Mục lục
[Dịch] Sĩ Đồ Phong Lưu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đang đi thì Na Mẫn gọi điện thoại đến, Chu Cao Minh liền ý thức được lần này lên tỉnh cũng chưa chắc là chuyện gì tốt. Chuyện tình quần chúng ở Dương gia loan kêu oan, bên cục tiếp dân đã cho người dẫn tới bên chính quyền thành phố rồi thế nhưng vẫn không yên tâm. Suy nghĩ sâu xuống một chút, cục trưởng cục tiếp dân mà không có người ủng hộ, ai dám làm như vậy chứ?

Vốn chuyện này nếu không có gì bất ngờ xảy ra, Tiền Chính Thanh khó thoát khỏi kiếp nạn, không ngờ nửa đường lại có một tên Trình Giảo Kim nhảy ra biến thành kết quả như hiện giờ. Điều duy nhất đáng được ăn mừng chính là, Dương Phàm không có bắt đám lãnh đạo thị ủy xuống ngay tại chỗ.

Từ trước tới nay, Chu Cao Minh cho rằng Tiền Chính Thanh là một thị trưởng căn cơ không sâu nên ép tới không thở nổi, bây giờ xem ra dường như phải phát sinh biến hóa rồi. Cứ từ cục diện hiện giờ mà nói, cho dù có chỗ dựa vững chắc là Dương Phàm, Tiền Chính Thanh cũng chưa chắc có đủ khả năng ngang vai ngang vế với Chu Cao Minh.

Trong điện thoại Chu Cao Minh lại chỉ hỏi xung quanh nguyên nhân lần này Na Mẫn tới, Na Mẫn ấp úng không nói rõ, đây mới là điều khiến Chu Cao Minh bất an. Từ lời nhắc nhở của thư ký Chu Cao Minh biết được một chuyện, cục diện thành phố LY có thể vì vậy mà phát sinh biến hóa hay không?

So với nỗi bất an của Chu Cao Minh, giờ phút này tâm tình của Tiền Chính Thanh khá tốt, đêm qua lên tỉnh ngủ một đêm khá ngon giấc, sáng sớm thức dậy cảm giác tinh thần phấn chấn đã trở lại rồi.

- Sớm cũng mong chờ, muộn cũng mong chờ, chỉ mong chờ mặt trời ra khỏi núi sâu!Tiền Chính Thanh khẽ ngâm nga, đến trước gương sửa sang quần áo, sau khi thấy không có bất cứ vấn đề gì, nhìn thời gian cũng không còn sớm nữa, liền cất bước ra ngoài. Thư ký thấy tâm tình hắn tốt, lại gần cười hỏi:- Thị trưởng vừa hát bài gì vậy?

- Trí thủ uy hổ sơn! Anh xem tôi có giống Dương Tử Vinh hay không?Tiền Chính Thanh nói xong còn làm cái tư thế lên núi đánh hổ, không nhịn được cười ha ha ha.

Khi xe đến ngoài trụ sở tỉnh ủy, tài xế đằng trước đột nhiên giảm tốc độ, thư ký mắt tinh ngó nhìn, nhìn thấy xe phía trước lập tức quay đầu lại nói:- Thị trưởng, xe phía trước là của bí thư Chu.

Gần như là cùng lúc, trong xe phía trước, thư ký của Chu Cao Minh cũng quay đầu lại nói:- Bí thư, xe phía sau hình như là của thị trưởng Tiền.

Chu Cao Minh quay đầu lại nhìn nhìn, vẻ lo lắng trên mặt giống như trời mưa dầm sáng sớm:- Hừ!Chu Cao Minh khẽ hừ mũi một tiếng rất nhỏ!

- Hừ!Tuy rằng không hề mặt đối mặt, Tiền Chính Thanh không hẹn mà cùng đáp lễ một cái, hai người dường như tâm linh tương thông. Sau mấy năm hợp tác, hai người quả thực rất hiểu rõ đối phương.

9h30 sáng, Dương Phàm và Triệu Phong đang nói chuyện trong phòng làm việc. Gần đây tâm tình Triệu Phong cũng khá tốt, thái độ dịp này của Dương Phàm về việc điều chỉnh nhân sự hơi nghiêng nghiêng, tạo thành một thế cân bằng với bí thư Hác Nam, Bất luận là Dương Phàm làm như vậy xuất phát từ mục đích gì, đối với Triệu Phong mà nói, hiện tương này hắn hoan nghênh. Xét thấy như vậy, Dương Phàm và Triệu Phong gần đây có phần giống như tuần trăng mật, đi làm gặp nhau đều nhìn nhau cười.

Sáng sớm hôm nay, Dương Phàm gọi điện thoại cho Triệu Phong, nói có việc muốn nói với hắn, hỏi Triệu Phong có rảnh hay không, nếu rảnh thì Dương Phàm sẽ sang. Triệu Phong làm sao dám chịu phạm quy, lập tức tỏ vẻ hắn sẽ sang đó.

Nội dung cuộc trò chuyện giữa hai người, Lý Thắng Lợi cũng không biết, người khác thì chẳng cần phải nói.

Tiền Chính Thanh chờ Chu Cao Minh đi lên trước một lúc rồi mới lên lầu. Lý Thắng Lợi thấy Tiền Chính Thanh tiến vào, đứng dậy tiếp đón hết sức nhiệt tình:- Thị trưởng Tiền đến đấy à! Bí thư Dương đang bàn chuyện, ngài chờ bên ngoài một chút.

Ở trước mặt Lý Thắng Lợi thì Tiền Chính Thanh cũng không dám bày ra dáng vẻ thị trưởng, vội vàng cười đáp lại:- Cảm ơn thư ký Lý nhé!

Lý Thắng Lợi mời hắn ngồi xuống, cũng không đi pha trà mà ngồi xuống nói:- Tôi đang có chút việc, cũng không tiện tiếp đón rồi.

- Ngài thật bận rộn!Tiền Chính Thanh không ngờ lại dùng kính ngữ, bề ngoài thì Lý Thắng Lợi không nói, nhưng trong lòng thực cảm khái, đã làm cán bộ thành phố không ngờ còn cẩn thận như thế, cảm giác cáo mượn oai hùm tuy rằng không tồi, nhưng Lý Thắng Lợi cũng không chối từ, cười cười với Tiền Chính Thanh rồi miệt mài làm việc của mình.

Tiền Chính Thanh ngồi ở ngoài ước chừng được nửa tiếng, cuối cùng cửa bên trong cũng mở ra, Dương Phàm tiễn Triệu Phong ra ngoài.

- Ô, đây không phải là Tiền Chính Thanh sao?Triệu Phong có tư cách để gọi thẳng tên, khi nói chuyện còn quay đầu lại cười cười với Dương Phàm, ánh mắt kia lộ ra ý tứ đại khái là “được đấy, đi xuống một chuyến liền chiêu mộ được một thủ hạ”.

Tiền Chính Thanh hơi khom người gật đầu cười nói:- Xin chào phó bí thư Dương, xin chào trưởng ban Triệu!Thứ tự chào như này khiến Triệu Phong có phần không thoải mái, tuy nhiên cũng không phải chuyện gì xấu. Trong lòng không cam, vừa ra đến trước cửa Triệu Phong quay đầu lại cười nói với Dương Phàm:- Đồng chí Chính Thanh khá được, chỉ mới làm chính quyền thành phố một khóa mà kinh tế Lưu Tuyền mấy năm năm rất phát triển.

Lời này là nói cho Dương Phàm và Tiền Chính Thanh nghe, ý tứ chính là Tiền Chính Thanh thuộc bên hệ thống chính quyền, lại tới báo cáo công tác với Dương Phàm trước, chúng mày có phải không kiêng kỵ gì hay không. Trong lòng chua xót đâm Dương Phàm một chút, lại gõ Tiền Chính Thanh một cái, Triệu Phong mới rời đi.

Tiền Chính Thanh nghe xong lời Triệu Phong nói, có lo sợ. Chuyện Triệu Phong và Đỗ Trường Phong cùng phe thì Tiền Chính Thanh có nghe thấy, chuyện hôm nay bị Đỗ Trường Phong mà biết, sau này ở trong công việc muốn tìm khuyết điểm của mình thì rất dễ dàng. Nghĩ đến đây Tiền Chính Thanh ít nhiều suy tính hơn thiệt, tuy nhiên hắn thấy Dương Phàm thản nhiên cười nói:- Chính Thanh đến đây, vào bên trong ngồi xuống nói chuyện đi.

Những lời này khiến Tiền Chính Thanh đột nhiên suy nghĩ cẩn thận, thầm nghĩ nếu muốn theo sát Dương Phàm, vậy còn kiêng kị cái gì chứ? Dù sao đến đây cũng là mượn cớ báo cáo công tác, chẳng lẽ còn sợ người khác thấy. Nghĩ vậy, Tiền Chính Thanh cũng chẳng còn gì phải bận tâm.

Dương Phàm không hề ngồi sau cái bàn làm việc mà cùng với Tiền Chính Thanh ngồi xuống ghế sô pha, không giống như là bàn chuyện công việc, mà ngược lại như cùng bạn bè nói chuyện vậy. Đối với điều này, trong lòng Tiền Chính Thanh rất kính nể sự hiền hòa của Dương Phàm, thầm nhắc nhở bản thân mình không thể làm càn.

- Hút thuốc!Dương Phàm đưa một điếu thuốc qua, Tiền Chính Thanh khẩn trương cúi người, đưa hai tay tiếp nhận. Dương Phàm cũng ngậm một điếu, Tiền Chính Thanh bật lửa đưa qua châm. Sau khi hít một hơi, Dương Phàm cười ra hiệu ấn xuống nói:- Ngồi xuống nói chuyện, đừng khẩn trương!Lúc này Tiền Chính Thanh mới ngồi trở lại, châm thuốc hút rồi cười nói với Dương Phàm:- Thuốc này của ngài thật hiếm thấy.

Dương Phàm đã quen với kiểu nịnh hót này, ung dung nói:- Các khoản tiền trưng thu của Dương gia loan đều đầy đủ chứ.

Tiền Chính Thanh lập tức hơi ngồi thẳng người, trịnh trọng trả lời:- Hôm qua thường vụ thị ủy họp đã nhất trí thông qua quyết định, hạn trong nửa tháng, nếu công ty Hưng Đạt không thể thanh toán khoản tiền dư theo hợp đồng thì sẽ đình chỉ thỏa thuận hợp tác với công ty.

- Thu hút đầu tư, phát triển kinh tế là chuyện tốt, thế nhưng nếu vì số liệu thống kê mà làm tổn hại tới quyền lợi của nhân dân, đó chính là chuyện tốt biến thành chuyện xấu, đó chính là mượn danh nghĩa phát triển làm hại đến đời sống thực của quần chúng. Một số cán bộ, vì thành tích của mình, không quan tâm đến khó khăn của nhân dân quần chúng, tôi thấy những đồng chí này rất có vấn đề.Dương Phàm lúc nói xong trên mặt không hề mỉm cười, nhìn Tiền Chính Thanh nghiêm túc.

Tiền Chính Thanh cẩn thận lắng nghe, trong lòng không ngừng suy nghĩ, phó bí thư Dương nói lời này là có ý gì? Là chỉ điểm sao? Hay là một câu nói hình thức. Cảm giác được ánh mắt của Dương Phàm hơi không bình thường, Tiền Chính Thanh phản ứng rất nhanh, suy nghĩ xoay chuyển, thử thăm dò:- Đúng vậy, một số đồng chí khi làm việc quả thật có tồn tại khuyết điểm như vậy, ở thành phố Lưu Tuyền thì đây cũng không phải hiện tượng cá biệt, từ trên xuống dưới đều tồn tại vấn đề này.

Dương Phàm mỉm cười, phản ứng của Tiền Chính Thanh làm hắn rất vừa lòng, người này là một tài năng có thể đào tạo.

- Đối với những đồng chí này, tôi thấy bọn họ không thích hợp nắm giữ cương vị trọng yếu, bất kể bọn họ xuất phát từ mục đích gì, quyết sách sai lầm còn nguy hại hơn so với tham ô hủ bại mang tới.Lời này là Trầm Ninh nói ngày hôm qua, Dương Phàm tiện miệng dùng vào lúc này.

- Nhận thức chính xác!Tiền Chính Thanh khen ngợi một câu đầy hứng thú. Dương Phàm cười lắc đầu nói:- Sau khi anh trở về, nhất định phải đặt lợi ích của nhân dân vào trong lòng, nắm chắc vấn đề tiền đất đầy đủ. Chuyện này mà xử lý không tốt, tôi sẽ truy hỏi mình anh.

Mặc dù Dương Phàm nói nghiêm khắc, nhưng trong lòng Tiền Chính Thanh lại vui sướng không ngừng, bởi vì nghe ra Dương Phàm sẽ xuống tay đối với bộ máy Lưu Tuyền rồi. Đây chắc chắn là một tin tức tốt. Đương nhiên đến cuối cùng là điều chỉnh như thế nào thì Tiền Chính Thanh cũng không dám hỏi nhiều, chỉ có thể cung kính chờ tin lành thôi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK