Làm được đến như hôm nay trong tập đoàn như Thiên Mỹ đâu có dễ dàng gì. Hạ Âu cũng không muốn cứ như vậy mà mất một công việc có tiền lương rất cao này, vội vàng hỏi một câu:- Em đừng làm chị sợ. Rốt cuộc ai muốn chỉnh Thiên Mỹ?
Em họ Hạ Âu thở dài một tiếng, nói:- Cụ thể là ai em không rõ. Chẳng qua một thằng bạn bên đội Phòng cháy chữa cháy có nói, nói là bí thư đảng ủy Cục công an Uyển Lăng đã nói với lãnh đạo đội Phòng cháy chữa cháy. Còn chuyện về tòa nhà Vũ Yến, là cục trưởng Mẫn bên em bắt chuyện. Hôm đó khi mời cục Thanh tra xây dựng và cục Quản lý đô thị, em cũng ở đó. Chính miệng cục trưởng Mẫn cười nói, tổng giám đốc Thu bên chị không biết làm người, có người muốn dạy cô ta một chút.
Cuối cùng em họ Hạ Âu còn nói:- Có thể điều động bí thư đảng ủy công an Uyển Lăng và cục trưởng Mẫn bên em, ở Uyển Lăng này có thể đếm trên đầu ngón tay. Lần này Thiên Mỹ của chị gặp phiền phức rất lớn.
Tiếng gõ cửa làm Thu Vũ Yến rất căm tức, lớn tiếng nói:- Không biết ấn chuông à, vào đi.
Hạ Âu đẩy cửa đi vào, nhìn thấy mặt Thu Vũ Yến đang đen ngòm, mấp máy môi một lúc rồi mới nhỏ giọng nói:- Tổng giám đốc Thu, lần này chi nhánh Thiên Mỹ ở Uyển Lăng gặp phiền phức lớn.
Thu Vũ Yến cố nhịn cơn lo lắng trong lòng, giọng vẫn cứng nhắc như trước:- Nghe được cái gì?
Hạ Âu nói những gì mình đã hỏi thăm được ra, Thu Vũ Yến như ăn phải thuốc nổ nhảy dựng lên, đi mấy vòng quanh phòng, trong miệng không ngừng lẩm bẩm:- Mình biết là hắn mà, mình biết là hắn mà. Tên đáng chết đó, chém ngàn đao không hết tội.
Hạ Âu bên cạnh vẫn do dự, một lúc sau nói:- Tổng Giám đốc Thu, người chị nói là ai?
Thu Vũ Yến nói:- Chính là Dương phàm, một tên phó cục trưởng cục Giám sát chứng khoán chó má.
Hạ Âu phát hiện không đúng, cái tên Dương Phàm gần đây đã xuất hiện mấy lần trên báo Uyển Lăng. Hạ Âu rất quan tâm đến biến hoá chính trị ở Uyển Lăng. Vừa nghe thấy tên này liền nhíu mày nói:- Tổng giám đốc Thu, Uyển Lăng mới có một phó thị trưởng, tên cũng là Dương Phàm.
Thu Vũ Yến nghe xong không khỏi ngẩn ra, mắt trợn tròn to như mắt trâu. Hạ Âu vỗ đầu nói:- Lên mạng, vào trang internet chính phủ kiểu gì cũng có ảnh của hắn.
Thu Vũ Yến luống cuống tay chân bật trang internet, tìm được internet của chính quyền Uyển Lăng. Mở ra tìm bộ máy chính quyền, rất nhanh tìm được giới thiệu về Dương Phàm. Thị trấn Song Kiều Uyển Lăng, 26 tuổi, tốt nghiệp đại học B, bằng thạc sĩ...
Xem hết lý lịch của Dương Phàm, lại nhìn khuôn mặt mỉm cười ghê tởm kia, Thu Vũ Yến mệt mỏi dựa đầu ra sau ghế nói:- Chính là hắn. Tên đáng ghét dù chém ngàn đao cũng không hết giận này, sao hắn lại lên làm phó thị trưởng Uyển Lăng.
Hạ Âu lập tức hiểu ra cái gì đó. Nhìn gương mặt xinh đẹp tuyệt trần của Thu Vũ Yến, cẩn thận nói:- Tổng giám đốc Thu, chuyện này không quá khó khăn, nhịn 1chút là được mà.
Thu Vũ Yến lắc đầu nói:- Chị ra ngoài đi, tôi muốn được yên tĩnh.
Trước khi hết giờ buổi sáng, tâm trạng Dương Phàm không tốt lắm. Buổi sáng tham gia một cuộc họp công tác kinh tế. Trong cuộc họp nghe được những lời nói hùng hồn. Nhưng trên thực tế một năm qua kinh tế Uyển Lăng tăng trưởng rất chậm. Hơi lưu ý một chút là có thể biết trong vòng hai năm qua, kinh tế Uyển Lăng tăng trưởng mạnh nhất lại là địa ốc, nhà cửa.
Đây không phải trò hề sao?
Lúc Quý Vân Lâm còn đương chức, tâm tư cũng không đặt vào phát triển kinh tế. Uổng công Dương Phàm kéo điện tử Hòa Tinh và tập đoàn Vĩnh Thái về Uyển Lăng. Không biết cách lợi dụng cơn gió hai tập đoàn lớn này tiến vào Uyển Lăng, biến Uyển Lăng thành nơi hấp dẫn các nhà đầu tư.
- Phải nghĩ biện pháp thay đổi tình hình này.Dương Phàm thở dài một tiếng, lẩm bẩm nói.
Đang chuẩn bị về, Trần Thái Trung gọi điện tới hỏi:- Lão Đại, trưa có bận gì không?
Dương Phàm suy nghĩ một chút đến chuyện để Trần Thái Trung đi điều tra, chắc là đã có kết quả, vội vàng gật đầu nói:- Đến nhà tôi đi.
Về nhà, Trần Thái Trung đã đợi ở dưới lầu, Dương Phàm chào một câu, Trần Thái Trung cười cười. Vào phòng, Dương Phàm mời Trần Thái Trung ngồi xuống, cười nói:- Có chuyện gì thế?
Trần Thái Trung đặt một túi hồ sơ đang cặp ở nách lên bàn. Bên trong là mấy bức ảnh, Dương Phàm cầm lên, bên trong tất cả đều là nữ phóng viên kia chụp trộm mình.
- Người phụ nữ tên Vương Bình, 28 tuổi, ban tin tức báo Uyển Lăng. Làm ở tòa soạn báo cũng không có gì đặc biệt, nghe nói quần lót rất lỏng, đã lên giường với không ít thằng.Trần Thái Trung lạnh nhạt nói, lấy một bức ảnh khác ra. Bên trên là một đôi nam nữ, hai người trông rất thân thiết.
Dương Phàm vừa nhìn người đàn ông trong bức ảnh, liền cười cười, thản nhiên nói:- Không ngờ lại là hắn.
Thu Vũ Yến gọi mấy cuộc điện thoại liền, kết quả đám quan chức đều như con rùa đen rút đầu, đều nói:- Tôi rất bận.Người khác lại nói:- Tôi còn có chút chuyện cần làm.
Hạ Âu rất nhanh lại đưa đến tin tức xấu, phó cục trưởng Nam – công an Uyển Lăng vẫn có quan hệ tốt với Thiên Mỹ đã bị kỷ luật. Thu Vũ Yến lại ngửa mặt kêu trời, cầm điện thoại lên định gọi cho cậu hoặc là bố, nhưng cuối cùng vẫn nhịn lại. Thu Vũ Yến muốn chứng minh bản thân một chút, chẳng lẽ khó như vậy sao?
Dụi dụi đôi mắt tối qua ngủ không ngon, nhìn cô gái xinh đẹp nhưng có vẻ tiều tụy bên trong, Thu Vũ Yến tức giận gập gương bỏ vào ngăn kéo. Hôm nay là cuối tuần, nếu là bình thường Thu Vũ Yến đều lái xe đến quán bar, chơi đùa thoải mái với đám bạn mới quen. Xem ra hôm nay không được rồi.
Cuối tuần, Dương Phàm theo thói quen hết giờ là đi bộ về nhà. Đi ra khỏi trụ sở ủy ban, cơn mưa đầu giờ chiều làm bầu trời vẫn âm u. Thời tiết giống như một người phụ nữ mới quan hệ, mệt mỏi mà ướt át, chân trời có một vệt đỏ sậm, giống như hai má của một người phụ nữ. Một chiếc xe màu đỏ ngăn cản phía trước, sau đó là giọng hơi khàn khàn của một người phụ nữ:- Này.
Xe Porsche mui trần đỏ chót, người phụ nữ trên xe đeo khăn che mặt màu đen, đeo kính râm nên trông khá tiều tụy. Bất cứ lúc nào, trong mắt Thu Vũ Yến đều có một tia ngạo mạn. Mặc dù đã quyết định đến nhờ người, nhưng khi thấy Dương Phàm, trong mắt Thu Vũ Yến không nhịn được lộ ra một tia khinh thường và ngạo mạn.
Dương Phàm thật sự không rõ, người phụ nữ vì sao lại có cảm giác như vậy. Một người cảm thấy kiêu ngạo chỉ khi người ta có việc nhờ mình mà? Dương Phàm không cho rằng mình sẽ nhờ Thu Vũ Yến. Cho nên hắn biết rõ Thu Vũ Yến gọi mình, nhưng lại thản nhiên nhìn nàng một cái, hờ hững tiếp tục đi về trước.
- Dương Phàm, anh đứng lại.Thu Vũ Yến tức giận, tên đàn ông xấu xa này không ngờ giả vờ không nghe thấy.
Dương Phàm dừng lại, lúc này đã đi qua người Thu Vũ Yến. Hắn quay đầu lại lạnh lùng nhìn Thu Vũ Yến, Dương Phàm mặt không đổi sắc nói:- Cô gọi tôi à?
Thu Vũ Yến cố gắng nhịn tâm trạng ghen ghét với Dương Phàm, lạnh lùng nói:- Tôi có chút việc muốn tìm anh, cùng nhau ăn cơm chứ?
Dương Phàm cười cười, thật sự không nhịn được cười.
- Có việc? Việc công thì mới đến văn phòng. Chuyện riêng, giữa tôi & cô có chuyện riêng gì cần nói sao?Nói xong, Dương Phàm đang định tiếp tục đi tới. Vừa mới đi được hai bước, Thu Vũ Yến trên xe đã nhảy xuống, chạy theo Dương Phàm, túm mạnh tay Dương Phàm, nói:- Anh đứng lại.
Cảnh tượng này khiến rất nhiều người đi đường chú ý. Một cô gái xinh đẹp làm đàn ông thấy là chảy nước miếng, một người đàn ông đẹp trai trầm ổn, hai người đang kéo nhau trên đường, không muốn hấp dẫn người ta để ý cũng khó khăn. Muốn để người đi đường không nghĩ linh tinh cũng khó.
Đây không thể nghi ngờ là một bức tranh kinh điển. Lúc xuất hiện cảnh này, thường thường đều nghĩ một cô gái si tình và tên bội bạc. Người qua đường hiển nhiên sẽ nghĩ đến điều này. Bởi vì cảnh này đã xuất hiện quá nhiều trong phim, ai cũng có thể tự biên tự diễn.
- Cô bỏ tôi ra.Dương Phàm tức giận. Một phó thị trưởng và một cô gái trẻ tuổi xảy ra chuyện này cách trụ sở ủy ban không xa, đúng là rất đẹp mắt.
Thu Vũ Yến rất thông minh, thấy Dương Phàm xấu hổ liền nắm chặt tay hắn, nói:- Tôi không bỏ, trừ phi anh đồng ý ăn cơm với tôi.
Dương Phàm thật sự muốn giơ ngón giữa vào Thu Vũ Yến, sau đó nói:- Con mẹ nó.Đáng tiếc lúc này lại không thích hợp. Bởi vì đã có người của ủy ban đang đi ra, đang lén nhìn sang bên này.
Đây có lẽ là bản tính của phụ nữ, hơn nữa một người phụ nữ làm như vậy thường rất có tác dụng. Phụ nữ thường thích làm như vậy, như thế sẽ khiến đàn ông mềm lòng. Hơn nữa đàn ông sẽ có cảm giác thỏa mãn. Thu Vũ Yến lôi kéo Dương Phàm, khiến cho Dương Phàm cảm thấy người phụ nữ này là một ác phụ.
Nếu ở nơi vắng vẻ không người, Dương Phàm sẽ không hề do dự đạp cho cô ả một cái. Thương hương tiếc ngọc mẹ gì, đó cũng phải xem đối tượng là ai. Một cô gái xinh đẹp đến mấy nhưng không có giáo dục, như vậy sẽ làm người ta chán ghét.
Theo Dương Phàm thấy, Thu Vũ Yến không đơn giản là không có giáo dục, mà còn phải thêm mấy chữ “rất” hoặc là “không hề” chẳng qua tình hình bây giờ hơi đặc biệt. Một người là đại biểu tập đoàn đến Uyển Lăng đầu tư, một người là phó thị trưởng phụ trách kinh tế. Hai người nếu xảy ra xung đột trên đường, mai nhất định sẽ lên báo, lên Tv.Sau một phen tranh đoạt, ván cờ dần dần đến giai đoạn cuối. Lúc này Dương Phàm coi như không phát hiện ra một góc đang sắp bị chiếm, đặt ba quân cờ xuống, đoạt một mắt với 15 quân. Thu Vũ Yến thiếu chút nữa phun ra một ngụm máu. Quá kiêu ngạo đó chứ, rốt cuộc ai là chuyên nghiệp?
Thực ra trong lòng Dương Phàm lúc này hiểu rõ, làm như vậy chỉ là hành động bất đắc dĩ. Bởi vì chiến đấu ở trung tâm bàn cờ, Thu Vũ Yến quả thực rất lợi hại. Dương Phàm nếu không thể lợi dụng thế trận chắc chắn mà chiếm ưu thế, như vậy hắn sẽ bị thiệt. Cứ như vậy cục diện sẽ gần nhau. Dương Phàm chỉ cần bắt từng quân từng quân cờ, khiến Thu Vũ Yến không có cơ hội xoay người.
Một lúc sau Dương Phàm mới quyết định mạnh mẽ công chiếm, lợi dụng cướp phá mà đoạt lấy thắng lợi.
Lúc này tố chất nghề nghiệp của Thu Vũ Yến đã thể hiện ra rất rõ ràng. Dương Phàm không tăng cường phòng thủ, nàng tự hỏi một lát rồi quyết định coi như không phát hiện, bởi vì sớm muộn gì hắn cũng làm như vậy.
Hai người cứ như vậy mà thu quân. Nhưng Dương Phàm dù sao cũng có hành lý trên người, rất nhiều lúc không dám quá mạo hiểm. Ván cờ kết thúc, Dương Phàm bất đắc dĩ bổ sung ở góc.
Quân đen trên bàn có tám mục, xem ra sẽ thua trận này. Dương Phàm tính rõ ràng, không khỏi thở dài trong lòng. Thu Vũ Yến thấy thắng lợi ngay trước mắt, không khỏi vui mừng ra mặt, hạ một quân cờ xuống, nhìn như chiếm lấy vị trí cuối cùng, nhưng trên thực tế lại chặt đứt một hơi của mình. Nước cờ này có vấn đề, Dương Phàm thấy thế mắt sáng rực lên.
Dương Phàm cẩn thận nhìn mấy vị trí cuối cùng trên bàn, liên tục có hai con đường vặn vẹo. Dương Phàm nhanh chân chiếm được hai mục cuối cùng.
Thu Vũ Yến nhíu mày, Dương Phàm đánh như vậy, nhìn như chỉ là muốn chiếm lấy nửa mục, nhưng trên thực tế là muốn cướp cả một mục. Thu Vũ Yến định đặt quân đen xuống, sau đó tụ lại, kết thúc và thu quân. Đột nhiên tay Thu Vũ Yến đang giơ lên liền ngừng lại. Bởi vì quân cờ ở mục một đang trống trải, nếu không tăng viện sẽ bị tấn công vào.
Thu Vũ Yến lúc trước còn nắm chắc phần thắng trong tay, mặt lại đỏ bừng, bởi vì sau khi mất nửa mục, Thu Vũ Yến lại nằm ở thế thua nửa mục. Nước mắt của Thu Vũ Yến chảy ra, rơi xuống bàn cờ, giống những giọt pha lê. Thu Vũ Yến cả người như cứng ngắc lại, ngơ ngác nhìn bàn cờ, không đặt được quân xuống.
Dương Phàm thở dài một tiếng trong lòng, quay đầu lại nhìn đồng hồ, không ngờ đã đánh gần bốn tiếng, đã đến lúc ăn cơm trưa.
Thu Vũ Yến đứng lên, dùng tay áo lau nước mắt, nghẹn ngào nói:- Tôi thua, sẽ chấp nhận cái giá của việc thua.Vừa nói Thu Vũ Yến đứng lên, đi vào phòng ngủ.
Dương Phàm không khỏi cười khổ, thản nhiên nói:- Cô làm gì thế?
Thu Vũ Yến quay đầu lại nói:- Chẳng lẽ muốn tôi cởi quần áo ở đây? Làm ở đây?
Phì, Dương Phàm phun nước trong miệng ra, cô bé này thật dứt khoát.
- Đói rồi, cứ ghi nợ, lần sau có cơ hội lại nói.Dương Phàm cũng không coi đánh cuộc này là thật. Nếu chơi loại phụ nữ này, trời mới biết sẽ phiền phức như thế nào.
Mỗi người đều có chỗ đắc ý nhất của mình. Tự tin nhất của Thu Vũ Yến không phải là trong nhà có tiền, mà là thân phận đã từng làm kỳ thủ chuyên nghiệp trước đây. Mặc dù sau này bởi vì ý của người nhà mà không làm kỳ thủ, nhưng thời gian đó chính là quãng thời gian mà Thu Vũ Yến tự hào nhất. Thua ở mặt mình tự hào, đắc ý nhất, lại là người mình rất ghét, lại là một kỳ thủ nghiệp dư, điều này làm Thu Vũ Yến vừa xấu hổ vừa tức giận chính bản thân mình.
Nghe thấy Dương Phàm nói sẽ ghi nợ, Thu Vũ Yến đầu tiên là ngẩn ra, đột nhiên biến sắc nói:- Anh muốn lấy chuyện này áp chế tôi? Tôi nói cho anh biết, tôi là con gái nhà lành, anh hôm nay nếu không cần, tôi về sẽ tìm một người đàn ông phá trinh, miễn anh được tiện nghi.
Dương Phàm cảm thấy mình không thể hiểu được suy nghĩ của cô gái này, nói:- Thích phá thì phá mẹ đi. MLGBD, tôi nghi ngờ đầu của cô có phải bị cửa kẹp, bị di chứng không.
Vừa nói Dương Phàm không thèm nhìn Thu Vũ Yến, gọi cửa phòng đối diện:- Em gái, làm bát mì cho anh.
Hiểu Nguyệt ngoan ngoãn lên tiếng, đi tới cửa liền hỏi Dương Phàm:- Anh hai, anh thắng?Hiểu Nguyệt rất tin tưởng vào Dương Phàm. Câu nói và vẻ mặt càng khiến Thu Vũ Yến ê ẩm.
Dương Phàm gật đầu. Hiểu Nguyệt cười cười chạy đi, Thu Vũ Yến lúc này mới nhớ mục đích của mình không đạt được, còn phải cho tên đáng ghét kia thân thể của mình. Thu Vũ Yến ngồi xuống trước mặt Dương Phàm, nói với Dương Phàm đang thu bàn cờ, nói:- Tôi cũng đói rồi.
Dương Phàm vừa nhìn vẻ mặt này của Thu Vũ Yến, cười cười quái dị, quay đầu lại gọi vào trong:- Tiểu Nguyệt, hai bát.
Làm bát mì nấu thịt, Hiểu Nguyệt cười hì hì bưng ra. Dương Phàm không mời Thu Vũ Yến, cầm đũa lên ăn. Dương Phàm ăn mì trông rất khó coi, phát ra âm thanh làm Thu Vũ Yến khó chịu. Nhưng khi nàng cảm thấy không thoải mái, lại phát hiện âm thanh này khiến mình rất muốn ăn.
Ăn ngon quen, Thu Vũ Yến cố chịu cơn đói bụng, nhìn bát mì nói:- Ăn cái này sao, không có gì khác ư?
Dương Phàm vừa ăn vừa nói:- Trong tủ lạnh có.
Thu Vũ Yến thiếu chút nữa đáp trả, thầm nói lập tức lên giường với anh, vậy mà không cho đồ ăn ngon. Mặc dù muốn vỗ vỗ mông rời đi, nhưng nghĩ đến chuyện chính, chỉ có thể nhịn cơn lửa giận, cũng không đòi thêm gì khác, ăn mì không.
Lúc đói bụng, ăn gì cũng thấy ngon. Thu Vũ Yến và Dương Phàm chiến đấu suốt buổi sáng, rất mất sức. Cái khác không nói, ngồi một chỗ gần bốn tiếng cũng rất phí sức.
Thu Vũ Yến ăn hết bát mì, thậm chí còn thấy mùi vị rất ngon. Sau khi ăn xong, Thu Vũ Yến vô thức đưa lưỡi liếm liếm mép. Động tác nhỏ này bị Dương Phàm nhìn thấy.
Thực ra cô bé này cũng có những lúc đáng yêu. Dương Phàm nghĩ như vậy.
Thu Vũ Yến ngẩng đầu thấy Dương Phàm đang nở nụ cười nhìn mình, nàng tức giận hừ một tiếng, quay đầu sang chỗ khác.
Dương Phàm châm điếu thuốc, nói một câu:- Rửa bát đi.
Vừa nói, Dương Phàm đi ra ngoài cửa. Thu Vũ Yến kinh ngạc quay đầu lại gọi:- Anh đi ư.
Dương Phàm cũng không quay đầu lại, xua tay nói:- Đi dạo một vòng.
Một hỏi một đáp, Thu Vũ Yến đột nhiên nhìn theo Dương Phàm đến ngây ngẩn cả người. Người đàn ông này là kẻ mà mình căm ghét. Nhưng tại sao lúc hắn rời đi, mình lại muốn hắn ở lại. Rửa bát, lớn như vậy mà Thu Vũ Yến chưa bao giờ làm.
Dương Phàm ngồi một lát trong sân tập của khu, cảm thấy trong lòng hơi xúc động. Thu Vũ Yến là một cô bé được nuông chiều từ nhỏ, nhưng lại là một nhà đầu tư vào Uyển Lăng. Mặc dù Thu Vũ Yến ít nhiều không đáng giữ chức đó, nhưng cô ả vẫn là tổng giám đốc chi nhánh Uyển Lăng/
Xử lý chuyện này như thế nào, Dương Phàm là một phó thị trưởng phụ trách kinh tế cần phải suy nghĩ cẩn thận.
Vào phòng, Dương Phàm cuối cùng quyết định phải chấm dứt ân oán giữa mình và Thu Vũ Yến trong ngày hôm nay, phải có một chấm tròn.
Thu Vũ Yến đang ngồi xem Tv ở trong phòng. Trên Tv đang chiếu phim hoạt hình Tom & Jerry, Thu Vũ Yến cười rất vui, ôm bụng mà cười. Điều này càng làm Dương Phàm thêm quyết tâm. Dương Phàm ngồi xuống trước mặt Thu Vũ Yến. Thấy Dương Phàm đã về, Thu Vũ Yến lập tức tắt Tv, khẩn trương nhìn Dương Phàm.
- Bát tôi đi rửa, không cẩn thận làm vỡ một cái, tôi trả anh 50 đồng được không?Thu Vũ Yến có chút bối rồi, vô thức quay đầu lại nhìn phòng ngủ.
Dương Phàm thản nhiên nói:- Cô đi đi, chuyện hôm nay tôi có thể coi như không xảy ra. Sau này làm người thì khiêm tốn chút. Chuyện của Thiên Mỹ, lát nữa tôi sẽ nói với mấy ngành liên quan.
Thu Vũ Yến còn tưởng rằng mình nghe lầm. Dương Phàm trong ấn tượng của nàng, nhất định sẽ không hề nương tay kéo mình vào trong phòng ngủ, sau đó lột sạch, sau đó...
- Anh không lừa tôi?Thu Vũ Yến cắn lưỡi, phát hiện không phải đang nằm mơ, không khỏi hỏi một câu.
Dương Phàm cười cười, lắc đầu thở dài nói:- Chỉ cần cô tuân thủ pháp luật, thị ủy Uyển Lăng, ủy ban Uyển Lăng luôn chào đón cô. Là một lãnh đạo ủy ban Uyển Lăng, cô nói tôi có thể làm gì cô? Được rồi, không còn sớm nữa, mau về đi.
Cuộc sống Dương Phàm trôi qua rất bình thường, mỗi ngày bận bịu với công việc. Kinh tế Uyển Lăng đúng là giống như Dương Phàm dự đoán, không lạc quan.
Kinh tế Uyển Lăng đang lấy nông nghiệp làm chủ đạo. Điều này khiến Dương Phàm là một phó thị trưởng phụ trách kinh tế phải thay đổi tình hình. Mùa xuân lặng lẽ trôi qua, một cuộc tai nạn thử thách tinh thần đoàn kết của người Trung Quốc đột nhiên phủ xuống.Có lẽ là do cảm ứng được gì đấy, ngày mười hai Dương Phàm trong lòng rất buồn bực khó chịu, giống như bị mất cái gì vậy. Sau khi hội nghị thường ủy kết thúc, Dương Phàm cúi đầu về văn phòng.
Lâm Đốn đột nhiên chạy vào văn phòng như một cơn gió, không kịp lấy hơi đã nói:- Phó thị trưởng Dương, tỉnh Xuyên xảy ra trận động đất rất mạnh.
Dương Phàm vội vàng mở máy tính xách tay lên mạng, trên mạng đã xuất hiện tin tức liên quan.
Tai nạn, hoặc có thể nói là thảm họa.
Trong lòng hắn như có tảng đá đè nặng. Dương Phàm từ từ gập máy tính xách tay xuống. Tin tức trên báo mặc dù chỉ là bề ngoài, nhưng cũng đã xác định trong một khoảng thời gian, bộ máy nhà nước sẽ tiến hành cứu nạn.
Thị ủy đưa ra quyết định quyên góp, ủng hộ. Đổng Trung Hoa là người đầu tiên nhét một phong bì vào trong hộp quyên góp. Cụ thể bao nhiêu tiền, Dương Phàm không biết. Phóng viên giơ máy quay phim ghi lại. Đổng Trung Hoa dừng một chút, từ từ quay đầu lại. Cảnh này nhất định sẽ được lên đài truyền hình Uyển Lăng vào tối nay.