Mục lục
[Dịch] Sĩ Đồ Phong Lưu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Vất vả cho em.Dương Phàm đưa tay vuốt ve bụng nàng. Hành động này làm Trương Tư Tề mềm nhũn ra, mặt hai người dán sát vào nhau, cọ cọ một chút. Trương Tư Tề nhỏ giọng nói:- Còn chưa lớn lên mà. Hai tháng nữa em xấu chết đi được.

Dương Phàm mỉm cười nói:- Nhà đã được thiết kế xong, mời hai người giúp việc đến, nếu không anh không yên tâm.

Câu nói quan tâm này làm cho Trương Tư Tề bớt chua xót trong lòng hơn. Trương Tư Tề thở dài một tiếng rồi ai oán nhìn Dương Phàm, nhỏ giọng nói vào tai hắn:- Anh tự làm bậy.

Dương Phàm không khỏi cười khổ một tiếng đưa tay luồn vào bên dưới áo ngủ. Nhưng Trương Tư Tề đã cầm tay Dương Phàm rồi nói:- Đừng có mà nghịch em, khó chịu.Vừa nói Trương Tư Tề liền tránh khỏi người Dương Phàm, cười hì hì một tiếng rồi sửa quần áo đi ra ngoài.

Trong phòng khách có một chiếc ghế sô pha dài, Dương Phàm tắt máy tính xách tay xong ra ngoài nhìn một lát. Dương Phàm mặt mày nhăn nhó tắt đèn ngã xuống ghế sô pha. Không biết hắn ngủ thiếp đi từ lúc nào. Mấy ngày này nhìn thì rất oai phong, nhưng trên thực tế hắn rất vất vả, áp lực rất lớn mà.

Dương Phàm ngủ khoảng năm phút, Trương Tư Tề và Chu Dĩnh gần như cùng mở cửa ra, mỗi người ôm một chiếc chăn. Hai người phụ nữ nhìn nhau một chút, đều cười cười.

- Chị bây giờ không tiện, để anh ấy ngủ ở phòng em đi.Trương Tư Tề và Chu Dĩnh ngồi đối diện với nhau, nhỏ giọng nói.

Chu Dĩnh lắc đầu:- Không được, không tốt.Trương Tư Tề rất đồng cảm gật đầu nhỏ giọng nói:- Cũng đúng, chị lần đó phải ba ngày mới tốt.Vừa nói hai người phụ nữ cùng đỏ mặt nhìn nhau một chút, sau đó đều đứng lên về phòng mình.

Phòng khách rất yên lặng, chỉ có tiếng ngáy nho nhỏ của Dương Phàm mà thôi.

Đêm. Hai chiếc thuyền đánh cá gặp nhau trên biển. A Bình đứng ở đầu thuyền cầm tay người đàn ông thấp bé và gầy gò nói:- Ngưu Bì Tinh, tao chỉ có thể đưa mày đến đây mà thôi. Trong túi có một triệu tiền mặt, mày dùng tiết kiệm một chút. Sau khi ra nước ngoài mày đừng về. Người nhà mày tao sẽ chiếu cố tốt. Đến nơi kia thì cố nghĩ biện pháp lấy thân phận nào đó sống yên ổn. Đừng lại cái loại chuyện này làm gì nữa.

Ngưu Bì Tinh có chút cảm động, cầm tay A Bình, nhỏ giọng nói:- Bình ca, thay em cảm ơn đại ca.

Nhắc đến đại ca, miệng A Bình giật giật một chút, lập tức lộ ra vẻ tươi cười mà nói:- Tao sẽ chuyển lời. Yên ổn rồi thì liên lạc với tao. Tao chuẩn bị chút việc cho mày làm ăn.

Nguyễn Tú Tú ở huyện Nhai Sơn một đêm, sáng sớm hôm sau quay về. Lúc nhìn thấy Dương Phàm, trên mặt Nguyễn Tú Tú có chút cảm kích, mặc dù không rõ nhưng rất chân thật.

- Lát nữa tôi sẽ lên tỉnh thành. Bí thư Dương có gì cần phân phó không?Giọng nói này đã nói rõ tất cả. Trên mặt Nguyễn Tú Tú lộ rõ vẻ vui mừng, ý của chị ta đã được thổ lộ.

- Ha ha, phó trưởng ban Nguyễn đi mạnh khỏe, tôi không tiễn.Dương Phàm cười cười đi tới bắt tay rồi đưa Nguyễn Tú Tú xuống dưới lầu. Nhìn xe rời đi lúc này mới quay đầu lại nói với Tùng Lệ Lệ cùng xuống với mình:- Bảo Tống Đại Thành đến phòng làm việc của tôi một chuyến.

5 phút đồng hồ sau Tống Đại Thành đã tới. Dương Phàm ra hiệu cho đối phương ngồi xuống rồi cười cười hỏi một câu:- Thế nào rồi, công việc của các đồng chí thuận lợi chứ?

- Tiến độ vụ án của Lâm Mãnh không quá nhanh, có rất nhiều vấn đề đang điều tra. Chẳng qua gần đây người của Ủy ban kỷ luật chúng tôi đi đến đâu là mọi người đều như thấy ôn thần, dịch bệnh vậy, đều muốn tránh ra thật xa.Tống Đại Thành đầy ẩn ý tỏ rõ khó khăn trong công việc, trên mặt lộ ra chút kính sợ.

- Tăng cường công tác giám sát cán bộ, Ủy ban kỷ luật thị ủy phải thể hiện sức chiến đấu của mình. Lúc này quần chúng đang có tâm trạng bất mãn với quan chức chính quyền thành phố Hải Tân. Chúng ta phải thông qua hành động để mạnh mẽ thay đổi tình hình này.Vừa nói Dương Phàm rút một bản tài liệu trong ngăn kéo ra, đặt lên bàn rồi nói:- Ngày mai đồng chí dẫn người đi điều tra, động tác phải nhanh nhưng không được để lộ gì hết.

Tống Đại Thành cầm tài liệu cẩn thận đọc một chút, ngẩng đầu lên cau mày nói: - Tài liệu này có phải là thấy gió bắt bóng không? Nếu tài liệu này mà cũng đi điều tra có phải là không công bằng với cán bộ của chúng ta không?

Dương Phàm cười cười một tiếng rồi nói:- Thị ủy gần đây đang tính đến việc đề bạt sử dụng đồng chí Nguyễn Bình Hòa. Ý của tôi là cẩn thận một chút, điều tra xem có chuyện gì xấu không, nhưng không thể làm ồn ào to chuyện. Không có vấn đề gì thì thị ủy cũng yên tâm sử dụng đồng chí Nguyễn Bình Hòa.

Từ trong vẻ tươi cười của Dương Phàm, Tống Đại Thành có thể nhìn thấy thái độ của đối phương. Trong lòng Tống Đại Thành đang thầm khinh thường tên dùng cách này. Tống Đại Thành cầm tài liệu đứng lên rồi bình tĩnh nói:- Tôi đã hiểu, sáng mai sẽ dẫn đội xuất phát.

Từ trong phòng làm việc của Dương Phàm đi ra, Tống Đại Thành vào phòng làm việc rồi lập tức rút điện thoại di động ra.

- Phó bí thư Giang sao? Tôi là Tiểu Tống. Có một chuyện tôi cảm thấy nhất định phải báo cáo với ngài một chút.

Giang Thượng Vân ừ một tiếng rồi nói:- Đồng chí nói đi.

- Là như thế này ạ, Bí thư Dương yêu cầu ngày mai tôi xuống huyện Nhai Sơn điều tra xem Nguyễn Bình Hòa có vấn đề gì không. Tôi đã xem một chút tài liệu, đều là những chuyện nghe gió bắt bóng.

Giang Thượng Vân nghe xong ngẩn ra một chút, suy nghĩ một chút rồi mới nhỏ giọng nói:- Theo trình tự bình thường làm việc, phải tôn trọng Bí thư Dương.

Giang Thượng Vân dập máy xong có chút hối hận. Thầm nói sớm biết như vậy đã không yêu cầu Nguyễn Tú Tú chuyển lời của mình xuống làm gì. Không biết chừng Dương Phàm sẽ ghi món nợ lên đầu mình. Mà Dương Phàm cũng sẽ có chút bất mãn với Nguyễn Tú Tú. Đương nhiên chuyện này nhất định chỉ là Dương Phàm làm cho mình thấy, ý của hắn chính là không thể không có hành động.

Trong lòng Giang Thượng Vân có chút không hài lòng nhưng phát hiện mình chẳng có một chút biện pháp gì hết. Giang Thượng Vân suy nghĩ một chút rồi tìm đến phòng làm việc của Triệu Việt, nói chuyện này ra. Triệu Việt nghe xong không khỏi cười khổ một tiếng rồi nói:- Lão Giang, chuyện này lão làm hơi quá một chút.

Triệu Việt nói xong lời này liền ngậm miệng ăn tiền, đưa cho Giang Thượng Vân một điếu thuốc. Hai người châm thuốc hút, Giang Thượng Vân mới cười khổ một tiếng mà nói:- Tôi chẳng qua chỉ là nhắc nhở cậu ta một chút mà thôi. Nếu chuyện gì bên dưới đều theo ý cậu ta, vậy chúng ta còn có thể làm được gì nữa chứ?

Triệu Việt cười nói:- Dương Phàm trong công việc luôn biết chừng mực. Tôi cần cậu ta khống chế thành phố Hải Tân, một chút chi tiết nhỏ nhặt không cần quá nghiêm khắc. Cậu ta dù sao cũng là lãnh đạo tối cao ở một thành phố, chúng ta cho cậu ta đủ quyền tự chủ. Chờ sau khi tình hình ở thành phố Hải Tân được mở ra, tôi sẽ tìm cậu ta nói chuyện một chút. Cũng phải an ủi Nguyễn Tú Tú một chút.

Triệu Việt nói như vậy, Giang Thượng Vân cũng chỉ có thể nhịn suy nghĩ của mình vào trong lòng mà thôi, cam chịu chuyện này, đồng thời còn cảm thấy may mắn lúc trước mình thận trọng khi nói với Tống Đại Thành – chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật thị ủy thành phố Hải Tân.

Kết quả này là điều Dương Phàm không ngờ đến. Tống Đại Thành dập máy xong thở dài một tiếng trong lòng. Phó bí thư Dương hình như có chút bất đắc dĩ. Sau này càng phải thêm cẩn thận hầu hạ bí thư thị ủy Dương Phàm.

Nếu Dương Phàm biết Tống Đại Thành vừa quay mông đã gọi điện cho lãnh đạo, hắn tuyệt đối không dễ dàng tha thứ chuyện này. Đáng tiếc Dương Phàm không biết, lúc này hắn đang vội vàng xử lý công việc. Lê Quý hình như cũng dần dần thích nghi với công việc của thư ký. Chẳng qua lúc đối mặt với Dương Phàm vẫn có chút khẩn trương.

Cuộc sống bình lặng kéo dài được ba ngày. Sáng sớm hôm đó Dương Phàm vừa định chuẩn bị đi làm thì Trầm Ninh đã như cơn gió lao vào nhà khách thị ủy. Thấy Dương Phàm liền đi tới, lớn tiếng nói:- Lãnh đạo, tên Lại Bì Thử đã khai ra.

Dương Phàm đang ngồi nhận xét lại xem công việc mấy ngày qua có tồn tại vấn đề gì không thì bị quấy rầy. Dương Phàm có chút khó chịu ngẩng đầu lên nói:- Mày có thể chững chạc một chút hay không? (Ở đây không có ai khác nên Dương Phàm nói như vậy)

- Lãnh đạo, Lại Bì Thử khai rằng lần này hắn vận chuyển 40 Kg thuốc phiện từ thành phố Tây Hải đến cho người ở thành phố Hải Tân. Còn khai rằng ở thành phố Hải Tân có một nhà xưởng sản xuất ma túy lớn, tồn tại một mạng lưới buôn bán ma túy khổng lồ.Trầm Ninh lấy lại bình tĩnh rồi từ từ nói. Dương Phàm lúc này mới để ý thấy thằng ranh Trầm Ninh này hình như gầy hơn một vòng.

Trong nháy mắt Dương Phàm chấn động, đứng bật dậy trừng mắt nhìn Trầm Ninh:- Khai từ lúc nào?

Trầm Ninh cười hắc hắc nói:- Gần tiếng trước.Dương Phàm trừng mắt nhìn Trầm Ninh rồi nói:- Vấn đề an toàn thì sao?

- Không có vấn đề gì. Tin tức bây giờ vẫn được phong tỏa. Tao định báo cáo với mày xong sẽ báo cáo lên sở Công an tỉnh Thiên Nhai, yêu cầu tăng viện. Trầm Ninh vừa nói xong như vậy, Dương Phàm mới coi như yên tâm. Dương Phàm là người ngoài ngành trong lĩnh vực công an. Dương Phàm suy nghĩ một chút rồi nói:- Nên làm như thế nào thì mày đã biết. Bắt được khúc xương này thì sau này sẽ đề cử mày làm bí thư đảng ủy cục Công an kiêm cục trưởng cục Công an thành phố Hải Tân với tỉnh ủy. Về chuẩn bị một chút, tao lập tức thông báo Tào Dĩnh Nguyên nghe báo cáo về vụ án này. Tốt nhất phải xác định xong các đối tượng rồi mày tự mình lên tỉnh thành một chuyến.

Tin tức này làm Trầm Ninh chấn động mạnh, hắn trầm ngâm một chút rồi cười hắc hắc nói:- Xin lãnh đạo yên tâm, tao về bố trí đây.Dương Phàm vỗ vỗ vai Trầm Ninh rồi nói:- Giữ sức khỏe đó.

Trầm Ninh gật mạnh đầu rồi xoay người rời đi. Hắn không nói một câu vì biết tất cả đều là dư thừa. Quyết định của Dương Phàm đã nói rõ vấn đề.

Vụ án xuất hiện tình tiết mới, tâm trạng Dương Phàm cũng trở nên nặng nề. Một thành phố có tồn tại mạng lưới buôn bán ma túy sẽ ảnh hưởng như thế nào, trong lòng Dương Phàm hiểu rất rõ. Càng đừng nói thành phố Hải Tân đã có tệ nạn này từ lâu.

Gọi điện báo cho Tào Dĩnh Nguyên, kết quả Tào Dĩnh Nguyên vô cùng khiếp sợ không nói được gì. Mạng lưới buôn bán ma túy đã chết, còn có cả nhà xưởng gia công ma túy. Tào Dĩnh Nguyên nghe thấy Dương Phàm nói mà run lên.

- Lão Tào, hai chúng ta bàn trước rồi đưa ra kế sách. Sau đó cùng đến cục Công an thành phố để nghe báo cáo cụ thể.

- Tôi lập tức đến ngay.Tào Dĩnh Nguyên không nói hai lời, lập tức tỏ thái độ của mình.

Không đầy 10 phút sau, Tào Dĩnh Nguyên đã xuất hiện trong phòng làm việc của Dương Phàm. Hai người khẽ gật đầu rồi bắt đầu câu chuyện.

- Bí thư Dương, trên đường đến đây tôi đã suy nghĩ cẩn thận. Tôi cảm thấy vấn đề quan trọng nhất bây giờ là giữ bí mật.Tào Dĩnh Nguyên không hổ xuất thân là bí thư đảng ủy công an, một câu nói đã trúng yếu hại, đồng thời cũng ám chỉ điều lo lắng của mình.

Dương Phàm gật đầu nói:- Tôi đã dặn Trầm Ninh. Cậu ta đã sớm chuẩn bị. Vì thể hiện sự coi trọng của thị ủy, tôi đề nghị thành lập tổ chuyên án do lão và tôi đảm nhiệm chức tổ trưởng và phó tổ trưởng. Bên phía chính quyền thành phố phải tăng cường hỗ trợ về nhân lực và vật lực.

Tào Dĩnh Nguyên gật đầu nói:- Điều này tôi không có ý kiến gì. Ma túy từ trước đến nay đều là nguyên nhân gây bất ổn nhất đối với tình hình an ninh trật tự với bất cứ địa phương nào. Tôi đề nghị phải giữ bí mật ý đồ của tổ chuyên án. Hơn nữa còn phải tiến hành kiểm tra tất cả các khách sạn, nhà nghỉ trong toàn thành phố, tăng cường quản lý nhân khẩu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK