Mục lục
[Dịch] Sĩ Đồ Phong Lưu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đàn ông mặc lại rất đơn giản, chính là quần jean, áo sơ mi. Thành phố Hải Tân một năm bốn mùa là mùa hè nên hiếm có cơ hội mặc áo dài.

Hai vợ chồng Lam Hòa cầm theo một túi hoa quả theo Tiểu Hà đi vào, Dương Phàm cười cười đứng lên nghênh đón. Trương Tư Tề thấy Dương Phàm lấy khó ra liền cười cười đứng lên nói:- Chị, chúng ta vào trong phòng ngủ ngồi đi. Bọn họ hút thuốc lá không tốt cho em bé.

Tạ Vũ Đình cười đứng lên, ba người phụ nữ đi vào phòng ngủ rồi đóng cửa lại. Phòng khách lập tức trở nên yên tĩnh hơn nhiều.

Sau một phen khách khí, Dương Phàm thấy Lam Hòa có chút cứng nhắc không khỏi mỉm cười nói:- Phó thị trưởng Lam quản lý công nghiệp và du lịch. Thành phố Hải Tân lại là thành phố du lịch, Phùng Tinh Nhiên công nghiệp cũng không thể nào phá vỡ hoàn cảnh du lịch được. Là người quản lý hai vấn đề này đúng là rất khó. Có một chuyện tôi rất kỳ quái, sao cuộc thi người mẫu Tân Thời Đại hôm vừa rồi không thấy anh đến tham gia buổi khai mạc.

Trên thực tế công nghiệp chiếm tỷ lệ GDP phải nói là rất thấp ở thành phố Hải Tân này. Dương Phàm sở dĩ hỏi như vậy là bởi vì Lam Hòa là người quản lý lĩnh vực du lịch của thành phố Hải Tân, trong thi người mẫu Tân Thời Đại không thấy Lam Hòa ở trong buổi lễ khai mạc đúng là có chút khó hiểu.

Lam Hòa bị nói như vậy làm cho trong lòng hơi loạn, thầm nói Bí thư Dương này đúng là quá rõ ràng.

- Ha ha, cục Du lịch thật ra có mời tôi, chẳng qua hôm đó tôi hơi mệt nên không tham gia. Tôi thật ra lại nghe nói Bí thư Dương lặng lẽ đến nhìn xem, lúc đó làm không ít người chấn động.Lam Hòa nói lời này có ít nhiều là nịnh bợ. Trên thực tế hắn không tham gia buổi lễ khai mạc không phải vì người bị bệnh. Mà bởi vì không muốn thò đầu ra làm gì, hơn nữa còn có Chu Kiến Khang nữa. Bởi vì được Hầu Tiếu Thiên coi trọng nên Chu Kiến Khang không coi Lam Hòa vào đâu. Cho nên Lam Hòa sẽ không đi mà chuốc lấy nhục vào mình.

- Tôi chỉ lén đến xem mà thôi, không ngờ lại có người phát hiện ra. Ha ha, phó thị trưởng Lam là người ở đâu?Dương Phàm cũng không cảm thấy tự hào mấy vì làm đám người kia ngồi không yên. Hắn cười cười giải thích một câu rồi đổi đề tài.

- Tôi là người thành phố Tây Hải – tỉnh Thiên Nhai. Nghe nói ngài là đồng hương với bí thư tỉnh ủy Tiệu?

Dương Phàm lộ ra vẻ tùy ý làm cho Lam Hòa dần dần trẫn tĩnh lại. Hai người vì vậy liền nói chuyện, nói một lát thì sang mảng sách. Lam Hòa khá tinh mắt, liếc mắt một cái là nhìn thấy trên bàn để quyển Sử ký. Lam Hòa ra vẻ tùy ý cầm lên rồi nói:- Bí thư Dương vừa nhìn đã biết là người thường xuyên đọc sách sử.Dương Phàm cười nói:- Thi thoảng xem một chút mà thôi. Chẳng qua quyển Sử ký này đã theo tôi nhiều năm, lúc rảnh rỗi không có việc gì tôi liền bỏ ra đọc một chút. Văn phong của Thái Sử Công khác với các nhà viết sử khác. Từ nhỏ tôi đã đọc quyển Sử ký này.

Lam Hòa nhẹ nhàng đặt sách xuống, cầm lấy điếu thuốc mà Dương Phàm đưa cho rồi nói:- Bí thư Dương nói rất đúng. Năm đó tôi cũng đã đọc qua quyển sách này. Bây giờ vẫn còn nhớ vài đoạn ... Thái Sử Công phải nói là đã kể lại rất nhuần nhuyễn và tài tình.

Nhắc đến chuyện này, Dương Phàm liền cười cười ra vẻ hiểu ý:- Đó là thời đại viết trên thẻ tre, ở ngôn ngữ nhất định phải đơn giản, cắt bắt. Không như rất nhiều sách bây giờ, rõ ràng một câu là nói rõ ràng được vấn đề, vậy mà tác giả đưa ra mười câu nữa để giải nghĩa. Hình như không làm như vậy sẽ không thể hiện trình độ của mình vậy.

Lam Hòa nói theo:- Đúng thế, trước đây tôi đọc tiểu thuyết, truyện hơn trăm vạn chữ đã là rất giỏi. Nhưng các truyện trên mạng bây giờ có rất nhiều truyện mấy trăm vạn chữ.

Hai người càng nói càng nhiều chuyện, từ trời Nam đến biển Bắc đều có thể nói vài câu, rất nhau hai bên đều hứng thú phát hiện đối phương đều là người hiểu biết rộng rãi, kiến thức nhiều. Nói chuyện thời gian trôi qua rất nhanh, ba người phụ nữ cười cười từ trong phòng ngủ đi ra. Cuộc nói chuyện giữa Dương Phàm và Lam Hòa coi như kết thúc. Dương Phàm nhìn đồng hồ thấy đã là 11 giờ đêm.

Hai vợ chồng Lam Hòa chào rồi về. Dương Phàm đưa ra đến cửa.

Sau khi về Dương Phàm ưỡn ưỡn lưng ngáp dài một cái. Trương Tư Tề cười nói:- Mệt lắm sao anh? Em thấy anh nói chuyện rất vui vẻ? Anh thấy người này như thế nào?

Dương Phàm mỉm cười nói:- Nói chuyện cũng được. Nói chuyện với Lam Hòa đúng là không lo không có chuyện để nói. Anh cảm thấy người này khá cẩn thận, trong giọng nói cũng có ý tự tiến cử mình.

Câu đánh giá cuối cùng của Dương Phàm làm Trương Tư Tề nghe xong không khỏi mỉm cười nói:- Vợ anh ta cũng rất thú vị, người không tầm thường, còn có chút ngây thơ, thích xem phim trên Tv, nhất là các tác phẩm của bà Quỳnh Dao. Đọc hết các tác phẩm, mà thi thoảng vẫn mở ra xem lại.

Ba người tiếp xúc trong ngày hôm nay, Dương Phàm không khỏi thầm so sánh một chút. Nguyễn Bình Hòa có lẽ có năng lực chẳng qua người này quá xúc động, không phải là người có thể đảm đương được việc lớn. Vương Nhất Phàm nói chuyện rất rõ ràng, ở tình huống đó đối mặt với Dương Phàm mà không bối rối, qua đó có thể thấy được tài cán và năng lực của người này. Lam Hòa bề ngoài thoạt nhìn khá bình thường, nhưng người này trong quá trình nói chuyện lại mang theo vẻ cẩn thận, nói rõ người này chững chạc. Từ góc độ mời chào lôi kéo mà nói, Dương Phàm nghiêng về hai người phía sau.

Thành phố Hải Tân không phải Uyển Lăng, Dương Phàm muốn làm ra chuyện gì đó ở thành phố này, nhất định phải từ từ tạo thành một bộ máy mà mình có thể khống chế.

- Ha ha, không thể gấp được.Dương Phàm cười cười rồi nhỏ giọng nói với Dương Phàm, sau đó từ từ đi vào phòng ngủ.

Giấc ngủ này rất ngon, có thể là do tâm trạng tốt nên mới vậy. Sáng dậy sớm ra sân tập thể dục, Dương Phàm thấy chiếc xe Lincoln đỗ bên ngoài, thầm nói tối qua Đái Quân và Ngả Vân đã về. Dương Phàm ra ngoài ăn sáng liền đến quán kia. Người phụ nữ kia đang bận bịu thấy mấy người Dương Phàm liền lau lau tay vào quần, có chút lo lắng cười nói:- Lãnh đạo muốn ăn gì? Hôm nay tôi mời khách.

Dương Phàm luôn luôn thân thiện với người dân bình thường. Hắn cười nói với người phụ nữ:- Tuyệt đối không được làm như vậy, sau này hôm nào tôi cũng đến ăn, chị chắc không kinh doanh được nữa đâu. Hơn nữa tôi cũng không muốn người khác nói tôi nhận hối lộ.

Trương Tư Tề thấy người phụ nữ bị Dương Phàm nói vậy liền đỏ mặt, vội vàng cười nói:- Chị đừng nghe anh ấy nói linh tinh. Cứ giống như bình thường là được. Anh ấy thích ăn dạ dày, chị cho nhiều một chút là được.

Trương Tư Tề thuận miệng nói một câu như vậy là cho người phụ nữ yên lòng. Khi bát bún thang được mang lên, dạ dày bên trong không ngờ có nhiều hơn nhiều, hối lộ như vậy Dương Phàm vui vẻ tiếp nhận, vùi đầu vào ăn. Sau khi ăn xong thấy thấy xung quanh dần dần tăng người lên thì phải, có rất nhiều người đến không phải để ăn là chính mà giống như đến xem bí thư thị ủy ăn vậy.

Các nàng Trương Tư Tề tự nhiên cũng phát hiện ra điều này liền ăn nhanh hơn, bỏ 50 tệ lên bàn, không kịp lấy tiền lẻ đã bỏ chạy như gặp nạn. Người phụ nữ cầm tiền gọi theo:- Lãnh đạo, không nhiều như vậy đâu.

Chu Dĩnh quay đầu lại cười nói:- Ngày mai còn ăn mà.

Trên đường về, Dương Phàm luôn tươi cười, vẻ mặt giống như đang suy nghĩ gì đó.

- Anh đang suy nghĩ gì thế?Trương Tư Tề đẩy đẩy Dương Phàm một chút, cười nói.

Dương Phàm thở dài một tiếng rồi nói:- Cảm giác được chấp nhận thật là tốt. Đáng tiếc anh phải mang theo mặt nạ xuất hiện. Có đôi khi anh suy nghĩ trong lòng anh hình như thích cuộc sống của người bình thường.

Trương Tư Tề nghe xong cười nói:- Vậy chờ khi chúng ta già sẽ tìm một nơi nào không ai biết mình mà sống.

Dương Phàm sửng sốt một chút rồi nói:- Có lẽ rất khó khăn. Quan làm càng lớn, những thứ thuộc cá nhân mình càng lúc càng ít. Khi anh già muốn làm người bình thường chắc phải như kẻ trộm mà chuồn đi.

Chu Dĩnh nghe ra điều gì đó liền cười mắng một câu:- Điên vì làm quan rồi.

Về đến nhà khách thị ủy, Dương Phàm ăn khá no bụng liền lắc lư lắc lư đi vào. Thấy hai đôi nam nữ đứng trên hành lang. Đái Quân, Ngả Vân và Vạn Tú Phong, còn có một người phụ nữ đang cầm tay Vạn Tú Phong, Dương Phàm không nhận ra.

- Ông bạn học, ông lăn lộn càng lúc càng tốt đó.Vạn Tú Phong thấy Dương Phàm lập tức bỏ người phụ nữ bên cạnh lại đi tới, đưa hai tay ra bắt tay Dương Phàm, lay lay một lúc.

Dương Phàm có chút giật mình khi thấy Vạn Tú Phong xuất hiện. Thầm nói tên Đái Quân này vẫn nhiệt tình như trước đây.

- Đến nhanh thật đó.Dương Phàm cười cười bảo Vạn Tú Phong đi đến mái vòm giữa sân, sau đó bảo Tiểu Hà đi pha nước. Lúc này Dương Phàm mới cười nói:- Ăn sáng chưa thế? Nếu chưa ăn thì đến phòng ăn làm chút gì đó. Trưa tôi mời khách.

Vạn Tú Phong cười nói:- Ăn, đang chuẩn bị đi tìm ông đó.Vừa nói liền kéo người phụ nữ trông rất bình thường tới gần:- Vợ tôi, Dư Ái Liên

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK