy nghĩ này xuất hiện, tâm trạng Nguyễn Tú Tú đã có biến hoá một chút.

Uống rượu nhiều, không khí cũng dần dần trở nên náo nhiệt. Bởi vì có hai người phụ nữ ở đây, nên mọi người nói chuyện khá căng cứng. Dương Phàm không tự giác nhắc đến chuyện của Phó chủ tịch tỉnh Khương. Đinh Duệ nghe xong không khỏi cười lạnh một tiếng mà nói:- Con trai yêu quý của Khương gia chẳng lẽ không biết thành phố Hải Tân là do cậu nói một là một sao? Biết còn đưa tay làm loạn như vậy, đó chính là không cho cậu mặt mũi.

Dương Phàm thầm nói Đinh Duệ đúng là không hề biết kiêng kỵ, hắn theo bản năng lén nhìn Nguyễn Tú Tú một cái, phát hiện vẻ mặt người phụ nữ này cũng đầy khinh thường. Vì thế Dương Phàm cười nói với Nguyễn Tú Tú:- Sao vậy, Tú tỷ cũng có cái nhìn?

Nguyễn Tú Tú mỉm cười nói:- Phó chủ tịch tỉnh Khương trước đây khi còn ở Ủy ban thể dục tỉnh vì mưu cầu danh lợi đã làm câu lạc bộ bóng đá, tốn hơn tỷ làm nhà thi đấu, kết quả làm không đến một năm thì nhà thi đấu lại tiến hành đại tu. Chẳng qua Phó chủ tịch tỉnh Khương có tai mắt thông thiên, có thể kiếm được tiền từ trên Bắc KinhCâu nói này của Nguyễn Tú Tú rất rõ ràng. Phó chủ tịch tỉnh Khương muốn làm sự nghiệp nhưng chiến tích cũng bắt, tiền cũng bắt, nói chuyện hai tay đều túm, hai tay đều cứng.

Không ngờ lại có cùng kẻ thù như thế này, Dương Phàm có chút ngạc nhiên. mọi người rất nhanh hình thành nhất trí.

Vừa lúc rượu uống hơi nhiều, Dương Phàm không khỏi cười lạnh một tiếng rồi nói:- Muốn sửa đường tôi không có ý kiến. Chẳng qua phải đảm bảo chất lượng, mà tài chính thì thành phố chỉ bỏ ra nhiều nhất 10 %, nếu không tôi mặc kệ kẻ đó là ai.

Tùng Lệ Lệ lúc này liền nói chuyện:- Tôi nghe ní Phó chủ tịch tỉnh Khương chuẩn bị được một khoản tiền từ Bắc Kinh về sửa đường, tiền này chưa chính thức được chuyển xuống đã vội vàng chuyển vào tài khoản công trình của công ty xây dựng Phi Vũ phụ trách công trình lần này ba trăm triệu, đúng là rất hào phóng.

- Thì ra là công ty Phi Vũ, như vậy chẳng có gì ngạc nhiên.Nguyễn Tú Tú bổ sung một câu. Dương Phàm không biết tin tức trong này, tự nhiên hỏi:- công ty Phi Vũ là gì thế? Tôi thấy giống tên lửa thì có.

Nguyễn Tú Tú liếc nhìn Tùng Lệ Lệ một cái, phát hiện Tùng Lệ Lệ không có ý chủ động giải thích, thầm nói cô em gái này đúng là thức thời. Vì thế Nguyễn Tú Tú mỉm cười với Tùng Lệ Lệ, sau đó không nhanh không chậm:- công ty Phi Vũ là một công ty đăng ký kinh doanh ở Bắc Kinh. Giám đốc công ty là Dư Phi Vũ, là một người phụ nữ rất xinh đẹp. Không biết Dư Phi Vũ cho Phó chủ tịch tỉnh Khương ăn mê hồn dược gì mà nhà thi đấu trước đây cũng do công ty Phi Vũ nhận.

Tùng Lệ Lệ chờ Nguyễn Tú Tú nói xong mới cười cười một tiếng mà bổ sung thêm:- Người phụ nữ Dư Phi Vũ thật ra rất khôn khéo, lúc xây nhà thi đấu thì kết cấu tổng thể coi như cũng được, chẳng qua trang thiết bị bên trong lại không có gì. Không đầy một năm tất cả ghế đã hỏng hóc, sân vận động có thảm cỏ được xưng là đẳng cấp Châu Âu thì sau một tháng đã đầy vũng lầy lội. Ha ha, sau đó khi tiến hành sửa chữa cũng là công ty Phi Vũ nhận được. Phó chủ tịch tỉnh Khương lúc đó cũng chính là chủ nhiệm Ủy ban thể dục tỉnh còn nói đây là hợp tác mật thiết, có thủy có chung.

Đinh Duệ nghe ra gì đó, không khỏi lộ ra vẻ tươi cười, mập mờ nói:- Có thủy có chung thì khó mà nói, nhưng Dư Phi Vũ và lão Khương đúng là kết hợp mật thiết.

Dương Phàm vừa nghe Đinh Duệ nói như vậy, lập tức nhìn ra gì đó. Vì thế Dương Phàm nhìn Đinh Duệ rồi cười nói:- Đinh ca cũng biết về Dư Phi Vũ này sao?

Đinh Duệ ít nhiều nói với giọng bán đứng:- Có biết một chút. Mấy năm trước đã biết Dư Phi Vũ này. Người phụ nữ này đúng là không được, trước đây vốn là bảo mẫu trong nhà phó bộ trưởng Khương, sau đó không biết làm như thế nào mà tự mình mở công ty, không mấy năm là giầu to. Nghe người ta nói ...Nói đến đây Đinh Duệ ngừng lại một chút nhìn vẻ mặt tò mò của mọi người, Đinh Duệ do dự một chút rồi nói:- Chỉ là nghe nói hình như Dư Phi Vũ đã hầu hạ bố con Khương gia rất tốt.

Phì, Dương Phàm không nhịn được phì cười thành tiếng. Nguyễn Tú Tú và Tùng Lệ Lệ tự nhiên hiểu rõ ý trong đó, mặt đều đỏ ửng lên. Dù sao cũng là phụ nữ mà, dù tò mò đến thế nào thì đối mặt với người như vậy cũng không thể nhịn nổi.

Đinh Duệ nói tiếp:- Sang năm phó bộ trưởng Khương cũng đến tuổi, sau này Phó chủ tịch tỉnh Khương muốn tiến lên đúng là không dễ dàng gì. Đáng tiếc Khương lão thông minh một đời không ngờ lại không có người kế thừa y bát. Phó chủ tịch tỉnh Khương nếu có thể chuyên tâm vào con đường làm quan thì sao đến tận năm 45, 46 tuổi mới miễn cưỡng giữ chức phó chủ tịch thường trực tỉnh Thiên Nhai này.

Nhận xét này của Đinh Duệ coi như rất chính xác.

Dương Phàm thật ra không ngờ bên trong này lại có chuyện đó nữa, càng không ngờ Phó chủ tịch tỉnh Khương lại nổi tiếng như vậy.

- Ha ha, Dư Phi Vũ đúng là có vẻ giống Võ Tắc Thiên.Dương Phàm cười cười nói một câu, ba người còn lại cùng cười. Nguyễn Tú Tú có chút hậm hực mà nói:- Dư Phi Vũ năm nay đã gần 40 rồi nhưng thoạt nhìn như mới 27, 28 tuổi.

Tùng Lệ Lệ ở bên cạnh cười nói tiếp:- Tôi đã gặp mẹ của Bí thư Dương, đó mới là tiên tử. Dư Phi Vũ so sánh với bác gái thì kém quá xa.

Chiêu nịnh bợ này đúng là trắng trợn, chẳng qua cũng là nói thật. Có đề tài về Phó chủ tịch tỉnh Khương, tiếp theo mọi người dần dần tùy tiện hơn. Đinh Duệ thở dài một tiếng nhìn Nguyễn Tú Tú rồi nói:- Đồng chí Tú Tú, tôi thấy thư ký kia có nên đổi sang người khác hay không?

Đinh Duệ nói rất trực tiếp, Nguyễn Tú Tú sửng sốt một chút rồi cười nói:- Trưởng ban Đinh thật dễ nói chuyện, thư ký do tự mình chọn là tốt nhất.

Dương Phàm nghe xong không khỏi biến sắc nói:- Đinh ca, ai khi dễ người như vậy chứ? Ngay cả thư ký của anh cũng nhúng tay vào?

Đinh Duệ mỉm cười nói:- Cái này thì không biết, thư ký bây giờ là do văn phòng tỉnh ủy đề cử tới, thạm thời dùng. Tôi cũng không phải người quá chăm chỉ mà.

Nguyễn Tú Tú nói tiếp lời:- Phó bí thư giang luôn luôn quan tâm đến công việc của ban Tổ chức cán bộ, ngày hôm qua còn bảo tôi phối hợp công việc với Trưởng ban Đinh, bảo tôi phải dũng cảm gánh vác trọng trách.

Đinh Duệ nghe xong đầu tiên là ngẩn ra một chút, lập tức cười ha hả. Đinh Duệ cười xong liền cảm kích nhìn Dương Phàm một cái rồi nói:- Sau này tất cả mọi người là người một nhà, tôi nói như vậy không có vấn đề gì chứ?

Dương Phàm bưng chén rượu lên, mặt không đổi sắc nói:- Người một nhà là tốt, chúc mọi người sau này cùng tiến bộ.Ba người còn lại lập tức có phản ứng, bưng chén rượu lên uống cạn. Ở đây Đinh Duệ có địa vị cao nhất nhưng hắn cũng khiêm tốn. Vì thế Dương Phàm cũng không khách khí.

Sau bữa cơm trưa mọi người tự rời đi. Dương Phàm đến nhà của Tùng Lệ Lệ ở trên tỉnh thành nghỉ ngơi, thuận tiện chờ tin tức bên phía Tào Dĩnh Nguyên truyền đến. Dương Phàm ngủ một lát, lúc dậy thì đã là bốn giờ chiều. Tỉnh dậy cầm lấy điện thoại di động thì phát hiện có mấy cuộc điện thoại nhỡ do Lý Thắng Lợi gọi tới. Trưa ngủ say như chết nên Dương Phàm không nghe thấy tiếng chuông. Dương Phàm viết một tờ giấy để trên bàn nói về nhà chơi với bố mẹ, trước bữa tối sẽ về.

Dương Phàm gọi điện cho Lý Thắng Lợi, thế mới biết Tào Dĩnh Nguyên đụng phải cái đinh bên phía Phó chủ tịch tỉnh Khương, sau đó Tào Dĩnh Nguyên liền tìm đến chủ tịch tỉnh Hầu Tiếu Thiên. Kết quả chủ tịch tỉnh Hầu hàm hồ không tỏ rõ thái độ. Có lẽ Tào Dĩnh Nguyên không tiện nói với Lý Thắng Lợi. Vì thế Dương Phàm vội vàng gọi vào điện thoại di động của Tào Dĩnh Nguyên.

Sau khi điện thoại có người nghe, Tào Dĩnh Nguyên vội vàng nói:- Bí thư Dương à, ngài coi như đã xuất hiện.

- Làm sao thế? Dương Phàm thực ra cũng không quá quan tâm đến chuyện này cho nên tâm trạng rất nhẹ nhàng. Nhất là buổi trưa biết được mấy chuyện, càng không coi Phó chủ tịch tỉnh Khương là đối thủ ngang tầm. Người như tên họ Khương này quá thối nát, có gì mà phải sợ.

- Phó chủ tịch tỉnh Khương một chút đường sống cũng không cho, yêu cầu thành phố Hải Tân nhất định phải có cái nhìn đại cục. Bên phía Chủ tịch tỉnh Hầu nói cá tính của Phó chủ tịch tỉnh Khương hơi mạnh, bảo chúng ta phải thông cảm.

Tào Dĩnh Nguyên vừa nói như vậy, Dương Phàm không nhịn được cười lạnh một tiếng, thản nhiên nói:- Sau này khi Phó chủ tịch tỉnh Khương nhắc đến chuyện này, lão nói là do tôi nói cần phải họp và nghiên cứu vấn đề tài chính. Nếu ép quá, lão cứ nói rõ ràng tài chính thành phố gặp khó khăn, hội nghị thường ủy nhất trí cho rằng sở Giao thông tỉnh phải tăng cường hỗ trợ.

Chủ tịch tỉnh Hầu hiếm khi có nhà ăn cơm, thú vị là Hầu Phương Minh không mấy khi có mặt cũng mang theo vợ Lâm Sơ Ảnh về nhà trước khi ăn cơm. Hầu Đình đang dọn chén bát cười cười nhảy dựng lên nói:- Em đi gọi bố.

Hầu Tiếu Thiên ở nhà rất gia trưởng và uy nghiêm. Khi Hầu Tiếu Thiên từ trong phòng làm việc đi ra, tất cả mọi người đều đứng trước bàn ăn mà chào. Hầu Tiếu Thiên gật đầu đi tới, chờ lão ngồi xuống những người khác mới dám ngồi.

Hầu Tiếu Thiên hôm nay thoạt nhìn giống như có chút tâm sự, ngồi xuống đó chẳng buồn động đũa, điều này làm những người khác không dám động. Ngồi ngây ra đó một lúc, Hầu Tiếu Thiên mới chú ý mọi người đang nhìn chằm chằm vào mình, lúc này mới cười nói:- Ăn cơm, nhìn tôi làm gì?

- Ăn cơm không cho nói chuyện.Hầu Tiếu Thiên khi ở nhà ăn cơm đã đưa ra yêu cầu này, cho nên tất cả mọi người đều im lặng cúi đầu ăn cơm. Chẳng qua trong bữa ăn Hầu Phương Minh không ngừng dùng mắt nhìn vợ. Lâm Sơ Ảnh lặng lẽ liếc mắt nhìn, ý của Lâm Sơ Ảnh chính là phải nhịn.

Sau khi ăn xong Hầu Tiếu Thiên bỏ đũa xuống nhìn Hầu Phương Minh một cái không nói gì mà trực tiếp đi vào trong phòng làm việc. Hầu Phương Minh cũng rất nhanh bỏ đũa xuống, cầm lấy chén trà mà Lâm Sơ Ảnh đưa cho, bưng đi vào trong phòng làm việc. Hầu Đình thấy cảnh này không khỏi có chút kinh ngạc nhìn Lâm Sơ Ảnh:- Chị dâu, hai người làm gì thế?

Hầu Đình trước kia là một cô gái rất hồ đồ và hay gây loạn, lần trước bị Dương Phàm mắng cho một trận nên đã ngoan hơn rất nhiều. Mắt Hầu Đình rất thông minh, tự nhiên nhìn ra có vấn đề. Lâm Sơ Ảnh tự nhiên sẽ không lập tức trả lời, thản nhiên nói:- Không có việc gì, em ăn cơm đi.

Hầu Tiếu Thiên ngồi trên sô pha hút thuốc, thấy Hầu Phương Minh cầm cốc trà đi vào mà không hề ngạc nhiên. Hầu Tiếu Thiên chỉ vào ghế trước mặt rồi nói:- Có việc gì thì ngồi xuống nói đi.

- Bố, con hôm nay nghe một người bạn ở sở Giao thông tỉnh nói gần đây sở Giao thông tỉnh muốn sửa đường trên quy mô lớn.

Hầu Tiếu Thiên thoạt nhìn mặt không có chút thay đổi, nhưng cẩn thận quan sát có thể thấy khóe miệng đang hơi mấp máy. Hầu Phương Minh muốn làm gì, Hầu Tiếu Thiên đương nhiên hiểu rõ. Hầu Tiếu Thiên vẫn cho rằng ưu điểm lớn nhất của Hầu Phương Minh là tự biết bản thân, thành tựu lớn nhất là tìm được người vợ tốt.

- Không phải tôi đã nói với anh rồi sao, mọi việc hỏi vợ anh nhiều một chút sao?Mặt Hầu Tiếu Thiên hơi trầm xuống, ánh mắt lập tức trở nên vô cùng lợi hại. Hầu Phương Minh có cảm giác bị ánh mắt này xuyên trúng tim đen, không khỏi cười khổ một tiếng rồi nói:- Sơ Ảnh khuyên con đừng chú ý đến việc này, nhưng miếng bánh ngọt này lớn như vậy, con thật sự trông thấy mà thèm. Sơ Ảnh bảo con về hỏi ý kiến bố một chút.

Hầu Tiếu Thiên đã khôi phục vẻ mặt bình thường, trầm ngâm một chút rồi nhẹ nhàng nói:- Đúng là có chuyện này, trong hội nghị công tác sở Giao thông tỉnh đã báo cáo việc này và được thông qua. Sửa đường là việc tốt, nhưng chuyện cụ thể thì tôi không hỏi đến. Anh là người không có bản lĩnh, mọi việc nghe vợ mình một chút không sai đâu.

Câu nói này quá tổn thương người. Nếu là người khác nói như vậy, Hầu Phương Minh có thể liều mạng rồi. Chẳng qua lời này do chính miệng Hầu Tiếu Thiên nói ra, nên Hầu Phương Minh phải im lặng mà nghe.

- Dư Phi Vũ hôm nay gọi điện cho con, muốn kéo con vào. Sơ Ảnh nói người phụ nữ này không sạch sẽ, dính vào sợ không tẩy sạch được. Nhưng vụ làm ăn này quá mê người, con thật sự muốn kiếm chút tiền tiêu vặt.

Hầu Tiếu Thiên không tỏ thái độ, mà lạnh nhạt nói:- Anh gần đây đang làm gì?

Hầu Phương Minh vội vàng trả lời:- Trung tâm giải trí của công ty du lịch Thiên Minh đang toàn diện triển khai, gần đây con một mực quan sát công trình. Dự tính cuối năm công trình sẽ hoàn toàn kết thúc, lập tức có thể khai trương kinh doanh. Giám đốc Thu tập đoàn Thiên Mỹ có ý sang năm sẽ bắt đầu xúc tiến việc lên thị trường chứng khoán, trong vòng ba năm có thể chính thức vào thị trường chứng khoán.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK