Mục lục
[Dịch] Sĩ Đồ Phong Lưu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mắt thấy sắp tan làm rồi, ngồi một mình cả chiều trong văn phòng, Dương Phàm đã đại khái rõ ràng về công tác sau này. Hôm nay xử lý vậy với Lý Tình Tình, xong việc nghĩ lại vẫn thấy khá hợp lý. Cái ghế của bố cô ta có thể bị lung lay, vả lại cô ta là người trẻ nhất, vào cục mới được nửa năm, bắt chẹt cũng dễ dàng. Thêm vào sự dụ hoặc của chức khoa phó, giống như treo một củ cà rốt trước đầu một con lừa. Củ cà rốt này đối với Dương Phàm rất có ích, trong vòng nửa năm nhân viên trong khoa chỉ có thể nhìn vào nó mà không ăn được. Sau khi đã thu phục được hết rồi mới có thể yên tâm tuyển một người làm khoa phó, năng lực không cần xuất chúng, nhưng phải tuyệt đối trung thành.

Tới lúc tan làm, không ngoài dự đoán của Dương Phàm, Cát Ny vào văn phòng, nhỏ giọng nói:" Dương khoa trưởng à, tan làm rồi, tạm biệt nhé."

Dương Phàm vùi đầu nhìn tài liệu, ừ một tiếng, giống như không muốn phản ứng. Sắc mặt Cát Ny trong nháy mắt đỏ lên, đứng ở cửa có chút tiến không được lùi không xong. Lúc này Dương Phàm mới từ từ ngẩng đầu lên, làm bộ giờ mới phát hiện, vỗ trán nói:" Xin lỗi nha, tôi mải xem tài liệu quá. Gì vậy, tan làm rồi sao?"

Một câu xin lỗi khiến sắc mặt Cát Ny tốt hơn một chút, nhưng ít nhiều vẫn có điểm nhăn nhó nói:" Dương khoa trưởng, tôi tưởng anh còn việc gì cần dặn dò?"

Dương Phàm nghĩ nghĩ rồi nói:" Cũng có một việc, nhưng tan làm rồi, để mai nói đi."

Cát Ny sao có thể bỏ qua cơ hội này đây, chiều nay Cát Ny nhìn bộ dạng đắc ý của Lý Tình Tình, lập tức liên tưởng tới cái ghế khoa phó. Nếu để Lý Tình Tình cưỡi lên cổ rồi thì làm gì còn đất sống ở đây nữa? Dù sao thì Cát Ny cũng đi làm sớm hơn Lý Tình Tình gần hai năm mà.

"Không có gì đâu Dương khoa trưởng, anh có việc gì cứ bảo một tiếng, dù gì thì tôi về nhà cũng không có gì để làm."

Dương Phàm làm ra vẻ xin lỗi nói:" Thế à!" Trầm ngâm một lúc, Dương Phàm nói tiếp:" Thế thì tốt, lãnh đạo cục tương đối coi trọng hội chợ chiêu thương thành phố vào tháng sau, tôi định mang tài liệu liên quan từ trước kia ra xem qua, nhưng tôi vừa mới tới đây, không biết phải bắt tay từ đâu cả."

Trong lòng Cát Ny lấy làm mừng, hội chợ chiêu thương thành phố ư, trước kia đều do cục trưởng tự mình dẫn đoàn, có khoa trưởng khoa phó khoa nghiệp vụ và hai nhân viên nữa đi.

Năm ngoái Cát Ny không đi, mà là Lý Tình Tình và Hầu Bình đi. Ai bảo bố mình về hưu chứ? Đây chắc chắn là một cơ hội tiếp cận với khoa trưởng và lãnh đạo cục, tuyệt đối phải tranh thủ.

Cát Ny không do dự nói:" Việc này cứ giao cho tôi, đảm bảo trong vòng ba ngày sẽ có toàn bộ tư liệu từ trước tới nay, nếu cần tôi có thể in ra luôn."

Dương Phàm gật đầu nói:" Thế thì tốt, việc này giao cho cô, càng nhanh càng tốt, nếu làm không xuể thì để Hầu Bình và Lý Tình Tình giúp một tay. Tóm lại tôi đã giao cho cô phụ trách việc này, làm cho đẹp một tí đó."

Cát Ny trong lòng kích động, cảm thấy cánh cửa may mắn đã mở ra với mình, Dương khoa trưởng vừa tới, nếu việc này làm đẹp mắt, Dương khoa trưởng khẳng định sẽ dẫn mình đi tham gia hội chợ. Tới lúc đó ngầm ra sức, chỉ cần anh ta lên tiếng, cái gì mình có thể dâng hiến cũng dâng hiến hết, cái ghế này khoa phó này còn không biết thuộc về ai nữa hay sao? Còn về việc Dương Phàm nói bảo người khác giúp một tay, hừ hừ, có ngu mới bảo người khác giúp.

"Vâng, xin khoa trưởng yên tâm! Việc này đảm bảo sẽ được làm thật đẹp mắt!"

Dương Phàm lại cúi đầu xuống, hạ giọng nói:" Thế cô đi đi, tôi xem tài liệu một lát."

Cát Ny do dự một lúc, không nói gì nữa, chuyển thân đi tới trước cửa văn phòng, thấy Lý Tình Tình làm ra vẻ vô ý hết nhìn đông tới nhìn tây, mười thì có tám chín là lúc nãy đi nghe trộm. Nghĩ thầm, hôm nay bất cứ giá nào cũng phải bù đắp lại ấn tượng xấu về mình trong cảm nghĩ của khoa trưởng.

Cát Ny vội vã về chỗ ngồi, mở tủ tài liệu ra tìm tư liệu cũ, cô ta phải làm thêm rồi. Khoa trưởng chưa về thì cô ta cũng chưa về.

Cát Ny vừa ngồi xuống, Lý Tình Tình đã từ từ ra khỏi cửa, vừa mới ra khỏi cửa đã vèo một cái chạy tới chỗ Dương Phàm.

"Khoa trưởng à, em có việc tìm anh."

Dương Phàm ngẩng lên nhìn, ngẩn ra rồi nói:" Việc gì thế?"

Lý Tình Tình lấy hết dũng khí nói:" Khoa trưởng, văn phòng của anh cần phải có người dọn dẹp, việc này cứ giao cho em đi."

Dương Phàm lộ ra vẻ mặt suy tư, trong lòng lại đã đắc ý không thôi, nhưng mặt vẫn còn có chút do dự nói:" Cái này, không tiện cho lắm. Việc này cũng không phải việc gì phiền toái, mỗi ngày bỏ ra năm phút tự tôi làm cũng được."

Lý Tình Tình nghe ra chỗ sơ hở, lập tức đi tới nói:" Em cũng là giúp đỡ lãnh đạo mà! Không phiền gì cả, trách nhiệm cả thôi."

Dương Phàm lấy chìa khóa dự phòng ra nói:" Thế thì được, cô cầm lấy chìa khóa đi, tạm thời để cô giữ đó. Tôi hay quên lắm, cho nên hay mất đồ, một khi mất chìa khóa còn có thể tìm cô mở cửa."

Lý Tình Tình chụp lấy chìa khóa, như thể sợ bên cạnh có người không chấp nhận, sau khi cho chìa khóa vào túi, Lý Tình Tình mới cười nói:" Khoa trưởng, tới giờ tan làm rồi, nếu tối nay anh rỗi, chúng ta ăn cơm cùng nhau nhé."

Con bé này không ngờ lại dũng cảm như vậy, cũng không tự xem lại bộ ngực phẳng như sân bay của mình đi, đấy không phải là thể loại mà Dương Phàm thích, khi chụp ảnh chắc phải lấy bút vẽ vú vào mất.

Dương Phàm không bị lay động, lạnh nhạt nói:" Hôm nay chắc không được rồi, để hôm khác đi."

"Khoa trưởng đáng ghét ghê!" Lý Tình Tình uốn người một cái là đã chạy mất rồi.

Dương Phàm còn chưa kịp định thần, tử tế suy nghĩ lại lời nói của mình mới bật cười. Nghĩ thầm, Lý Tình Tình à Lý Tình Tình, cô còn giả vờ hiền lành trước mặt tôi ư! Sơ hở đã lộ rõ rồi đó. Hừ!

Vào lúc này, Hầu Binh tới ủy ban thành phố đưa tài liệu vừa mới quay về, trên đường Hầu Bình còn cảm thấy hối hận, chuyện gì đã xảy ra vậy? Chiều nay sau khi cuộc họp đảng ủy kết thúc, Hầu Bình không có gì làm liền đi dạo, kết quả bị Trương cục phó tóm lại bắt hắn chuyển một phần tài liệu tới ủy ban thành phố, thuận tiện mang ít tài liệu về.

Vô duyên vô cớ bị bắt làm tráng đinh, Hầu Bính rất không thoải mái, về tới văn phòng phát hiện bầu không khí hoàn toàn không giống như trước. Cát Ny bình thường toàn về sớm trước mười phút, lúc này lại đang ngồi tại chỗ làm việc hăng say. Lý Tình Tình bình thường vào giờ này toàn ngồi xoi gương, nghĩ xem tối nay cùng anh nào ăn cơm, không ngờ giờ lại đang trên đường đi vắt giẻ lau.

Nhiều chuyện bất bình thường như vậy xảy ra cùng lúc, Hầu Bình lập tức ý thức được có vấn đề rồi. Vấn đề gì ư? Hầu Bình biết nhiều tin tức phong phú, lập tức suy nghĩ không ngừng, nhìn sang bên Dương Phàm, phát hiện khoa trưởng đang cúi đầu đọc tài liệu, không hề định đi về.

"Hỏng rồi, lẽ nào mình bỏ lỡ gì rồi sao?" Khi Hầu Bình đang nghĩ vậy, Dương Phàm đã đứng lên, thuận tay đóng cửa lại, tới trước cửa văn phòng nói:" Về thôi!"

Cát Ny vẫn bộ dạng bận bịu nói:" Khoa trưởng đi trước đi, tôi về nhà cũng không có gì làm, ở đây đọc tài liệu luôn."

Lý Tình Tình lại cười hì hì nói:" Khoa trưởng, đi thong thả nhé, em dọn văn phòng của anh một lát rồi cũng về luôn."

Hầu Bình lạc lõng một cách nghiêm trọng, chậm chạp nói:" Tạm biệt khoa trưởng."

Dương Phàm nhanh nhẹn bước đi, Lý Tình Tình đắc ý lấy chìa khoa tới mở cửa văn phòng Dương Phàm, dùng giẻ lau lau từ từ, Hầu Bình nhìn thấy vậy, trong lòng sốt ruột. Đảo mắt thấy phích nước trong văn phòng liên nảy ra một ý.

"Hừ hừ, hai cô khẳng định là biết được tin tức gì đó rồi. Chỉ có các cô thể hiện thôi hả? Ông đây cũng biết thể hiện." Hầu Bình nghĩ vậy trong lòng, bước chân lại đã tăng tốc đuổi theo Dương Phàm.

Dương Phàm vừa mới đánh xe ra, Hầu Bình đã đuổi tới bên cạnh gọi:" Khoa trưởng, anh ở đâu thế? Nếu tiện đường thì cho tôi đi nhờ xe với."

Dương Phàm lạnh lùng hỏi:" Nhà anh ở đâu?"

Hầu Bình cười mỉm nói:" Tôi ở cửa Tây."

Dương Phàm nói:" Không thuận đường, tôi ở Đông Môn cơ. Thôi nhé, tôi đi trước. Tạm biệt!"

Xe từ từ đi khỏi, Hầu Bình nhìn theo làn khói đen từ bô xe, tự tát mình một cái, khẽ nói:" Mình thật là ngu mà, sao không mời anh ta ăn cơm luôn?"

Nói xong Hầu Bình hạ ý thức quay lại văn phòng nhìn một phát, kết quả phát hiện Cát Ny và Lý Tình Tình đều đang đứng ở trên hành làng, đang cười trên nỗi đau của người khác nhìn hắn.

Dương Phàm về tới nhà, vừa mới mở cửa Ngô Yến đã từ bên đối diện chạy tới.

"Dương Phàm à, tối nay chị muốn đi mua chút vật dụng hàng ngày, em đi với chị có được không?"

Ngô Yến nói bằng giọng cầu xin, Dương Phàm tự nhiên là không thể từ chối, nên nói:" Đi mua đồ với chị thì được, nhưng tối nay không được đòi cái việc kia nữa. Em cho dù là người sắt cũng không chịu được cánh phụ nữ các chị hút tinh lực hàng ngày."

Ngô Yến cười đánh Dương Phàm một cái nói:" Đáng ghét. Để lát nữa người ta mua đồ tẩm bổ cho em là được chứ gì."

Dương Phàm cười rồi đem việc chỉnh đốn nhân viên chiều nay ra kể, Ngô Yến nghe xong liền bò ra giường cười không thể dậy nổi, một lúc sau mới nói:" Em hư quá, ba đứa này sau này phải nếm mùi đau khổ rồi."

Dương Phàm dựa vào sa lông nói:" Em hư cũng là vì học được từ những người như chị đó!"

Ngô Yến lườm Dương Phàm một cái nói:" Không nói với em nữa, chị đi nấu cơm đây. Nói trước nha, khi người ta nấu cơm đừng vào quấy rầy đó."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK