Mục lục
[Dịch] Sĩ Đồ Phong Lưu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nguyên Chấn vừa bắt đầu lo lắng, Niếp Vân Lam đã nói:- Mọi người nói đều có lý, tôi không tỏ thái độ, tôi bỏ phiếu trắng.

Cái gì? Bỏ cuộc.

Nguyên Chấn còn tưởng rằng mình nghe lầm. Trưởng ban Tuyên giáo không phải là người gần Lý Thụ Đường nhất sao? Đầu Nguyên Chấn ong ong lên.

Lúc này phe Dương Phàm cũng bắt đầu thổi lên tiếng kèn phản kích. Tách một tiếng, tiếng bật lửa của Dương Phàm vang lên, hắn rất bình tĩnh châm điếu thuốc hút. Thực ra trước hội nghị thường ủy hôm nay, Dương Phàm đã tính toán rất kỹ. Dù như thế nào ít nhất cũng không ít hơn phiếu phản đối. Nhưng không ngờ Liễu Chính Dương và Niếp Vân Lam lại bỏ cuộc, đây đúng là điều ngoài ý muốn.

- Tôi cảm thấy đề nghị của đồng chí Dương Phàm rất phù hợp thực tế. Đồng chí Biện Vĩ Cường đúng là có năng lực xuất sắc. Đồng chí Ngô Yến giàu kinh nghiệm, đến Vĩ Huyền nhất định có thể phối hợp tốt với đồng chí Tô Diệu Nga. Ha ha, bí thư huyện ủy và chủ tịch huyện đều là đồng chí nữ, coi như là điển hình của thành phố Uyển Lăng ta. Đảng ta không phải vẫn có chủ trương nam nữ bình đẳng sao?Trưởng ban Tổ chức cán bộ Lý Quân lúc này rốt cuộc đã ra tay báo trước một cơn mưa bão sắp đến. Bởi vì người này bình thường rất cẩn thận, không bao giờ dễ dàng tỏ thái độ. Nhưng lúc này lão lại tỏ thái độ, điều này có nghĩa gì?

Đổng Trung Hoa đột nhiên cảm thấy bối rối, chuyện phát triển quá đột nhiên, nằm ngoài dự đoán của hắn.

- Tôi cảm thấy ý của đồng chí Dương Phàm rất phù hợp thực tế trước mắt. Tôi đồng ý với ý kiến của phó bí thư Dương.Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật Vương Thần lúc này cũng nhấc tay phát biểu. Sau Lý Quân, đây là viên đá thứ hai hay chìm trong nước đã ngóc đầu lên.

Phiếu trong một phút ngắn ngủi đã biến thành ba đấu ba.

- Tôi đồng ý ý kiến của phó bí thư Dương, mọi người đều đã nói hết rồi. Tôi không còn gì để nói.Hầu Đại Dũng lúc này cũng lên tiếng đúng là thêm dầu vào lửa. Vẻ mặt Đổng Trung Hoa và Nguyên Chấn rất khó coi. La Đạt Cương lúc này vẫn cúi đầu hút thuốc không nói, không thấy chút biến hoá nào trên mặt.

Bốn – ba.

Ánh mắt hy vọng rơi vào ba vị thường vụ thị ủy vẫn không nói gì. Phó thị trưởng Mẫn Kiến, chủ tịch Mặt trận tổ quốc Mã Tiêu, chính ủy Từ Xương. Trên thực tế Đổng Trung Hoa lúc này đã không còn bao nhiêu hy vọng, chỉ như con chuột rơi xuống nước nhìn cọng cỏ cứu mạng phía xa xa. Mẫn Kiến làm thế nào mà lên được chức phó thị trưởng, hắn không phải không biết. Mã Tiêu cho đến bây giờ đều không nói gì. Từ Xương càng không cần phải nói, cuộc họp mỗi lần nếu không dính dáng đến quân đội, đều bỏ cuộc.

- Tôi đồng ý với ý kiến phó bí thư Dương.Mẫn Kiến không nói nhiều, nhưng lại là điểm chết người.

Năm – ba. Thêm cả Tô Diệu Nga Vĩ Huyền nữa, chính là sáu – ba.

Liễu Chính Dương lúc này đang lén lau mồ hôi, thầm nói cũng may mình bỏ cuộc. Niếp Vân Lam cũng bỏ cuộc đang rất bình tĩnh, chẳng qua thấy biến hoá như vậy, trong lòng cũng giật mình. Dương Phàm này thật lợi hại, lặng lẽ nắm nhiều phiếu trong tay như vậy. Các khác không nói, trong hội nghị thường ủy mở rộng này đã có sáu phiếu, trở thành người đứng đầu về số phiếu trong hội nghị thường ủy.

Bây giờ Đổng Trung Hoa đang thầm may mắn vì số phiếu của Dương Phàm không vượt quá bán. Một khi không vượt quá bán, bất cứ quyết định quan trọng nào nếu không được mình ủng hộ sẽ không có biện pháp thông qua.

Lúc này chính ủy quân đội Từ Xương giơ tay lên. Đổng Trung Hoa và Nguyên Chấn mắt co rút lại. Tên này luôn ngậm miệng ăn tiền sao bây giờ lại muốn nói? La Đạt Cương cũng không cúi đầu hút thuốc nữa, ngẩng đầu, giật mình nhìn cảnh này.

- Tôi ủng hộ ý kiến của đồng chí Dương Phàm.Từ Xương nói xong liền ngậm miệng lại. Từ Xương muốn không nói cũng không được. Phó tư lệnh quân khu tỉnh Trương Khải Đức tự mình gọi điện tới: - Lão Từ à, phó bí thư thị ủy các người là em rể tôi đó.Từ Xương là chính ủy quân khu, vai có hai vạch bốn sao, trước đây từng làm cảnh vệ cho Trương đại tướng năm năm, do một tay Trương đại tướng đưa hắn vào quân đội, dạy bảo hắn. Nói ơn sâu như biển cũng không quá. Cháu rể lãnh đạo, không ủng hộ Dương Phàm thì hắn ủng hộ ai chứ?

Sáu – ba. Số phiếu Dương Phàm nắm giữ đã hơn phân nửa. Bởi vì còn có một Tô Diệu Nga chưa đến, đến sẽ là bảy – ba. Đã chính thức quá bán.

Điếu thuốc trên tay Đổng Trung Hoa đã cháy hết, khi lửa cháy vào tay, Đổng Trung Hoa mới vội vàng vứt tàn thuốc vào gạt tàn. Nguyên Chấn há mồm một lúc mới ngậm lại được. La Đạt Cương mím môi, trên môi hằn lên dấu răng.

Lúc này Dương Phàm mới nhìn chủ tịch Mặt trận tổ quốc Mã Tiêu:- Chủ tịch Mã, ý của đồng chí là gì?

Mã Tiêu vẫn ngủ gà ngủ gật đột nhiên mở mắt ra, cười cười quỷ dị nói:- Tôi đồng ý với ý kiến của đồng chí Dương Phàm.

Đây chính là tám cọng cỏ, không có đáp án, không ai biết có chuyện này xảy ra.

Mã Tiêu phát biểu cuối cùng, cuộc họp rơi vào im lặng trong giây lát. Hội nghị thường ủy từ khi bắt đầu đến khi kết thúc, biến hoá này có thể nói là quá bất ngờ. Dương Phàm đạt được thắng lợi cuối cùng cũng không thoải mái cho lắm. Bí thư thị ủy và thị trưởng có uy lực rất mạnh, cuộc sống trong tương lai nếu bọn họ hợp sức lại, Dương Phàm sẽ bị cản trở rất nhiều.

Đổng Trung Hoa nắm chặt bật lửa, cuối cùng cũng thả lỏng ra. Nhìn lướt qua người thắng lại phát hiện Dương Phàm không có biểu hiện gì ngồi hút thuốc, giống như đang thưởng thức làn khói thuốc, trông rất lạnh nhạt, không giống gì người thắng cả, càng không thấy một người trải qua cuộc chiến cả.- Hội nghị hôm nay đến đây là kết thúc. Trưởng ban thư ký Liễu sửa lại quyết định của hội nghị, báo lên trên.

Đổng Trung Hoa nói rất từ tốn, gằn từng chữ một, giọng rất lạnh lùng.

Liễu Chính Dương lúc này đang thầm than trong lòng, cũng may không đắc tội Dương Phàm.

Hồ Lam Lam mặc quần áo tù từ đi vào phòng làm việc ở trại tạm giam. Hầu Đại Dũng đang mỉm cười nhìn ả. Từ khi bị người đàn ông này thẩm vấn, Hồ Lam Lam đoán được cuộc đời mình đã thay đổi. Trong phòng làm việc đóng chặt cửa sổ hầu hạ người đàn ông này một phen, quả nhiên được hứa hẹn. Hôm đó cũng có thể vào một phòng riêng, phòng này như khách sạn vậy.

Trên bàn đặt hai tờ công văn, Hầu Đại Dũng nhẹ nhàng đẩy tới, nói: - Ký tên vào đó, cô có thể ra ngoài.

Hồ Lam Lam cầm lấy công văn xem, một phần ghi rõ mình cắt đứt quan hệ với Hiểu Nguyệt, một phần là mình được thả ra vì bệnh tật. Người bảo lãnh là Lưu Thiết.

Hồ Lam Lam không biết vì sao Lưu Thiết lại bảo lãnh cho mình, còn ai bỏ tiền ra. Trong lòng Hồ Lam Lam cũng không rõ lắm. Chẳng qua có thể khẳng định Hầu Đại Dũng chiếu cố mình là vì nhìn trúng cơ thể mình.

- có thể nói em làm thế nào mà ra ngoài được không?Hồ Lam Lam cười cười đầy quyến rũ, giấu vẻ buồn bã vào sâu trong mắt. Lúc này ả hiểu rất rõ không thể về cầu xin Hiểu Nguyệt tha thứ. Dương Phàm muốn bóp chết mình còn dễ hơn bóp chết một con kiến.

Hồ Lam Lam hy vọng có thể nghe chính miệng Hầu Đại Dũng nói ra. Chẳng qua ả lại có chút thất vọng. Hầu Đại Dũng chỉ cười nói:- Đừng nhiều lời, mau ký tên.

Hồ Lam Lam lặng lẽ ký tên, đẩy công văn về. Hầu Đại Dũng cầm lên nhìn, cười cười lấy chiếc chìa khóa trong túi quần ra đưa cho ả:- Đây là chìa khóa biệt thự của cô. Sau khi về thì tắm rửa, nghỉ ngơi, tối tôi đến thăm.

Đi ra khỏi trại tạm giam, một tia sáng chói mắt làm Hồ Lam Lam hơi chói mắt. Một chiếc xe đỏ đen đỗ cạnh cửa. Hiểu Nguyệt đang đứng cạnh xe, lái xe là Lưu Thiết.

- Hiểu Nguyệt... mẹ...Mấy chữ còn lại Hồ Lam Lam không thể nói ra, nuốt vào trong bụng.

- Lên xe đi, trưa tôi đưa bà đi tẩy trần.Hiểu Nguyệt vừa nói mặt không đổi sắc, quay đầu lại đi lên xe. Lưu Thiết cầm lấy túi hành lý của ả, nói:- Sau khi đi ra thì sống cho tốt, đừng như trước nữa.

Lên xe, Hồ Lam Lam không dám gọi Hiểu Nguyệt. Mặc dù ả lúc này rất muốn ôm con gái mà khóc, nhưng biết mình là thứ dơ bẩn, rác rưởi, không dám làm ô uế con gái.

Xe lăn bánh, Hiểu Nguyệt đưa một phong bì rồi nói:- Bên trong có chút tiền, đủ cho bà sống một thời gian. Tôi đã xin anh hai lấy lại biệt thự cho bà, bà nếu không muốn tiếp tục sống ở đó có thể bán đi. Sau này mọi người không có quan hệ gì. Đây là điều cuối cùng mà con gái bà có thể làm.

Hồ Lam Lam cố gắng làm mình bình tĩnh, thản nhiên nói:- Đưa tôi về nhà, tôi muốn ngủ một giấc.

Hiểu Nguyệt trầm ngâm một chút rồi nói:- Cũng được. Nàng nói với Lưu Thiết:- Thiết ca, đưa bà ta về biệt thự.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK