Bởi vậy Trí ca chống cây dù đứng ở ven đường nên may mắn tránh thoát một kiếp, lúc này có một chiếc xe đang chạy tới. Trí ca ném cây dù đi rồi nhanh chóng chạy lại.
Xe nâng đương nhiên không thể tiếp tục phá hủy những ngôi nhà nữa, nó lúc này đã mất đi mục tiêu nên lao thẳng tới một ngã rẽ trê đường, trong chốc lát. cả con đường dài bắt đâu vên tĩnh trở lại. ánh sáng của đèn pin vẫn như trước lóe lên từ trong những căn nhà. chiếc xa nâng với nơi điều khiển bị phá hủy thì thỉnh thoáng lại lóe lên một tia lửa, một đoàn người chạy tới chỗ Lượng Tử hai chân bị đứt đoạn, lúc này cả người hắn đang tràn đầy máu, có một số người của Vĩnh Thịnh bang thì đuổi theo hướng Trí ca đã bỏ chạy.
Ban đêm, trong con hẻm nhỏ, dưới mưa, hắn đang liều mạng chạy.
Không biết người muốn giết hắn rốt cuộc là ai. hắn không biết tại sao việc vừa rồi lại xảy ra. trên thực tế. trước khi gia nhập xã hội đen thì hắn cũng đã nghe nói là người như hắn sẽ chết không được tử tế, hắn đã rừng sợ. hắn là học sinh du học. mặc dù học ở một trường không hề có đanh tiếng gì.
Nhưng dù sao cũng là du học sinh nên hắn vốn rất có tiền đồ. hắn có một con đường vô cùng tươi sáng, nhưng mà cha hắn lại vai nặng lãi. Lê Vĩnh Thịnh lăn lộn ở Hắc đạo nhiêu năm gần đây lại thích người có văn hóa, vì vậy ép buộc hắn gia nhập công ty kiến trúc. Hắn, đã từng sợ.
Hắn sợ có một ngày khi mình tinh ngủ sẽ trở thành đối tượng bị đuổi giết, sợ có một ngày cảnh sát đột nhiên mở cửa. sợ có một ngày hắn bị ép cầm đao chém người.
Nhưng may mắn là mọi việc vẫn chưa diễn ra. Lê Vĩnh Thịnh tương đối khách khí với hắn. mỗi ngày khi ra ngoài thì đều có người đi theo, khi hắn gặp chuyện thì sẽ có người tới giúp đỡ. ở trên đường không ai dám trêu chọc hắn Hắc đạo không giống với công ty chính quy. mọi việc đều phái dựa theo điều lệ mà làm việc, chỉ cần hắn thỉnh thoáng đưa ra một ý kiến là được, tất cả mọi việc đều suôn sẻ nên dẩn dẩn hắn quên mất sợ hãi, hắn thích cuộc sống như bây giờ.
Thế nhưng vừa rồi hình ảnh chiếc xe điên cuồng chạy tới và Lương Tử trong nháy mắt trở thành một người đầy máu làm cho nổi sợ Mi bị chôn sâu trong lòng hắn một lần nữa nổi lên, hắn nghĩ rằng có người muốn giết hắn...
Trong bóng tối. chạy qua vô số con đường mưa, chạy qua vô số phòng ốc. đứng trước một căn phòng ở phía sau vách tường trong con hẻm. mỡ cửa sô. không mở cửa sô. có tiếng người, không có tiếng người...
Trong nháy mắt hắn giống như trải qua vô số năm tháng, rất nhiều ký ức xẹt qua trong đầu hắn. dường như có ai đó đang gọi hắn nhưng trong lúc nhất thời hắn không thể phân biệt được rõ ràng, đây là lần đâu tiên hắn có cảm giác như vậy cũng là lần đâu hắn sợ hãi như vậy.
Sau đó, hắn thấy trong bóng tối mơ hồ xuất hiện một bóng người, hắn định xoay người rời đi nhưng hắn phát hiện mình không thể nhất chân lên được.
Ngay lúc đó hắn cầm túi hồ sơ đập về phía bóng người trong đêm.
"Đừng cản đường!"
Ngay lúc đó, đao phong thổi qua trong đêm mưa, túi công văn bị xé thành hai mảnh, mọi thứ bên trong đều bị rót ra ngoài. Đao phong trong nháy mắt di chuyển từ trên cổ xuống ngực hắn rồi đâm mạnh vào.
"Phốc" một tiếng, một đao lạnh lùng nhưng chuẩn xác tới cực điểm đâm thẳng vào. hình ảnh mà hắn nhìn thấy cuối cùng chính là thiếu niên thành khẩn cung kính lần trước.
"Con người của ta... Chịu không nổi sợ hãi..."
Từ phía sau có tiếng động truyền tới. có người đã tới nơi này. hắn lẳng lặng quỳ gối ngồi xuống một góc trong con hẻm, máu tươi chảy ra càng ngày càng nhiều. Mưa vẫn như trước liên tục rơi xuống khắp nơi từ khi thế giới bắt đầu cho tới khi kết thúc.
Khi hắn không tiếng động xuất hiện trên ban công thì trời vẫn còn đen như trước, đốt một ngọn nến trong phòng, hai thiếu nữ bắt đầu làm việc, hai cài đầu chạm vào nhau, Linh Tĩnh dùng bút bi chỉ vào vờ của Sa Sa chỉ cô làm bài tập. khi cảm thấy hắn xuất hiện thì hai người ngân đâu lên. Sa Sa cười rực rỡ. Linh Tĩnh thi chỉ mim cười gật đầu. cô không nói gì thêm mà tiếp tục hướng dẫn Sa Sa làm bài tập.
cởi áo mưa ra rồi lau dọn một chút, sau đó hắn đi tắm. lúc này ở bên ngoài vang lên tiếng còi của cảnh sát, đi trước là xe cứu thương rồi tới xe của cảnh sát.
Đi tới cửa sổ trong phòng tắm nhìn xuống, hắn thấy năm sáu cảnh sát đang đậu trên con đường, một phân cảnh sát đang trông coi con đường, một phân thì đi xung quanh hỏi từ đâu tới cuối việc xảy ra. Nhưng mà, vốn đã không có đầu mối, lại có thêm một trận mưa nên họ không tìm được vật gì.
Trở lại phòng, Linh Tĩnh đã chuẩn bị cặp sách cho ba người xong, cô giọng nói một câu:
"Bài tập tớ đã làm giúp cậu. ngày mai nhớ nộp lên."
Sa Sa thì yên lặng nhìn hắn.
Không bao lâu. một gã cảnh sát làm theo lệ đến hỏi tình huống, gần khuya, ba người vên lặng năm ngũ trên chiếc giường lớn. hai thiếu nữ một trái một phải ôm lấy hắn. da thịt ba người dính chặt vào nhau.
"Tớ rất tàn nhẫn phải không?"
Trong bóng tối truyền ra giọng nói của hắn. trên cái thế giới này thứ mà hắn quan tâm chỉ có cách nhìn của hai cô gái này, cho dù là lúc trước đã từng hỏi thì hắn cũng không nhịn được hỏi thêm một lần. Hắn không nhịn được có chút buồn cười.
"Dài dòng... Không được quấy rầy việc ngủ của tớ..."
Sa Sa lẩm bẩm một tiếng sau đó ngẩng đầu lên hôn vào mặt hắn một cái. Linh Tĩnh thì giống như là đang ngủ, cô ôm chặt thân thể hắn mái tóc dài của cô ma sát với phân da thịt trên ngực hắn. cô giống như là một con mèo nhỏ đang ngon giấc vậy. khi Gia Minh xoa đôi môi của cô thi cô há miệng ngậm lấy ngón tay rồi nhăm mắt lại ngủ say không hề nhả ngón tay ra.
-----------oo0oo--------------
Sáng sớm ngày thứ hai, mưa đã từ từ ngừng lại. ở đổi diện con đường là một đống lộn xộn.
Cảnh sát kéo dây phòng hộ xung quanh đống phế tích của hơn một nữa số nhà và khoang điều khiển của xe nâng, về phần đường vết máu ở cuối con đường thì sớm đã bị cơn mưa rửa sạch sẽ nên họ không thể làm được gì.
Một bộ phận cảnh sát vẫn còn ở nơi này tìm hiểu tình huống, dù sao đây cũng là một vụ án mưu sát. có một người chết và một người bị thương, hiện nay lại không thể tìm thấy được đầu mối nào nên họ vẫn chưa thể trở về.
Khi mang heo cặp sách chạy tới trường học thì hắn bắt gặp Nguyệt Trì Huân đang chạy bộ tới. một nam ba nữ rất là vô tội đứng một bên nhìn những cảnh sát đang bận rộn. hắn giảng dạy quá trình làm ác của mình một lần cho Nguyệt Trì Huân nghe, thiếu nữ Nhật Bản luôn trầm mặt không nhịn được liếc nhìn Gia Minh một lần. sau đó chỉ lẳng lặng nghe, cô đối với vụ án này không hê có suy nghĩ gì.
Một ngày cứ như vậy trôi qua, khi hắn định cầm cả men đi tới căn tin tìm Linh Tĩnh và Sa Sa thì Đông Phương Uyển bỗng nhiên chạy tới đặt sáu trăm đồng lên bàn của hắn, nói:
'Tớ đã nghĩ kỹ, sáu trăm đồng này cậu không thể không nhận."
Nhìn vào sáu trăm đồng, Gia Minh mới thở ra một hơi, thu tiền lại, nói:
"ừ. vậy được rồi."
"Cậu muốn sao cũng được, nhưng mà..."
Đông Phương Uyên chân chờ một hôi. sau đó nói:
"Kỳ thực tớ có một việc muốn hỏi cậu."
"Cái gì?"
"Cậu biết... Giản Tổ Ngôn?"
Khi thấy sắc mặt của Gia Minh khẽ biến thì Đông Phương Uyển vội phất tay:
"Cậu đừng có nghĩ nhiều, tớ chỉ hỏi mà thôi, cô Nhã Hàm nói chị ấy có quen với cậu, lần trước chị ấy cứu tớ một mạng, tớ chỉ muốn cảm ơn mà thôi, tớ biết thân phận của chị ấy có chút mẫn cảm. cậu không nói cũng không sao."
Trong miệng nói nhu thế nhưng khi thấy Gia Minh gật đầu rồi đi ra khỏi phòng thì Đông Phương Uyên tức giận tới mức giậm chân, cô dở khóc dở cười nói:
"Này. Cố Gia Minh. ít nhất cậu cũng phải nói cái gì đó chứ."
"Ác. cậu đã yêu cầu thì được..."
Gia Minh quay đầu, cầm cả men phất phất tay:
"Cô ấy là cô dâu nhỏ mà tớ nuôi từ bé."
Trong nháy mắt, khuôn mặt Đông Phương Uyển vô cùng đặc sắc.