Mục lục
[Dịch] Sĩ Đồ Phong Lưu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tỉnh Thiên Nhai muốn không loạn cũng không được. Dương Phàm đi tới trước cửa sổ nhìn bên ngoài rất yên tĩnh. Trong lòng Dương Phàm không biết tại sao lại có cảm giác không thoải mái.

Rất náo động.

----------------------------

Thời tiết ấm áp làm cho người ta phơi nắng rất thoải mái. Ngồi trên xe nhìn Triệu Việt ở đằng trước đang vung gậy golf, Dương Phàm lần đầu tiên đến mấy chỗ này. Không ngờ Triệu Việt thoạt nhìn chơi cũng không tệ lắm.

Triệu Việt và Dung Xương Ninh đang chơi, Dương Phàm làm người đứng ngoài xem, Lý Xán cũng không thích chơi thì phải nên đang đứng cạnh xe nói chuyện với Dương Phàm.

- Biết gì chưa, ngày hôm qua Chu Kiến Khang đã được thả ra.Lý Xán nhỏ giọng nói, cảnh giác nhìn thoáng qua Triệu Việt ở đằng xa xa.

Dương Phàm thầm giật mình trong lòng, thấy vẻ mất mãn trên mặt Lý Xán, mặt không đổi sắc tùy tiện nói:- Bị bắt một ngày, số lão Chu đúng là ...

Trải qua rất nhiều mưa gió nên trái tim Dương Phàm đã được ma luyện nhiều. Cho nên dù gặp chuyện ngạc nhiên ngoài ý muốn hơn nữa thì trên mặt hắn cũng không có biến hoá gì. Lý Xán hơi liếc nhìn Triệu Việt phía bên kia, khóe mắt không phát hiện vẻ biến hoá nào có giá trị trên mặt Dương Phàm, rồi ra vẻ không có việc gì nhỏ giọng nói:- Cậu cứ giả vờ đi. Ai chẳng biết là ai chứ. Kết quả hội nghị thường ủy tỉnh ủy đã ra quyết định thống qua việc thành phố Hải Tân thực hiện kế hoạch để lọt vào danh sách Hoa Đan Liệt đó (Hoa Đan Liệt: 5 thành phố trọng điểm phát triển của cả nước về du lịch dịch vụ.) Tôi nói sao cậu còn có thể nhịn được chứ, đổi lại là người khác đã sớm có hành động rồi.

Dương Phàm muốn nói gì đó thì Triệu Việt và Dung Xương Ninh đánh một lát đã quay đầu trở về. Dương Phàm nhảy xuống xe cười nói:- Bí thư Triệu, không ngờ ngài cũng là cao thủ đó.

Lý Xán kịp thời bổ sung một câu:- Giờ cậu mới biết sao.

- Ha ha ha. Triệu Việt tâm trạng đang khá vui cười to một tiếng đưa tay chỉ vào Dương Phàm rồi nói:- Đồng chí này, càng lúc càng biết nịnh người khác.

Dung Xương Ninh cười cười đi tới nói:- Hôm nay phát huy không tốt, thua hai trái.

Một hàng bốn người không ngồi xe mà đi dưới tán cây ra ngoài. Triệu Việt gọi Dương Phàm đi chầm chậm một chút. Lý Xán và Dung Xương Ninh cố ý đi sau vài bước.

- Dương Phàm, bí thư Chúc tỉnh Nam Việt rất thưởng thức cậu.Triệu Việt đột nhiên nói ra một câu như vậy, Dương Phàm trong lúc nhất thời không đoán được ý của lão, không nóng không lạnh nói:- Bí thư Chúc trước kia lúc còn ở tỉnh Giang Nam cũng rất chiếu cố tôi.

Triệu Việt hơi dừng lại một chút quay đầu nhìn Dương Phàm không nói gì, rồi tiếp tục từ từ đi về phía trước. Đi được vài chục bước Triệu Việt đột nhiên nói:- Tư tưởng Ủy ban Kế hoạch và Phát triển quốc gia về năm thành phố Hoa Đan Liệt, thành phố Hải Tân phải cố gắng tranh thủ. Tỉnh ủy sẽ toàn lực ủng hộ thành phố Hải Tân.

Dương Phàm cảm thấy trong lời này có điểm gì đó mà mình không biết. Kế hoạch Hoa Đan Liệt trong tay mấy ông cụ đơn giản chính là lợi thế để cò kè mặc cả, đồng thời mục đích là để Dương Phàm không vào trong vòng tròn của Triệu Việt. Bây giờ Triệu Việt nói một câu như vậy hình như có cảm giác là có thể tranh đoạt được vị trí đó.

- Tôi nhất định sẽ cố gắng. Chẳng qua điều kiện của thành phố Hải Tân không quá đầy đủ.Dương Phàm nói đúng thực tế. Dương Phàm luôn đi sau Triệu Việt nửa người.

- Điều kiện tự nhiên của thành phố Hải Tân rất tốt, là thành phố du lịch nổi tiếng trong cả nước, các đồng chí có thể tiến hành ở phương diện này. Các đồng chí nếu cần thì báo cáo lên tỉnh ủy, thời gian còn nửa năm nữa cơ mà, cố gắng tranh thủ.Triệu Việt vẫn cười cười như trước, cố duy trì tiết tấu. Triệu Việt cũng không quay đầu lại nhìn Dương Phàm.

Dương Phàm vốn là đến để báo cáo công việc, không ngờ lại bị kéo đến nơi này. Sau đó đầu tiên là Lý Xán nói về chuyện của Chu Kiến Khang; tiếp theo đến lượt Triệu Việt nhắc đến kế hoạch Hoa Đan Liệt. Hai sự kiện này thoạt nhìn không có chút liên hệ gì, nhưng Dương Phàm vẫn cảm thấy trong đó có chút liên quan.

Thư ký Chương Vũ Ninh đi tới khẽ nói thầm với Triệu Việt. Dương Phàm biết ý lặng lẽ lui ra phía sau vài bước đi tới trước mặt Lý Xán và Dung Xương Ninh, cười nói:- Có ai mang thuốc không, tôi vừa hết xong.

Hai người nhìn Chương Vũ Ninh đang báo cáo với bí thư tỉnh ủy Triệu Việt ở đằng trước, không khỏi đồng thời hiểu ý gật đầu. Dung Xương Ninh móc một bao thuốc Trung Hoa trong túi ra rồi nói:- Tôi chưa gặp được mấy bí thư thị ủy giảo hoạt như cậu.

Dương Phàm cầm lấy một điếu rồi châm lửa, hít sâu một hơi rồi rất chân thành nói:- Có ông trời chứng giám, tôi là người thật thà.Lý Xán ở bên cạnh không nhịn được cười mắng:- Cậu còn có thể thành thật một chút sao?

Mặc dù Triệu Việt rất hy vọng Dương Phàm có thể dung nhập vào trung tâm vòng tròn này, cũng đã cho Dương Phàm cơ hội. Chẳng qua Dương Phàm từ đầu đến đuôi vẫn duy trì khoảng cách nhất định. Điểm này làm cho Lý Xán và Dung Xương Ninh cảm thấy nên nói với Dương Phàm một chút.

Dương Phàm cũng nghe ra ý trong lời nói này của hai người bọn họ, nhưng vẫn vững như núi, mưa gió không động đậy, vẫn duy trì khoảng cách nhất định, thái độ rụt rè.

Chương Vũ Ninh báo cáo xong liền rời đi, Triệu Việt quay đầu lại vẫy vẫy ba người đi tới rồi nói:- Tạm thời có chút việc, hôm nay đến đây đi.Vừa nói Triệu Việt liền vội vàng lên xe trong ánh mắt đưa tiễn của ba người. Sau khi xe Triệu Việt rời đi, Lý Xán nhìn Dương Phàm rồi nói:- Trưa ăn cùng tôi chứ?Dung Xương Ninh nhìn hai người rồi không nói gì. Lý Xán lần này thể hiện được trước mặt Triệu Việt nhất định là có quan hệ với Dương Phàm. Dung Xương Ninh không nói gì nhưng thực ra hắn cũng muốn chiêu đãi Dương Phàm để kéo gần khoảng cách lại một chút. Dương Phàm không muốn đoàn kết mật thiết với bí thư tỉnh ủy Triệu Việt, nhưng không ngại mọi người có quan hệ riêng tư mật thiết với nhau.

Dương Phàm cười cười lắc đầu nói:- Thôi không cần, thành phố Hải Tân còn một đống việc chờ tôi. Hai vị lãnh đạo, xin lỗi.Lên xe Audi dành cho bí thư thị ủy, Dương Phàm chạy đi thật nhanh.

Lý Xán và Dung Xương Ninh ở lại nhìn nhau cười rồi tự lên xe của mình.

Dương Phàm lên xe nhưng mặt không còn chút tươi cười, mặt không hề thay đổi dựa lưng vào ghế. Thư ký Lý Thắng Lợi quay đầu lại nhìn Dương Phàm một chút, không nói gì. Lý Thắng Lợi là người có ánh mắt rất sắc, liếc mắt một cái là nhìn ra Dương Phàm đang suy nghĩ gì đó.

Chu Kiến Khang không ngờ đã được thả ra, đánh chết Dương Phàm cũng không tin mông của tên này sạch sẽ. Hơn nữa lời này là do Lý Xán nói cho mình. Vụ án của Khang Hà còn chưa kết thúc, mà Chu Kiến Khang được thả ra thì chỉ có một khả năng có thể. Đó chính là Hầu Tiếu Thiên và Triệu Việt đã thỏa hiệp với nhau. Lữ Ngọc Phương là người của Lý Hiếu Nghĩa. Sau Đại hội đại biểu nhân dân Lý Hiếu Nghĩa nhất định muốn động. Đại hội đại biểu nhân dân sắp diễn ra, trong tay Lý Hiếu Nghĩa có phiếu, nếu Lữ Ngọc Phương không thể ra được nói rõ đã bị vô tình buông tha. Trong đó cũng có nguyên nhân là Lý Hiếu Nghĩa đang muốn thỏa hiệp với Triệu Việt. Về phần Mao Vũ vốn thuộc thế lực bản địa, Hầu Tiếu Thiên đang muốn liên kết với thế lực bản địa nhưng Mao Vũ lại chưa ra được. Điều này có nghĩa gì? Chẳng lẽ nói Mao Vũ là vật hy sinh để đổi lại mấy vị trí trong Đại hội đại biểu nhân dân và chính quyền tỉnh lần này? Dương Phàm chỉ dám chắc một điều là Triệu Việt và Hầu Tiếu Thiên đã thỏa hiệp, còn những cái khác phải đợi Đại hội đại biểu nhân dân tỉnh kết thúc mới có thể thấy rõ.

Người như Mao Vũ cũng thành vật hi sinh, nghĩ đến đây Dương Phàm không khỏi cười lạnh một tiếng trong lòng.

Điện thoại di động đột nhiên vang lên, Dương Phàm không buồn nhìn số máy, nhắm mắt nghe điện:- Alo, tôi là Dương Phàm.

- Ha ha ha, cảm ơn ông bạn. Vấn đề của tôi được giải quyết rồi. Lần này làm cho ông già nhà tôi biết mặt. Đầu bên kia điện thoại truyền đến tiếng cười vô cùng đắc ý của Vệ Biên. Dương Phàm nghe xong cười cười mà mắng:- Trên đầu trọc đúng là không có tóc, đừng có đắc ý như vậy.

Vệ Biên thông qua quan hệ với Mạnh Quang Viễn, nên đã có quan hệ với ban Tổ chức cán bộ tỉnh ủy, cuối cùng cũng được làm chức phó thị trưởng, trong lòng rất cao hứng. Người đầu tiên muốn cảm ơn tự nhiên là Dương Phàm, điểm ấy Vệ Biên hiểu rất rõ.

- Người anh em, ân tình này tôi nhớ kỹ. Có cơ hội đến Hồ Sơn, tôi nhất định chiêu đãi thật tốt.

Dương Phàm ừ một tiếng rồi nói:- Tôi biết rồi, nên làm như thế nào thì tôi không cần tôi dạy ông. Có thời gian thì đến thành phố Hải Tân chơi.

Dập máy xong Vệ Biên không khỏi thầm cảm kích trong lòng. Dương Phàm đang nhắc nhở mình đừng quên báo ơn Mạnh Quang Viễn. Người ta vì nể mặt Dương Phàm nên mới giúp, quan hệ này tự nhiên phải tiếp tục duy trì.

Dương Phàm vừa dập máy thì điện thoại di động lại vang lên, nhìn số thì ra là Lý Xán gọi tới.

- Bí thư Lý, không phải vừa mới tách ra sao?Dương Phàm cười cười một tiếng rồi nói. Lý Xán nhỏ giọng nói:- Quên nói cho cậu, vụ án Khang Hà tiến triển rất nhanh. Đã tra được ở trong một câu lạc bộ giải trí trên tỉnh thành rất nhiều ma túy, chỉ riêng thuốc loại mới đã rất nhiều. Có tin tức cụ thể tôi sẽ thông báo với cậu. Ngoài ra còn có một chuyện, cậu cẩn thận một chút, có người có thể đang thu thập tài liệu về cậu.

Lý Xán nói xong liền dập máy ngay, nội dung phía sau mới là quan trọng. Bên trong đúng là ít nhiều có ý bán đứng, Dương Phàm đúng là không thể quên được lời nhắc nhở này của Lý Xán. Lý Xán không nói đúng tên đúng họ là có điều e ngại. Người trong tỉnh Thiên Nhai này làm cho Lý Xán kiêng kỵ thì dùng không hết mười đầu ngón tay. Hơi dùng chút đầu óc là có thể đoán ra là tên nào.

Trong lòng Dương Phàm thầm nghĩ có nên gọi điện cho Triệu Việt hay không. Triệu Việt đột nhiên tin tưởng vào kế hoạch Hoa Đan Liệt như vậy, Triệu Việt lấy niềm tin từ đây? Trong cả nước có rất nhiều thành phố có điều kiện tốt hơn thành phố Hải Tân nhiều. Thành phố Hải Tân chưa chắc đã đứng trong vị trí mười thành phố đứng đầu mà?

Chuyện này một khi thành công, trên mặt Triệu Việt cũng có hào quang. Nghĩ đến lời nói của Triệu Việt, trong lòng Dương Phàm có cảm giác thật khó chịu khi không hiểu rõ được vấn đề.

Tiếng chuông điện thoại di động lại một lần nữa cắt ngang dòng suy nghĩ của Dương Phàm. thấy số điện thoại hiển thị, Dương Phàm hơi nhíu mày. Đây là do Vu Thanh Bình gọi điện tới. Vào thời khắc vi diệu này, Dương Phàm thật sự không muốn nghe. Vu Thanh Bình mặc dù là một người phụ nữ thực tế nhưng cũng là một người phụ nữ an phận với chồng con. Đáng tiếc ông chồng đã phạm sai lầm. Nếu không phải Vu Thanh Bình theo đuổi quá nhiều thứ thì tìm một người đàn ông có năng lực bình thường có lẽ đã rất hạnh phúc.

Dương Phàm vẫn mềm lòng, dù sao cũng đã từng là bạn học vài năm. Điện thoại reo lên sáu bảy lần, Dương Phàm mới ấn phím nghe.

- Bạn học à, cô có khỏe không?Mao Vũ bị bắt, Dương Phàm muốn giả vờ không biết cũng không thể. Nghĩ đến Vu Thanh Bình bây giờ đang rất sợ hãi và lo lắng, tâm trạng Dương Phàm dường như cũng bị ảnh hưởng một chút.

- Dương Phàm, tôi đến bước đường cùng rồi, chỉ có thể gọi điện đến nhờ anh giúp.Vu Thanh Bình ở đầu bên kia nói xong đã phát khóc, khóc không nói được gì nữa.

Dương Phàm do dự một chút rồi nói:- Tôi đang ở trên tỉnh thành. Cô tìm chỗ nào đó ngồi xuống nói chuyện.

Vu Thanh Bình lựa chọn là một khách sạn năm sao, tầng một của khách sạn có quán ca phê. Dương Phàm sau khi hỏi rõ địa chỉ liền bảo Liêu Chính Vũ lái xe tới đó. Đến nơi Dương Phàm bảo Lý Thắng Lợi và Liêu Chính Vũ tìm địa điểm dùng cơm tối, lát nữa sẽ liên lạc.

Dương Phàm vào quán cà phê. Lúc này Vu Thanh Bình đang mặc một chiếc váy lụa màu đen vẻ mặt tiều tụy đứng trước bàn nhìn Dương Phàm với ánh mắt mong chờ. Trong tay Vu Thanh Bình còn cầm khăn tay, giống như mới khóc vậy, hai mắt vẫn đỏ.

Dương Phàm đi đến trước mặt Vu Thanh Bình, trầm ngâm một chút rồi nói:- Nghĩ như thế nào mà lại tìm tôi giúp? Bố Mao Vũ không phải vẫn ở trong Hội nghị Hiệp thương Chính trị Nhân dân tỉnh sao? Ông ta trước đây là phó chủ tịch tỉnh, còn làm thường vụ tỉnh ủy một khóa nữa.

Vu Thanh Bình lau nước mắt, nhỏ giọng nói:- Người đi trà sẽ lạnh. Ông cụ sang năm sau cũng sẽ rút lui. Anh không biết rồi, thư ký của ông cụ nói rất khó nghe, cái gì mà đen đủi, lúc này đúng là con chó .... vân vân. Nói rằng người ở trước mặt còn không biết tốt xấu, không biết chọn bạn mà chơi. Hơn nữa bây giờ ông cụ ở vị trí đó nên cũng chẳng giúp gì được. Sau khi Mao Vũ xảy ra chuyện, từng người từng người nhìn thấy Mao gia như thấy quỷ vậy, trốn còn không kịp vì sợ bị liên lụy.

Dương Phàm trầm ngâm một chút lạnh nhạt nói:- Tôi không phải người của Ủy ban kỷ luật tỉnh ủy, chuyện này cô tìm tôi cũng không có bao nhiêu tác dụng.

Vu Thanh Bình lại rơi nước mắt, nhỏ giọng lẩm bẩm nói:- Tôi cũng không có biện pháp nào hết. Gia đình nhà tôi đều do chồng làm chủ, tôi không có chút quan hệ xã hội nào. Bố Mao Vũ cũng đã gọi mấy cuộc điện thoại, kết quả vừa gọi xong điện thoại thì tối hôm đó bệnh tim tái phát nên đưa vào trong bệnh viện cứu chữa, bây giờ còn chưa qua thời kỳ nguy hiểm. Anh mới 30 tuổi đã làm bí thư thị ủy, cấp bậc còn cao hơn Mao Vũ. Anh nhất định có biện pháp mà.

Nhìn vẻ mặt như lâm họa diệt môn của Vu Thanh Bình, Dương Phàm biết người phụ nữ này đúng là lo lắng, cấp bách đến mất lý trí.

Dương Phàm có thể đến đây hoàn toàn là vì nể mặt bạn học cũ, định đến an ủi vài câu rồi thôi, căn bản không có ý đưa tay ra giúp. Mao Vũ sống hay chết không có quan hệ gì với Dương Phàm, càng huống chi hai người trước đó còn có mâu thuẫn cơ mà.

- Tôi có thể có biện pháp gì chứ? Tôi đâu phải bí thư tỉnh ủy hay chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật tỉnh ủy. Mao Vũ nếu thực sự có vấn đề thì không ai giữ được anh ta. Cô tốt nhất là về nhà kiên nhẫn đợi đi. Cố chăm sóc tốt ông lão và đứa bé, chuyện này dò gấp cũng không có tác dụng gì. Đi tìm người giúp nếu làm không tốt còn mất tiền, có khi còn mất cả những thứ khác, mà kết quả vẫn là công cốc.Dương Phàm thầm thở dài một tiếng, nhìn bạn học cũ đang lo lắng như vậy, hắn nhắc mình phải cứng rắn lên.

- Dương Phàm, giúp tôi hỏi thăm một chút tin tức có được không?Vu Thanh Bình quỳ xuống trước mặt Dương Phàm mà xin. Cảnh này làm cho Dương Phàm không biết làm gì, vội vàng luống cuống tay chân đỡ Vu Thanh Bình dậy, nhỏ giọng nói:- Cô mau đứng lên đi.

Vu Thanh Bình chết sống không chịu đứng lên, tiếp tục xin:- Anh giúp tôi đi mà.

Dương Phàm cảm thấy mình đã sai lầm, sớm biết như vậy thì dù đánh chết cũng không đến.

- Cô muốn tôi giúp thì đầu tiên đứng dậy đi đã. Người khác nhìn thấy còn tưởng rằng tôi làm gì cô đó.Dương Phàm sa sầm mặt lớn tiếng nói. Vu Thanh Bình bị ánh mắt nghiêm khắc đó làm cả người run lên, trong lòng cảm thấy Dương Phàm giống như đột nhiên thay đổi thành người khác vậy, cuối cùng vẫn từ từ ngồi về chỗ của mình.

Dương Phàm rút điện thoại di động ra, hắn thầm than mình đúng là không đủ cứng rắn. Dương Phàm tìm trong danh bạ điện thoại thì thấy số máy của Dung Xương Ninh. Dương Phàm nghĩ đến quan hệ vi diệu giữa Dung Xương Ninh và Lý Xán, nhẹ nhàng ấn phím gọi.

- Dương Phàm, tôi đây.

Dung Xương Ninh ít nhiều có chút ngạc nhiên vì Dương Phàm gọi điện cho mình. Hình như Dương Phàm chưa từng chủ động gọi điện cho trưởng ban thư ký tỉnh ủy mà. Thậm chí Dương Phàm còn không hề động lòng với mấy lần Dung Xương Ninh cố kéo gần quan hệ. Nhận được cuộc điện thoại này của Dương Phàm, Dung Xương Ninh vẫn có chút hưng phấn.

- Trưởng ban thư ký Dung, vụ án của Mao Vũ, anh có biết gì không, có tiện tiết lộ một chút không?Dương Phàm tuy nói như vậy nhưng trong lòng còn hy vọng Dung Xương Ninh cứ nói thẳng là mình không biết. Mặc dù như vậy đúng là hơi mất mặt chút nhưng là tốt nhất. Ai ngờ rằng Dung Xương Ninh trầm ngâm một chút rồi nói:- Chờ chút, tôi hỏi giúp cậu một chút.

Dung Xương Ninh dập máy không khỏi có chút do dự, thầm nghĩ Dương Phàm muốn bỏ đá xuống giếng hay là có ý gì khác. Mao Vũ đã từng làm khó cục Công an thành phố Hải Tân, đây không phải bí mật gì cả. Theo lý thuyết Dương Phàm quan tâm vụ án này tự nhiên là bỏ đá xuống giếng. Nghĩ như vậy Dung Xương Ninh mỉm cười cầm điện thoại di động gọi cho một số máy.

Dương Phàm bên này vừa bỏ điện thoại xuống rồi nhìn ánh mắt chờ mong của Vu Thanh Bình, lạnh nhạt nói:- Chờ chút đi, bên kia cũng phải nghe tin tức, hay là gọi chút gì đó ngồi ăn.

Vu Thanh Bình lắc đầu nói:- Tôi ăn không vào.Vừa nói hình như nhớ ra gì đó, Vu Thanh Bình ngẩng đầu nhìn vào mắt Dương Phàm, nhỏ giọng nói:- Hay là nếu đợi thì anh đến nhà tôi, tôi làm mấy món Uyển Lăng cho anh ăn. Sau khi đến tỉnh Thiên Nhai, tôi không quen với đồ ăn ở đây, đều tự mình nấu. Tay nghề của tôi cũng được.

Vu Thanh Bình rõ ràng không quá giỏi trong việc che giấu ý đồ của mình, vừa nói mặt liền đỏ tận mang tai. Vu Thanh Bình lúc này trông khá quyến rũ nhưng cũng lộ ra mục đích khác của mình.

“Muốn dùng sắc dụ dỗ tôi sao?” Dương Phàm thầm hỏi như vậy trong lòng, lắc đầu bất đắc dĩ cười khổ nói:- Bỏ đi. Cô còn có tâm trạng làm đồ ăn cơ à. Con của cô đâu?

- Con ở trong ký túc của trường, trong nhà không có ai khác. Giọng Vu Thanh Bình càng lúc càng nhỏ, đầu cũng từ từ cúi thấp xuống. Chuyện này Vu Thanh Bình đã xác định, chỉ cần Dương Phàm có thể giúp cho dù ngủ với Dương Phàm một lần cũng cam tâm tình nguyện. Hơn nữa sau khi gặp mặt người đàn ông này, nhiều lần khi ở nhà một mình cũng nhớ đến, nằm mơ cũng mơ thấy mấy lần.

Dương Phàm hiểu rất rõ tâm trạng của Vu Thanh Bình lúc này. Nhân lúc người nguy không phải Dương Phàm làm không được. Mặc dù cho tên chết tiệt Mao Vũ mọc sừng là chuyện rất kích thích nhưng quan trọng là Dương Phàm bây giờ không phải không có phụ nữ, mà là rất nhiều. Bây giờ mà có vấn đề với Vu Thanh Bình, vạn nhất bị người phụ nữ này quay phim rồi dùng mấy cuộn băng uy hiếp mình, vậy thì xong rồi.

Điện thoại di động kịp thời vang lên, Dương Phàm vội vàng nghe điện.- Ừ, tôi đã hỏi rồi. Nghe nói vấn đề kinh tế của Mao Vũ không lớn. Chẳng qua tác phong sống của tên Mao Vũ này quá suy bại, có quan hệ không thể nói rõ với trùm buôn ma túy.Nói đến đây Dung Xương Ninh đột nhiên nhỏ giọng nói:- Quan trọng là tên này gần đây quá kiêu ngạo, có người muốn thu thập Mao Vũ để làm quà tặng người.

Câu nói này của Dung Xương Ninh làm Dương Phàm giật mình trong lòng, thầm nghĩ Mao Vũ thật sự sẽ bị coi là vật hy sinh rồi. Cái gì gọi là thời gian gần đây quá kiêu ngạo, như vậy không phải là chuyện đối đầu với mình sao? Những thước phim mà Khang Hà ghi lại coi như là vấn đề tác phong sinh hoạt sao? Chỉ cần không có vấn đề kinh tế quá lớn, lại có một chút tác động từ bên ngoài thì có lẽ xét xử thì không thể tránh, nhưng ngồi tù chưa chắc đã phải. Quan trọng là vấn đề mặt mũi.

Dương Phàm do dự một chút rồi nói:- Cảm ơn. Trưởng ban thư ký Dung, không có chuyện gì khác thì tôi dập máy đây.

Trong lòng Dương Phàm đang rất mâu thuẫn, thầm nghĩ chuyện của Mao Vũ có lẽ là Triệu Việt đang chú ý một chút. Nếu không Dung Xương Ninh cũng sẽ không bồi thêm câu cuối cùng kia.

Thấy Dương Phàm dập máy xong không nói gì, Vu Thanh Bình rất cẩn thận nhỏ giọng nói:- Sao vậy? Vấn đề của Mao Vũ rất nghiêm trọng sao?

Dương Phàm đang suy nghĩ nên trong lúc nhất thời không để ý, theo bản năng trả lời:- Có thể lớn, cũng có thể nhỏ.

- Sao lại nói như vậy?Vu Thanh Bình dường như đã thấy được hy vọng. Vừa nãy trong điện thoại Dương Phàm gọi đối phương là trưởng ban thư ký, có lẽ là trưởng ban thư ký tỉnh ủy. Vu Thanh Bình biết mình tìm Dương Phàm coi như đúng đường rồi. Năng lực của bạn học cũ này đúng là rất lớn.

Nhìn xung quanh một chút thấy khách bắt đầu đông lên. Dương Phàm vốn không thích những nơi nhiều người nên cau mày nói:- Nơi này nói chuyện không tiện, đổi nơi yên tĩnh hơn một chút đi.

Dương Phàm chỉ là tùy ý nói như vậy. Vấn đề của Mao Vũ mặc dù không lớn, nhưng liên quan đến vấn đề tranh đấu giữa Triệu Việt và thế lực bản địa, nói chuyện ở đây đúng là không tiện.

- Hay là đến nhà tôi đi. Nhà tôi mua một căn phòng khác, ở xung quanh không có ai, khá hẻo lánh, rất yên tĩnh. Anh có phải chưa ăn tối đúng không?Vu Thanh Bình cố gắng lấy hết can đảm nhắc lại yêu cầu, trong mắt còn mang theo một tia mong đợi ngoài ý muốn.

Dương Phàm thầm nghĩ nói chuyện với Vu Thanh Bình ở trong khách sạn này đúng là không tiện, suy nghĩ một chút rồi gật đầu. Dương Phàm cầm điện thoại di động báo cho Lý Thắng Lợi đừng đợi mình, ăn xong thì đến khách sạn mà nghỉ. Sau đó Dương Phàm thanh toán rồi cùng Vu Thanh Bình lên xe.

Trời dần tối, Vu Thanh Bình lái xe nhằm thẳng hướng đông, nhìn các nhà hai bên đường ngày càng ít, Vu Thanh Bình vội vàng giải thích:- Nơi này trước kia là nông thôn, sau đó thành phố xây dựng và mở rộng thêm. Trước kia nhà của chúng tôi là nơi nghỉ dưỡng cho các cựu cán bộ, sau này được chia và bán ra ngoài. Nơi này rất yên tĩnh.Cảm thấy mình giải thích hơi mập mờ nên Vu Thanh Bình vội vàng ngậm miệng chăm chú lái xe.

- Vậy à?Dương Phàm rút điếu thuốc ra châm hút, cũng không có gì để hỏi, hít sâu một hơi tiếp tục phán đoán các khả năng của chuyện này.

Trong đầu thoáng hiện ra lúc chiều Lý Xán đề cập đến chuyện của Chu Kiến Khang. Vẻ mặt kỳ quái của Lý Xán làm cho Dương Phàm trong lòng vừa động. Thầm nói vì sao Lý Xán lại nhắc đến Chu Kiến Khang trước mặt mình. Xem ra là chờ mình hỏi chuyện của Mao Vũ đây. Vấn đề mấu chốt chính là đây. Đáng tiếc lúc đó mình chỉ nghĩ đến Chu Kiến Khang, không nghĩ tới tên Lý Xán này đang đào hầm đợi mình nhảy vào. May là mình không nói chuyện Mao Vũ ra. Nếu không cũng bị tên này xuôi dòng đẩy thuyền bán đi nhân tình. Hơn nữa từ ngoài nhìn thì thấy đây là do Dương Phàm chủ động mở miệng mà.

Nghĩ đến điểm này, Dương Phàm cố nhịn cười, thầm tính toán trong lòng.

Vu Thanh Bình một mực len lén quan sát vẻ mặt của Dương Phàm, phát hiện Dương Phàm đột nhiên cười cười, trong lòng không khỏi cảm thấy bối rối. Thầm nói người đàn ông này có phải nghĩ đến chuyện kia.

Xe từ từ tiến vào tiểu khu. Khi đỗ xe vào vị trí, Vu Thanh Bình đột nhiên phát hiện mình không còn chút sức lực. Dương Phàm đang chìm đắm trong suy nghĩ nên không có ý nhúc nhích. Hai người cứ ngồi ngây ra như vậy một chút. Cuối cùng vẫn là Vu Thanh Bình có phản ứng trước, nhỏ giọng nói:- Đến rồi.

Vào trong nhà, Vu Thanh Bình luống cuống tay chân đặt dép lê xuống trước mặt Dương Phàm. Thấy Dương Phàm có chút chần chờ, Vu Thanh Bình vội vàng giải thích:- Mới đó, tôi mới mua.

Thực ra đây là do Vu Thanh Bình nghĩ nhiều, Dương Phàm chần chờ không phải vì đôi dép lê. Đây là vì khi Vu Thanh Bình khom lưng lộ ra một mảnh trắng nõn dưới cổ và bóng lưng mê người.

Người phụ nữ ba mươi tuổi theo Dương Phàm thấy là thời kỳ hấp dẫn nhất, mọi cử động đều mang theo sự quyến rũ mê người, càng đừng nói bây giờ Vu Thanh Bình mang theo ba phần buồn bã. Nghĩ đến Vu Thanh Bình là bà xã của Mao Vũ, trong lòng Dương Phàm sinh ra một khoái cảm không nói thành lời.

Trong phòng được dọn rất sạch sẽ, xem ra mặc dù trong nhà gặp chuyện liên tiếp nhưng Vu Thanh Bình cũng không quên quét dọn nhà cửa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK