Lô Trò có một phòng riêng ở khách sạn Vân Lĩnh, cho dù người không có ở đây, phòng cũng để trống. Mặt trời chưa lặn, trước cửa khách sạn đã xuất hiện mấy chiếc xe, đỗ trong bãi đỗ xe trông rất chói mắt.
Lô Xảo Nghiên, con gái Lô Trò, Chu Thượng Quốc – con rể Lô Trò cũng chạy đến đây, cùng đến còn có trưởng ban tổ chức Trương Cung. Trương Cung rất biết điều ngồi đợi ở đại sảnh, để hai vợ chồng Lô Xảo Nghiên đi vào trước. Không lâu sau trưởng phòng tài chính và trưởng ban kỷ luật đảng cũng đến. Thấy Trương Cung ngồi ở đại sảnh đều cười cười, tìm chỗ ngồi.
Lô Trò trong phòng, vẻ mặt rất bình tĩnh, ngồi trên ghế trông rất đạo mạo. Chén trà bốc khói, khiến ánh mắt Lô Trò có chút phiêu hốt. Lô Xảo Nghiên lại đang rất lo lắng.
- Bố, Tiểu Đào vẫn bị nhốt trong phòng công an. Tuy được chiếu cố, không bị chịu tội, ở cũng là phòng trực ban. Nhưng cuối cùng vẫn là bị bắt. Bố nhìn cổ tay nó mà xem, xám xanh lại. Thằng bé này chẳng qua lúc trưa uống nhiều một chút, súng săn cũng là mượn từ bạn để đi săn thỏ. Bố mau gọi điện tới, bảo Khúc Hướng Đông thả người. Tiểu Đào từ bé đã được nuông chiều, thấy con là gào khóc, muốn con cứu nó ra.
Chu Thượng Quốc thấy Lô Trò không thể hiện gì ra ngoài, khẽ kéo vợ. Lô Xảo Nghiên rất biết điều ngậm miệng lại, chờ lão già tỏ thái độ.
Lô Trò ra vẻ mệt mỏi dựa vào gỗ, trán nhăn nhó lại nhưng không lập tức tỏ thái độ. Lúc này Chu Thượng Quốc đi tới nhỏ giọng nói:- Bố, vừa nãy lúc bọn con vào thì thấy trưởng ban Trương – ban tổ chức. Hay là con ra nhìn xem một chút, xem có ai đến nữa không?
Lô Trò khẽ gật đầu. Chu Thượng Quốc đi ra ngoài. Chờ con rể rời đi, Lô Trò sa sầm mặt, trừng mắt nhìn con gái:- Giỏi, rất giỏi. Bọn mày dạy con tốt nhỉ, gan to hơn trời. Không ngờ dám mang súng săn và đao đi đánh một phó chủ tịch thường vụ, trong mắt còn có pháp luật không? Mày còn không biết xấu hổ xin cho nó? Còn không biết xấu hổ bảo tao gọi điện thoại sao?
Lô Xảo Nghiên bị mắng như vậy, không hề cảm thấy áy náy, ngược lại còn ngang ngạnh nói:- Bố, Tiểu Đào không đúng, nhưng thằng họ Dương kia cũng không phải cái gì tốt. Vừa đến đã cấu kết với Hồng Thành Cương và Hạ Tiểu Bình, nắm tất cả quyền lợi trong huyện. Bọn chúng chính là thừa dịp bố không ở đây, cướp lấy quyền khống chế Vĩ Huyền.
Lời này đúng là đánh vào mệnh mạch của Lô Trò, lão già sa sầm mặt, nhỏ giọng quát:- Việc này một đứa phó trưởng phòng công thương như mày có thể quản sao? Mày cần làm chính là dạy con mình cho tốt. Mày bây giờ còn có mặt nói người sao. Mày tốt nhất đi cầu xin Dương Phàm, xin người ta buông tha cho thằng con bảo bối của mày đi.
- Con việc gì phải đi xin cái thằng chưa ráo máu đầu đó? Bố là bí thư huyện ủy mà.Lô Xảo Nghiên rất bất mãn lẩm bẩm nói. Lô Trò tức rật, trừng mắt nói:- Cút.
Lúc này Chu Thượng Quốc đã đẩy cửa đi vào, thấy hai bố con không đúng, không khỏi rụt cổ, đi tới khẽ nói với Lô Trò:- Bố, trưởng ban kỷ luật, trưởng phòng tài chính đều đến, có nên để bọn họ vào không?
Lô Trò gật đầu, Chu Thượng Quốc kéo vợ đi ra. Ba vị đang đợi ngoài cửa cười cười, đi vào.
Đưa Trương Tư Tề ra khỏi đất Vĩ Huyền, Dương Phàm xuống xe, nhìn chiếc Pasate đang đi theo phía sau, hắn quay đầu lại nói với Trương Tư Tề:- Anh đưa em đến đây thôi.
Trời đã tối, trong ánh sáng mờ mờ, Trương Tư Tề có lời muốn nói lại thôi, đến gần ôm lấy Dương Phàm, dán sát ngực vào lòng hắn, nhỏ giọng nói:- Có cần em xuống hẳn Vĩ Huyền không?
Dương Phàm Tào Ny Ny:- Không cần, em làm ở báo tỉnh sẽ có lợi cho anh hơn.
Trương Tư Tề khẽ đẩy Dương Phàm ra, xoay người lên xe, quay đầu lại oán giận nói Dương Phàm:- Anh thật ích kỷ. Vừa nói liền giậm chân, xe khởi động chạy đi.
Dương Phàm đứng im tại chỗ, đưa mắt nhìn chiếc xe của nàng biến mất, triền miên khi ly biệt theo hắn nghĩ đã không xuất hiện. Dương Phàm có chút mất mát, có lẽ đây là bệnh chung của đàn ông. Lúc bên cạnh mình sẽ không coi trọng lắm.
Thấy bên trong nhà khách xuất hiện một chiếc xe BMW, Dương Phàm có chút bất ngờ. Đến Vĩ Huyền mấy hôm, xe BMW rất hiếm thấy.
Đi đến phòng, Dương Phàm ngạc nhiên phát hiện cửa đã mở, bên trong có hai người khoảng bốn mươi tuổi, trông như là vợ chồng. Dương Phàm ngẩn ra một chút, quay đầu gõ cửa bên cạnh. Bên trong thò ra khuôn mặt tươi cười của Hầu Vệ Đông. Không đợi Dương Phàm hỏi, Hầu Vệ Đông đã nói trước:- Là nhân viên phục vụ của nhà khách mở cửa, bọn tôi cũng không tiện nói.
Dương Phàm hơi tức giận, không đi thẳng vào phòng mà xuống quầy phục vụ dưới lầu. Một nhân viên phục vụ đang trực ở đây. Dương Phàm đi tới, lạnh như băng hỏi:- Phòng tôi là cô mở sao? Ai cho cô cái quyền này?
Thiếu phụ run lên, nhỏ giọng giải thích:- Người đến chính là phó trưởng phòng Lô – phòng công thương, còn có trưởng phòng thuế vụ Chu, bọn họ nói muốn vào phòng ngài chờ, tôi phải mở cửa.
Nhìn nhân viên phục vụ đang sợ hãi, lửa giận trong lòng Dương Phàm tan đi một chút, trong lòng thầm may mắn mình luôn mang máy tính xách tay theo người. Nếu không người khác mở ra nhìn, bao nhiêu bí mật chẳng phải lộ ra hết sao?
- Được, tôi không làm khó dễ cô. Lát nữa cô nói với quản lý nhà khách, phòng tôi sau này nếu không được tôi cho phép, bất cứ ai cũng không được vào.
Dương Phàm mới nói xong, phía sau truyền đến một giọng nói lạnh nhạt:- Phó chủ tịch Dương uy phong nhỉ. Làm khó một cấp dưới, có bản lĩnh gì chứ?
Dương Phàm không quay đầu lại lại, nói một câu:- Tôi chẳng qua chỉ giáo dục người một chút nên làm người, làm việc như thế nào. Cho dù tôi là một người khách bình thường, phòng tôi, ai cũng có thể vào được sao? Tôi ở, tôi trả tiền, trước khi tôi trả phòng, tôi có chủ quyền với căn phòng đó.
Lô Xảo Nghiên thật không ngờ Dương Phàm không nể mặt mình như vậy, lớn tiếng nói:- Anh có ý gì? Dạy tôi làm người, làm việc như thế nào sao?
Dương Phàm quay lại, cười lạnh nhìn ả nói:- Chị nói đúng đó. Chỉ bằng vào việc chị không được tôi đồng ý đã vào phòng tôi, tôi có quyền dạy chị nên làm người như thế nào.
Lô Xảo Nghiên tức giận hết:- Mày là cái mẹ gì chứ? Lão nương phải dạy cho mày một trận.Vừa nói vừa giương nanh múa vuốt lao tới. Dương Phàm trừng mắt, nhíu mày nói:- Có giỏi chị cứ lao tới.
Chu Thượng Quốc dẫu sao vẫn bình tĩnh hơn, vội vàng giữ vợ lại, nhỏ giọng cười nói:- Xin lỗi, vợ tôi đang lo lắng, đây không phải vì con trai chúng tôi đang bị tạm giam ở đồn công an sao?
Dương Phàm cũng không tiếp tục phát tác, lạnh lùng nói:- Công an chấp pháp công bằng, tôi không tiện nhúng tay. Con trai các người phạm pháp, tìm tôi có ích lợi gì, có quốc pháp mà.
Lô Xảo Nghiên oán độc nhìn Dương Phàm:- Nói như vậy phó chủ tịch Dương muốn chống đối lại chúng tôi.
Dương Phàm cười lạnh một tiếng, nghiêng đầu nhìn đôi vợ chồng nói:- Nếu tôi dẫn người, cầm súng săn và đao, đợi các người đang ăn cơm thì lao vào tấn công, không biết các người sẽ nghĩ như thế nào?
Lô Xảo Nghiên còn muốn hét lên, Chu Thượng Quốc đã vội vàng nói trước:- Phó chủ tịch Dương, xin lỗi. Là tôi không biết dạy con. Chu Đào buổi trưa uống hơi nhiều, xin anh nhẹ tay làm phúc, không truy cứu nữa.Dương Phàm cười hắc hắc nói:- Chuyện này do công an xử lý.Vừa nói Dương Phàm đi về phòng. Vợ chồng Lô Xảo Nghiên đứng đó nhìn Dương Phàm rời đi.
Một đêm bình yên trôi đi, sáng hôm sau Dương Phàm vừa mới vào phòng làm việc, Vương Vĩ Tân đã đến thông báo:- Phó chủ tịch Dương, thư ký của bí thư Lô thông báo, chiều mở hội nghị thường ủy, không ai được vắng mặt.
Đây là chuyện mà Dương Phàm đã đoán được, nhìn Vương Vĩ Tân đang cười cười, Dương Phàm gật đầu. Đuổi Vương Vĩ Tân đi, Dương Phàm bắt đầu bận rộn, cuối cùng soát lại kế hoạch mà Trương Tư Tề đã sửa. Phải nói Trương Tư Tề làm rất giỏi, bản kế hoạch này nhằm đúng vào tài nguyên thiên nhiên của Vĩ Huyền. Đề xuất lấy nông lâm nghiệp làm chính, phát triển du lịch là phụ, mục đích tự nhiên đó là làm cho kinh tế Vĩ Huyền tăng trưởng. Cô gái này đã làm rất nhiều công tác chuẩn bị trong tài liệu, khó trách hai hôm nay đều ngoan ngoãn ngồi ở nhà. Vĩ Huyền có tài nguyên phong phú, còn có không ít di tích mà Tân tứ quân lưu lại. Những tài nguyên này chưa được chú trọng, coi như chưa được khai thác. Ý của Trương Tư Tề chính là tập trung những tài nguyên đó lại, làm thành con đường du lịch của Vĩ Huyền. Chứ không phải như bây giờ, mỗi nơi tự phát triển.
Bận cả buổi sáng, chỉnh sửa lại một lần nữa kế hoạch của Trương Tư Tề, thêm vào chút suy nghĩ của mình, giờ cơm trưa đã đến. Dương Phàm vẫn như trước đi đến một quán nhỏ cách trụ sở không xa, tùy tiện ăn một chút rồi về phòng làm việc, muốn nghỉ ngơi một lát.
Kết quả điện thoại di động lại vang lên, lấy ra nhìn, đầu tiên là tin nhắn của Du Nhã Ny:- Chị phải về Nam Kinh, đáng tiếc thời kỳ an toàn.
Tiếp đến là tin nhắn của Chúc Vũ Hàm:- Mau làm xong chuyện, ổn định cục diện, cùng chị đến tỉnh thành.
Nhắn lại cho hai người phụ nữ này, điện thoại di động lại vang lên. Lúc này là Trương Tư Tề gọi tới, Dương Phàm nghe điện, chỉ thấy Trương Tư Tề oán giận nói:- Anh đúng là không có lương tâm, cả tối, cả sáng mà không chủ động gọi điện cho người ta.
Dương Phàm nở nụ cười ấm áp, cảm giác này rất khó hình dung.
- Sao anh lại không nói gì thế?Trương Tư Tề không thấy Dương Phàm trả lời, liền hỏi. Dương Phàm cười cười, nháy nháy mắt:- Xin lỗi, chờ anh hết bận, sẽ đến tỉnh thành thăm em.
Trương Tư Tề cũng biết gần đây Dương Phàm rất bận, vừa nãy chẳng qua chỉ là làm nũng, oán giận một chút. Nghe thấy Dương Phàm xin lỗi, trong lòng cô gái nhỏ lại cảm thấy ngọt ngào. Lúc này Trương Tư Tề đang trên ở tỉnh thành. Thấy đồng nghiệp bên cạnh đang nhìn mình, liền vội vàng nhỏ giọng nói:- Em biết, không trách anh. Tắt máy đây, em đang lái xe.
Bỏ điện thoại xuống, Dương Phàm cười cười. Cửa cốc cốc hai tiếng, Hồng Thành Cương tiến vào.
Hồng Thành Cương cầm một bản báo cáo trong tay, đặt lên bàn Dương Phàm:- Khổ cực một chút, xem qua, xem có gì cần bổ sung không.
Dương Phàm đưa tay ra mời ngồi, cười khổ cầm lấy báo cáo nói:- Tôi trời sinh chắc là có số khổ.Vội vàng xem, Dương Phàm cười nói:- Muốn chỉnh đốn còn có bên công an. Tôi gọi 110 mà hai mươi phút đồng hồ không có ai đến. Anh nói 110 này còn tồn tại làm gì nữa hả?
Hồng Thành Cương nghe xong mỉm cười nói:- Tôi thiếu chút nữa quên mất việc này, vừa lúc đề cập luôn. Sau khi đồng chí Trầm Ninh đến đây, có thể lập tức chỉnh đốn.Nói xong Hồng Thành Cương đứng lên, cuối cùng xác định lại một vấn đề:- Trưởng phòng Tô không có vấn đề gì chứ?
Dương Phàm cười cười, khẽ gật đầu. Hồng Thành Cương lúc này mới cười cười đi ra ngoài.
Đến giờ làm việc buổi chiều, Dương Phàm thu thập một chút, ra ngoài đi họp.
Dương Phàm là người thứ năm đến phòng họp. Đến trước có trưởng ban tổ chức Trương Cung, trưởng phòng tài chính Ngụy Tấn, trưởng ban kỷ luật đảng Trần Cường, trưởng phòng thông tin Tô Diệu Nga, mấy người đã đều ngồi xuống.
Lúc Dương Phàm đi vào, ba người cùng lúc nhìn Dương Phàm, ngừng nói chuyện. Dương Phàm nhìn lướt qua bốn người trong phòng, mỉm cười đi về phía Tô Diệu Nga, ngồi xuống cách một ghế. Gần như cùng lúc Dương Phàm ngồi xuống, Trầm chính ủy – ban chỉ huy quân sự cũng tới, ngoài ý muốn chính là hắn ngồi gần Dương Phàm và Tô Diệu Nga, giống như tỏ vẻ gì đó. Sau khi ngồi xuống, Trầm chính ủy không ngờ còn cười cười với Dương Phàm.
Hồng Thành Cương cũng đi vào, sau đó là Hồng Thành Cương. Chờ mọi người đến đông đủ, Lô Trò vẻ mặt nghiêm nghị, từng bước đi vào, hắn là người cuối cùng xuất hiện, ngồi lên ghế chủ vị.
Sau khi ngồi xuống, Lô Trò nhìn xung quanh, kết quả khi thấy Dương Phàm, phát hiện người thanh niên này đang nhìn mình với ánh mắt thâm thúy. Hai chữ lạnh nhạt, tự tin xuất hiện trong đầu Lô Trò. Cảm giác quái dị dấy lên trong lòng hắn.
Lô Trò có hành động ngoài ý muốn của mọi người, đi tới trước mặt Dương Phàm, đưa tay ra cười nói:- Phó chủ tịch Dương, tôi là Lô Trò, làm quen chút.
Dương Phàm bình tĩnh đứng lên, bắt tay nói:- Sau này làm việc dưới sự chỉ đạo của bí thư Lô, xin phê bình và chỉ đạo nhiều hơn.Mấy lời khách khí, hai vị chính khách một già một trẻ đang đấu khí thế với nhau.
Một người lãnh đạo cấp trên bức tới, một người không hề kiêu ngạo, không nịnh bợ đón nhận, kết quả của sự va chạm này rất bình tĩnh. Sau đó Lô Trò bỏ tay ra, xoay người đi về vị trí của mình.
- Đều đã đến đông đủ, bắt đầu họp.Lô Trò ho khan một tiếng, tuyên bố bắt đầu hội nghị.
- Thời gian này tôi đến tỉnh thành dưỡng bệnh. Công tác của chính quyền huyện, huyện ủy dưới sự lãnh đạo của đồng chí Hồng Thành Cương đã đạt được thành quả tương đối lớn. Nhất là đồng chí phó chủ tịch Dương mới được điều xuống, năng lực xuất chúng, mang tới hạng mục đầu tư, đồng thời mang về rất nhiều tài chính cho chúng ta. Tôi rất vui mừng. Hội nghi hôm nay chính là để hiểu rõ tình hình. Các đồng chí có ý kiến gì cứ việc phát biểu.
Lô Trò nói một tràng, trưởng phòng tài chính Ngụy Tân là người đầu tiên đứng dậy, nói:- Phó chủ tịch Dương và tôi mặc dù không quen, nhưng sau khi đồng chí xuống, công việc làm được đúng là rất tốt.Câu mở đầu là khen ngợi Dương Phàm, nhưng sau khi dừng lại một lát, giọng điệu của Ngụy Tân đã thay đổi:- Chẳng qua tài chính mà trên thị cấp cho cơ sở trồng dược liệu, bản thân tôi cho rằng việc sử dụng nguồn tài chính này có phải nên đi theo trình tự bình thường?
Cái gì mà là trình tự bình thường? Đương nhiên là từ thị cấp tiến xuống sẽ thông qua phòng tài chính, qua phòng tài chính mà phát ra ngoài. Đó chính là trình tự bình thường. Ngụy Tân chưa động thì thôi, vừa động liền nói đúng vào vị trí yếu hại của Dương Phàm. Chỉ đòi tiền về đến tay phòng tài chính, cụ thể sẽ sử dụng như thế nào? Lúc nào xuất ra, như vậy không phải Dương Phàm có thể khống chế. Không sai, đây là tài chính chuyên biệt, phải được sử dụng vào đúng chuyên ngành. Nhưng tao có thể kéo dài. Tao giữ lại bắt mày đi trong đầm lầy, chuyển từng chút từng chút một cho mày. Đến lúc đó mày muốn mọi chuyện thuận lợi thì phải xem phòng tài chính như thế nào đã. Chiêu này có thể nói độc đến cực điểm. Nhưng đây cũng là điều mà bọn Dương Phàm đã đoán trước.
Là người phụ trách cơ sở trồng dược liệu, Dương Phàm đương nhiên là người có quyền lên tiếng về vấn đề này. Chẳng qua Hồng Thành Cương cũng có quyền lên tiếng. Không đợi Dương Phàm tỏ thái độ, Hồng Thành Cương đã nói trước:- Ý kiến của đồng chí Ngụy Tân, tôi thấy không thể được.Một câu nói đã phủ định ý kiến của Ngụy Tân, sau đó từ từ nói:- Xây dựng cơ sở trồng dược liệu, tốc độ và quy mô mà tập đoàn Vĩnh Thái đầu tư vào Uyển Lăng chúng ta, điểm này lãnh đạo thị ủy đã nhiều lần nhấn mạnh. Hơn nữa càng không ngừng nhấn mạnh tài chính chuyên ngành, dùng đúng mục đích, đưa ra nhiều chính sách ưu đãi về tài chính. Đồng chí Dương Phàm có quyền bác bỏ trong việc sử dụng tài chính. Nói thì khó nghe, tôi muốn động đến số tiền này cũng không có quyền. Tiền chuyên ngành này, không ngờ còn phải thông qua phòng tài chính, lối suy nghĩ của đồng chí Ngụy Tân, không dám tán thành. Nếu khi cơ sở trồng dược liệu cần tiền, phòng tài chính của đồng chí đang bận thì làm sao? Đây chẳng phải chậm trễ việc chấp hành chỉ thị của lãnh đạo thị ủy sao?
Những lời này của Hồng Thành Cương không có nói rõ phòng tài chính muốn khống chế tiền, mà chỉ nói là phòng tài chính bận việc mà thôi. Chẳng qua lời nói đã rất rõ ràng, bọn mày muốn có ý với số tiền này, vậy chính là đối đầu với lãnh đạo thị ủy. Đầu tiên chụp mũ, cho mày không có cách nào khác.
Nhưng cấp trên có chính sách, cấp dưới có đối sách, nếu như bị Hồng Thành Cương nói như vậy mà đã làm vỡ kế hoạch, vậy mấy lão già ngồi đối diện cũng không cần lăn lộn làm gì.
Ngụy Tân lạnh nhạt đáp lại:- Chỉ thị của lãnh đạo thị ủy đương nhiên phải chấp hành. Chủ tịch Hồng nghi ngờ phòng tài chính chúng tôi sẽ chậm trễ công trình mà lãnh đạo thị ủy chú trọng? Nghi ngờ là tốt, nhưng nghi ngờ đồng chí mình, đó là một thái độ không chính xác.
Hạ Tiểu Bình sớm có chuẩn bị lúc này liền tiếp lời:- Đồng chí Ngụy Tân, chú ý thái độ nói chuyện của mình. Chủ tịch Hồng nghi ngờ đồng chí sao? Chủ tịch Hồng đang tận lực giảm những quá trình không cần thiết, tăng hiệu suất công việc mà thôi. Nếu không có ý đồ gì khác, sẽ không có suy nghĩ khác.
Trần Cường – trưởng ban kỷ luật đảng lúc này nói:- Tài chính lớn như vậy, không theo trình tự bình thường, vậy huyện ủy làm thế nào mà giám sát được? Xảy ra chuyện ai sẽ phụ trách?
Dương Phàm nghe đến đây, cười lạnh nói:- Ai nói sẽ huyện ủy sẽ không giám sát, bên ban kỷ luật lúc nào cũng có thể phái người đến giám sát mà. Chúng tôi chẳng những không thoát khỏi sự giám sát của huyện ủy, còn muốn làm cho tất cả dân chúng trong huyện cùng giám sát. Về chuyện này tôi đã có một kế hoạch chi tiết, mời các đồng chí cùng xem.Dương Phàm nói xong liền đứng lên, phát cho mỗi người một tập tài liệu.
Đây là một trong các vũ khí mà Dương Phàm đã chuẩn bị. Tất cả tài chính được sử dụng với cơ sở trồng dược liệu sẽ được công khai trên trang internet của huyện, chấp nhận giám sát, nói rõ tất cả các khoản tài chính được chi.
Chiêu này của Dương Phàm đối với những người quen động tay động chân vào tiên ở các hạng mục, đúng là có chút nằm ngoài dự liệu. Theo suy nghĩ của bọn họ, người đi đường còn để lại tiếng gió, số tiền lớn như vậy không thể động tay động chân, có thể được hay sao? Nhưng chiêu này của Dương Phàm đúng là không ai có thể động.
Sau khi phát xong tài liệu, Dương Phàm cười nói:- Bởi vì trong số tiền này có hai mươi triệu mà tập đoàn Vĩnh Thái đầu tư, căn cứ chỉ thị của lãnh đạo thị ủy, tổ giám sát của tập đoàn Vĩnh Thái cũng sẽ ở trong trụ sở của tổ công tác, hỗ sợ việc giám sát sử dụng tài chính.
Dương Phàm sau khi nói xong liền từ từ ngồi xuống, ánh mắt đảo qua một vòng, cười cười chờ đối thủ tiếp tục ra chiêu. Chiêu công khai này thực ra không có gì mới cả, rất nhiều người đều làm như vậy, chẳng qua chỉ là bề ngoài mà thôi. Chiêu thức lợi hại nhất của Dương Phàm chính là tập đoàn Vĩnh Thái tham gia giám sát, đây mới là chiêu thức chặn miệng đối thủ.
Mọi người cầm tài liệu lên xem, thực ra đây chỉ là cho có mà thôi. Một bên đang nghĩ xem cách nào để lật đổ chiêu này, bên kia lại đang suy nghĩ xem đối phương còn có chiêu gì nữa.
Trầm ngâm khoảng hai phút, Lô Trò đang ngồi ngay ngắn trên ghế chủ vị ho khan một tiếng, nhướng mày.