Mục lục
[Dịch] Sĩ Đồ Phong Lưu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

A Bình rút khẩu súng lục ra, hung hăng hét lớn:- Chạy với tốc độ cao nhất, tàu của đám tuần tra đều là đồ cũ nát, bọn chúng không thể đuổi kịp chúng ta. Mà dù đuổi được thì ông cũng thành cá chết lưới phá với bọn chúng. Nếu có thể cắt đuôi bọn chúng, tiền tăng gấp đôi.

Đều là người sống bằng nghề này, chủ thuyền cũng đâu quá nhát gan.

..........

Bốn giờ sáng, bây giờ đang là lúc tối tăm nhất trước bình minh, từ biển truyền về một tin tức làm người ta chán nản. Tàu tuần tra không thể đuổi theo tàu cá kia. Tàu đó đã tiến vào hải phận nước Y.

- Mẹ kiếp.Trầm Ninh tức giận vỗ mạnh vào bàn. Mao Vũ cũng đang đợi tin tức không biết như thế nào mà trong lòng lại cảm thấy có chút nhẹ nhàng. Trong lòng Mao Vũ đúng là không hy vọng Khang Hà chính là tên chủ mưu đứng sau mạng lưới buôn bán ma túy đó.

Hôm sau Dương Phàm nhận được tin tức thì trong lòng cũng bị đè nén một lúc lâu. Có chuyện cho dù biết sẽ xảy ra như vậy, nhưng Dương Phàm không thể nào thay đổi. Lúc này tâm trạng Lý Xán nhất định cũng không tốt. Dương Phàm có chút khó chịu với mình, A Bình lại chạy thoát, như vậy vụ án lại rơi vào bế tắc. Điều này làm cho Lý Xán sao có thể vui vẻ cho được.

Cuộc họp ban tối, Dương Phàm không thể không tham gia, cũng không tiện dẫn theo người đến. Vì thế Dương Phàm nói với người nhà một câu sau đó một mình lái xe ra đường trước hai tiếng, đi đến biệt thự của Tùng Lệ Lệ.

Tùng Lệ Lệ mặc một chiếc váy ngủ mỏng manh từ sau cửa thò đầu ra, xem ra vẫn nằm trên giường ngủ nướng.

Dương Phàm vừa mới vào trong nhà, Tùng Lệ Lệ đã đóng chặt cửa lại, mặt đầy nụ cười dâm đãng, ôm lấy Dương Phàm rồi nhỏ giọng nói:- Em biết kiểu gì anh cũng đến đây sớm mà.

Vừa nói, Tùng Lệ Lệ liền nghiêng vai cho dây váy ngủ chảy xuống, lộ ra da thịt trắng nõn bên trong.

Dương Phàm và Tùng Lệ Lệ đến nhà hàng thì các quan chức ở đây đã sớm đến. Khi Dương Phàm vừa xuất hiện cửa, mọi người lập tức đứng dậy. Dương Phàm nhìn lướt qua thì thấy bên cạnh Phương Viên có thêm một khuôn mặt xa lạ, tuổi không dễ phán đoán nhưng chẳng qua nhất định hơn 35. Từ việc người phụ nữ này ngồi cạnh Phương Viên, có thể đoán được đây là Nghê Hà – phó cục trưởng cục Giáo dục.

Nghê Hà ăn mặc rất bình thường, trông khá đơn giản và nhẹ nhàng. Dương Phàm đánh giá đây là người khôn khéo, xem ra trong việc lựa chọn người vào chức phó trưởng ban thường trực – ban Tổ chức cán bộ thị ủy, Phương Viên không tốn quá nhiều tâm tư.

- Kính chào Bí thư Dương, tôi là Nghê Hà. Lúc bắt tay Nghê Hà hơi liếc nhìn Tùng Lệ Lệ một chút, phát hiện người phụ nữ này rất xinh đẹp, hơn nữa trên khuôn mặt đẹp đó còn không giấu được vẻ rạng rỡ và hồng hào. Nghê Hà cũng không cho rằng giữa Dương Phàm và Tùng Lệ Lệ có bí mật không thể cho người ta biết. Trưởng ban thư ký Tùng Lệ Lệ có bí thư thị ủy Dương Phàm ủng hộ nên mơ hồ trở thành nhân vật đứng thứ hai trong trụ sở thị ủy; bề ngoài đắc ý một chút cũng không có gì là kỳ quái. Ngay bản thân mình sau khi nhận được tin tức sẽ lên chức, không phải cũng hưng phấn kích động trong toilet một lúc lâu sao?

Nghê Hà chăm sóc rất tốt, da tay rất mềm mại, chỉ là người hơi lùn một chút làm cho hơi béo. Đây là di chứng do việc thường xuyên ngồi trong phòng làm việc gây ra. Người phụ nữ chỉ cần hơi thư giãn một chút, bụng sẽ rất nhanh to lên. Bao Ý – cục trưởng cục Tài chính mới nhận chức theo sát phía sau, bắt chặt tay Dương Phàm, mặt đầy vẻ cảm kích.

- Bí thư Dương, cảm ơn Bí thư Dương.

Người trong phòng cũng không nhiều, nhưng cũng đã bao gồm ba cơ quan nhà nước quan trọng là thị ủy, ban Tổ chức cán bộ và cục Tài chính. Những người này đều là xúc tu quyền lực của Dương Phàm, đây là căn cơ để bí thư thị ủy thành phố Hải Tân khống chế đại cục.

Bà chủ nhà hàng Hồ Gia Anh kịp thời xuất hiện, cầm thực đơn trong tay cười cười một tiếng đưa cho Dương Phàm:- Bí thư Dương, cục trưởng Bao dự định gọi từng này món, ngài xem có cần thêm bớt gì không?

Người phụ nữ Hồ Gia Anh xuất hiện vào lúc này không thể nghi ngờ là có mục đích khác. Chẳng qua Dương Phàm cũng không quá để ý đến động tác muốn nhờ hào quang này của Hồ Gia Anh. Người làm ăn phần lớn đều như vậy, không làm như vậy mới là lạ. Lại nói lần trước chuyện du khách Hàn Quốc, Hồ Gia Anh đã cho Dương Phàm ấn tượng rất tốt, cũng không ngại thể hiện mình quen thuộc với bà chị khóa trên này.

- Học tỷ, tôi không biết nên chọn hay nên bớt đồ ăn, chị xem rồi tự bố trí.Dương Phàm phối hợp đưa thực đơn lại, điều này thể hiện rõ quan hệ tốt đẹp với Hồ Gia Anh. Quan chức ở đây đều có ánh mắt, trong nháy mắt đều có biến hoá vi diệu, Bao Ý rất nhanh đứng lên cười cười một tiếng với Hồ Gia Anh.

- Bà chủ Hồ, nhiệm vụ tiếp đãi của cục Tài chính bắt đầu từ hôm nay xin làm phiền chị.

Hồ Gia Anh đạt được mục đích liền biết ý tiến, lui, cười hì hì nói với Bao Ý:- Cục trưởng Bao đúng là giúp cho tôi rồi. Hôm nay tôi xin mời khách, sau này lãnh đạo ngồi đây đều được giảm giá 20 %.Dương Phàm không khỏi mỉm cười, thầm nói người phụ nữ Hồ Gia Anh này đúng là biết làm người.

Dương Phàm trên bàn rượu cũng khá sôi nổi, không khí rất náo nhiệt. Có lẽ do vòng tròn này mới thành hình, lại có Dương Phàm ở hiện trường nên tất cả mọi người đều muốn thể hiện một chút lòng trung thành của mình. Người phụ nữ trong chốn quan trường trên cơn bản đều có thể uống, Nghê Hà tự nhiên thành mục tiêu vây công của mọi người. Nhưng kết quả ngoài ý muốn xuất hiện, Nghê Hà uống hết một chai Ngũ Lương Dịch vẫn không hề đổi sắc. Bao Ý vậy mà lại ngã xuống trước.

Dương Phàm cười cười nói với Phương Viên:- Được đó, sau này ban Tổ chức cán bộ có một nữ tướng trên bàn rượu.

Nghê Hà vẻ mặt bình thường cười nói với Dương Phàm:- Đa tạ Bí thư Dương đã khen.

Tiệc rượu kết thúc, Bao Ý và Tiễn Trình lảo đảo được dìu lên xe, lái xe vừa mới lăn bánh rời đi, hai người ngồi sau liền ngồi thẳng lưng, mắt sáng rực nhìn nhau một chút.

- Lão giả vờ à.Hai người không hẹn cùng nói một câu.

Tiễn Trình thở dài nói:- Không thể không giả vờ mà. Uống nhiều sẽ dễ xảy ra chuyện xấu mà.

Bao Ý nói:- Đúng là không thể chuốc say Nghê Hà được. Hắc hắc.

Xe Hồng Kỳ lao trong màn đêm rời khỏi nhà hàng, Tùng Lệ Lệ ngồi phía sau liền thở dài nói:- Nghê Hà và Phương Viên trước kia từng là người yêu của nhau. Nhưng bởi vì xuất thân gia đình nên không thể đi đến bước cuối cùng.

Dương Phàm không quá quan tâm mấy chuyện vặt vãnh này, chỉ khẽ ừ một tiếng. Trong đầu Dương Phàm đang thầm nghĩ khi Triệu Việt thấy Dương Phàm kiêm nhiệm chức chính ủy Quân khu sẽ nghĩ như thế nào?

Lúc này điện thoại di động của Dương Phàm vang lên, một tin nhắn nhắn tới cho hắn:- Chị đang ở sân bay, đến đón chị.

Dương Phàm cười cười một tiếng, nói một câu với lái xe:- Đến sân bay.

Tùng Lệ Lệ theo bản năng cảm thấy có một tia khác thường, kéo tay Dương Phàm nhỏ giọng nói:- Ai thế?

Dương Phàm liếc nhìn Tùng Lệ Lệ một cái rồi nói:- Một người phụ nữ làm kích thích tính dục trong người đàn ông của tôi.

Tùng Lệ Lệ không nói gì mà chỉ dùng bộ ngực cọ cọ lên tay Dương Phàm. Tiếng thở hổn hển gấp gáp vang lên, phía xa xa nhìn thấy ánh đèn của sân bay, Tùng Lệ Lệ không nhịn được nhỏ giọng nói:- Người đó có đẹp không?

Dương Phàm không trả lời vào chủ đề, nhìn ánh đèn thành phố phía xa xa rồi nói:- Tối đi cùng tôi đến núi Bất Quy ngắm thành phố về đêm đi.Núi Bất Quy giống như một cánh tay của thành phố Hải Tân thò ra biển. Đứng ở trên đỉnh núi sẽ thấy rõ toàn cảnh thành phố Hải Tân. Mà phía sau núi Bất Quy lại là một cảng tránh gió tự nhiên.

Du Nhã Ny đeo kính râm kéo vali đang ngồi chờ ở một quán cafe gần lối ra của sân bay, nước ngọt và lạnh trôi xuống yết hầu mang đi tất cả cảm giác nóng bức ở nơi này.

Tùng Lệ Lệ bước nhanh tới, nhẹ nhàng đi tới trước mặt Du Nhã Ny:- Chị Nhã Ny?

Du Nhã Ny sửng sốt một chút, theo bản năng bỏ kính mắt ra. Trong nháy mắt đó làm cho Tùng Lệ Lệ cảm thấy quá đẹp. Tùng Lệ Lệ cảm thấy ngoại trừ bộ mông đầy đặn hơn người phụ nữ này ra, còn đâu điểm nào cũng thua kém.

- Dương Phàm không tiện, đang đợi ở bên ngoài.Tùng Lệ Lệ chỉ chỉ xe Hồng Kỳ đằng xa xa, Du Nhã Ny hiểu ý cười cười một tiếng rồi đứng lên. Ba người chen lấn ngồi ở phía sau, hành vi ngu ngốc này Tùng Lệ Lệ sẽ không làm. Tùng Lệ Lệ chỉ còn có thể ngồi ở vị trí phía trên cạnh tay lái, thông qua kính chiếu hậu mà quan sát tình hình phía sau.

Du Nhã Ny qua ánh đèn đường thấy bàn tay của Dương Phàm đang đưa xuống sờ sờ cặp đùi trắng như tuyết của mình.

- Con sói nhỏ đã thành quan lớn.Du Nhã Ny than thở một tiếng, bàn tay nhỏ bé đã bị người đàn ông cầm lấy, một cảm giác nóng ấm theo cánh tay tiến vào cơ thể.

Dương Phàm cười cười không nói gì, lấy điện thoại di động ra gọi cho một số máy:- Tối có chút chuyện phải đón một người khách từ phương xa đến, anh không về nhà đâu.

Du Nhã Ny nhìn khuôn mặt tuấn tú lúc sáng lúc tối của Dương Phàm, cười nói:- Tư Tề bây giờ có khỏe không?

- Vẫn tốt ạ, hai chân vẫn đầy sức mạnh như trước.Câu trả lời mập mờ của Dương Phàm làm Du Nhã Ny không nhịn được mà đỏ mặt.

Cũng may bây giờ đang là đêm tối nên Du Nhã Ny không bị lộ ra.

Xe không đi đến khách sạn, mà là đi thẳng đến biệt thự hẻo lánh của Tùng Lệ Lệ.

Trong nháy mắt khi ánh đèn bật lên, Dương Phàm quay đầu lại nhìn thấy một tia lo lắng trong mắt Du Nhã Ny.

- Sao đột nhiên lại đến đây vậy chị.Tùng Lệ Lệ ngồi trên ghế sô pha vội vàng đứng dậy đi pha trà. Dương Phàm cầm tay Du Nhã Ny mà nghịch ngợm, hai mắt không nhìn vào mặt Du Nhã Ny, sợ Du Nhã Ny có chút khó xử.

- Ừ, chiều nay chị vừa mới lấy được hợp đồng cung cấp thiết bị điện tử có giá trị 16 tỷ đô mỗi năm cho các quốc gia Đông Nam Á, hợp đồng có giá trị trong năm năm.Du Nhã Ny vừa nói như vậy liền đưa mắt nhìn Tùng Lệ Lệ đi vào phòng bếp. Du Nhã Ny cúi đầu dùng gáy nhẹ nhàng đụng đụng vào đầu Dương Phàm, rồi nhỏ giọng nói:- Người của em à?

Dương Phàm ngẩng đầu lên cười cười một tiếng, dán sát đầu vào tai Du Nhã Ny mà nhỏ giọng nói:- Chị không cảm thấy thân hình hai người khá giống nhau sao? Chúng ta lâu rồi không gặp, chị luôn như thần long thấy đầu không thấy đuôi vậy.Du Nhã Ny trong lúc nhất thời liền vui vẻ cười tươi. Dương Phàm có ý nói Tùng Lệ Lệ chính là hàng thay thế cho Du Nhã Ny.

Du Nhã Ny cười cười đứng lên, lấy ra một tờ công văn trong vali ra để lên bàn rồi nói:- Chị muốn xây dựng một khu công nghiệp rộng ít nhất hai trăm mẫu, vấn đề vận chuyển đường biển em cũng đối phó cho chị. Bên phía ngân hàng chị cũng sẽ vay mấy chục tỷ lãi xuất thấp từ phía ngân hàng. Mặt khác em phải làm cho tập đoàn Thiên Mỹ ở tỉnh Thiên Nhai có động tác lớn như vậy, em nghĩ chị mù mắt sao?

Dương Phàm cười cười nhìn Du Nhã Ny vẫn xinh đẹp như xưa, đưa tay lên vuốt ve khuôn mặt mềm mại của nàng mà nói:- Chị ghen sao?

Du Nhã Ny rất thẳng thắn gật đầu nói:- Có đôi chút.Vừa nói liền cầm lấy ngón giữa của Dương Phàm, nhẹ nhàng đưa lên miệng, dùng đầu lưỡi mềm mại nhẹ nhàng liếm láp.

Tùng Lệ Lệ bưng trà đi tới nhẹ nhàng đặt lên bàn. Tùng Lệ Lệ coi như không phát hiện ra động tác của hai người, ngồi xuống cạnh Dương Phàm rồi cười nói:- Nước nóng đã có sẵn, tắm rửa rồi lên lầu ngủ.

Dương Phàm cười cười đứng lên, đặt tay lên trán đi lên lầu, vừa đi vừa nói:- Bây giờ ra ngoài mua thuốc đúng là không tiện, đau đầu quá.Du Nhã Ny và Tùng Lệ Lệ đều trợn mắt há mồm, mắt to mắt nhỏ nhìn đối phương một chút.Tiếng điều hòa chạy o o vang lên, Dương Phàm nằm trên giường hút thuốc mà không ngừng có việc phải suy nghĩ trong đầu. Có những lời Du Nhã Ny mặc dù không nói ra, nhưng Dương Phàm cũng đã nhận thấy tình cảnh của Du Nhã Ny bây giờ không quá khả quan. Nếu không phải như vậy thì Du Nhã Ny đã há cái mồm cá mập ra rồi, Dương Phàm hiểu rất rõ tính cách của Du Nhã Ny mà.

Hai người phụ nữ không ngờ cùng nhau đi vào. Du Nhã Ny ngồi xuống ghế sô pha xem một lát, Dương Phàm ngồi thẳng dậy, ánh mắt sáng rực lên trầm giọng nói:- Là thằng chết tiệt nào dám làm loạn cho chị? Em đi giết nó.

Du Nhã Ny cười cười đứng lên:- Chị đi tắm trước.Dương Phàm giơ đứng lên vươn tay ra, túm lấy tay Du Nhã Ny rồi kéo vào trong lòng. Hai người cùng ngã xuống giường.

Du Nhã Ny phối hợp đưa tay vuốt ve bảo bối người đàn ông, nhỏ giọng nói:- Đã muốn động rồi sao?

Dương Phàm không để cho Du Nhã Ny cơ hội nói sang chuyện khác, nghiêng người đè lên cơ thể làm Dương Phàm đã từng vô cùng mê đắm, nhìn khuôn mặt xinh đẹp ướt át kia, trầm giọng nói:- Nói, nếu không không cần chị nữa.

Du Nhã Ny hô hấp bắt đầu trở nên dồn dập, do dự một lát rồi đưa tay ôm cổ người đàn ông mà nói:- tập đoàn điện tử Đại Hoa. Trong ngành sản xuất điện tử trong nước hiện nay, bọn họ đã dùng một vài thủ đoạn không hợp pháp cướp không ít mối làm ăn của chị. Bây giờ ở thị trường trong nước, chỉ còn lại tỉnh Tương và tỉnh Nam Việt đang khổ sở chống đỡ. Hợp đồng lần này với Đông Nam Á, tập đoàn cũng gần như không kiếm được tiền, đây đều là do tập đoàn Đại Hoa ở giữa gây chuyện.

Dương Phàm đã thu tay cho vào trong áo lót của Du Nhã Ny về, ngồi dậy châm điếu thuốc mà hút. Dương Phàm đi tới trước cửa sổ nhìn bóng đèn bên ngoài, không quay đầu lại nói:- Nếu chưa ký tên thì mối làm ăn này không cần làm. Tập đoàn Đại Hoa có bối cảnh gì?

Du Nhã Ny thở dài một tiếng đi tới, từ phía sau ôm chặt lấy Dương Phàm, bộ ngực đầy đặn dán sát vào lưng người đàn ông mình yêu thương. Du Nhã Ny nhỏ giọng nói:- Em nói không làm, chị sẽ không làm. Bây giờ mới đạt được hợp đồng miệng mà thôi. Chẳng qua cứ như vậy hai phần ba các công ty con của tập đoàn sẽ ngừng sản xuất. Đây cũng là nguyên nhân mà chị biết rõ không kiếm được tiền mà vẫn phải chấp nhận hợp đồng này.

Dương Phàm cười lạnh nói:- Em cảm thấy hợp đồng này thực ra là một cái bẫy để chị dồn rất nhiều tài chính vào trong đó. Sau này càng thêm không còn sức mà chống cự.

Tùng Lệ Lệ từ trong toilet đi ra, cười nói:- Nước nóng đã chuẩn bị xong.

Du Nhã Ny cười cười một tiếng rồi nói:- Cảm ơn.Sau đó vỗ vỗ vai Dương Phàm, Du Nhã Ny nói:- Trong cặp chị có tài liệu về tập đoàn Đại Hoa, em mở ra xem.

- tập đoàn Đại Hoa?Trên mặt Tùng Lệ Lệ lộ ra một tia hốt hoảng. Dương Phàm ngẩng đầu thấy thế liền kinh ngạc nói:- Cô biết à?

Du Nhã Ny cười nói:- Thoải mái nói chuyện.Du Nhã Ny nói xong liền cầm quần áo đi vào trong toilet.

- Đây là một tập đoàn rất đáng sợ. Đáng sợ ở chỗ chính là bối cảnh chính trị của bọn họ. tập đoàn Đại Hoa là tập đoàn đứng đầu trong lĩnh vực điện tử Trung Quốc, gần như không có ai có thể chống lại.Tùng Lệ Lệ nhỏ giọng nói. Dương Phàm lập tức hiểu ra tại sao Du Nhã Ny lại bị ép đến mức như thế này.

Nửa tiếng sau Du Nhã Ny từ trong toilet đi ra. Du Nhã Ny sau khi tắm xong đã rực rỡ hẳn lên, đôi mắt đẹp nhìn thoáng qua Dương Phàm đang ngồi ở bàn uống nước mà xem tài liệu. Tùng Lệ Lệ ngồi đối diện giơ chén trà trong tay cười cười với Du Nhã Ny.

Dương Phàm không ngẩng đầu lên rồi nói:- Chị, tập đoàn Đại Hoa muốn thâu tóm Thiên Hằng?

Du Nhã Ny gật đầu nói:- Đúng thế, trước kia khi chú chị vẫn còn trên vị trí, bọn chúng không dám có lá gan đó.

Nguyên nhân hậu quả của chuyện này Dương Phàm coi như đã biết. Khi Dương Phàm đang cúi đầu suy nghĩ đối sách thì phản ứng của hai người phụ nữ gần như là giống nhau, im lặng ngồi ở trước mặt Dương Phàm. Nhìn Dương Phàm đang không ngừng hút thuốc lá.

Một lúc sau Dương Phàm rút điện thoại di động ra, gọi cho một số rồi nói:- Chị, chỗ chị có nhiều nhất bao nhiêu tài chính lưu động được vậy?

Trần Tuyết Oánh ở đầu bên kia điện thoại di động có chút ngạc nhiên, nhưng vẫn dứt khoát trả lời:- Nếu toàn lực ứng phó thì trong vòng ba tháng chị có thể tiếp cận ít nhất năm tỷ. Nếu vay ngân hàng bằng cách thế chấp một phần bất động sản thì trong vòng nửa năm cũng vay được ít nhất 15 tỷ.

Dương Phàm lập tức dập máy gọi cho một số khác mà nói:- Yến tử, trong thời gian nửa năm em có thể tiếp cận bao nhiêu tài chính?

Thu Vũ Yến nhận cuộc điện thoại này của Dương Phàm không khỏi cảm thấy có chút ngạc nhiên. Chẳng qua trong giọng Dương Phàm hiện rõ vẻ không cho phản bác làm Thu Vũ Yến khá giật mình. Thu Vũ Yến lập tức ngửi thấy mùi máu tươi, điều này làm cho nàng đột nhiên cảm thấy hưng phấn, nhỏ giọng nói:- Anh đợi chút, vâng, em tính ra rồi, trong thời gian nửa năm ít nhất có thể đạt đến con số 18 tỷ.

Du Nhã Ny đã nhận ra Dương Phàm muốn làm gì liền cười hì hì mà nói:- Chị nếu đập bể nồi cũng có thể kiếm được khoảng 5 tỷ. (ở đây trong bản gốc luôn ghi là 50 ức. Một ức Trung Quốc = 100 triệu, như vậy nhân lên sẽ là 5 tỷ)

Dương Phàm dập máy rồi cười hắc hắc nói:

- Tập đoàn Đại Hoa đáng giá bao nhiêu?

Du Nhã Ny mỉm cười nói:- Gần 60 tỷ.

Dương Phàm đứng bật dậy rồi nói:- Bỏ hợp đồng kia đi, hơn nữa cần phải làm một việc là cho tập đoàn Đại Hoa đến gần. tập đoàn Đại Hoa không phải muốn thâu tóm Thiên Hằng sao? Ông đã không làm thì thôi, làm là làm đến cùng, cho bọn chúng biết thế nào là bị thâu tóm lại. Chỉ cần ở trong pháp luật, sợ mẹ gì nó chứ.

Tùng Lệ Lệ tận mắt thấy cả quá trình Dương Phàm đằng đằng sát khí lộ ra răng nanh không khỏi toát mồ hôi lạnh. Du Nhã Ny thật ra lại nghiến răng nghiến lợi cười lạnh nói:- Ba nhà hoàn thành xác nhập trong thời gian bốn tháng tuy có hơi gấp gáp, nhưng treo đầu dê bán thịt chó thì cũng không khó làm.Du Nhã Ny nói đến đây đột nhiên lộ ra vẻ bất an, nhìn Dương Phàm mà nói:- Nếu làm như vậy thì em làm sao? Chuyện này chỉ cần người hơi có chút bối cảnh cũng có thể đoán ra nguyên nhân em làm như vậy.

Dương Phàm cười lạnh một tiếng rồi nói:- Em việc gì phải để ý đến chuyện này. Em là cán bộ nhà nước mà, chuyện này đâu có quan hệ gì đến em. Đây là chuyện kinh doanh, bọn chúng nếu muốn từ trong nhà nước tra em ư; em cũng đâu có ngồi một chỗ ăn không.

Tùng Lệ Lệ lúc này đang vô cùng kích động. Dương Phàm vì bảo vệ một tình nhân cũ mà phát ra năng lượng lớn như vậy, điều này làm cho Tùng Lệ Lệ cảm thấy vô cùng hưng phấn.

Du Nhã Ny thở dài một tiếng rồi nói:- Các chuyện cụ thể sẽ do chị làm.

Dương Phàm khoát tay nói:- Thu Vũ Yến đang ở tỉnh Thiên Nhai, trước hết chị và cô ấy gặp mặt nhau rồi đưa ra một phương án bí mật. Sau đó chị và Thu Vũ Yến cùng bay đến tỉnh Giang Nam tìm chị em, sau này sẽ hình thành một quy định, lợi ích của ba nhà là một mối, lĩnh vực xây dựng là do chị và Thu Vũ Yến phân chia nhau.

Hai mắt Du Nhã Ny trở nên mơ hồ, ôm vai Dương Phàm mà lặng lẽ rơi lệ. Đây vốn là một cảnh rất cảm động, nhưng đáng tiếc lại có người không hài hòa phá hủy. Mà người phá hủy lại là Dương Phàm. nguyên nhân chính là mùi hương cơ thể của Du Nhã Ny chui vào trong mũi Dương Phàm. Mùi này làm cho tính dục trong cơ thể người đàn ông của Dương Phàm đã có phản ứng.

Ba cơ thể không biết từ lúc nào đã quấn lấy nhau. Một bàn tay của Dương Phàm đã không thành thật vén váy ngủ lên, bên dưới của Du Nhã Ny không có bất cứ một thứ gì che chắn, không có bất cứ thiết bị phòng ngự nào chống trả, nên trực tiếp bị đánh trúng yếu hại.

Du Nhã Ny phản ứng rất mạnh lập tức đưa tay ra đẩy Dương Phàm ngã vào đùi Tùng Lệ Lệ. Du Nhã Ny khom người giải phóng đồng chí Tiểu Dương Phàm đang bị nhốt, không hề do dự mở cái miệng nhỏ nhắn ra.

Kết quả tự nhiên là loạn thành một đoàn. Sau giây phút gián đoạn ngắn ngủi, Du Nhã Ny ôm chầm lấy cơ thể Dương Phàm, hai tay hai chân quấy chặt lấy không buồn nhúc nhích, cơ trên người không ngừng run lên, âm thanh như phát ra từ mười tám tầng địa ngục.

- Sướng chết đi được.

......

Nửa tháng sau công văn Dương Phàm kiêm nhiệm chức Chính ủy quân khu và thông báo danh sách các thành phố nằm trong trọng tâm của Ủy ban Kế hoạch và Phát triển Trung Quốc cùng được đặt lên trước mặt bàn của Triệu Việt. Cái trước là công văn chính thức; nhưng cái sau đây mới là trong một vài bộ phận được biết. Năm thành phố tạm thời chưa được xác định, nhưng với thâm niên chính trị của bí thư tỉnh ủy Triệu Việt thì đưa ra một kết luận cũng không có gì là khó cả.

Người bình thường rất khó liên lạc hai chuyện này với nhau, nhưng Triệu Việt lại không thể không suy nghĩ.

Ném đá hỏi đường? Hay còn ý đồ khác?

Nếu thành phố Hải Tân tranh thủ trở thành một trong năm vị trí này, có lẽ khả năng thành công không lớn lắm. Đương nhiên đây chỉ là nếu như. Vấn đề là thành phố Hải Tân biết rõ mình không đủ tư cách nhưng vẫn muốn tranh thủ. Như vậy có thể tạo ra thanh thế khua chiêng gióng trống. Vấn đề là thành phố Hải Tân có tranh thủ không?

Cũng một bản dự thảo như vậy được đưa vào trong tay Dương Phàm, hơn nữa giờ phút này Dương Phàm đang trên đường đi đến chính quyền thành phố.

Dương Phàm chủ động đi đến làm cho mí mắt Tào Dĩnh Nguyên không khỏi nhảy lên. Chuyện này rất không bình thường. Chuyện đã không bình thường thì Tào Dĩnh Nguyên nhất định phải cẩn thận đối phó.

Sau một phen khách khí, Dương Phàm cầm lấy thuốc lá mà Tào Dĩnh Nguyên đưa tới, châm hít sâu một hơi rồi cười nói:- Đã xem văn bản dự thảo gửi đến ngày hôm nay chưa?

Tào Dĩnh Nguyên cũng là người lăn lộn nhiều năm trong chốn quan trường nên đã nhìn qua một chút, nhưng vẫn cười nói:- Bận quá nên không xem được.Dương Phàm cầm bản dự thảo trong tay đưa cho Tào Dĩnh Nguyên rồi nói:- Tôi đã đánh dấu đỏ, lão xem một chút.

Chữ năm thành phố được gạch chân đỏ như muốn đốt cháy người ta. Hai mắt Tào Dĩnh Nguyên không nhịn được mà trợn trừng lên. Mặc dù Tào Dĩnh Nguyên rất nhanh khôi phục vẻ bình tĩnh nhưng mắt vẫn vô tình co rút lại.

- Đồng chí Dương Phàm, cái này rất khó làm đó?Tào Dĩnh Nguyên có chút không tự tin, nhưng lại không cam lòng nhìn Dương Phàm. Chuyện tốt này có ai là không muốn chứ? Một khi thực sự thành công thì sẽ tăng lên ít nhất là nửa cấp. Đang tương đương giám đốc sở sẽ thành cấp phó bộ.

- Chuyện này có lẽ sang năm sẽ được quyết định. Theo tôi biết nếu không chạy thì thời gian rất chặt, cơ hội đã bỏ qua thì không bao giờ trở lại.Dương Phàm có chút nghiêm túc nhìn Tào Dĩnh Nguyên, trong mắt cũng lộ ra một tia kích động.

- Không tranh thủ thì cơ hội sao lại rơi xuống đầu thành phố Hải Tân được? Vì sự phát triển với tốc độ cao của nên kinh tế thành phố Hải Tân, đồng chí và tôi nếu không tranh thủ một lần thì đúng là không có trách nhiệm với nhân dân thành phố Hải Tân.Tào Dĩnh Nguyên sau khi hiểu rõ ý của Dương Phàm liền lập tức nói ra, thái độ vô cùng kiên định.

- Thái độ này của đồng chí Dĩnh Nguyên làm tôi rất yên tâm. Chiều triệu tập hội nghị thường ủy để thảo luận, thành lập một tổ công tác chuyên ngành. Tôi giữ chức tổ trưởng.Dương Phàm hưng phấn vỗ đùi. Tào Dĩnh Nguyên dường như đã thấy được ánh sáng của thành công. Người khác như thế nào Tào Dĩnh Nguyên không tin tưởng, nhưng bối cảnh của Dương Phàm lại khác. Tình hình Trung Quốc rất đặc biệt, không có gì là không thể.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK