Mục lục
[Dịch] Sĩ Đồ Phong Lưu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiếu Uyển Dung bị nghẹn lại, muốn nói gì lại không biết sao cho phải, trông có vẻ rất xấu hổ. Dương Phàm thản nhiên cười hỏi:- Em kể một chút chuyện của Triệu Tuyết và nam sinh kia đi.

- Kỳ thật cũng không có gì. Nghe nói nhà La Bưu có mỏ than ở Tây Sơn, hắn học ở Bắc Kinh, trong nhà có rất nhiều tiền, rất nhiều cô gái thích hắn ta. Nghe nói, hắn có thân thích làm quan chức lớn ở Bắc Kinh, còn khá rêu rao mở công ty giải trí gia đình. Năm trước quen nhau khi biểu diễn, sau đó có ở chung nửa năm, trước đó hai tháng thì không biết vì sao mà hai người lại tách ra. Triệu Tuyết tới ở chung với bọn em. Nghe nói bọn họ ầm ĩ vì gia đình không đồng ý. Cụ thể thế nào thì em cũng không rõ ràng lắm.

Vừa nghe thấy tên La Bưu, Dương Phàm liền cau mày, vừa lúc La Thành mang theo một chai rượu mở cửa đi vào. Dương Phàm liền cười hỏi:- Lão La, La Bưu có phải người một nhà của lão không?

La Thành nâng cốc đặt lên bàn, gãi đầu nói:- Hình như có một thằng em họ như vậy, quan hệ cũng không quá xa, trong nhà có mấy mỏ than, bình thường thích đi một chiếc xe thể thao chạy loạn khắp nơi, mượn danh tổng giám đốc công ty giải trí truyền thông, chuyên môn tới câu các nữ sinh xinh đẹp.

Lời lẽ của La Thành nghe có vẻ cực kỳ thẳng thắn và chính nghĩa. Hai cô gái lại giả vờ quay ra nhìn cảnh đêm. Dương Phàm hơi gật đầu nói:- Vậy thì đúng rồi. Nếu sớm biết là người La gia thì tôi đã bảo cảnh vệ nện thêm mấy báng súng nữa. Đánh cho nó gãy răng mới tốt.

La Thành vỗ đùi nói:- Nó trêu chọc anh à? Ngàn vạn lần đừng nể mặt tôi, cứ gõ cho nó thật nghiêm vào.

Dương Phàm thấy có hai cô gái ở đây, cũng không tiện nói rõ, hừ một tiếng lắc đầu nói:- Để lần sau. Lần này may cho nó.

Chỉ cần hơi tưởng tượng một chút là có thể nghĩ ra được sự việc. Triệu Việt khẳng định là biết chuyện của Triệu Tuyết và La Bưu, cho nên tỏ vẻ phản đối. Triệu Việt là người Giang Nam, vẫn bám sát lãnh đạo cấp cao của nhà nước, cho nên không hy vọng con gái mình dính líu tới người của La gia. Nếu thành thân gia lại càng phiền toái. Liệu mình có nên ra tay đánh một trận không? Rõ ràng là không thể làm. Nếu chẳng may bị Triệu Tuyết hận thì rất khó hóa giải. Huống chi đó còn là con gái của lãnh đạo trực tiếp, cứ coi như không phát hiện chuyện này đi. Tuy nhiên lúc thích hợp cũng nên thể hiện một chút trước mặt Triệu Việt rằng hai người dẫu lìa ngó ý còn vươn tơ lòng… Tên La Bưu đó rất có tiềm chất công tử bột, con gái thích cũng là rất bình thường.

- La ca đi làm việc đi.Dương Phàm phất tay cười nói.

La Thành chỉ vào bình rượu nói:- Lafite 90 năm, chỉ có một lọ này. Nửa năm nay tôi không dám uống.

Rất rõ ràng La Thành khoe khoang không đúng chỗ, Dương Phàm không phải kẻ thích rượu vang đỏ. Tuy nhiên đã là rượu La Thành lấy ra, tất nhiên không thể là kém được. Dương Phàm đành phải nói một câu ra vẻ:- Biết rồi. Nếu không thì ở lại ăn cùng?

La Thành đứng lên, nhìn lướt qua chai rượu vang đỏ nói:- Quên đi. Tôi không thích đốt mình để chiếu sáng người khác. Ăn xong thì cứ ở đây chơi. Trong này đầy đủ mọi thứ, phòng bên cạnh còn có giường lớn.

Dương Phàm dùng ánh mắt sát nhân nhìn qua, La Thành chạy trối chết. Đồ ăn được đưa lên rất nhanh. Một mâm bò bít tết được đặt trước mặt Dương Phàm. Nhân viên phục vụ mở chai rượu vang đỏ ra.

- Dương đại ca, bảo cô ấy đi ra thôi, để chúng mình tự nhiên.Tiếu Uyển Dung nhẹ nhàng nói đồng thời nhìn Dương Phàm với vẻ quyến rũ.

Dương Phàm khoát tay không tiếng động. Nhân viên phục vụ lặng lẽ lui xuống.- Trước hết ăn đi đã.Dương Phàm cầm đũa. Hai cô gái đối diện cầm dao nĩa rất có vẻ thục nữ, bắt đầu dùng những động tác như thể biểu diễn để đối phó với miếng bò bít tết. Quả thật, Dương Phàm dùng đũa ăn thịt bò rất thành thục. Tuy nhiên ánh nến và âm nhạc ở đây lại không hề hợp nhau. Nhưng cảnh tượng đó vẫn đang xảy ra, thậm chí hai cô gái còn cố thể hiện vẻ đẹp đẽ của mình. Nếu những kẻ có tư tưởng tiểu tư sản nhìn thấy, khẳng định sẽ vô cùng đau đớn nói, ăn cơm tây cùng dao, nĩa, uống rượu vang đỏ, để cẩn thận thưởng thức hương vị tinh tế của nó. Đây là Lafite 90 năm đó, không phải vang đỏ mấy chục tệ một chai trong nước sản xuất đâu nha.

Nói là Trư Bát Giới ăn nhân sâm để tả Dương Phàm quả thật không hề sai. Tóm lại, Dương Phàm đang làm một việc cực kỳ phá hoạt không khí ở đây… ăn uống nhồm nhoàm.

Ăn cơm Tây lẽ ra phải vừa ăn vừa nhỏ nhẹ nói chuyện. Đáng tiếc là người chủ đạo phá hủy không khí này đa phần không hề nói gì, chỉ cau mày tập trung nhét từng tảng thịt bò lớn vào miệng, khiến hai cô gái có tâm nói chuyện cũng chỉ có thể cúi đầu lặng lẽ ăn.

- Các em muốn gì, anh biết rất rõ. Thứ các em muốn chỉ là chuyện vẫy tay đối với anh. Điểm này các em biết rất rõ ràng, cho nên các em mới đến đây.Dương Phàm buông đũa, uống một ngụm rượu lớn, rất có dáng trâu uống nước.

Hai cô gái không hẹn mà cùng buông dao nĩa, tuy nhiên khuôn mặt Hàn Na thoáng hiện lên vẻ xấu hổ và giận dữ rồi cúi đầu xuống rất mất tự nhiên. Tiếu Uyển Dung thì hơi nghiêng cái cổ thanh tú, bộ dạng rất đáng yêu, hạ giọng cười nói:- Bọn em đã đến đây thì không có ý định giả vờ giả vịt.

Hàn Na vốn không hề mở miệng chợt nhìn Dương Phàm rồi đột nhiên đứng lên, hai tay nắm chặt lại giận dữ như thể sư tử Hà Đông, hạ giọng nói:- Em biết anh tài giỏi nhưng anh không nên vì tức giận Triệu Tuyết mà giải phóng thông qua bọn em.

Dương Phàm bình tĩnh nhìn Hàn Na. Kể quả là trong ánh mắt sốt ruột của Tiếu Uyển Dung, giọng nói của Hàn Na càng lúc càng nhỏ, cuối cùng nén giận ngồi trở lại vị trí, hai mắt hơi hồng lên, cúi đầu không nói gì nữa.

Dương Phàm châm một điếu thuốc, sương khói lượn lờ sau lưng. Biểu tình của Dương Phàm hơi mơ hồ. Hắn buông điếu thuốc, mỉm cười, nhẹ nhàng ngoắc tay về phía Hàn Na. Đang cúi đầu nhưng không ngờ Hàn Na vẫn quan sát Dương Phàm rất kỹ, liền phản ứng rất nhanh, ngoan ngoãn đi tới bên người Dương Phàm.

Hàn Na cao chừng 1m75, Dương Phàm ngồi trên ghế vừa lúc bộ ngực đầy đặn của Hàn Na đặt ngang tầm mắt của Dương Phàm. Hắn dừng lại một hồi, thở dài một tiếng nói:- Chẳng thích thú chút nào.Nói xong Dương Phàm đứng lên, thu đồ của mình lại cười nói:- Cảm ơn các em đã cùng ăn tối với anh. Thứ các em muốn, anh sẽ nói La Thành thỏa mãn các em.

Trong ánh mắt kinh ngạc của hai cô gái, Dương Phàm đi ra cửa rồi quay đầu lại, cười nói:- Thế giới này chính là khốn nạn thế đó. Các em phải cố gắng tự tốt với mình.

----------------------

Một loạt hoạt động diễn ra mừng quốc khánh. Thị trưởng Tào có thể nói là cực kỳ nổi bật, liên tiếp xuất hiện trên màn ảnh. Trái lại bí thư thị ủy Dương Phàm thì ngay cả bóng người cũng không thấy đâu. Trong lòng mọi người ở cả hai cơ quan đều hoài nghi, đủ mọi dự đoán mọc lên như nấm sau mưa. Còn Dương Phàm, sau khi bảo vệ ở Bắc Kinh về, hiện đang ngồi làm khách trong nhà Bí thư Tỉnh ủy Triệu Việt.

- Tiểu Tuyết có khỏe không?Khuôn mặt luôn bình thản của Triệu Việt hiện lên một tia ấm áp.

Nhận chén trà Triệu Việt đưa, Dương Phàm cười hạ giọng nói:- Tinh thần không tồi. Bạn trai rất tuấn tú.

Một câu khiến trên mặt Triệu Việt xuất hiện một tia u ám. Dương Phàm âm thầm để ý, thấy trên mặt Triệu Việt lại khôi phục vẻ bình thường. Lão đưa một điếu thuốc cho Dương Phàm, nói:- Sở Du lịch tỉnh tổ chức một đoàn khảo sát sang châu Âu nửa tháng, cậu cũng đi.

Dương Phàm thầm thở dài, ngoài mặt vẫn thản nhiên gật đầu nói:- Vâng. Tôi phục tùng an bài của tổ chức. Tôi trở về làm việc. Giờ phải tới tỉnh báo danh đã.

Người sáng mắt không làm chuyện mờ ám, đương nhiên phải chuẩn bị một chút. Nếu đổi thành ai cũng sẽ làm như vậy. Tuy nhiên bị người khác lén bố trí quả thật không thể thích thú nổi, chẳng qua Dương Phàm không nói thẳng trước mặt Triệu Việt mà thôi.

Triệu Việt ừ một tiếng, thản nhiên nói:- Cậu an tâm, thành phố Hải Tân không có gì thay đổi.

Dương Phàm mỉm cười nói:- Tôi không lo chuyện này. Tuy nhiên chuẩn bị trước một chút vẫn hơn. Có những chuyện ngài không nói nhưng trong lòng tôi cũng hiểu. Lời của con người rất đáng sợ. Lắm thầy nhiều ma.

Triệu Việt cau màu, thầm nói đây là Dương Phàm ám chỉ có người gièm pha hắn trước mặt mình. Bí thư thị ủy của thành phố Hải Tân này gần đây đúng là không được người ta thích. Giang Thượng Vân không thích, đã mấy lần tới trước mặt mình kín đáo phê bình. Chuyện người Hàn Quốc lần trước, hình như cũng có hai phó chủ tịch tỉnh nhắc tới Dương Phàm với thái độ hơi mờ ám.

“Tuổi nhỏ thì tầm mắt khó lớn được. Cứ an tâm.”

Rời khỏi nhà Triệu Việt, lên chiếc xe số một của thành phố Hải Tân, Dương Phàm nở một nụ cười tàn nhẫn. Chuyện Triệu Tuyết khiến trong lòng Triệu Việt không thể thư thái nổi, coi như là một sự trả thù nho nhỏ, tiện thể kéo La Bưu vào mắt Triệu Việt.

Đi ra ngoài khảo sát nửa tháng, mục đích tự nhiên là đỡ cho Tiếu Uyển Dung không bị Dương Phàm đè nén. Chủ ý này hẳn là do Giang Thượng Vân hoặc do bí thư đảng ủy cục Công an mới tới nhận chức thúc đẩy.

Xe khởi động, Dương Phàm đột nhiên nhíu mày, nghĩ tới một chuyện bất ngờ. Bố trí này của Triệu Việt có thể là do người khác đưa ra nhưng không thể loại trừ nhân tố trọng yếu. Triệu Việt rất kiêng kị Dương Phàm. Bị người lãnh đạo trực tiếp soi như vậy, quả thực không phải là chuyện gì tốt cả.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK