Mục lục
[Dịch] Sĩ Đồ Phong Lưu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lông mi Chúc Đông Phong trong nháy mắt dựng lên, một lúc sau từ từ khôi phục bình thường. Tay Chúc Đông Phong cầm điếu thuốc xoay xoay một chút, sau đó khẽ “ồ” lên một tiếng không nói gì. Lại im lặng một lát, Chúc Đông Phong mới thở dài một tiếng mà nói:- Trần lão gia tử có lẽ đã nhìn ra rồi. Chẳng qua lão gia tử vẫn luôn luôn trầm ổn như vậy. Nếu thành phố Hải Tân thuộc tỉnh Nam Việt của tôi, tôi nếu muốn tranh lấy một trong năm vị trí kia không phải không thể, cũng không cần phải lấy đãi ngộ cấp phó bộ gì gì đó.

Dương Phàm đã nghe ra rõ ràng, Chúc Đông Phong đang nói ông cụ quá bảo thủ, trong lòng có chút không hài lòng. Sâu trong lòng Dương Phàm rất tôn kính ông cụ, tự nhiên muốn phản bác một chút.

- Lão nhân gia là muốn tốt cho con, điểm ấy con hiểu rõ.

- Tôi đương nhiên biết điểm ấy, không phải là cảm thấy cậu còn quá trẻ sao? Tuổi còn trẻ thì sao chứ? Lúc lão gia tử bằng tuổi cậu đã chỉ huy đại quân liều mạng với người Mỹ ở Triều Tiên, cấp bậc còn cao hơn cậu. Tổng thống Mỹ lúc đó bao nhiêu tuổi? Nói ra đây là do chế độ này muốn dựa vào kinh nghiệm gì gì đó tác oai tác quái, chuyện gì cũng luận về kinh nghiệm lên hàng đầu. Trẻ hóa cán bộ chẳng lẽ chỉ là khẩu hiệu thôi sao?Chúc Đông Phong có chút bất mãn nói, xem ra ở tỉnh Nam Việt cũng gặp vấn đề này.

Dương Phàm không muốn dây dưa ở vấn đề này nữa, liền cười nói:- Con vẫn còn trẻ mà.

Chúc Đông Phong hừ một tiếng, đứng dậy rồi thản nhiên nói:- Tốt với Tiểu Vũ một chút.Vừa nói Chúc Đông Phong liền chắp tay sau lưng vào trong phòng làm việc. Cửa phòng làm việc của Chúc Đông Phong vừa đóng lại thì Chúc Vũ Hàm đứng trên hành lang đã cười cười vẫy vẫy Dương Phàm.

Dương Phàm cười cười đi lên, Chúc Vũ Hàm nhỏ giọng nói:- Bố ủng hộ em, chẳng qua bố không nói rõ mà thôi.

- Bố im lặng thừa nhận, em tự nhiên là nghe ra. Không nói chuyện này nữa. Trưa em phải về. Chuyện của Vệ Biên, chị giúp em một chút. Đúng, hôm qua sao chị không ra sân bay đón em?Dương Phàm vừa nói liền lộ ra vẻ dữ tợn muốn tát mông.

Chúc Vũ Hàm vội vàng giơ tay ra vẻ đầu hàng rồi nói:- Chị không cố ý mà, ngày hôm qua chị theo mẹ đi siêu thị.

Chúc Vũ Hàm nhắc đến Thượng Hi, Dương Phàm liền có ý chạy trốn. Đàn ông dựa vào lý trí nói chuyện nên Dương Phàm còn dám đối mặt với Chúc Đông Phong. Dương Phàm ho khan một tiếng rồi nhỏ giọng nói:- Em nghĩ ra thành phố Hải Tân còn có chút việc gấp cần phải xử lý. Hôm nay không thể ở lại, em đi mua máy bay.

Vẻ mặt có tật giật mình của Dương Phàm, Chúc Vũ Hàm liếc mắt một cái là nhìn thấu. Nàng mỉm cười không nói gì chẳng qua tay vẫn cầm chặt tay Dương Phàm không bỏ. Cứ như vậy cười hì hì nhìn vẻ mặt nhăn nhó và có chút xấu hổ của người đàn ông mình yêu. Thầm nói Dương Phàm mà cũng có ngày hôm nay sao. Chúc Vũ Hàm đang cảm thấy ngọt ngào thì cửa một căn phòng mở ra, Thượng Hi nắm tay Tiểu Chúc Dương đi ra. Tiểu Chúc Dương thấy Dương Phàm liền thoát khỏi tay Thượng Hi, lật đật chạy tới, ngọng nghịu nói:- Ôm. Ôm ôm.

Thượng Hi mặt mày sa sầm lại hừ một tiếng, nhỏ giọng mắng:- Thằng bé vô lương tâm, giống hệt tính ba nó.Nói xong câu này Thượng Hi quay đầu đi về phòng. Điều này làm cho Dương Phàm đang đau đầu không biết nên đối mặt như thế nào cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

Tiểu Chúc Dương được Dương Phàm ôm lên rất vui vẻ, há miệng cười ròn tan. Chúc Đông Phong ở dưới lầu vừa lúc từ trong phòng làm việc đi ra, ngẩng đầu nhìn hai bố con trên hành lang một chút, hừ một tiếng không biết lẩm bẩm cái gì. Sau đó Chúc Đông Phong chắp tay sau lưng đi ra ngoài sân. Thượng Hi ở trong phòng lúc này cũng đã đi ra, mặt đằng đằng sát khí đi tới trước mặt Dương Phàm, vỗ vỗ tay với Tiểu Chúc Dương, cười hì hì nói:- Bà ngoại mang con ra sân chơi.

Câu nói này đúng là đủ để dụ dỗ trẻ em, Tiểu Chúc Dương mở đôi cánh tay nhỏ bé trắng nõn mà mềm mại ra, Thượng Hi ôm xuống lầu. Trước khi đi Thượng Hi còn hừ một tiếng. Cả quá trình này làm Dương Phàm không có cơ hội nói chuyện, trong lòng cũng rất xấu hổ.

Biệt thự này có chút cổ, đứng trên cửa sổ là có thể nhìn thấy hết cảnh tượng bên dưới. Chúc Đông Phong trước mặt Dương Phàm vô cùng uy nghiêm khi thấy cháu ngoại Tiểu Chúc Dương lại hoàn toàn không có điệu bộ một lãnh đạo cao cấp, tươi cười đầy mặt không bao giờ hết, chơi đùa với Tiểu Chúc Dương. Dương Phàm đứng trước cửa sổ nhẹ nhàng vén rèm lên nhìn thấy, trên miệng không tự chủ nở nụ cười.

- Thấy không, con em được chào đón hơn em đó.Dương Phàm dựa vào tường có chút ghen tị cười nói. Chúc Vũ Hàm khoanh tay đứng ở bên cạnh cười hì hì rồi nói:- Em tiếp tục xem nhé, chị đi thay quần áo.

Chúc Vũ Hàm vào phòng thay quần áo rồi đi ra, nàng cởi chiếc áo bên ngoài, mặc một chiếc áo bó sát người. Nghe thấy Dương Phàm đang cười hì hì một tiếng, Chúc Vũ Hàm không khỏi tò mò đi tới hỏi:- Xem gì mà vui vẻ thế?

Ở dưới sân Chúc Đông Phong đang nằm trên đống cỏ làm ngựa cho Tiểu Chúc Dương cưỡi, chuyện này Dương Phàm đã làm không ít. Nhưng Chúc Đông Phong làm như vậy đúng là thấy rất lạ, Chúc Vũ Hàm nhìn thấy cũng không nhịn được cười. Chúc Vũ Hàm dựa vào trong lòng Dương Phàm, hạnh phúc cười cười nhìn cảnh trong sân, nói:- Hiếm thấy nên kỳ quái.

Chúc Vũ Hàm đang thời kỳ đầy sức sống, cơ thể mềm mại thành thục dựa vào trong lòng Dương Phàm, bộ ngực đầy đặn phập phồng bên dưới ánh mắt của Dương Phàm, bộ mông mềm mại vô ý thức không ngừng đong đưa bên dưới cơ thể hắn. Mùi hương cơ thể của người phụ nữ tỏa ra xung quanh, mũi Dương Phàm cọ cọ vào mái tóc đen dài của Chúc Vũ Hàm, không khỏi hít sâu một hơi. Chúc Vũ Hàm nhẹ nhàng vén rèm cửa sổ lên nhìn bên dưới, không hề chú ý thấy biến hoá sinh lý của người đàn ông bên cạnh.

Một cảnh tượng sống động xuất hiện ở Chúc gia. Trước cửa sổ một cơ thể mặc bộ quần áo bó sát người để lộ ra những đường cong hoàn mỹ làm Dương Phàm hưng phấn, hắn cảm thấy rất kích thích. Đưa tay ra, ngón tay cái nhẹ nhàng đưa ra cởi khuy quần, nhẹ nhàng kéo xuống. Khi Chúc Vũ Hàm cảm thấy bên dưới mát lạnh thì cả cổ và mặt đều đỏ bừng. Trong đầu hiện ra một sức quyến rũ tận tâm can, mắt đầy nước ai oán nhìn Dương Phàm.

- Không được ở đây?Lời cầu khẩn của Chúc Vũ Hàm không có hiệu quả, ngược lại càng làm cho Dương Phàm ở phía sau thêm hưng phấn. Một tay nhẹ nhàng vén áo của Dương Phàm lên rồi đẩy đến sát tường, tay đang giữ rèm cửa được thả lỏng ra, cảnh tượng bên ngoài lập tức biến mất.

Chúc Vũ Hàm cuối cùng cũng không thể chống lại Dương Phàm, chỉ có thể phối hợp bị người ta lột truồng. Không những vậy còn bị đặt trước cửa sổ hai tay vịn tường, cái mông vểnh lên đón nhận bảo bối đàn ông trong nháy mắt xuyên vào. Chúc Vũ Hàm không có bất cứ ý phản kháng nào.

- Vén rèm cửa sổ lên một chút. Em muốn thấy bố mẹ chị.

Giọng Dương Phàm đầy ma lực của ma vương, Chúc Vũ Hàm đang vô cùng xấu hổ nhưng không có năng lực chống lại. Cảm giác kích thích này làm cả người Chúc Vũ Hàm run lên, nàng nghe lời vén một chút lên. Chúc Vũ Hàm cảm thấy bên dưới của mình đã ướt đẫm vì bị người đàn ông khiêu khích.

Dương Phàm phía sau ưỡn lưng thật mạnh, cảm giác phong phú, đầy chặt lại tràn ngập bên dưới Chúc Vũ Hàm. Chúc Vũ Hàm không nhịn được nhỏ giọng kêu lên một tiếng. Rất may là phòng này được thiết kế cách âm hiệu quả, chắc không làm cho người khác nghe thấy.

Kích thích cực độ mang đến khoái cảm cực độ. Dương Phàm ra vào mấy chục lần đã khiến cả người Chúc Vũ Hàm run lên. Dương Phàm có một cảm giác bùn đất đang phơi nắng vậy, càng lúc càng lao tới mạnh mẽ hơn. Rốt cuộc cả người Chúc Vũ Hàm cứng ngắc lại, tay vén rèm cửa sổ cũng thả lỏng ra, hai tay đề vào tường điên cuồng hẩy hẩy mông về phía sau.

Sau cơn mê loạn, Chúc Vũ Hàm như rỉ ra, từ từ khụy xuống. Dương Phàm chưa đạt đến hưng phấn liền gầm nhẹ một tiếng, ôm eo Chúc Vũ Hàm và giữ nguyên hai bộ phận tiếp xúc nhau, một bên đẩy đẩy lên một bên đi về phía giường. Sau đó hai người vẫn duy trì tư thế nằm xuống giường. Lúc này Dương Phàm lại bắt đầu một trận công kích mới mặc kệ người phụ nữ bên dưới mình như thế nào.

- Sướng chết. Sướng chết.Chúc Vũ Hàm không ngừng rên rỉ ra hai chữ này, âm thành càng lúc càng nhỏ, cuối cùng không nói gì mà dùng hai tay giữ chặt lấy ga giường, từng tiếng hô hấp dồn dập nặng nề vang lên, sau đó cả người lại co quắp như bản năng. Một lúc lâu sau Dương Phàm phát ra tiếng gầm trầm thấp.

Tất cả động tĩnh đều dừng lại, trong phòng chỉ còn mùi vị của đôi nam nữ, còn có hai người vẫn dính chặt vào nhau. Hai người như con cá mới nhảy lên bờ sông, không ngừng hô hấp thật mạnh.

Phụ nữ khôi phục nhanh hơn người đàn ông nhiều, Chúc Vũ Hàm khẽ đẩy đẩy một chút, Dương Phàm đã xoay người ngửa mặt nằm thẳng cẳng trên giường. Hung khí người đàn ông vừa nãy còn diễu võ dương oai lúc này như con rắn chết nhỏ lại, co rút. Chúc Vũ Hàm thở dài một tiếng, túm lấy tay của Dương Phàm làm gối đầu, có chút xấu hổ quay lưng nằm nghiêng về phía Dương Phàm, trong giọng đang vô thức lẩm bẩm.

- Em cũng không biết vì sao mỗi lần nhìn thấy em, dưới chân như dẫm vào bọt biển vậy, một chút sức lực cũng không có. Chỉ cần ngửi thấy mùi của em là chị không muốn động đậy, cả người nóng lên, bên dưới không kìm được mà ngứa ngáy.Chúc Vũ Hàm một lần nữa hít sâu một hơi, vô cùng thoải mái thở dài một tiếng rồi nói:- Em chính là ma tinh của đời chị, không thể nào chống lại.

Dương Phàm không nói gì mà chỉ nghiêng người dán sát vào cơ thể trước mặt, ôm lấy thân hình mềm mại thơm Tiểu Hồng vào lòng. Điều này làm cho người phụ nữ không nói được thêm nữa.

Một lát sau tiểu Dương Phàm rất nhanh lấy lại uy phong, theo khe rãnh đó xâm nhập vào trong hang động ẩm ướt khiến cho Chúc Vũ Hàm khẽ rên lên.

Hai vợ chồng già dưới sân chơi với Tiểu Chúc Dương có chút mệt. Tiểu Chúc Dương lúc này đang đấu tranh với một quả bóng trên bãi cỏ, làm quả bóng lăn qua lăn lại. Thượng Hi quay đầu lại nhìn thoáng phòng trên lầu, hừ lạnh một tiếng qua lỗ mũi, từ từ nói:- Ông lão, cứ như vậy mà quên sao?

Chúc Đông Phong đang ngồi bên cạnh dựa vào ghế nhắm mắt dưỡng thần không nói gì, mơ hồ ừ một tiếng, nếu không cẩn thận lắng nghe sẽ không thấy được.

- Con bé mất lý trí rồi, cũng không biết thằng ranh kia cho con bé nhà mình uống thuốc gì nữa.Thượng Hi vừa nói vừa đưa tay ra với Tiểu Chúc Dương:- Kéo em dậy. Em phải đi nấu cơm.

Tiểu Thúy đứng bên cạnh nhìn không dám rời đi vội vàng chạy tới chơi với Tiểu Chúc Dương. Chúc Đông Phong nhắm mắt lại không nói gì cứ nằm trên ghế đung đưa, vẻ mặt không hề thay đổi.

- Chuyện giữa tập đoàn Đại Hoa và tập đoàn Thiên Hằng, em nhất định phải nhúng tay vào sao? Đinh gia và La gia liên minh chị cũng mới nghe bố nói. Em thật sự muốn làm sao?

- Chó má, Đinh Hồng tưởng rằng nhét của quý vào trong bùn là cưỡng gian được sao. Không cho thằng đó chút mặt mũi lại tưởng rằng Trần gia không có ai.Chiến đấu kết thúc Dương Phàm nằm trên giường châm điếu thuốc hút. Dương Phàm nhìn Chúc Vũ Hàm để người trần truồng đi chân trần vào phòng vệ sinh bưng một chậu nước nóng đi ra.

Chúc Vũ Hàm mặt đầy vẻ thỏa mãn, cầm lấy khăn làm vệ sinh cho người đàn ông. Chúc Vũ Hàm cúi đầu quan sát bảo bối người đàn ông là nơi phát ra con trai của mình, dùng giọng điệu không quá quan tâm nói:- Đinh gia đã ở phương Nam mấy chục năm, La gia kinh doanh ở Sơn Tây đã hơn nửa thế kỷ rồi.

- Sau khi bố tới tỉnh Nam Việt gặp phải lực cản nho nhỏ. Tập đoàn Đại Hoa là tài nguyên của Đinh gia, em nếu không động thì thôi, nếu động phải cực kỳ tàn nhẫn, làm cho tập đoàn Đại Hoa thương vong trầm trọng. Chỉ cần đả thương nguyên khí thì Đinh gia tự nhiên sẽ sốt ruột mà lộ ra cái gì đó.Trước mặt Trương Tư Tề, Dương Phàm nói chuyện còn lưu lại một phần, nhưng trước mặt Chúc Vũ Hàm thì không hề giữ lại:- Em bảo mấy cô ấy chuẩn bị kế hoạch tài chính tầm vài chục tỷ ở ngoài ánh sáng. Ngoài ra em còn ẩn một bàn tay khác, thời khắc quan trọng sẽ dùng để đánh vào vị trí bảy tấc của con rắn. Bên phía Du Nhã Ny em bảo chị ấy đầu tiên ra vẻ yếu thế, bán hết mấy xí nghiệp có vẻ làm ăn tốt đi. Hợp đồng mấy chục tỷ với Đông Nam Á cũng không làm. Đinh Hồng cần phải cho rằng đối thủ không còn sức phản kích, như vậy sẽ đẩy mạnh vào đó, đây chính là lúc em ra đao lấy máu.

Làm vệ sinh xong, Chúc Vũ Hàm lấy hai bộ quần áo sạch sẽ trong tủ ra, che lên người rồi cười nói:- Trong tay chị không có bao nhiêu tiền, chẳng qua nếu như cần gấp thì có thể điều tầm vài tỷ ở tập đoàn tín dụng tỉnh Nam Việt.

Mọi người đều nói khi phụ nữ che che đậy đậy là mê người nhất, thấy trên người Chúc Vũ Hàm che một chiếc váy bó sát người, bên dưới đưa lưng quay về phía Dương Phàm. Dương Phàm trần truồng xoay người đi tới cầm lấy quần áo trên ghế.

Chúc Vũ Hàm có một thân hình như người mẫu, cảnh này làm cho cả người Dương Phàm nóng lên, nhảy bật dậy. Dương Phàm vừa mới chạm vào trong đám mềm mại kia thì Chúc Vũ Hàm đã hoảng hốt, vội vàng quay đầu lại cầu khẩn nói:- Đừng thế mà, sắp đến giờ ăn trưa rồi.

Phòng khách dưới lầu đang khá yên tĩnh, Tiểu Chúc Dương chơi mệt nằm trên giường nhỏ ngủ thiếp đi, ngón tay còn nhét vào miệng. Chúc Đông Phong cầm tờ văn bản dự thảo ngồi ở bên cạnh giường nhỏ đong đưa rất nhẹ nhàng.

Nghe thấy tiếng bước chân từ trên lầu đi xuống, Chúc Đông Phong mở mắt ra, ánh mắt sắc như đao nhìn Dương Phàm rồi lại cúi đầu xem văn bản. Dương Phàm đoán được tâm lý của ông bố, bối rối nói:- Chị vào bếp giúp mẹ.

Dương Phàm cười cười ngồi xuống trước mặt Chúc Đông Phong, nhìn lướt qua tờ văn bản dự thảo rồi nói:- Gần đây thường xuyên nhìn thấy thần thái của bố, báo chí không ngừng đưa tin về các động tĩnh ở tỉnh Nam Việt, bố giơ cao ngọn cờ phát triển, thật làm người ta phấn chấn. Về con sẽ yêu cầu ban Tổ chức cán bộ làm một hoạt động, yêu cầu người phụ trách chủ yếu các ngành trong thành phố Hải Tân đến tỉnh Nam Việt tham quan học tập, tiếp thu giáo dục về liêm chính.

Chúc Đông Phong kinh ngạc nhìn Dương Phàm một chút, ừ một tiếng rồi trầm giọng nói:- Người khác nói cho cậu, hay là tự cậu nhìn ra.

Dương Phàm cười hắc hắc nói:- Loại chuyện này bố cho rằng còn cần người khác nói cho con biết sao? Tin tức truyền bá suốt ngày mà.

- Bác hai của cậu sắp đến tỉnh Tương giữ chức phó bí thư tỉnh ủy, cậu biết không?Chúc Đông Phong thản nhiên hỏi một câu không đầu không đuôi, Dương Phàm khẽ lộ ra vẻ giật mình:- Không biết.

Chúc Đông Phong cười cười vẫn khẽ hừ một tiếng, miệng hơi nở nụ cười, ngồi thẳng đậy sờ sờ túi quần. Không tìm được khói rồi cảnh giác nhìn vào nhà bếp, Chúc Đông Phong bất đắc dĩ thở dài một tiếng rồi đứng lên nói:- Ra sân hút thuốc đi. Tôi không có thuốc. Mẹ cậu quản rất chặt, trước mặt cháu ngoại không cho phép hút thuốc. Cậu cũng không được phép.

Đi theo Chúc Đông Phong ra ngoài sân ngồi xuống, ánh nắng ấm áp chiếu vào người làm Dương Phàm cảm thấy rất dễ chịu. Cầm lấy thuốc mà Dương Phàm đưa tới, hít sâu một hơi rồi thoải mái dựa lưng vào thành ghế, Chúc Đông Phong nhỏ giọng nói tiếp:- Tình hình hiện nay đã bắt đầu bước vào giai đoạn mới cũ giao nhau. Trần lão gia tử tự mình rút khỏi dòng chảy mãnh liệt làm cho người ta kính nể. Phong cách trầm ổn của Chính Hòa huynh giúp anh ta rất nhanh đứng vững gót chân trong trung ương. Còn có cậu làm rất tốt ở tỉnh Thiên Nhai. Trần gia lúc này đang rất tươi sáng nên không cần quan tâm đến hai gia tộc đang dần dần xuống dốc liên minh với nhau. Tập đoàn Đại Hoa vài chục năm trước đã làm rất nhiều cho Đinh gia, chẳng qua theo thời gian trôi đi, tập đoàn Đại Hoa quá ỷ lại vào quyền lực giúp đỡ, sức sống đã không bằng trước đây. Tôi đã bảo Mạnh Quang Viễn chuẩn bị một phần tài liệu chi tiết, lúc đi thì sẽ cầm đến cho cậu. Biết người biết ta trăm trận trăm thắng. Cậu làm việc cẩn thận trầm ổn, điểm này tôi đã sớm nhìn ra. Chẳng qua lạc đà gầy còn hơn ngựa khỏe, mọi việc phải vô cùng cẩn thận.

Dương Phàm lặng lẽ gật đầu không nói gì. Chúc Đông Phong nhìn Dương Phàm một chút, hài lòng mỉm cười nói:- Tối qua cậu biểu hiện rất được. Dù là tác phong, khí độ đều là tốt nhất.

Câu nói này của Chúc Đông Phong làm cả người Dương Phàm trong nháy mắt đổ mồ hôi lạnh. Chẳng lẽ nói là vừa mới xuống máy bay đã bị người ta nhìn chằm chằm? Hoặc là nói đây là một bài kiểm tra? Dương Phàm đang kinh hãi không thôi thì Chúc Đông Phong nhận lấy chén trà mà người giúp việc đưa tới, nhấp một ngụm nhìn Dương Phàm mà nói:- Đừng nghi thần nghi quỷ. Tôi không rảnh rỗi mà làm như vậy đâu. Đây là trong lòng mẹ cậu tức giận nên muốn trút giận chút, những cái khác đều là trùng hợp.

Có phải trùng hợp không thì Dương Phàm không dám tin hết. Tóm lại sau này ở địa bàn của Chúc Đông Phong thì mọi hành động đều phải cẩn thận, cẩn thận.

- Lại trốn ra ngoài hút thuốc rồi, vào ăn cơm thôi.Phía sau truyền đến giọng nói đằng đằng sát khí của Thượng Hi, Chúc Đông Phong ho khan một tiếng vỗ vỗ mông đứng lên nói:- Ăn cơm thôi.

Trên bàn cơm Dương Phàm vẫn có chút khẩn trương, Thượng Hi gắp một miếng thịt vào bát Dương Phàm, giọng vẫn rất lạnh nhạt:

- Ăn đi, coi như ở nhà.

- Cảm ơn mẹ.Dương Phàm thở dài một tiếng trong lòng, cửa khó khăn nhất đã trôi qua. Thượng Hi coi như chấp nhận mình.

...........

Bước chân thời gian không bởi vì suy nghĩ chủ quan của con người mà dừng lại. Tết dương lịch đang dần dần đi tới theo những tờ lịch mà người ta bóc ra. Tấm băng rôn “Chúc mừng năm mới” treo trước cửa trụ sở thị ủy. Lá cờ trong trụ sở bay phấp phới trong gió khiến mọi người bước nhanh hơn, đang bước về phía năm mới.

Trong phòng làm việc, Dương Phàm đang xem báo cáo của Phương Viên. Gần đây đang diễn ra một loạt động tác điều chỉnh cán bộ. Uy tín của bí thư thị ủy Dương Phàm càng lúc càng cao, điều này không thể không có ban Tổ chức cán bộ cẩn thận tuyển dụng cán bộ.

- Gần đây anh chắc rất bận phải không?Dương Phàm nghe Phương Viên báo cáo rồi an ủi hỏi một câu. Phương Viên vội vàng cười nói:- Chúng tôi vẫn tốt. Bên phía chính quyền thành phố mới rất bận.

Dương Phàm gật đầu nói:- Đúng thế, năm nào cũng như vậy. Tổng kết công tác cả năm, chuẩn bị công việc năm mới, vất vả đúng là vất vả. Nhưng không thể vì thế mà buông lỏng giáo dục tư tưởng cho cán bộ. Tôi có một suy nghĩ như sau, nửa năm qua bí thư tỉnh ủy Chúc tỉnh Nam Việt đã kiên quyết giơ cao ngọn cờ chống tham nhũng, hung hăng sửa trị một số quan chức. Tổng bí thư trong mấy hội nghị gần đây đã nhấn mạnh giai đoạn hiện nay chú trọng vào việc xây dựng liêm chính, đây là công tác trọng yếu của Đảng ta. Anh về chuẩn bị một chút, sau tết dương lịch sẽ tổ chức cho cán bộ đến tỉnh Nam Việt học tập, làm cho cán bộ của chúng ta đến nhà tù xem kết quả của đám tham quan, lúc nào cũng phải nhắc nhở bản thân mình.

Phương Viên nghe xong không khỏi cảm thấy khá mới lại. Tỉnh Thiên Nhai cũng bắt không ít tham quan, cũng không phải đều đến nhà tù sao? Vì sao còn phải đến tỉnh Nam Việt mà xem? Chẳng qua vấn đề này Phương Viên sẽ không hỏi. Lãnh đạo chỉ thị như thế nào thì cứ làm như vậy là được.

- Không vấn đề gì, về tôi sẽ thông báo với đồng chí Ngô Địa Kim, sau đó trao đổi với đồng chí Đại Thành một chút.Cách xưng hô của Phương Viên đã bắt đầu biến hoá, điều này Dương Phàm cũng đã nhận ra. Phương Viên – trưởng ban Tổ chức cán bộ thường vụ thị ủy, hôm nay là cùng cấp với Ngô Địa Kim và Tống Đại Thành. Chẳng qua cách xưng hô của Phương Viên với Dương Phàm vẫn không thay đổi, vừa mở miệng đã là Bí thư Dương.

Phương Viên báo cáo xong liền rời đi, Tùng Lệ Lệ vội vàng đi vào, thấy Dương Phàm liền cười nói:- Anh đúng là biết chọn thời điểm để trở về, mọi chuyện làm xong hết rồi. Em vừa mới từ bên dưới đi lên. Ngày mai là ngày nghỉ rồi, anh có bố trí gì không?

Dương Phàm gật đầu nói:- Vất vả cho cô.

Cửa đột nhiên bị đẩy ra, Trầm Ninh như cơn gió lao vào, thấy Dương Phàm liền kích động nói:- Vụ án có tung tích rồi. A Bình tự thú với cảnh sát nước Y.

Dương Phàm đứng bật dậy trừng mắt nhìn Trầm Ninh mà nói:- Mày không phải lừa tao đó chứ?

Trầm Ninh thở hổn hển một lát, mặt đỏ lên như con cua, lớn tiếng nói:- Là thật đó, tao vừa nhận được tin tức từ Hình cảnh quốc tế. A Bình ra đầu thú với cảnh sát nước Y, nguyên nhân cụ thể đã được truyền qua thư điện tử. Tao không kịp xem tin tức cụ thể đã chạy đến đây báo cáo với mày.

Dương Phàm lao ra ngoài, gọi Lý Thắng Lợi:- chuẩn bị xe.

Tổ chuyên án có bài học lần trước nên lần này phong tỏa tin tức càng thêm chu đáo. Trầm Ninh cũng chỉ biết tin A Bình đã đầu thú, các thứ khác sở Công an tỉnh tạm thời không nói ra. Hơn nữa nhiều lần yêu cầu chỉ được nói cho một mình Dương Phàm.

- Đừng có gấp, sở Công an tỉnh đang họp. Chúng ta ăn cơm đã, sau đó an tâm chờ tin tức.

Vụ án mạng lưới buôn bán ma túy đã có tiến triển một cách hài hước. Nguyên nhân rất đơn giản đó là sau khi A Bình đến nước Y, dựa theo số điện thoại mà Khang Hà cung cấp để gọi cho đám xã hội đen nước Y. Kết quả như thế nào có thể nghĩ ra. Nếu không phải A Bình cảnh giác thì đã thành một xác chết. A Bình tức giận nghĩ đến chuyện Ngưu Bì Tinh đợt nào, đã không làm thì thôi, đã làm phải làm cho chết. A Bình liền quyết định tìm cảnh sát đầu thú. Thời gian bữa tối trôi qua, sở Công an tỉnh trên tỉnh thành đang họp với tổ chuyên án báo cho mọi người chuẩn bị.

Khang Hà đang ở trong phòng làm việc ở khách sạn tại Long Chủy Loan lại có cảm giác rất bất an. Đây là giác quan thứ sáu được gây dựng sau nhiều năm nguy hiểm, nhiều lần đã giúp Khang Hà.

Bên nước Y truyền ra tin tức A Bình gặp phải vụ hỏa hoạn ngoài ý muốn nên bị đốt thành tro. Lúc ấy Khang Hà còn thở dài một hơi. Nhưng hôm nay không biết như thế nào mà mí mắt không ngừng nhảy lên.

Khang Hà từ từ đi ra ngoài cửa sổ vén rèm lên nhìn xuống dưới, xung quanh vẫn giống hệt bình thường, không có gì thay đổi cả.

Nhưng Khang Hà lại cảm giác được một không khí rất khẩn trương đang bao vây bốn phía xung quanh. Điều này làm cho người ta có cảm giác không thể thở nổi.

Tiếng gõ cửa nhè nhẹ cắt ngang tâm trạng khẩn trương củ Khang Hà, Khang Hà lấy lại chút bình tĩnh nhẹ nhàng nói:- Vào đi.

Nữ thư ký lắc lắc vòng eo xinh đẹp đi vào, cẩn thận mỉm cười nhỏ giọng nói:- Giám đốc Khang, tối nay ăn gì?Nhìn chén rượu và chai rượu vang đã được mở ra ở trên bàn, nữ thư ký nói một câu:- Ngài tốt nhất là uống ít một chút, giữ gìn sức khỏe.

Khang Hà nhẹ nhàng ừ một tiếng rồi nói:- Đóng cửa lại.

Thư ký theo lời đóng cửa lại rồi đi đến trước mặt Khang Hà. Khang Hà mặt mũi âm trầm kéo ngăn bàn ra lấy một túi hồ sơ đưa cho nữ thư ký:- Tập hồ sơ này lập tức đưa đến cho luật sự, phải làm xong trong tối nay.

Thư ký cầm lấy nhìn lướt qua, giật mình kêu lên:- Giám đốc muốn chuyển quyền sở hữu khách sạn cho vợ cũ?Khang Hà ngẩng đầu lạnh lùng nhìn tới, nữ thư ký run lên sợ hãi.

- XXX, ai cho mày xem hả? Lấy túi khác nhét vào nữa.Khang Hà cảm thấy rất tức giận, con đàn bà này sở dĩ đi theo mình chỉ có một nguyên nhân là vì tiền. Lòng tham con người không bao giờ có thể thỏa mãn. Nữ thư ký trước mắt Khang Hà sau khi được nhà và xe, lại bắt đầu hy vọng đến các thứ khác, ví dụ như tài sản của Khang Hà. Chẳng qua theo Khang Hà thấy đó rõ ràng là đang nằm mơ. Vợ cũ mặc dù đã ly hôn, nhưng đó là bước đường lùi của Khang Hà. Vì chuẩn bị đường lui cho hai người con, cho nên bây giờ ngoài trừ khách sạn này thì tất cả tiền, bất động sản của Khang Hà đều thuộc quyền sở hữu của vợ cũ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK