Mục lục
[Dịch] Sĩ Đồ Phong Lưu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tình bạn giữa Dương Phàm và Trầm Ninh vì sự việc ở Bắc Kinh mà càng thêm gắn bó. Trầm Ninh vừa thấy Dương Phàm là kích động xông tới ôm chặt lấy, không hề quan tâm dân chúng xung quanh nghi ngờ mình là Gay.

Dương Phàm ôm lại một lúc rồi đẩy Trầm Ninh ra nói:" Được rồi, tao không muốn bị người ta hiểu nhầm đâu!"

Cô bé quầy tiếp tân nghe xong mà không khỏi xấu hổ mỉm cười, tay chân lại càng thêm chậm. Trước kia Dương Phàm nghi cô ta cố ý làm chậm, hiện tại càng thêm chắc chắn cách nghĩ này. Nếu không tại sao ánh mắt cô ta không nhìn vào vi tính mà cứ dán vào mặt Dương Phàm, mỗi lần bị Dương Phàm liếc lại đỏ mặt cúi đầu.

Trầm Ninh tinh mắt, dùng vai đẩy Dương Phàm cười:" Được đó mày, mới thế thôi mà đã biết cưa gái rồi đó."

Dương Phàm ném lại một ánh mắt khinh bỉ bảo:" Cút mẹ mày đi! Đồ dơ bẩn!"

Trầm Ninh cũng không giận, cười ha ha giục cô bé ở trong nói:" Em gì ơi, anh bảo này, em có thể làm nhanh hơn tí được không. Rất nhiều cô em đang chờ thằng bạn anh tới chiều chuộng đó, em không phải đang làm chậm trễ thời gian sao?"

Cô bé bị nói tới mức cúi gằm mặt xuống bàn, vội vã làm xong card di động cho Dương Phàm, đầu cũng chả dám ngẩng lên mà chỉ đưa ra để Dương Phàm ký tên.

Dương Phàm sau khi ký xong nói với cô gái:" Em đừng để ý đến thằng này, nó là phần tử cặn bã trong đội ngũ cảnh sát đó."

Cô bé cuối cùng cũng có dũng khí ngẩng đầu lên lườm Trầm Ninh một cái, đồng thời nở nụ cười cảm kích với Dương Phàm. Dương Phàm lúc này mới phát hiện cô bé này nhan sắc không tồi, liếc qua thẻ công tác trên áo cô ta, Dương Phàm cười nói:" Bạch Khiết, anh nhớ em rồi."

Hai người ra khỏi đại sảnh, tới cừa thì Trầm Ninh làm như vẻ đang cố gắng suy nghĩ nói:" Cái tên này nghe rất quen à nha!"

Dương Phàm nở nụ cười dâm:" Thiếu phụ... ."

Hai thằng dâm ô lập tức lộ vẻ mặt bỉ ổi rồi cười đê tiện. Khoảng thời gian lên mạng xem 3X lúc học trung học lại hiện về, lúc đó lên mạng thật là sướng.

Lúc còn trẻ ai mà chưa từng hoang đường, không có những việc hoang đường này thì cuộc sống người ta cũng yên ổn hơn rất nhiều nhưng đồng thời cũng giảm đi cái khoái lạc của đời người.

Sau khi cười một tràng, Trầm Ninh trước tiên tới trước xe cảnh sát, vừa mới mở cửa đột nhiên quay đầu là và trở nên nghiêm túc, hỏi Dương Phàm như đang thẩm vấn phạm nhân:" Thằng kia, có một việc mày nhất định phải nói thẳng thắn ra."

"Có cái gì thì nói nhanh mẹ nó ra đi, tao có cái quái gì mà phải thẳng thắn với mày hả?" Dương Phàm căn bản không thèm quan tâm tới vẻ nghiêm túc của thằng bạn mà trước tiên vào xe ngồi đã.

"Lúc học cao trung, mày có phải là có gian tình với Tào Ny Ny không?"

Dương Phàm nhất thời không có phản ứng, nghĩ một lúc rồi trả lời:" Tào Ny Ny? Cái con biệt hiệu mầm non, ngực phẳng như Sony đấy hả? Hình như nó là lớp trưởng! Luôn sếp thứ hai môn văn, đúng không?"

Trầm Ninh trở nên khẩn trương, gật đầu nói:" Chính nó, nhưng giờ người ta không phải màn hình phẳng nữa, điện nước đầy đủ, mẩy linh lắm."

Dương Phàm cười:" Bố thằng, lại chém gió hả mày? Tao với nó sao mà có gian tình được chứ?"

Trầm Ninh không tin nói:" Thế sao hôm trước lúc họp lớp nó lại luôn hỏi tao về tình hình của mày. Còn làm ra vẻ bi ai sầu khổ như bị mày phụ tình nữa, giống hệt như một oán phụ. Khẳng định là mày giấu anh em ăn mảnh rồi, nếu không sao ngực của Tào Ny Ny đột nhiên lại phát triển ghê ghớm thế? Khẳng định là qua tay mày..., không ít..., he he he."

Dương Phàm nghe mà cũng bị mê hoặc, thấy Trầm Ninh cười vô cùng dâm loạn mới tức mắng:" Cút mẹ mày đi! Không phải thế chứ, ba năm cao trung tao nói với nó chưa quá 10 câu, tại sao nó lại quan tâm tới tao?"

Trầm Ninh gãi gãi đầu cũng đồng dạng cười mê hoặc:" Nói cũng đúng, Tào Ny Ny trong mắt thầy cô là một bảo bối ngoan ngoãn, tao thì là loại mất dậy hết thuốc chữa, mày thì cũng là loại gần với mất dạy cần được cứu vớt. Nhớ có một lần thi học kỳ Tào Ny Ny đứng nhất khối, đắc ý trước mặt mày, cằm chổng lên trời." Trầm Ninh vừa nói vừa cười ha ha, lấy điện thoại ra nói:" Hai thằng mình khỏi đoán già đoán non nữa, tao gọi điện cho nó bảo nó ra ăn bữa cơm rồi hỏi không phải là rõ sao?"

Trầm Ninh nói rồi bấm điện thoại, lúc chờ bên kia nhấc máy thì cười híp mắt nói với Dương Phàm:" Con bé này giờ đang làm thư ký Chính Pháp ủy, sau khi tốt nghiệp trường chính pháp Hoa Đông về được phân công tác ở viện kiểm sát."

"Àlô, lớp trưởng à, đừng nói tớ không đủ ý tứ nhá, Dương Phàm về rồi. Trưa nay hẹn cậu cùng ăn cơm đó? Sao? Không cần đợi tới trưa, bây giờ tìm nơi nào đó uống nước nói chuyện sao? Ok, không vấn đề, cậu chọn địa điểm đi."

Cúp điện thoại xong Trầm Ninh cười quỷ dị bảo:" Con bé này đang nóng lòng lắm, nói sẽ lập tức mời khách, 10 phút sau gặp mặt ở vườn trà Lục Tuyết."

Trầm Ninh lái xe lên đường tới vườn trà, Dương Phàm bỗng nhớ tới một việc, vỗ đùi nói:" Tao nhớ rồi, lúc tốt nghiệp Tào Ny Ny tặng tao một cuổn sổ kỷ niệm, nói là lưu niệm sau đó dặn tao về nhà nhất định phải xem cho kỹ. Lúc đó tao thuận miệng đáp bừa, lúc về cũng chả buồn xem mà ném luôn vào ngăn kéo."

Trầm Ninh cười:" Tìm ra căn nguyên vấn đề rồi, Tào Ny Ny khẳng định cho rằng mày bơ nó. Tao nói này, lúc đó mày nghĩ gì thế? Mặc dù nó trước sau như một nhưng mặt cũng vào loại xinh, sao mày lại có thể bỏ lỡ cơ hội như thế? Nếu là tao khẳng định là thịt đã rồi nói sau."

Dương Phàm cười khổ đáp:" Mày tưởng tao là mày à, lúc đó mẹ tao vì học phí của tao mà cả ngày buồn rầu, cả mùa hè tao đều đi làm thêm ở công trường, một ngày 30 đồng mà làm mửa mật ra. Lòng dạ đâu mà gái mới chả gú?"

Trầm Ninh nghe xong thở dài nói:" ***, tao thật không xứng làm anh em với mày."

Dương Phàm đưa tay ra vỗ vai Trầm Ninh bảo:" Đừng nói mấy câu này, ba năm cao trung mặc dù mày dẫn tao đi làm loạn nhiều nhưng cũng cho tao nhưng giờ phút rất vui vẻ."

"Đúng, anh em tốt cả, nói nghĩa khí. Tối nay tao tạo cơ hội cho mày và Tào Ny Ny nối lại tình xưa, thế nào?" Trầm Ninh thằng mất dạy này chỉ cần ba câu là lại lộ nguyên hình, Dương Phàm nhấc chân lên như muốn đạp nói:" May cho mày là mày đang lái xe không thì ông đạp chết."

Trầm Ninh cười hô hô, nhấn phanh một cái, sau khi xe dừng lại thì đã tới vườn trà Lục Tuyết. Nhìn đồng hồ thì chắc Tào Ny Ny chưa tới, hai người vào trước ngồi ở một căn phòng cạnh cửa sổ nhìn xuống đường, có thể nhìn thấy người phía dưới bước vào.

Vừa nói vừa đợi, chẳng mấy Trầm Ninh đã lại cười dâm, chỉ ra ngoài cửa sổ nhọ giọng:" Tới rồi, còn không cả thay quần áo nữa kia kìa, trực tiếp từ phòng làm việc tới." Nói xong Trầm Ninh gọi:" Lớp trưởng, ở đây này."

Tào Ny Ny mặc bộ đồ kiểm sát viên, ở dưới lầu nhìn thấy xe của Trầm Ninh là hiểu hắn đã tới nói, nghe thấy tiếng gọi của Trầm Ninh ngẩng đầu lên, lúc nhìn thấy Dương Phàm đang mỉm cười, trên mặt liền hiện lên nụ cười vui sướng, rồi lập tức thay vào đó là vẻ mặt lạnh nhạt.

Lúc Tào Ny Ny lên tới nói, Trầm Ninh cười đắc ý nói:" Tao nói không sai chứ? Đúng vẻ mặt của oán phụ, đang chờ người tình tới an ủi trái tim mỏng manh kìa. Cơ hội của mày đó."

Dương Phàm hạ giọng chửi:" Mày thích thì đi mà thử, tao không có hứng thú."

Trầm Ninh giơ ngón giữa lên đáp:" Mày giỏi nhất chính là trò trả vờ này, tao cũng không bóc mẽ mày làm gì. Gần đây khẩu vị tao thay đổi rồi, thích lolita, không thích gái trưởng thành.

Lúc này thì Tào Ny Ny từ cửa bước vào, thấy hai người đang cười bỉ ổi liền mắng:" Cái gì mà lolita với gái trưởng thành? Vừa nghe hai người là biết đang nói về ba cái chuyện tục tĩu rồi."

Trầm Ninh cười hì hì trả lời:" Oan quá lớp trưởng ơi, tớ vừa hỏi Dương Phàm là nó thích cậu lúc còn non nớt nhiều hơn hay là thích cậu lúc trưởng thành nhiều hơn?"

Tục ngữ nói phụ nữ thay đổi sau năm 18, Tào Ny Ny giờ đây so với "mầm non" trong ấn tượng của Dương Phàm, có thể nói là cách xa một trời một vực. Khuôn mặt thanh tú trước kia giờ đây đã có thêm mấy phần thành thục, thân hình cũng đẹp hơn, trang phục mặc lên càng tỏ rõ những đường nét cơ thể. Dương Phàm bằng trực giác khẳng định bộ trang phục này đã sửa qua. Khó trách Trầm Ninh lại không quên được sự quyến rũ của những bộ đồng phục.

Dương Phàm trước mặt phụ nữ luôn luôn rụt rè, cho dù gặp bạn cũ cũng vậy, hơi đứng lên cúi người gật đầu nói:" Lớp trưởng, mấy năm không gặp, vẫn khỏe chứ?"

Tào Ny Ny nhìn vẻ mặt khách khí của Dương Phàm, do dự một lúc rồi ngồi xuống đáp:" Tớ có chỗ nào mà không khỏe? Cậu đó, ở thủ đô mỹ nữ đông như kiến khẳng định là như cá gặp nước, đúng không?"

Người này vừa ngồi xuống, oán niệm mù trời đã lộ ra ngay, Dương Phàm không khỏi cười khổ liên tục:" Lớp trưởng nể mặt tớ quá rồi, tớ là một thằng nghèo kiết xác, cả ngày lo làm thêm trả học phí, làm gì có thời gian mà nói chuyện yêu đương. Mà cũng chả có bạn gái nào để ý tới tớ."

Dương Phàm nói toàn là thật, cho nên vẻ mặt cũng tự nhiên, Tào Ny Ny nghe xong không khỏi sững sờ. Liếc qua trang phục của Dương Phàm một cái nói:" Tớ khinh, đồ lừa đảo, cậu mặc Armani mà còn kêu mình nghèo, sợ tớ gặp cậu hỏi vay tiền hả?"

Dương Phàm nhìn người mình, lập tức trong lòng kêu khổ, đã quên mất sự mẫn cảm của đàn bà với hàng hiệu. Đầu quay một vòng xong, trong lòng lại từ xấu hổ trở thành giận giữ, mặt lộ vẻ lạnh nhạt lãnh đạm bảo:" Nói ra thì sợ cậu cười, đồ đặt trên mạng đó, dọa người tí thôi. Vốn cũng không muốn mặc đầu, nhưng sợ lớp trưởng nhìn tớ nghèo mà khinh? Không ngờ cậu ánh mắt sắc sảo, vừa nhìn là nhận ra lòng tham hư vinh của tớ."

Trong lời nói của Dương Phàm có mùi thuốc súng phản công, ba năm cao trung Tào Ny Ny cũng đã biết tính của Dương Phàm, còn cho rằng mình động chạm vào lòng tự tôn của Dương Phàm nên lộ vẻ hổ thẹn nói:" Xin lỗi, tớ không biết."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK