Mục lục
[Dịch] Sĩ Đồ Phong Lưu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dương Phàm cẩn thận như vậy là vì không muốn can thiệp vào chuyện bên ủy ban, đây là điều cần thiết. Trên thực tế với ưu thế của hắn lúc này, gọi điện cho phó thị trưởng quản lý giáo dục một cuộc, đối phương chẳng lẽ dám không nể mặt mình sao?

Ngồi nói chuyện không đến một tiếng, ngoài cửa lại xuất hiện một đám người. Vương Mộc Căn vừa nhìn lên không khỏi tức giận, thầm nói tên chết tiệt nào lại báo tin cho lãnh đạo thị trấn?

Bí thư đảng ủy thị trấn, chủ tịch thị trấn, phó bí thư, phó chủ tịch thị trấn đều xuất hiện. Lãnh đạo hai ban chủ yếu của thị trấn Song Kiều đều đến đông đủ ở nơi này.

Dương Phàm bây giờ mặc dù ở vị trí cao cao tại thượng, nhưng vẫn rất nhiệt tình chiêu đãi các cán bộ quê của mình.

- Ồ, phó bí thư Dương, ngài về nhà sao không phái người đến nói với thị trấn trước một tiếng. Chúng tôi cũng kịp chuẩn bị. Bí thư đảng ủy thị trấn Lý Đại Duy bắt tay Dương Phàm không muốn bỏ ra.

Dương Phàm cười ha hả nói:- Tôi chỉ tranh thủ thời gian rảnh về thăm nhà một chút, không dám quấy nhiễu các quan chức địa phương.Vừa nói, Dương Phàm khách khí bắt tay mọi người, cười cười mời họ vào ngồi. Vì vậy các giáo viên chỉ có thể tránh đi.

Dương Phàm suy nghĩ đến chuyện mà Vương Mộc Căn nói, nói chuyện một lát liền cười nói:- Lão Lý, trường cấp hai Song Kiều là trường tôi đã học trước đây, tôi có tình cảm rất sâu với nơi này. Bây giờ quay về thăm. Rời đi mấy năm, trường học không thay đổi gì nhiều. Trong thời buổi thế giới biến hoá quá rất nhanh như hiện nay, thị trấn Song Kiều cũng thay đổi không ít. Nhưng không thể nào quên đầu tư cho giáo dục.

Lý Đại Duy không khỏi khẩn trương, thầm nói Vương Mộc Căn này lại kể lể rồi đây, chuyện này không thể sơ sót được. Nghe nói bí thư huyện ủy Sơn Thành – Biện Vĩ Cường là do một tay Dương Phàm điều từ Vĩ Huyền về đây.

- Phó bí thư Dương, mấy năm nay tôi dồn hết tâm sức vào phát triển kinh tế, bỏ qua công tác giáo dục, tôi xin nhận khuyết điểm với ngài.

Dương Phàm cười cười xua tay nói:- Việc này không thể trách anh. Phòng giáo dục huyện Sơn Thành cũng là đơn vị nghèo mà, chỉ hy vọng vào cục Giáo dục Uyển Lăng hỗ trợ. Nhưng cục Giáo dục Uyển Lăng đang đầu tư trọng điểm vào các trường học ở trên thành phố, tăng cường chất lượng dạy học. Cho nên trường học ở thị trấn chúng ta, bọn họ bỏ qua cũng là bình thường.

- Cảm ơn phó bí thư Dương đã hiểu. Chuyện này về chúng tôi sẽ tổ chức cuộc họp Đảng ủy để thảo luận, dù cho phải trích các nguồn kinh phí cũng sẽ tăng cường đầu tư cho giáo dục.Lý Đại Duy chỉ còn thiếu nước vỗ ngực cam đoan. Dương Phàm nghe xong mỉm cười nói:- Ha ha, đồng chí nếu muốn thực sự thay đổi hoàn cảnh trường học, tôi có thể đảm bảo lúc trường học khởi công, tôi sẽ xuống tham dự.

Lý Đại Duy nghe xong rất kích động. Phó bí thư thị ủy, quan lớn như vậy bình thường muốn gặp cũng rất khó. Bây giờ tự đưa lên cửa, hắn không hung hăng chộp lấy, đó chính là đầu bị nước vào, đầu óc bã đậu.

- Xin phó bí thư Dương yên tâm. Vẫn câu nói đó, dù khổ đến đâu cũng không thể để đám nhỏ khổ, nghèo đến đâu cũng không thể cho giáo dục nghèo.

Dương Phàm thầm mỉm cười. Hắn thầm nghĩ đây là tôi đã mở miệng nói, nếu không trường cấp hai Song Kiều này chờ ba năm, năm năm nữa, thị trấn cũng chưa chắc cấp một xu. Loại chuyện này Dương Phàm không nói rõ, Lý Đại Duy vẫn sẽ làm. Lúc cần thì nhắc Biện Vĩ Cường một câu, cũng không phải chuyện gì lớn mà.

Sau đó Lý Đại Duy đại biểu Đảng ủy thị trấn mời Dương Phàm dùng cơm. Dương Phàm nói muốn cùng hàng xóm liên hoan để từ chối. Lý Đại Duy cũng là người nhanh nhạy, lập tức tỏ thái độ lưu lại, nhất định phải tiếp đón lãnh đạo thật tốt, tóm lại không muốn đi.

Chuyện này Dương Phàm không để ý mấy, thầm tính toán đã làm được một chuyện tốt cho trường cũ. Cho nên khi Lý Đại Duy đề xuất gọi nhà hàng mang thức ăn đến đây, Dương Phàm cũng không từ chối. Chỉ dặn lấy các món ăn dân dã, Dương Phàm thích ăn các món đó.

Ăn xong, Dương Phàm lái xe đi về. Lãnh đạo thị trấn đưa đến hết địa phận đất của mình mới thôi. Trong lòng Dương Phàm hiểu rất rõ, sau chuyến đi này có lẽ sẽ không về nữa. Buổi chiều hắn đã ám chỉ Vương Mộc Căn, có chuyện gì cứ việc tìm thẳng mình. Có lẽ hai vợ chồng thành thật này, không phải chuyện quá khó khăn, không xử lý được sẽ không tìm phiền phức cho mình. Con của vợ chồng Vương Mộc Căn mở một cửa hàng cà phê, cũng không tìm mình để xin làm công chức. Có thể thấy hai vợ chồng này là người như thế nào. Lại nói, cả đời Vương Mộc Căn cũng chỉ làm hiệu trưởng trường là thôi.

Dương Lệ Ảnh ngày hôm sau vội vàng về Bắc Kinh bàn chuyện kết hôn của Dương Phàm. Nghi thức đính hôn theo ý ông cụ hai nhà, bây giờ cũng được giảm đi. Dương Phàm không biết tại sao lại đột nhiên cảm thấy bối rối, lẽ ra chuyện này cũng không phải gấp như vậy chứ. Đợi mấy hôm, Dương Phàm nhận được điện của Trần Tuyết Oánh, nói ông cụ có khối u, mặc dù là u lành, nhưng ông cụ vẫn lo lắng chuyện này. Vì vậy mới giục tiến hành gấp việc kết hôn giữa Dương Phàm và Trương Tư Tề.

Từ lúc đi vào phòng làm việc của trưởng ban Tổ chức cán bộ Lý Quân, Lưu Ba cảm thấy hai chân mình như run lên. Nhận chức chánh văn phòng thị ủy, quản lý phòng Tin tức... Tất cả xảy ra quá đột ngột. Trước khi đến ban Tổ chức cán bộ, Liễu Chính Dương tìm Lưu Ba nói chuyện, ánh mắt của Liễu Chính Dương trông rất quái dị, như kẻ trộm vậy.

Lưu Ba bây giờ mới cảm thấy mình như uống phải chén rượu mạnh, hạnh phúc đến quá đột ngột làm Lưu Ba rơi vào trạng thái mơ hồ. Cố gắng lấy lại bình tĩnh, về phòng làm việc, vội vàng đóng cửa lại, Lưu Ba nằm gục đầu xuống bàn, tai tay ôm lấy mặt.

Vốn nghĩ rằng cả đời làm đến đây là hết, không ngờ lại có biến hoá lớn đến như vậy. Đây chính là một cơ hội chuyển mình, nhưng cơ hội này đến là nhờ quyết định to gan chiều hôm đó. Lúc ấy Lưu Ba khá mạo hiểm, bây giờ xem ra mạo hiểm đã đạt kết quả tốt đến kinh người. Thế cho nên Liễu Chính Dương mới nói rất khó hiểu:- Phó bí thư Dương rất chú ý đến đồng chí.

Lưu Ba rất may mắn. Bởi vì hắn dám can đảm xác định dựa vào Dương Phàm khi những kẻ khác vẫn đứng ngoài nhìn. Thực ra lúc ấy rất mạo hiểm. Lưu Ba chính là người đầu tiên dựa vào Dương Phàm, khi Dương Phàm vào thị ủy, vì vậy hắn được chỗ tốt.

Ổn định lại tâm trạng của mình, Lưu Ba dùng khăn tay lau mặt, chạy vào toilet rửa mặt, sau đó cẩn thận nhìn mình trong gương, chỉnh lại quần áo. Lưu Ba lấy lại bình tĩnh, cất bước đi ra ngoài. Hắn nhiều lần nhắc nhở bản thân, mày phải bình tĩnh, nhất định phải giữ bình tĩnh, không nên ra vẻ mình là kẻ có chức có quyền, không được để lãnh đạo xem nhẹ mình.

Vừa mới đi tới đã nghe thấy Dư Hữu Dung lớn tiếng nói trong phòng Tin tức:- Triệu Tuyết Cầm, cô sửa đống tài liệu này như thế nào thế hả? Làm lại cho tôi.

Lưu Ba đi tới, nhìn qua cửa phòng thấy Dư Hữu Dung – người gây ra chuyện này. Đương nhiên Lưu Ba không biết mình lên chức có quan hệ với Dư Hữu Dung. Chẳng qua nghe nói Dư Hữu Dung là do Dương Phàm đề bạt lên. Triệu Tuyết Cầm kia là do Uông Ái Dân nuông chiều, ngủ với Uông Ái Dân nên mới có vị trí này. Chuyện này mọi người trong thị ủy đều biết. Dư Hữu Dung chỉnh Triệu Tuyết Cầm, đây thuần túy là trút cơn tức giận trong lòng. Con điếm này, mày không phải tinh tướng lắm sao? Bà bây giờ thu thập mày, xem mày dám không ngoan ngoãn?

- Trưởng phòng Dư, nhỏ giọng một chút, không nên ảnh hưởng đến các đồng chí khác làm việc.Lưu Ba mặc dù chưa chính thức nhận chức, nhưng mọi người ở đây đều biết chuyện.

Dư Hữu Dung đang sướng bị người cắt ngang, trong lòng có chút khó chịu. Chẳng qua khi thấy rõ đó chính là chánh văn phòng sắp nhận chức, liền cười cười đi tới:- Xấu hổ quá, phó trưởng ban thư ký Lưu, giọng của tôi vốn như vậy.

- Ừ, đồng chí chú ý phương pháp làm việc. Không có việc gì nữa, đồng chí tiếp tục đi.Lưu Ba nhìn lướt qua Triệu Tuyết Cầm. Con đàn bà này trước kia rất tinh tướng, tinh tướng tận trời. Bình thường khi thấy Lưu Ba đều không thèm để ý. Nhưng Triệu Tuyết Cầm bây giờ thấy Lưu Ba liền ra vẻ rất thiệt thòi. Nếu là người không biết ả, lại thấy đôi mắt đẫm lệ của ả, đúng là không khỏi thương xót. Đáng tiếc, Lưu Ba là loại người từ đáy cốc bò lên, lúc này Lưu Ba đang ở giây phút thăng quan phát tài, bình tĩnh nhất, nên đã nhìn mọi chuyện khác hẳn. Thầm nói đàn bà bây giờ đúng là càng lúc càng thực dụng. Đứa Triệu Tuyết Cầm này không tìm một đối tượng tốt mà kết hôn, lại lén lút ngủ với Uông Ái Dân, không phải chỉ vì chút quyền và tiền sao?

Lưu Ba rời đi, Dư Hữu Dung cũng không dám lớn tiếng nói như lúc trước, răn dạy hai câu, đuổi Triệu Tuyết Cầm cút đi. Dư Hữu Dung khác với Lưu Ba, chị ta sống mãi ở tầng dưới chót, cho nên khi vừa lên chức lãnh đạo, lập tức phải phát tiết cơn tức giận trong lòng.

Đi tới phòng làm việc của Dương Phàm, Lưu Ba vốn đang ngẩng cằm lên, trong nháy mắt đã buông xuống. Khẽ gõ cửa, cười cười với Lâm Đốn ở phòng ngoài, nói:- Thư ký Lâm, phó bí thư Dương có đây không?

Dương Phàm lúc này đang xem công văn ở bên trong, nghe thấy thế liền lập tức cười cười đứng lên, đi ra cửa cười nói:- Phó trưởng ban thư ký Lưu, vào đi, vào đi.

Dương Phàm nhiệt tình như vậy làm cho Lưu Ba không khỏi cảm thấy hốt hoảng, đồng thời có cảm giác kẻ sĩ tìm được tri kỷ. Cả văn phòng thị ủy, chức vụ tiếp cận trưởng ban thư ký nhất chính là chánh văn phòng thị ủy kiêm phó trưởng ban thư ký. Dưới tay Dương Phàm không phải không có ai, nhưng hết lần này đến lần khác lại cho hắn ngồi lên vị trí này. Điều này chính là rất tin tưởng vào hắn. Mà tin tưởng đó lại đặt vào một người mới dựa vào mình. Nói rõ thái độ dùng người của bản thân Dương Phàm.

Người trong văn phòng thị ủy đều biết, vị bí thư Đổng Trung Hoa trên lầu khi gặp cấp dưới, mông chưa bao giờ rời khỏi vị trí. Phó bí thư thị ủy Dương Phàm trước mặt lại khác hẳn. Dù là bác gái dọn dẹp vệ sinh chào mình, Dương Phàm cũng luôn tươi cười chào lại. Gần như mỗi một người đi vào phòng làm việc của Dương Phàm, chỉ cần không phải kẻ đứng phía đối diện với Dương Phàm, nhất định sẽ thấy phó bí thư Dương tươi cười chào đón. Đương nhiên với cán bộ bình thường, lúc Dương Phàm gặp chỉ đứng lên mà thôi.

Thấy Dương Phàm thân thiện và nhiệt tình như vậy, Lưu Ba vẫn cảm thấy sự uy nghiêm từ trong mắt của Dương Phàm. Lưu Ba rất tự nhiên nghĩ đến đây là khác biệt về cấp bậc. Dương Phàm đã không cần cái loại lúc nào cũng nghiêm nghị, mặt sầm lại, nhưng vẫn có thể giữ được uy nghiêm của mình.

- Phó bí thư Dương, tôi vừa từ ban Tổ chức cán bộ về.Lưu Ba tỏ thái độ của mình một cách đúng mực, từ từ ngồi nửa cái mông xuống ghế sô pha đối diện. Hai mắt nhìn biến hóa trên mặt của Dương Phàm.

Dương Phàm vẫn nhiệt tình cười nói:- Ha ha, về công việc, sau này nên hợp tác nhiều với trưởng ban thư ký Liễu, mọi việc phải tôn trọng lãnh đạo, lấy chuyện chính làm trọng. Chỉ cần giữ vững tôn chỉ này, tôi tin rằng nhanh rất nhanh có thể tiến thêm.

Lưu Ba không giống các cán bộ bình thường, không ra vẻ trung thành tận tụy trước mặt Dương Phàm. Mà Lưu Ba rất bình tĩnh nghe Dương Phàm nhắc nhở những điểm cần chú ý trong công việc. Chờ Dương Phàm nói hết lời, Lưu Ba mới từ từ nói:- Phó bí thư Dương, lời phó bí thư nói, tôi xin ghi nhớ. Phó bí thư Dương còn chỉ thị nào khác nữa không?

Dương Phàm cảm thấy rất hài lòng với biểu hiện lúc này của Lưu Ba. Lưu Ba – một người vừa được thăng chức mà lúc này có thể bình tĩnh như vậy, thật hiếm có. Không ngờ một hành động gần như vô tâm của mình, rất có thể kiếm được một người đắc lực, có khả năng để dùng.

- Ha ha, không còn gì cần nói nữa.Dương Phàm cười cười hài lòng. Chỉ nói như vậy với Lưu Ba là đạt được kết quả rồi. Lưu Ba đứng lên, hơi khom lưng mà nói:- Tôi xin phép về phòng, chào phó bí thư Dương.

Ra khỏi phòng làm việc của Dương Phàm, Lưu Ba cảm thấy cả người nhẹ nhõm hẳn lên. Dương Phàm vừa nãy nói chuyện, giọng mặc dù rất nhẹ nhàng, nhưng lại giống như dòng nước ngầm dưới Trường Giang, một đạo, một đạo ép lên trên. Vào nhà Dương Phàm, Lưu Ba có một cảm giác mình phải chính thức gia nhập con thuyền đó, chính thức được lãnh đạo coi trọng. Cảm giác này đang thiêu đốt trong lòng Lưu Ba. Lưu Ba có một trực giác, trong mắt lãnh đạo, mình đang được khảo sát, phải cẩn thận làm việc. Muốn thành một người thuộc hệ của lãnh đạo, thì phải xem những người cấp dưới của Dương Phàm ở Vĩ Huyền. Những người đó là tấm gương để mình học tập.

Kha Nghiên cảm thấy cuộc đời mình như một vở kịch nhiều đoạn. Lúc đầu khi xuất ngũ về nhà đợi phân chức, một trưởng phòng nhỏ bé cũng có thể làm khó mình, muốn chiếm lấy cơ thể của mình. Sau đó cục trưởng cục Dân chính đến nhà thăm... tất cả đều thay đổi. Cục Tài chính và cục Thuế, hai cơ quan nhà nước mà bao nhiêu người hâm mộ đã được đặt ra trước mặt để cho mình lựa chọn. Nguyên nhân tạo ra kết quả này chỉ là mẹ đi cầu xin, đó là một hành động vì việc thiện của người đàn ông cao cao tại thượng kia.

Kha Nghiên đã có một lần quyết định dùng thân thể để đổi lấy đơn vị tốt, để ở lại trong thành phố chăm sóc mẹ già. Nếu không có buổi sáng hôm đó, Kha Nghiên cũng không có sự lựa chọn nào khác, cũng chỉ có thể cúi đầu mà sống. Kha Nghiên cảm thấy thật buồn cười đó là người đàn ông thay đổi cuộc đời mình, mình không ngờ chưa từng tiếp xúc ở khoảng cách gần. Chỉ có thể thấy trên Tv, hoặc là nhân lúc hết giờ sớm, đứng ở một góc gần trụ sở thị ủy, đứng từ xa mà nhìn người đàn ông đó. Đối với Kha Nghiên mà nói, người đàn ông đó rất thân thiện và tốt bụng, cao không thể với tới nổi.

Bây giờ người đàn ông đó cách mình không đến năm mét. Kha Nghiên có thể thấy rõ khuôn mặt của người đàn ông mà mình hâm mộ. Mọi người trong phòng hội nghị đều đang nhìn chằm chằm vào phó bí thư thị ủy Dương Phàm. Kha Nghiên cho rằng ánh mắt của những người khác không bao giờ giống với mình.

Người đàn ông này rất đẹp trai, còn rất trẻ nhưng lại rất thành thục. Khi ánh mắt kia thoáng nhìn lướt qua, Kha Nghiên lại cảm thấy tim mình như co lại, hơn nữa không tự giác mà cúi thấp đầu xuống. Kha Nghiên ngồi ở hàng ghế đầu, khi ánh mắt của người đàn ông đó nhìn lướt qua mình... không ngờ Kha Nghiên lại cảm thấy giữa hai chân mình đang nóng lên.

Kha Nghiên biết mình xong đời rồi. Biết mình nhất định phải có quan hệ gì đó với người đàn ông này, như vậy mới có thể cởi nút thắt vẫn ám ảnh trong đầu mình.

Hội nghị kết thúc, nghe lãnh đạo cục Thuế báo cáo về việc phát triển khoa học vào trong ngành thuế. Dương Phàm chào cục trưởng cục Thuế Trường Diêu Nguyệt, xuống lầu. Xe vừa ra đến cửa cục Thuế, xe đi với tốc độ rất chậm, một cô gái từ cửa đi ra đột nhiên hét lên một tiếng đầy hoảng sợ. Lái xe Tiểu Vương càng sợ hơn nữa, vội vàng phanh két lại. Cũng may hình như không đâm thẳng vào. Mặc dù như vậy nhưng Tiểu Vương cũng vội vàng xuống xe.

- Đồng chí không sao chứ?Tiểu Vương vội vàng hỏi thăm. Dương Phàm cũng từ trên xe đi xuống, đưa mắt nhìn xem cô gái có bị sao không.

- Tôi không sao, anh đi đi.Cô gái vội vàng nhìn Dương Phàm một cái, sau đó cúi đầu xuống.

Dương Phàm không thấy rõ khuôn mặt của cô gái này. Chỉ thấy cô gái này mặt bộ quần áo màu trắng, vòng eo rất nhỏ nhắn, nhẹ nhàng đứng sang nhường đường, nhưng đang cau mày, hình như đang cố nhịn đau.

Cô gái đáng thương bị lãnh đạo dọa nên sợ. Dương Phàm thầm nghĩ như vậy, đi tới phía trước đỡ tay cô gái, nhẹ nhàng nói:- Lên xe đi, tôi đưa cô đến bệnh viện.

Cả người Kha Nghiên khẽ run lên. Giọng nói đầy nam tính của người đàn ông này truyền đến ở khoảng cách gần, lập tức làm tim Kha Nghiên đập loạn lên. Vừa nãy nàng lấy hết can đảm chờ Dương Phàm ở ngoài cửa, định tạo cơ hội. Giờ phút này Kha Nghiên đã không còn dũng khí như nãy nữa. Kha Nghiên vội vàng xua tay nói:- Tôi không có việc gì, tôi không có việc gì.

Dương Phàm cười nói:- Đừng giả vờ, chân cô bị đập vào tấm chắn trước xe mà.Thực ra đây cũng chỉ là Dương Phàm đoán mà thôi, chẳng qua hắn đã đoán trúng. Kha Nghiên lập tức đỏ mặt, nhỏ giọng nói:- Tôi không sao đâu, chỉ bị chạm nhẹ mà thôi.

Cô gái này rất ngượng ngùng, Dương Phàm cười cười dìu Dương Phàm, nói với giọng không thể phản đối:- Lên xe, đây là nhiệm vụ chính trị.

“ Khì khì” Kha Nghiên không nhịn được phì cười. Người đàn ông này gây chuyện cười thật đặc biệt.

Kha Nghiên lên xe ngồi xuống cạnh Dương Phàm. Kha Nghiên vẫn cúi đầu không nói gì. Lâm Đốn quay đầu lại nói với Dương Phàm:- Phó bí thư Dương, có cần gọi điện báo bệnh viện trước một tiếng không?

Dương Phàm lắc đầu nói:- Chuyện này cần gì phải làm như vậy? Hồ đồ.Vừa nói Dương Phàm liền hỏi Kha Nghiên:- Cô tên là gì?

- Kha Nghiên ạ.Giọng Kha Nghiên rất nhỏ, Dương Phàm cố gắng lắm mới có thể nghe ra. Hắn cảm thấy hơi quen tai nhưng không nghĩ ra.

- Gọi điện cho lãnh đạo cục Thuế, nói đồng chí Kha Nghiên bị đau chân, tôi vừa lúc gặp được, đưa đến bệnh viện kiểm tra.

Kha Nghiên cảm thấy Dương Phàm rất cẩn thận, trong lòng dâng lên một cảm giác ấm áp, nhỏ giọng nói:- Cảm ơn phó bí thư Dương.

- Ha ha, cảm ơn tôi làm gì? Là xe của tôi va vào cô mà.

Kha Nghiên nhỏ giọng nói:- Không có quan hệ gì với ngài, là tôi không cẩn thận, đi hơi gấp nên mới bị va vào.

Tiểu Vương cười cười, vội vàng nói:- Tôi cũng nói mà, xe đi không nhanh, cửa lại to như vậy, cô....

- Im ngay, không biết nhận trách nhiệm gì hết.Dương Phàm đột nhiên nghiêm túc nói một câu. Tiểu Vương lập tức có chút xấu hổ ngậm miệng lại không nói. Dương Phàm lúc này mới quay đầu lại cười nói với Kha Nghiên:- Đồng chí yên tâm, tôi sẽ không trốn tránh trách nhiệm.

Một cảm giác mãnh liệt, Kha Nghiên càng có ấn tượng tốt hơn với Dương Phàm.

Xe đến bệnh viện, Lâm Đốn cười nói với Dương Phàm:- Phó bí thư Dương, hay là anh về trước đi. Chiều còn có cuộc họp, trưa nghỉ một lát.Dương Phàm cười cười nhìn đồng hồ nói:- Còn có nửa tiếng nữa là hết giờ, tôi hôm nay coi như trốn việc, tôi đưa cô ấy đến chỗ bác sĩ.

Kha Nghiên vội vàng nói:- Không cần, một mình tôi là được rồi.

Dương Phàm cười nói:- Đừng ngoan cố, đầu cô đầy mồ hôi như vậy. Lâm Đốn, mau đi đăng ký.

Dìu Kha Nghiên vào đại sảnh đợi, Dương Phàm đột nhiên nhớ ra gì đó, cười nói với Kha Nghiên:- Kỳ quái, tên của cô hình như tôi nghe thấy ở đâu rồi thì phải. Lúc ấy tôi tên của cô rất hay. Kha Nghiên và Khoa Nghiên là đồng âm.

Kha Nghiên biết không thể giấu được nữa, nhỏ giọng nói:- Mẹ của tôi là Lưu thẩm, công việc của tôi cũng là nhờ ngài lên tiếng giúp.

Dương Phàm lúc này mới nhớ ra, vỗ vỗ đầu nói:- Tôi nhớ ra rồi. Lão Khổng cục trưởng cục Dân chính lần trước còn đến nhà tôi mà.

Kha Nghiên lúc này ngồi xuống cạnh Dương Phàm, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn đỏ ửng lên giống như uống rượu vậy. Cuộc sống trong quân đội khiến Kha Nghiên sống rất nội tâm. Lúc này tiếp xúc gần với người đàn ông thường xuyên xuất hiện trong giấc mơ của mình. Kha Nghiên cảm thấy cả người như đang nóng lên.

Dương Phàm hoàn toàn không thấy Kha Nghiên đang khẩn trương. Ngược lại hắn lo lắng Kha Nghiên bị nặng, đang đau.

- Cô đau lắm hả?

- Không sao mà, không đau lắm.Kha Nghiên thấy Lâm Đốn đi tới, trong lòng cảm thấy nuối tiếc.

Bác sĩ bây giờ đúng là không có lương tâm, một cú va chạm rất nhẹ mà cho một đống hóa đơn, xét nghiệm. Nào là chụp CT, chụp chiếu... đơn giản là làm cho người ta chết mệt.

Trong lòng Dương Phàm rất bất mãn, nhưng không để lộ ra mặt, hắn rất kiên nhẫn dìu Kha Nghiên ra ra vào vào. Sau khi lấy được hết kết quả, bác sĩ cũng có kết luận, không ngờ chỉ là vết thương nhẹ, xương không bị làm sao, chỉ hơi bong gân mà thôi.

Cầm một đống thuốc, Dương Phàm nhìn thấy không còn sớm, liền tìm một quán cơm mời mọi người ăn. Sau đó đưa Kha Nghiên về nhà. Đưa đến dưới lầu, Dương Phàm mới chào tạm biệt, nói:- Tối tôi đến thăm cô.

Dương Phàm cứ như vậy rời đi. Kha Nghiên dựa vào cửa nhìn Dương Phàm, mong người đàn ông này quay đầu lại. Quả nhiên trước khi Dương Phàm lên xe còn quay đầu lại vẫy vẫy tay với Kha Nghiên.

“Anh ấy biết mình đang nhìn” Mặt Kha Nghiên đỏ ửng lên, giống như máu trong cơ thể dồn hết lên mặt.

- Phó bí thư Dương, thực ra anh hoàn toàn không cần như vậy. Có chúng tôi là được rồi, tối tôi thay mặt anh đến thăm cô ấy, tránh cho có người nói này nói nọ.Lâm Đốn cười cười nói một câu. Dương Phàm nghe xong không khỏi cười ha hả nói:- Không cần thiết. Người ngay không sợ chết đứng. Anh không thấy nhà người ta rất nhỏ sao, trong nhà không có điều hòa? Trời nóng như vậy, ở nhà dưỡng bệnh sẽ rất khó chịu. Chúng ta làm người không được thẹn với lương tâm.

Trong lòng Kha Nghiên lúc này hiểu rõ mọi chuyện xảy ra khi nãy. Mình đứng ở cửa chờ một lát, khi thấy xe Dương Phàm đi tới, đầu óc nóng lên lao ra. Lúc đầu vì muốn đạt mục đích, chỉ muốn tạo cơ hội tiếp xúc với Dương Phàm một chút. Sau đó Kha Nghiên lại lùi bước, bởi vì nàng đột nhiên cảm thấy giấc mộng của mình không bao giờ thành sự thật.

Chuyện phát triển nằm ngoài dự đoán của Kha Nghiên. Dương Phàm không ngờ lại đi sát bên mình, đưa mình về đến nhà, còn nói tối sẽ đến thăm mình. Sau khi Dương Phàm rời đi, Kha Nghiên như bay vút lên tận mây xanh, vết đau trên chân như không hề tồn tại. Nàng rất hưng phấn, nhưng cảm giác này qua đi, Kha Nghiên ngồi trong căn phòng nóng bức này, đột nhiên cảm thấy buồn bã.

Một người đàn ông xuất sắc như vậy, có duyên phận với mình, đây giống như một giấc mơ, đến khi trời sáng là biến mất. Kha Nghiên có một suy nghĩ đó là bởi vì người đàn ông này khác hẳn những người khác. Từ đầu đến cuối không thèm nhìn vào ngực mình lấy một lần.

“Sức hấp dẫn không đủ” tâm trạng Kha Nghiên đột nhiên kém đi nhiều, cúi đầu có chút ảo não, sau đó đấm vào con gấu trước mặt.

Lưu thẩm hết giờ làm thấy con gái mình bị thương, chân bị đâm đến độ xám xanh hẳn lại, rất lo lắng. Sau khi hỏi rõ tình hình, Lưu thẩm có chút tức giận, oán thán:- Con bé này, con đúng là không biết điều gì hết, sao có thể để phó bí thư Dương trả tiền viện phí? Tiền này sẽ khiến chúng ta áy náy lương tâm đó.

Kha Nghiên có chút ủy khuất, giải thích với Lưu thẩm:- Con lúc ấy cũng đã nói không được như vậy. Nhưng phó bí thư Dương không đồng ý, con cũng không có cách nào. Sau con sẽ trả phó bí thư Dương tiền là được chứ gì. Khi trời tối, đèn bật lên, Kha Nghiên sau khi tắm xong liền mặc chiếc áo ngủ ngắn tay, nằm trên giường chống cơn nóng bức mùa hè. Nhiệt độ nóng bức nhưng không át được ngọn lửa trong lòng Kha Nghiên, mắt luôn nhìn về phía cửa. Lúc trước nói chuyện với Lưu thẩm, Kha Nghiên đã giấu chuyện Dương Phàm muốn đến chơi, chỉ nói mình muốn ăn hoa quả, bảo mẹ đi mua về rồi bỏ vào tủ lạnh.Tám giờ rưỡi tối Dương Phàm đến. Dương Phàm đến làm cho Lưu thẩm có chút khẩn trương, làm tim Kha Nghiên đập mạnh. Đáng tiếc Dương Phàm chỉ vào phòng Kha Nghiên có mấy phút, nói với Lưu thẩm mấy câu rồi để lại một túi hoa quả, rời đi.

Dương Phàm đi rồi, Lưu thẩm phát hiện một phong bì trong túi hoa quả, bên trong là năm trăm tệ. Tiền này làm hai mẹ con nhìn nhau đến hơn mười phút. Lưu thẩm không ngừng lẩm bẩm, nhỏ giọng nói:- Tiền này không thể nhận, tiền này không thể nhận.

Kha Nghiên lại rất bình tĩnh nói:- Mẹ cứ nhận đi, sau này không gây phiền phức cho phó bí thư Dương là được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK