Chiếc xe buýt to sơn màu xanh lục đậu trong bến hiển nhiên trông khá bắt mắt. So với những chiếc xe khách có hình thức thống nhất của tỉnh Tô thì những chiếc xe của tỉnh Giang Nam có vẻ đủ loại thượng vàng hạ cám, nhìn qua có thể gọi là loạn xà ngầu.
Giữa dòng người hỗn loạn trên xe buýt, Dương Phàm có cảm giác hòa vào với mọi người. Chuyến đi cũng khá thuận lợi, chỉ có mấy người trẻ tuổi ở gần bên luôn nói chuyện khá to, phá hỏng cảm giác muốn nằm nghỉ ngơi của Dương Phàm. Ngồi xe buýt lâu, xóc nảy nhiều nên vùng thắt lưng hơi đau nhức. Con người quả là đang khổ dễ hòa nhập với cái sướng chứ đang sướng thì rất khó hòa nhập với cái khổ.
Mang theo hành lý ra khỏi bến, Dương Phàm bắt một chiếc taxi lặng lẽ về nhà. Sau khi nghỉ ngơi một hồi, nhìn đồng hồ thì đã thấy đến giờ đi làm buổi chiều, Dương Phàm hít hà mấy cái, xuống lầu, lái chiếc R6 đi vào toàn nhà thị ủy.
Đang ngồi trên chiếc Audi đi vào tòa nhà thị ủy, nhìn thấy chiếc R6, thân thể Đổng Trung Hoa hơi lay động. Nói thật, trong lòng Đổng Trung Hoa hơi sợ Dương Phàm. Mới đầu làm việc thì thấy thằng ranh này hơi lỗ mãng nhưng ở lâu mới phát hiện không thể tìm thấy được tật xấu nào ở hắn. Tuy rằng Bí thư thị ủy nắm quyền phát ngôn nhưng nếu người ta không phạm sai lầm, mày muốn gõ người ta thật đúng là chó cắn nhím, không thể nào ngậm mồm lại nổi.
Mấu chốt là chẳng những không tìm được tật xấu của Dương Phàm, ngược lại bị tiểu tử này bắt lấy hai cơ hội, đầu tiên là đá đít Hà Tiểu Mai, khiến chính mình cực kỳ mất mặt ở trước mặt chủ tịch tỉnh Hà, tiếp theo lại gặp hạn, lật xuồng ngay trong vấn đề nhân sự ở hội nghị thường ủy. Gần đây, ngay cả tay chân thân tín là Uông Ái Dân cũng bị đá khỏi văn phòng thị ủy, mất chức chánh văn phòng thị ủy. Điều này khiến cho gần đây Đổng Trung Hoa đi lại trong tòa nhà thị ủy cũng không thể nào ngẩng đầu lên nổi.
Đổng Trung Hoa đương nhiên không chịu nhận thua. Nếu cứ ngồi ngây ngốc ở thành phố Uyển Lăng hai, ba năm như vậy, có lẽ không cần chờ tới Dương Phàm động vào mình, Hà Thiếu Hoa cũng sẽ xem nhẹ chính mình và có điều chỉnh tương ứng. Đó là còn chưa nói tới Hác Nam nắm toàn bộ tòa nhà tỉnh ủy, lúc nào cũng nhăm nhe chặt bỏ tay chân của Hà Thiếu Hoa.
Ổn định cảm xúc một chút, Đổng Trung Hoa hơi cười lạnh, thầm nói 1 thằng ranh này tới họp hội nghị thường ủy, tao phải bắt mày có một sự giải thích hợp lý. Hơn một tuần liền không đi làm, chỉ một cuộc điện thoại nói là bận chiêu thương và thương thảo với các nhà đầu tư. Nếu mày không thể giải thích được cho ra hồn, đừng trách tao ăn nói khó nghe…
Nghĩ đến đây, Đổng Trung Hoa cất bước lên lầu với tâm trạng khá thoải mái, bước chân cũng trở nên nhẹ nhàng hơn. Nghĩ tới việc bí mật an bài bên cục Thuế, Đổng Trung Hoa không khỏi hơi hơi đắc ý. Đầu tuần tới, toàn bộ cục thuế sẽ triển khai kiểm tra quy mô lớn. Tao không tin không tìm thấy điểm xấu nào của thằng ranh này ở Vĩ Huyền. Mày ở Vĩ Huyền mấy năm nay, chẳng lẽ mày không kiếm chút tiền ngủ với gái sao?
Nghĩ đến đàn bà, dưới quần Đổng Trung Hoa không khỏi hơi nóng lên. Tuy rằng cô ả tên là Giang Tâm Hà kia hơi lớn tuổi một chút nhưng toàn bộ công tác kỹ thuật làm rất trách nhiệm, hơn nữa thỉnh thoảng lén lút nghịch ngợm với nhau một chút, cảm giác rất không tồi. Lần tổng kiểm tra về thuế vụ lần này chính là do Giang Tâm Hà chỉ ra. Cô ả này khá hiểu biết về tình huống Vĩ Huyền, kể lại rất nhiều chuyện chiêu thương của chính quyền Vĩ Huyền lúc trước. Có những vấn đề lúc đó không tiện nhòm ngó, nhưng hiện giờ nếu vẫn tồn tại thì có rất nhiều điều để nói.
Đổng Trung Hoa cũng không cho rằng tra ra được một vài vấn đề ở Vĩ Huyền là có thể quật ngã Dương Phàm. Tuy nhiên nếu có thể hạ bệ được mụ Tô Diệu Nga, tiện thể nắm được một vài điểm xấu của Biện Vĩ Cường, hung hăng thu thập thằng ranh Dương Phàm một chút, vậy có thể tính là đại công cáo thành. Hiện tại mấu chốt phải xem bản lĩnh của Uông Ái Dân và Giang Tâm Hà hợp tác với nhau thế nào. Chỉ cần tra ra một vài vấn đề nhỏ là có thể cho bộ phận kiểm toán tham gia, xử lý không chút khách khí. Đáng tiếc duy nhất chính là Vương Thần của Ủy ban Kỷ luật. Thằng nhãi này hẳn là chịu ảnh hưởng của tỉnh nên đứng về phía Dương Phàm. Nếu không, hiệu quả có thể còn tốt hơn nữa.
Đi vào phòng làm việc, Đổng Trung Hoa vẫn tại âm thầm tính toán, muốn sau khi làm thịt Vĩ Huyền xong, đá đít Tô Diệu Nga xong, có thể phái người của mình thay thế. Tiếp theo có thể thừa cơ điều chỉnh công tác của Mẫn Kiến một chút, bỏ vị trí thường ủy của hắn, để phó thị trưởng chủ quản thuế vụ và nông nghiệp Hà Đình lên thay. Trong thường ủy có một nữ là đủ rồi, cho nên cũng không cần con mụ Niếp Vân Lam không chịu nghe lời kia nữa, cần phải điều chỉnh vị trí của mụ ta. Chủ tịch Mặt trận thống nhất Mã Tiêu sang năm sẽ ra đi, có thể điều chỉnh công tác một chút, cho lùi sớm. Liễu Chính Dương là một kẻ xảo quyệt, cáo già, nếu thức thời thì giữ lại, nếu cảm thấy không được thì cũng cút luôn. Hầu Đại Dũng thì gần đây có vẻ đi lại rất gần gũi với Cố Tiên Lễ, vậy tạm thời bất động đi, miễn cho chủ tịch tỉnh Hà lại trách mình gây thù hằn.
Đổng Trung Hoa nhất quán tính toán dùng binh pháp lấy nhiều thắng ít. Đáng tiếc rằng hiểu biết của lão về Dương Phàm lại không đủ, không biết người biết ta, rất nhiều điểm không tính được tới. Sau khi dính mấy đòn lần trước, Đổng Trung Hoa nghĩ rằng mình đã cơ bản thấy rõ thực lực của Dương Phàm. Không cần quản bối cảnh của hắn thế nào, ở đây là tỉnh Giang Nam, không phải Bắc Kinh. Chỉ cần mình nắm được nhược điểm của Dương Phàm, trong tỉnh có chủ tịch tỉnh Hà, Bắc Kinh chẳng phải vẫn có những lão già sẵn lòng thấy Hác Nam xấu mặt sao?
Nghĩ đến đây, thư ký từ bên ngoài tiến vào hạ giọng nói:- Bí thư Đổng, đã đến giờ họp.
Dương Phàm ngồi ở vị trí không khác biệt lắm so với bình thường, trước mặt để một quyển sổ nhỏ và một chiếc bút, thần thái bình tĩnh, ngồi yên bất động. Hơn một tuần không gặp, vn lặng lẽ quan sát, không phát hiện ra Dương Phàm có vấn đề gì xấu, chỉ có điều cảm thấy ánh mắt người thanh niên này dường như đã xảy ra một chút biến hóa rất nhỏ, thiếu vài phần lợi hại, hơn vài phần thâm thúy. Loại cảm giác này thuần túy là đến từ trực giác, trực giác của phụ nữ.
Lý Thụ Đường mới ngã xuống, Niếp Vân Lam là một trong những người bất an nhất, rất có cảm giác phượng hoàng không có cành đậu. Một phụ nữ không có bối cảnh gì như cô ta, không chủ động đi tìm một chỗ dựa vững chắc, kết quả chỉ có thể là bị điều chỉnh ra khỏi thường ủy, đầu tiên làm phó thị trưởng một thời gian, nếu tồi tệ hơn nữa có thể phải đi phụ trách Hội liên hiệp Phụ nữ hoặc Hội nghị Hiệp thương Chính trị Nhân dân.
Lần trước cấp phiếu cho Dương Phàm xong, vn về cơ bản đã xác định rõ phương hướng, nhưng Dương Phàm vẫn chưa thể hiện ra mặt là tiếp nhận ý tứ đó, điều này khiến Niếp Vân Lam rất lo lắng. Chẳng lẽ vẫn còn khuyết điểm gì sao? Đêm qua xem một bộ phim “Đầu danh trạng”, trong đó cũng có tình tiết tương tự thế này, khiến vị Trưởng ban Tuyên giáo này nghĩ rằng phải tìm cơ hội, tạo chiến tích cho mình.
La Đạt Cương đang âm thầm quan sát Dương Phàm. Lúc trước hai người chỉ đơn giản bắt tay khách khí hai câu, gần đây quan hệ giữa hai vị thường ủy trẻ tuổi đã có vẻ dịu đi một chút. Đương nhiên, việc dịu đi này chỉ là kết quả của việc hai người e dè lẫn nhau. La Đạt Cương cũng hiểu được dường như Dương Phàm hơi có thay đổi, nhưng cụ thể thế nào thì không thể nói rõ, chỉ cảm thấy thằng ranh này ngồi đó càng thêm trầm ổn, mơ hồ có cảm giác bất động như núi. Cảm giác này khiến La Đạt Cương rất không thoải mái trong lòng, cảm thấy Dương Phàm dường như gây cho mình áp lực lớn hơn trước kia rất nhiều.
Gần đây, Nguyên Chấn an tâm làm rùa đen rút đầu, chỉ cúi mặt ngồi, ra vẻ nắm mắt dưỡng thần, như thể sự việc trong hội nghị thường ủy chẳng có chút quan hệ gì với mình. Nguyên Chấn hy vọng được thấy nhất chính là mọi người không cần chú ý tới mình. Sang năm Hội nghị Hiệp thương Chính trị Nhân dân sẽ khai mạc, nếu làm không tốt sẽ bị điều tới tỉnh làm một chân cán bộ nhàn nhã… Nghĩ vậy, trong lòng Nguyên Chấn thầm đau, lại lén liếc nhìn Dương Phàm một cái, sau đó nhìn đồng hồ. Ngày mai là thứ sáu, phải đi suốt đêm lên tỉnh thành thăm bí thư Hác. Đã chuẩn bị lễ vật cho bí thư Hác tốt chưa nhỉ?
Toàn bộ người trong trận doanh của Dương Phàm đều lặng lẽ ngồi xuống. Thoạt nhìn thì những người đó không có quan hệ gì quá lớn với nhau nhưng thực ra trong lòng mọi người đều hiểu, Dương Phàm cũng không hy vọng thấy mọi người quan hệ quá tốt với nhau. Ngay cả Mẫn Kiến và Hầu Đại Dũng gần đây cũng ít lui tới khá nhiều. Cấp trên luôn hy vọng người cấp dưới đừng quá đoàn kết. Mặc dù cùng làm việc với nhau khá lâu ở Vĩ Huyền, quan hệ giữa Biện Vĩ Cường và Tô Diệu Nga vẫn duy trì một khoảng cách tinh tế.
Hầu Đại Dũng ngồi xuống bên cạnh Dương Phàm, lặng lẽ đẩy sang một tờ giấy. Dương Phàm thản nhiên nhìn thoáng qua, thấy trên đó viết: “Cố công tử muốn mời ngài ăn cơm”
Dương Phàm thản nhiên nhìn Hầu Đại Dũng, nhẹ nhàng nhét tờ giấy vào túi quần, ám chỉ Hầu Đại Dũng tan họp rồi nói sau. Lúc này trong lòng Dương Phàm cũng hơi tức giận, thầm nói tôi vừa mới về một hồi, anh đã truyền tin đó ra ngoài nhanh thật.
"Bừa bãi." Dương Phàm âm thầm kết luận trong lòng, đồng thời nghĩ rằng có lẽ Hầu Đại Dũng và Cố Tiên Lễ đã kết nối thành một đường dây, bởi vậy lúc này mới tích cực hỗ trợ mình như thế. Nghĩ tới đây, trong lòng Dương Phàm cực kỳ không vui. Một phó bí thư tỉnh ủy mới thả sợi dây ra đã khiến cho thằng cha này mất kiên nhẫn như vậy… không thể giữ người này lại được.
Nếu Hầu Đại Dũng biết giờ phút này trong lòng Dương Phàm đang suy nghĩ gì, khẳng định sẽ hối hận hành động của mình. Trước cuộc họp, nhìn thấy xe Dương Phàm, Hầu Đại Dũng liền nhớ tới việc Cố Đồng nhiều lần đề xuất mời Dương Phàm, lập tức vội vàng gọi điện thoại báo cho Cố Đồng rằng Dương Phàm đã về. Theo ý nghĩ tự cho là cao minh, Cố Đồng đề xuất Hầu Đại Dũng hẹn ăn tối với Dương Phàm. Hầu Đại Dũng vốn hơi do dự, nhưng đang muốn được Cố Đồng đáp ứng cuối tuần dẫn tới gặp phó bí thư tỉnh ủy, bởi vậy cũng đáp ứng luôn.
Chỉ cần kết nối được với đường dây của phó bí thư tỉnh ủy Cố Tiên Lễ, Hầu Đại Dũng cho rằng không cần quá để ý tới bên Dương Phàm nữa, thậm chí thằng ranh Dương Phàm còn phải e dè mình một chút. Dù sao phó bí thư Cố Tiên Lễ là phó bí thư chuyên trách quản lý mảng Đảng và quần chúng. Một phó bí thư thị ủy Uyển Lăng, dù bối cảnh của mày có lớn cũng phải cúi đầu trước phó bí thư tỉnh ủy mà thôi. Liên tưởng đến việc làm ăn của Cố Đồng đã được mình hỗ trợ sắp xếp, lòng tin của Hầu Đại Dũng càng thêm vững chắc là có thể gia nhập trận doanh của phó bí thư tỉnh ủy Cố Tiên Lễ. Có ý tưởng này, tự nhiên sự rụt rè cũng ít đi, lá gan cũng to lên. Dù sao hiện tại Dương Phàm vẫn chưa phải là Bí thư thị ủy, mình lại ngồi trên một vị trí thường ủy thị ủy, quyền quyết định vẫn là ở trên tỉnh.
Dương Phàm khống chế cảm xúc của mình rất tốt. Lúc này Đổng Trung Hoa như thường lệ chậm rãi, bình thản tiến vào, ngồi ở vị trí chủ tọa, ho khan một tiếng rồi nói:- Các đồng chí đều đến đông đủ, bắt đầu họp được rồi.
Sau vài đề tài thảo luận liên tiếp, Đổng Trung Hoa thấy Dương Phàm thủy chung không lên tiếng. Chờ sau khi một đề tài thảo luận do Nguyên Chấn đề xuất kết thúc, Đổng Trung Hoa đột nhiên cười tủm tỉm nói:- Gần đây Phó bí thư Dương bận rộn việc thu hút đầu tư, hiệu quả như thế nào?
Chỉ một câu nói, toàn bộ phòng hội nghị lập tức im lặng, tưởng như có thể nghe được tiếng kiến bò trên mặt đất. Mọi người đột nhiên phát hiện, vị Bí thư Đổng gần đây vẫn bị vây trong xu hướng suy tàn nhưng trong nháy mắt này dường như đã tích lũy được lượng sức mạnh rất lớn, đang chờ tấn công về phía Dương Phàm. Những người liên quan đột nhiên kinh ngạc phát hiện, hơn một tuần bận rộn đi ra bên ngoài làm việc, mày là một phó Bí thư thị ủy mà chẳng làm ra được chút thành tích nào, thật đúng là không thể nào nói nổi.
Dương Phàm châm một điếu thuốc, bình tĩnh hút một hơi. Động tác này khiến toàn bộ mọi người trong trận doanh của Dương Phàm đều ổn định tâm thần. Chỉ có Hầu Đại Dũng trong lòng hơi không thoải mái, tâm nói thằng nhãi này có thể thực sự vững vàng vậy sao?
Động tác này khiến trái tim La Đạt Cương hơi đập lộp bộp hẳn lên, thầm nói lão Đổng ơi lão Đổng, có lẽ lão vừa mới đồn sức được một lát lại bị cắn trả rồi. Dương Phàm chỉ cần nhẹ nhàng nói một câu: “Đang thảo luận một vài dự án, chờ khi có kết quả tôi sẽ báo cáo”, trên cơ bản toàn bộ khí lực của Đổng Trung Hoa sẽ không có cách nào phát ra được. Nhiều nhất chỉ có thể gõ một hai câu chẳng chút đau đớn gì để biểu hiện sự tồn tại của Bí thư thị ủy Đổng Trung Hoa. Nghĩ tới đây, La Đạt Cương cảm thấy có lẽ mục đích trước mắt của Đổng Trung Hoa cũng chỉ là như vậy, trước hết là tìm lại một chút uy tín của Bí thư thị ủy rồi nói sau. La Đạt Cương có chút khinh thường điểm này. Nếu đổi là mình, khẳng định là không ra tay thì thôi, đã ra tay là phải làm thịt gọn ghẽ Dương Phàm, trọn đời không thể xoay chuyển được nữa.
Sau khi có ý tưởng này, La Đạt Cương không kìm nổi lại syu nghĩ, bản thân mình và bí thư thị ủy Đổng Trung Hoa không ở cùng một vị trí, cảnh giới cũng khác nhau. Đối với Đổng Trung Hoa mà nói, có thể đá Dương Phàm ra khỏi Uyển Lăng chính là kết quả tốt nhất. Trong nháy mắt, bao nhiêu ý niệm xoay chuyển trong đầu. La Đạt Cương thầm mỉm cười trong lòng, tự nhủ mình suy nghĩ quá xa và quá xem trọng Đổng Trung Hoa. Mục tiêu của mỗi người là khác nhau, trình độ như của Đổng Trung Hoa sao có thể nghĩ quá xa được? Mình muốn chính là sau khi Dương Phàm rời khỏi Uyển Lăng thì đổi sang địa phương khác để thăng quan. Đổng Trung Hoa lại muốn đuổi được Dương Phàm đi là rất vui mừng rồi. Một là đối xử như với một đối thủ ngắn hạn, một là đối xử như một đối thủ trường kỳ, rất tự nhiên là phân ra cao thấp khác nhau.
Là diễn viên chính của việc này, trong lòng Dương Phàm đã sớm có biện pháp ứng đối. Sau một động tác khiến những người đi theo mình an tâm, Dương Phàm lại rút điếu thuốc ra, cầm lấy bật lửa nhẹ nhàng đùa nghịch trên tay mấy cái rồi cười nói:- Bí thư Đổng rất quan tâm đối với công tác của tôi nhỉ. Có sự quan tâm này của lãnh đạo, tôi cũng không thể ngồi chơi ăn sẵn được nhỉ?
Những lời này khiến rất nhiều người có chút không rõ, thầm nhủ chăng lẽ thằng ranh này muốn làm tung hết cả lên sao? Ngay cả Nguyên Chấn luôn im lặng ngoan ngoãn từ đầu tới giờ cũng không kìm nổi liếc nhìn Dương Phàm dò xét.
Dương Phàm cười đứng lên, giơ lên một tập tài liệu đã chuẩn bị rất kỹ, nói:- Ở đây tôi có một bản dự thảo, lát nữa sẽ chia cho các vị trong thường ủy xem một chút. Trải qua hơn một tuần cố gắng, Tập đoàn Thiên Mỹ nổi tiếng toàn quốc cuối cùng cũng đưa ra quyết định, dời tổng bộ đến thành phố Uyển Lăng.
Những lời này giống như một quả bom tấn, nháy mắt nổ tung khiến mọi người gần như ngất đi. Từ khi tập đoàn Phi Thiên phá sản tới nay, thành phố Uyển Lăng không có một xí nghiệp nào tồn tại trên thị trường chứng khoán. Tập đoàn Hòa Tinh và tập đoàn dược Vĩnh Thái là ở tỉnh khác đến đầu tư tại Uyển Lăng mà thôi. So với việc Tập đoàn Thiên Mỹ đặt tổng bộ tại Uyển Lăng, có thể nói là khác nhau một trời một vực, có thể nói là đom đóm so với trăng rằm. Nếu thật sự tìm tới căn nguyên sự việc thì ngay cả chuyện tập đoàn Hòa Tinh và tập đoàn dược Vĩnh Thái tới Uyển Lăng đầu tư, xây dựng nhà máy cũng là công trạng chủ yếu của Uyển Lăng.
“Mẹ kiếp, việc này không phải là sự thật chứ?” La Đạt Cương là người đầu tiên phản ứng được, thầm nhủ nếu đó là sự thực, mày còn làm cho tao là phó thị trưởng thường vụ phụ trách kinh tế đất sống hay không? Mẹ kiếp, mày cũng quá hung tàn đó. Một tập đoàn tư nhân lớn như vậy, đứng trong tốp năm toàn quốc, vậy mà mày nói một cái là tới đây. Thường vụ thị ủy thành phố Nam Kinh có thể đáp ứng sao? Hội nghị thường ủy tỉnh Tô có thể đáp ứng sao?
Sau khi tự hỏi, La Đạt Cương đưa ra đáp án rất nhanh. Nếu đã nói chuyện này ra trong hội nghị thường ủy, chuyện này không thể sai được. Nhẹ nhàng cúi đầu, La Đạt Cương thầm cầu nguyện, từ giờ ông đây không thèm nói nữa, mọi người cứ coi như ông đây không tồn tại đi.
Đổng Trung Hoa đã chuẩn bị sẵn sàng quyền phát ngôn của Bí thư thị ủy, lúc này như thể gặp phải trận bão cấp 12, toàn thân bị cuốn lên trời, quay cuồng lồng lộn, chẳng khác gì đua xe Ferrari công thức 1 bị lật tung lên trời. Sắc mặt lão hơi kích động đỏ lên, nháy mắt lại tái nhợt, nháy mắt lại xanh mét, sau đó lại chuyển thành ửng hồng. Cảm giác trong lòng không biết dùng từ gì để hình dung.
Đổng Trung Hoa đột nhiên cảm thấy chính mình rất buồn cười, giống như một con bọ ngựa huơ cặp kiếm của mình đứng trên đường núi gào to:- Núi này là do tao mở, đường này là do tao làm…Còn chưa nói hết câu thì bị bánh xe cuồn cuộn lăn tới đè nát. Tâm tình của Đổng Trung Hoa lúc này cũng giống như một con kiến thật vất vả mới tha được một hạt gạo, nháy mắt lại bị người ta dẫm lên thành bột phấn. Lúc này đầu óc lão ngẩn ngơ, cho dù bên ngoài có bắn đại bác cũng không hề nghe hay nhìn thấy gì.
Xấu hổ và giận dữ. Vô cùng xấu hổ và giận dữ. Giống cơn lốc bí mật mang theo sóng lớn, nháy mắt bao phủ lấy Đổng Trung Hoa. Giờ phút này Đổng Trung Hoa nhớ tới Don Quixote đang cưỡi một con ngựa gầy yếu lao vào chiến đấu với cối xay gió. Có thể có tinh thần, có thể có ý chí chiến đấu, nhưng cuối cùng chỉ là trò cười cho thế gian. Hiện giờ Đổng Trung Hoa cảm thấy, mỗi người nhìn mình đều đang cười nhạo mình là ngu ngốc.
“Mình phải nhẫn. Mình phải nhẫn.” Đổng Trung Hoa âm thầm hít một hơi thật sâu, cố gắng nuốt nghẹn, thu răng nanh định nhe ra trước đó lại, sau đó cố gắng mỉm cười nói với Dương Phàm:- Phó bí thư Dương, chuyện này không thể nói đùa được. Đây là chuyện chấn động cả nước đó.
Tuy trong lòng đã biết rõ đáp án nhưng Đổng Trung Hoa vẫn muốn có chút quá độ để dịu bớt cảm xúc của mình đi.
Lúc này Nguyên Chấn mới cười nói:- Tôi cũng khá hiểu phong cách làm việc của Phó bí thư Dương. Nếu cậu ấy đã làm tốt bản dự thảo thì chúng ta chỉ cần chờ thời điểm gõ trống khua chiêng hoan nghênh Tập đoàn Thiên Mỹ tới thôi. Tôi đề nghị, tất cả mọi người vỗ tay hoan nghênh đồng chí Dương Phàm đã làm ra một sự kiện long trời lở đất để phát triển kinh tế thành phố chúng ta một cách nhanh chóng.
Dứt lời, Nguyên Chấn dẫn đầu vỗ tay. Dương Phàm là người của Hác Nam, phải chủ động một chút, biểu hiện một chút, tranh thủ buổi tối ngày mai đến tỉnh báo cáo công tác sẽ có được một chút chủ động.
Nguyên Chấn vỗ tay như vậy, đám người của Dương Phàm tự nhiên cũng ra sức vỗ tay. Những người khác cũng chỉ có thể vỗ tay theo. Tuy rằng trong lòng rất không tình nguyện nhưng La Đạt Cương cũng chỉ có thể mỉm cười vỗ tay với bộ dáng rất kích động. Về phần Đổng Trung Hoa, trời mới biết hai tay nửa sống nửa chết kia của lão có phát ra âm thanh nào không.
Lúc này Niếp Vân Lam giơ tay cười nói:- Lần này ban Tuyên giáo chúng tôi lại bận rộn rồi. Phó bí thư Dương ngài cần phải chiếu cố Đài phát thanh và truyền hình thành phố cũng như báo Uyển Lăng chúng tôi thêm nha.Khi nói chuyện, người đàn bà này không ngờ còn liếc mắt nhìn Dương Phàm đầy quyến rũ. Nhìn những nếp nhăn nơi khóe mắt cô ta khiến trong lòng Dương Phàm rất khó chịu, tuy nhiên Dương Phàm vẫn mỉm cười gật đầu với Niếp Vân Lam. Vẫn cần phải dựa vào người đàn bà này một chút.Tuy rằng Hầu Đại Dũng cũng đang cười nhưng trong lòng âm thầm giật mình. Vừa rồi hắn phản ứng rất nhanh, là người vỗ tay theo đầu tiên. Xem ra sau này mình càng phải thêm cung kính với gã thanh niên này mới được. Mẹ kiếp, không hề hé răng, không hề mở miệng, vậy mà làm được một đại sự như vậy, hung hăng đạp cho Đổng Trung Hoa một nhát, khiến cả La Đạt Cương cũng bị nhục nhã lây.
Tuy rằng nói thành phố Uyển Lăng có thành tích thì cũng có một phần công lao lãnh đạo của Đổng Trung Hoa, nhưng tất cả đều chỉ dừng lại trên giấy. Trong lòng lãnh đạo cấp trên đều sáng như gương, Đổng Trung Hoa và Dương Phàm căn bản là đối nhau như nước với lửa. Có một cấp dưới như Dương Phàm, lần sau Đổng Trung Hoa muốn nói chuyện đều nhất định phải suy nghĩ cẩn thận hơn. Lúc này Hầu Đại Dũng mới nhớ tới, vừa rồi mình chuyển tờ giấy kia liệu có phải hơi vênh váo đắc ý quá hay không? Hầu Đại Dũng lén liếc mắt nhìn Dương Phàm một cái, phát hiện hắn đã trở lại vị trí ngồi, lại hồi phục bình tĩnh.
- Tôi mới chỉ làm một chút công tác liên lạc ban đầu, công tác hoan nghênh tiếp đón sau này, tôi đề nghị cứ theo chu trình bình thường là từ chính quyền chủ trì.Dương Phàm đột nhiên nói vậy, ánh mắt Nguyên Chấn lập tức sáng lên, trong lòng thầm tính toán thật nhanh.
- Công tác thu hút đầu tư vẫn là do Phó bí thư Dương phụ trách. Tập đoàn Thiên Mỹ dời tới Uyển Lăng là một việc rất lớn, chính quyền nhất định phải làm thật tốt công tác tiếp đãi, nhất định phải cam đoan chắc chắn thành quả công tác với Phó bí thư Dương. Phó thị trưởng La, anh có ý kiến gì không?
Nguyên Chấn nói một câu như vậy thật sự là cao minh. Công đầu là của Dương Phàm, đừng ai mơ dính vào, tôi đứng lên xác nhận trước hết. Về phần công tác nhận lấy sau này, nếu La Đạt Cương mày làm không tốt thì chính là năng lực của mày có vấn đề. Đúng rồi, chẳng phải mày và Dương Phàm vẫn khắc nhau sao? Gần đây hình như quan hệ có chút dịu đi nhỉ, ha ha…
Một câu nói đường đường chính chính khiến La Đạt Cương như ăn phải ruồi, thầm nói tuy rằng đây chỉ là công tác dệt hoa trên gấm, nhưng nếu chẳng may làm không tốt, khi lãnh đạo tỉnh gặp người của Tập đoàn Thiên Mỹ, người ta hơi chút oán hận nói một vài câu, vậy sẽ tính vào ai đây? Lão khốn khiếp Nguyên Chấn này, lão không hỏi tôi thì không yên sao?
Lúc này La Đạt Cương thật sự không hoài nghi Nguyên Chấn dụng tâm kín đáo. Dù sao hắn cũng là phó thị trưởng thường vụ, trợ thủ chủ yếu của thị trưởng. Nguyên Chấn hỏi ý tứ của hắn cũng là tỏ vẻ tín nhiệm đối với hắn.
- Ha hả, Tập đoàn Thiên Mỹ là do Phó bí thư Dương vất vả thuyết phục, tôi cũng không dám tranh công người khác. Nói đến công tác tiếp đãi, sau khi kết thúc hội nghị thường ủy, tôi sẽ lập tức triệu tập các cán bộ chính quyền và cục Chiêu thương để nghiên cứu vấn đề này. Tôi có một đề nghị, lần này Phó bí thư Dương là công thần lớn nhất, hẳn là do Phó bí thư Dương tham dự toàn bộ các hoạt động trong hành trình tiếp đãi quý khách Tập đoàn Thiên Mỹ. La Đạt Cương cũng không ngốc, hắn cũng phải kéo Dương Phàm dính vào. Nếu không thật sự xảy ra chút việc gì, là một trong những lãnh đạo phụ trách, Phó bí thư Dương mày chẳng lẽ không ra mặt hóa giải một chút sao? Người cũng do mày kéo tới đây, mày thu phục chút cảm xúc bất mãn của họ chẳng phải là chuyện quá đơn giản sao?
La Đạt Cương cũng hơi ma lanh nhưng như vậy quả thật rất hữu hiệu. Trong lòng Nguyên Chấn hơi bất mãn một chút nhưng vẫn duy trì tươi cười, thầm nói La Đạt Cương chẳng lẽ không nhìn ra mình đang tính toán gì sao?