Gia Minh gần đây phát hiện, cô gái này càng lúc tính tình càng trở nên trẻ con, tuy rằng trước mặt người bên ngoài vẫn tỏ ra chính chắn, thế nhưng khi gặp người quen là lộ nguyên hình.
Mắt thấy cách thang máy không còn xa, lại không gặp người quen, Gia Minh một tay nắm thắt lưng của nàng, nhấc thân hình nàng lên, nói:
“Uy, chị ở phòng số mấy?”
“502, ha hả... Gia Minh, em nghĩ cảnh tượng này giống cái gì, cái gì...”
“Giống cái gì?”
“Ách, giống... Người đâu cứu mạng, cưỡng gian, người đâu cứu mạng, sắc ma. ô ô ô... tôi còn là xử nữ, nhà lại có tiền, xin ngươi tha cho ta được không...”
Hai chân Nhã Hàm đá lung tung, trong miệng thì thấp giọng kêu lên. Trong lúc nhất thời Gia Minh có chút vô lực, hận không thể đem người này ném xuống đất cho ngã chết.
Đúng vào lúc này, ở một hành lang giữa, Hoàng Hạo Vân ôm một nữ nhân đi tới, thanh âm của Nhã Hàm không lớn, nhưng mà hắn cũng nghe thấy, nhìn cảnh tượng trước mắt này, hai bên đều không khỏi sửng sốt.
“Gia... Gia Minh?”
Đầu tiên là kinh ngạc, sau đó là tức giận, Hoàng Hạo Vân trầm giọng kêu lên:
“Cố Gia Minh mày đang làm gì! Còn không buông Nhã Hàm ra!”
Trước đây hắn đã từng theo đuổi Nhã Hàm, tuy rằng đã từ bỏ, nhưng mà thấy cô gái xinh đẹp trước mắt bị người khác cuỗm mất, hắn lập tức hùng hổ tỏ ra mình muốn đánh nhau. Nào ngờ Gia Minh không giải thích, còn Nhã Hàm thì cong người như con tôm, bàn tay không ngừng chỉ trỏ, miệng thì mắng xa xả.
“Hoàng.. Hoàng Hạo Vân ngươi cút ngay cho ta, mắc mớ gì tới ngươi! Ta là cô dâu nhỏ của Gia Minh! Gia Minh muốn thế nào thì thế đó, chỉ cần Gia Minh... Gia Minh vui vẻ là tốt rồi! Ngươi cút ngay cho ta a a Ác ác ô ô ô...”
Trong lúc nhất thời, không khí trở nên cô đặc lại... Hoàng Hạo Vân há to miệng nửa ngày không khép lại được. Hắn đã từng thấy Nhã Hàm đoan trang, thấy Nhã Hàm tú lệ, thấy Nhã Hàm cao quý, thấy Nhã Hàm băng lãnh, thế nhưng tình hình trước mắt...
Trước kia hắn cũng thấy nàng mấy lần uống say trong tiệc rượu, nhưng mà cho dù nàng say thì nàng lại càng lạnh lùng. Hôm nay cha mới nói cho hắn biết đại khái lại có thể theo đuôi Nhã Hàm, nhưng bây giờ thì sao được cơ chứ.
Gân xanh trên trán nồi lên, Gia Minh tay trái vẫy vẫy:
“Ách... chị ấy say rượu lên như vậy...”
Hắn đưa tay chạm vào đùi của Nhã Hàm, véo một cái.
“Cút ngay.”
Nhã Hàm giống như con tôm, liều mạng nói.
Mang theo gương mặt xám xịt, Hoàng Hạo Vân dẫn theo cô gái đi về phía bên kia hành lang, đi được năm bước hắn lại quay đầu lại, sau đó chỉ nghe hắn khẽ quát một tiếng: “Cô câm miệng!” Hiển nhiên là đang nói nữ nhân bên người.
Bên này, vốn đã có thể buông Nhã Hàm ra, nhưng đo Hoàng Hạo Vân chưa rời đi, nên nếu bỏ ra bây giờ thì chẳng phải là giấu đầu hở đuôi hay sao.
Hắn cố sức véo Nhã Hàm một cái, nghiến răng nghiến lợi nói:
“Chị hại chết em rồi.”
“Đau đau đau đau đau đau đau... ô. Gia Minh. Hoàng Hạo Vân có gì đáng sợ, em sợ hắn sao, Hoàng gia không nuôi em thì chị nuôi. ô ô... Buông ra, em còn véo là chị cắn em đó, chị cắn mông em bây giờ. Hoàng Hạo Vân còn đang nhìn đó, chị nói được làm được..”
“Nếu không phải không nay tâm tình chị không tốt, thì em đã ném chị xuống cầu thang rồi...”
Trong miệng nói như vậy nhưng cảm giác được hai tay của Nhã Hàm đã giương lên, tìm vị trí cái mông của mình, sức lực véo đùi Nhã Hàm đã giảm đi một chút. Chỉ trong khoáng nửa khắc sau, cửa thang máy đã mở, một phục vụ sinh đứng cạnh cửa, há hốc mồm nhìn hai người. Gia Minh gật đầu cười cười, đối phương cũng gật đầu cười khúc khích.
Vào thang máy buông Nhã Hàm ra, cũng may là thái độ của Nhã Hàm tương đối thân thiết, nếu không thì sợ rằng phục vụ sinh kia phải báo cáo cấp trên mất. Trong chốc lát, thang máy đã đến năm tầng. Gia Minh đỡ Nhã Hàm đi ra ngoài, lúc này đây hắn đã phải khiêng Nhã Hàm về.
Sau khi vào phòng, mở nước nóng, rồi trực tiếp ném Nhã Hàm vào trong đó. Thấy bên giường trên TV còn cắm máy chơi game, Gia Minh ngồi xuống buồn chán chơi, đại khái qua chừng 1h. Nhã Hàm mới mặc áo trắng ra ngoài, tuy rằng ánh mắt còn chút mông lung, nhưng mà đã khá hơn trước:
“A. Chị cũng đã mệt mỏi rồi, đi ngủ sớm một chút, em về đây!”
Cười cười, buông điều khiển chơi game ra, chuẩn bị rời đi thì nghe Nhã Hàm nói:
“Đừng mà, chị không muốn ngủ. Gia Minh ở lại nói chuyện với chị một chút được không... ở đây không tìm được ai khác...”
Gia Minh bĩu môi:
“Nếu như Hoàng Hạo Vân tuyên truyền chuyện này, sợ rằng một lát nữa là cha mẹ, chú bác của chị sẽ tới bắt gian, chị không sợ sao?”
“Bắt gian thì bắt gian, dù sao cha chị cũng muốn gả chị cho người của Hoàng gia, lúc gạo đã nấu thành cơm rồi thì xem họ làm sao bây giờ. Gia Minh em rất sợ những người nhà của em ư?”
“Sợ hay không thì không nói tới, nhưng mà sự tình có chút phiền phức...”
Có hai người vợ, một người bạn, người tới sau lại là Nhã Hàm, trong lòng Gia Minh đã chính thức coi nàng là người thứ 3, cũng hiểu là tâm tình của nàng hôm nay không tốt, cho nên sau khi suy nghĩ một chút, Gia Minh ngồi lại tiếp tục chơi game.
Nhã Hàm thì ngồi trang điểm, vừa huýt sáo vừa hát... chải mái tóc, rồi cầm son môi:
“Gia Minh, hay là chị đem son môi nhúng nước, rồi sát vào chăn giả tạo vết máu trên ga giường có được không?”
“Chị đi chết đi.”
Gia Minh không khỏi bật cười, nói:
“Muốn tạo dựng hiện trường, em có cả trăm phương phép không để lại sơ hở, dùng son môi, chị không nghĩ ra nhưng người khác nghi ngờ... với lại, chẳng nhẽ chị muốn cho toàn thế giới biết chị vẫn còn là xử nữ? Thôi xin đi, 23 tuổi vẫn còn là xử nữ thì rất mất mặt, hôm nay ngồi cạnh em là hai chị em họ, trọng tâm câu chuyện họ thảo luận cả ngày chính là tư thế nào sẽ sung sướng hơn...”
“Nói nữa là chị trở mặt với em đó...”
Nhã Hàm nhỏ giọng gào thét.
“OK, em câm miệng.”
Những thanh âm trò chơi liên tục vang lên, vì thanh âm này nên trong phòng có vẻ yên tĩnh trở lại, nhưng mà chỉ qua một thời gian, Nhã Hàm đã đi tới, áo tắm màu trắng, hương thơm ngào ngạt dịu dàng quỳ xuống bên cạnh Gia Minh, ngẩng đầu lên nhìn hắn, Gia Minh cúi đầu nhìn thấy giữa áo tắm là bộ ngực căng tròn, hai rãnh rất sâu, hắn khép vạt áo của nàng lại, sau đó quay mặt tiếp tục chơi trò chơi.
“Chị làm gì thế? Học con gái Nhật Bản hay sao? Chuyện này thì Huân làm tốt hơn chị.”
“Hừ.”
Bởi Gia Minh nói như vậy nên mặt Nhã Hàm hơi đỏ lên, nàng ôn nhu nói:
“Chị đã tắm sạch sẽ.”
“Ừ, em biết.”
Tiếp tục chuyên chú chơi game.
“Chị đã sức nước hoa.”
“Ừ, em có thể ngửi thấy... Theo như tiêu chuẩn mà nói, chị dùng hơi nhiều.”
Ánh mắt không chuyển...
“Chị đã quỳ xuống rồi.”
“Ngô, tại sao?”
Lúc này đây, ánh mắt Gia Minh hơi có một tia ba động, nhìn bộ dáng của Nhã Hàm có sự nghi hoặc.
“Cho nên, Gia Minh ca ca, anh phải hôn em...”
Hai người nhìn nhau trong ba giây đồng hồ, thấy Nhã Hàm ngẩng đầu lên. Gia Minh không còn nhịn được cười nữa, hắn đưa tay ra nói:
“Hôn môi là một chuyện rất thần thánh, cho nên em nghĩ chị phải trang điểm cho đẹp một chút, khuôn mặt tròn một chút, môi phải tạo thành hai đường vòng cung khả ái, hai mắt phải trong sáng... nhìn, sau đó chớp hai cái, mơ mộng, trong suốt, sau đó nhẹ nhàng nhắm mắt lại...”
Chỉnh sửa khuôn mặt Nhã Hàm một lúc lâu, lại thấy cô gái xinh đẹp này nhắm mắt lại. Gia Minh không khỏi có cảm giác rất thành tựu, ôn nhu nói:
“Tuy rằng còn có một chút không được, nhưng để đối phó nam nhân, đây sẽ là một đòn chết luôn, sau đó thì...”
Hắn không chút do dự một chút nào giơ chân lên, sau đó hung hăng đá Nhã Hàm mấy cái, làm cho nàng ngã lăn trên đất, sau đó thì ôm bụng cười, rồi thì bị liên hoàn cước của Nhã Hàm đá bay.
“Ha ha... Ha hả... Cười nhạo chị... đây là một phương pháp khiến cho nam nhân chết liền đó, ha ha... chị đá em làm gì...”
“Cố Gia Minh, chị sẽ không để yên cho em!”
“Ha hả, đó là câu mà Đông Phương Uyển luôn nói với em, bây giờ chẳng nhẽ chị đã bị Đông Phương Uyển nhập vào người, cùng nhau chiến đấu hay sao? Ha ha.”
Hai người cách giường nhìn nhau, một cái cười ha ha, một người tức giận đỏ mặt, Gia Minh cười nói:
“Được rồi được rồi, em ở chỗ này nói chuyện với chị, chị mau lên giường ngủ đi, ngủ sớm một chút, em sẽ chuồn sớm một chút.”
“Sao em lại muốn chuồn? Chị rất đáng ghét ư?”
Trong lòng nghĩ mình mượn rượu muốn hôn, ai ngờ người kia còn cho rằng mình đùa hắn, trong lòng Nhã Hàm thật là có chút ủy khuất.
Gia Minh lơ đễnh, đẩy nàng xuống giường cười nói:
“Em không chuồn chẳng nhẽ qua đêm ở đây ư?”
“Qua đêm thì qua đêm, cùng lắm thì chị cho em chiếm chút tiện nghi được rồi!”
“Em sợ cha chị sẽ róc xương của em mất...”
Đưa cho nàng cái gối, thuận tiện đắp chăn. Gia Minh cúi người xuống, hôn lên mặt của nàng một cái, nhất thời Nhã Hàm vô ý thức rụt cổ lại, trừng hai mắt.
“Được rồi, hôn thì hôn em không thiếu chị đâu.”
Đi tới cuối giường tiếp tục chơi game, bên kia, Nhã Hàm chỉ cảm thấy gương mặt vì nóng, cả giận, nói:
“Em... em cho rằng mình là cha của chị ư...”
“Ha hả, đôi khi có chút giống...”
Trong khi nói chuyện, một cái gối đâu bay tới. Gia Minh tiếp lấy dùng nó làm đệm lưng, qua một lúc mới thấy Nhã Hàm u oán nói:
“Cảm ơn em, Gia Minh.”
“Chị biết không, đại ân thì nói không hết, em vẫn chờ chị sau này báo đáp đó.”
“A... Uy, hình như chị đã nói chuyện của mẹ chị với em...”
“Đúng, trước đây đã nói rất nhiều lần, nhưng mà bây giờ có thể tiếp tục nói, không sao.”
“Kỳ thực mẹ chị rất tốt, trước đây là một tiểu thư nhà giàu, khi còn nhỏ...”
Từ trên giường nhẹ nhàng ngồi dậy, Nhã Hàm kể lại chuyện cũ của mẹ mình lần thứ 1000 cho Gia Minh nghe, chuyện tình yêu với cha nàng, rồi thì nàng còn nhỏ, khi kể tới chỗ thương tâm nước mắt lại chảy ra.
Nhưng mà, tới cuối cùng, tâm tình của Nhã Hàm dường như khá lên, một người chơi game biến thành hai người chơi. Thấy nàng không buồn ngủ chút nào, Gia Minh chỉ còn cách là nhẹ giọng thở dài.
Một lúc sau. Nhã Hàm lại nói:
“Gia Minh, chị không ngủ được...”
“Thấy rồi...”
Gia Minh liếc mắt, nói:
“Tinh lực của chị quá thừa, cần một nam nhân khỏe mạnh, có cần em gọi điện thoại giúp chị không? Hay là chị thích nữ nhân đẹp...”
Dùng gối đầu hung hăng đánh Gia Minh một chút, Nhã Hàm nói:
“Theo chị ra ngoài đi chơi.”
“Thôi xin đi, đã hơn 1h rồi.”
“Từ 2h sáng trở đi, khu vui chơi mới náo nhiệt, chị muốn đến phòng chơi game, đến sòng bạc lấy chồng bài bạc. Gia Minh, theo chị đi nào.”
Nhìn nàng một chút, Gia Minh thở đài:
“Quen chị đúng là phúc khí cả đời...”
“Chị biết Gia Minh là người tốt nhất.”
“Ai, chị đi thay quần áo đi, thấy chị hứng thú như vậy em cũng đành theo vậy, em cũng đi thay quần áo, 20 phút sau gặp lại.”
“Được.”
Yêu cầu bốc đồng đã được đáp ứng, tâm tình của Nhã Hàm thực tốt, đợi cho Gia Minh rời đi, nàng vừa ca hát vừa mặc áo sam, quần Jean trang điểm cẩn thận lại một lần, đại khái khoảng 20 phút sau, tiếng đập cửa đã vang lên.
“Gia Minh.”
Mở cửa ra, khuôn mặt tươi cười của nàng lập tức biến thành khuôn mặt khách sáo, bởi vì ở ngoài cửa là một nữ nhân rất đẹp, tuổi tác cũng tương đương với nàng, mái tóc đen cuộn sóng, áo trắng, váy hai mảnh, đôi chân đài đi tất chân, túi xách nhỏ trong tay nhẹ nhàng đung đưa, nữ tử này quyến rũ nhe răng cười:
“Xin hỏi, ở đây gọi phục vụ đặc thù ư?”
“Phục vụ... đặc thù?”
Nhã Hàm lắc đầu, nói:
“Vị tiểu thư này hình như là nhầm rồi, ở đây không có ai tên là Phục vụ đặc thù.”
“Sao? Tôi nghĩ chắc là không sai đâu, có một vị tiên sinh nói phòng này có một vị tiểu thư rất đẹp đêm khuya tịch mịch khó nhịn, tên là Trương Nhã Hàm, có phải là cô không? Xin yên tâm, khuya hôm nay cô chỉ cần hưởng thụ là được rồi, tôi sẽ phụ trách cho cô sướng muốn chết, không thể tự thoát ra được, ha hả... Hơn nữa chúng tôi có thủ tục nghiêm mật, đảm bảo chuyện này tuyệt đối sẽ không truyền ra ngoài, cô chỉ cần...”
Cô gái kia vừa nói vừa đẩy cửa đi vào, đồng thời còn đưa tay sờ ngực của Nhã Hàm. Nhã Hàm không ngờ lại có chuyện như vậy, nghĩ đây là trò đùa của Gia Minh, cho nên hận tới mức nghiến răng, vô ý thức lui lại một bước, sau đó dùng lời lẽ nghiêm khắc nói: “Mời đi ra ngoài! Ta không cần phục vụ gì cả!”
“Bây giờ... đã muộn rồi.”
Phanh một tiếng, nàng kia thuận lợi đóng cửa lại, sau đó vén váy, từ bắp đùi rút ra một cây chủy thủ, lè lưỡi liếm một cái, nói:
“Tiểu thư xinh đẹp như vậy, bây giờ không muốn nhưng tôi lại muốn tôi đảm bảo chỉ cần cô không phản kháng, hôm nay tôi sẽ cho cô cảm nhận được sự sung sướng gấp trăm lần khi thực hiện với nam nhân, ha hả ha hả...”
Đầu óc của Nhã Hàm lúc này loạn thành một đống, chuyện này là gì vậy, nữ tử phạm tội cưỡng đâm thì nàng chưa gặp bao giờ.
Cố Gia Minh, nếu như hôm nay nữ tử này cưỡng gian ta, ta sẽ bám lấy ngươi cả đời...