Sáng sớm, ở Thánh Tâm học viện.
"Bộ Vịnh Xuân Quyền này rất thích hợp cho nữ giới sử dụng, cho cậu biết, lúc trước mình học bộ quyền pháp này chỉ tốn có một ngày một đêm."
Nội Dung: hide
Đứng bên cạnh Sa Sa tự hào koe khoang thành tích của mình, nói:
"Tớ đánh trước một lần, bạn xem cho kỹ, có sự dạy dỗ của tớ và Linh Tĩnh bạn rất nhanh sẽ học được thôi."
Vỗ vỗ vai Nguyệt Trì Huân, Sa Sa cười cỗ vũ sau đó xoay người sang bài ra tư thế mời:
"Cẩn thận."
Sa Sa luyện bộ quyền này đã nhiều năm, chỉ cần một ý niệm nhỏ là chiêu thức của Vịnh Xuân đã hiện trong đầu, cho nên đánh quyền rất thuần thục.
Lúc này Linh Tĩnh và Gia Minh đang đi ra ngoài mua bữa sáng chỉ để lại một mình cô giáo Sa Sa ở lại dạy Nguyệt Trì Huân, một lát sau, cô đánh xong bộ quyền rồi đắc ý quay đầu lại.
" Đây chính là Vịnh Xuân Quyền, lần đầu chỉ cần nhìn kỹ để có khái niệm là được, lần trước bác Diệp cũng dạy tớ như vậy. Lần sau cậu cố gắng làm theo, nếu cố gắng thì rất nhanh sẽ học được thôi. Quả thật bộ quyền này nhìn qua quả thật có chút vụng về và không có dễ nhìn như Thái Cực Quyền cũng chẵng có chút mạnh mẽ nào nhưng nó có ưu thế là hữu dụng, vì những động tác này cậu có thể tổ hợp lại, cậu xem tên ngu ngốc Gia Minh, tuy hắn đánh quyền vô cùng bài bản nhưng lại không biết dùng như thế nào. ÂnA, cậu trước tiên đọc sách sau đó bắt đầu luyện đánh cọc gỗ, yêu cầu là phải nhanh và chuẩn..."
Một bên đánh vào những cộc gỗ cứng ngắt một bên Sa Sa nói về những hiểu biết võ thuật của cô nhưng mà không lâu sau thì cô phải trợn mắt há mồm ra bởi vì cô cho rằng cô gái Nhật Bản này không thể làm lai những động tác vừa rồi nhưng mà tất cả những động tác của cô đều bị Nguyệt Trì Huân lặp lại một lần, lúc đó cô nói: "A, cậu còn nhớ một chút ư." rồi tiếp tục đánh quyền, khi bộ quyền đánh xong thì cô càng trợn mắt há mồm.
"Cậu...trước đây cậu học qua rồi ư?"
"Chưa."
Nguyệt Trì Huân nhàn nhạt nói giống như đây chỉ là một việc bé nhỏ không đáng nói.
"Vậy sao cậu chỉ nhìn...chỉ nhìn một lần!"
Sa Sa cảm thấy sự thiên tài của mình bị tổn thương thì ngay lúc này Gia Minh và Linh Tĩnh đã trở về cầm theo sữa đậu nành, bánh bao đi đến chỗ hai người, Gia Minh nhìn Sa Sa cười xán lạn:
"Sa Sa, chúng tớ thấy rồi, không ngờ chỉ trong một thời gian ngắn như thế mà cậu lại có thể dạy cho Nguyệt Trì Huân học xong Vịnh Xuân Quyền, tớ nghĩ không lâu nữa bác Diệp sẽ tới tìm, nhờ cậu làm thầy dạy võ đó."
"Ách, cái này... Ha ha, đương nhiên, nhưng mà cũng nhờ Trì Huân có tư chất tốt..."
Sa Sa thuận theo câu nói cười nói, Linh Tĩnh cười cười cầm bửa sáng đưa tới:
"Đây là của cậu... Trì Huân, của cậu đây."
"Cảm ơn."
Bốn người ngồi bên bờ hồ vừa ăn sáng vừa nhìn những học viên của võ quán chạy nước rút, chạy vượt chướng ngại vật hoặc là đang vật lộn.
Khi Sa Sa dạy cho Nguyệt Trì Huân Vịnh Xuân Quyền, bọn họ đều dùng ánh mắt đùa cợt nhìn sang, đối với bọn họ mà nói, đánh bại đối thủ với tốc độ nhanh nhất mới là mục đích, Tiệt Quyền Đạo, Thái Quyền, Nhu thuật và nhiều quyền pháp mạnh liệt mới là thứ mà bọn họ yêu thích, Vịnh Xuân Quyền chỉ là quyền pháp của nữ nhân nên bọn họ chưa bao giờ xem qua, về phần Thái Cực, đây chính là độc quyền của người già.
Khi thấy Gia Minh xuất hiện, ánh mắt của bọn họ đều hiện ra vẽ phẫn nộ hoặc khinh thường, đối với sự bại trận của Lưu Kiên Xuyên và Hàn Cương bọn họ đều nghĩ Gia Minh mai mắn và đánh bậy đánh bạ mà thắng.
Đương nhiên tuy kỹ xão chạy trốn của hắn rất tốt nhưng nói tới đánh nhau thì mỗi người ở đây đều có tự tin có thể thắng được Gia Minh, dù sao lấn trước Hàn Cương thua do ngoài ý muốn, nếu như đánh thêm một lần nữa thì bọn họ sẽ không dắc ý mà phạm phải sai lầm nữa.
Hai bên trừng mắt lẫn nhau, đơn giản là ta thấy ngươi buồn nôn ngươi thấy ta mắc ói, một lát sau bốn người ăn xong phần ăn sáng sau đó bắt đầu đến lớp, sau khi chia tay với Linh Tĩnh và Sa Sa, Gia Minh nhàn nhạt nói:
"Lần sau cô nên giả bộ giống một chút."
"Giả bộ...?"
Khuôn mặt của nàng vẫn không có chút thay đổi nhưng trong giọng nói của nàng có thêm một chút nghi hoặc giống như là không biết giả bộ như thế nào.
Hai người lúc này đã đi tới chỗ rẽ của bồn hoa, bởi vì ở đây không có ai nên Gia Minh ngừng lại, nói:
"Tôi biết đối với cô thì sẽ có chút khó khăn, thế nhưng tôi nói cho cô biết, ngụy trang sẽ là chương trình học bắt buộc của cô bây giờ, cách huấn luyện của Nguyệt Trì Gia quả thật là ngu ngốc, cô bị bọn họ huấn luyện thàh như thế này, việc cần làm bây giờ chính là huấn luyện cho cô bớt đi chút đầu gỗ, biết không? Mỗi lần muốn dạy cái gì đó cho cô tôi đều cảm thấy rất tuyệt vọng, bởi vì một việc cơ bản nhất là cười cô có biết không?"
Một giây, hai giây, mắt thấy khuôn mặt hoàn mỹ của cô gái trở nên cứng lại.
Gia Minh nổi lên nụ cười khổ sau đó hắn vung hai tay ra vỗ lên trên mặt cô vài cái sau đó nắm một bên mặt của cô kéo ra, nói:
"Đây gọi là cười ư? Thứ này so với trinh nữ bị mất trinh còn kinh khủng hơn, tôi nói cho cô biết, cười là phải như thế này... đôi mắt hơi híp lại... khóe miệng hơi nhếch lên trên... Bây giờ không cần cô lộ ra hàm răng, nhưng khi cười phải có má lúm đồng tiền... Quên đi, cô hãy trở lại với khuôn mặt khi nãy đi, đây chính là nguyên nhân tôi tuyệt vọng, cô chỉ biết bắt chước theo..."
Hai người vừa đi vừa nói, loay hoay nửa ngày, Gia Minh rốt cục cũng không nỗ lực nữa, hắn xoay người đi vào phòng học, Nguyệt Trì Huân thì cúi đầu đi theo phía sau, dường như cô đang suy nghĩ ý nghĩa của những động tác vừa rồi.
Khi thấy Nguyệt Trì Huân loay hoay tìm thứ gì đó, Gia Minh bất đắc dĩ đưa hộp văn phòng phẩm của mình tới, Nguyệt Trì Huân lấy ra cây thước đo sau đó gật đầu nói:
"Cảm ơn."
Gia Minh liếc mắt, nói:
"Cô có biết Bùi La Gia là thứ gì không?"
Nguyệt Trì Huân gật đầu, nhẹ giọng nói:
"Bùi La Gia là tổ chức sát thủ đứng đầu thế giới."
"Vậy cô biết thứ gì là sát thủ không?"
Gia Minh liếc mắt nhìn nàng, sau đó không đợi nàng trả lời mà nói:
"Sát thủ không giống với Ninja bọn cô, tuy các Ninja cũng giết người nhưng chỉ là rèn luyện thân thể, ẩn núp, ám sát còn sát thủ thì chỉ cần mục tiêu có thể giết thì bọn họ sẽ không từ thủ đoạn, cô muốn trở thành địch nhân của Bùi La Gia thì cần phải trở thành một sát thủ xuất sắc, quan trọng nhất là cô cần phải học gạt người."
"Phạm vi của lừa gạt người vô cùng rộng, hầu như tất cả lĩnh vực cô đều phải biết . Đương nhiên không thể trở thành một sát thủ lạnh lùng, hạng sát thủ này cho dù thế nào đi nữa thì cũng không thể trở thành một sát thủ lợi hại, một sát thủ lợi hại thì cho dù bất cứ lúc nào, ở đâu, hắn cũng có thể biến thành bất cứ người nào khác, thí dụ như cô, phối hợp với thuốc trang điểm, cô có thể biến thành bào lão tám mươi, cô gái mười tám tuổi, kỹ nữ hai mươi tám tuổi, nữ doanh nghiệp ba mươi tuổi, bốn mươi tám tuổi, năm mươi tám tuổi... Thế nhưng nếu cô vẫn giữ khuôn mặt cứng ngắc này thì chắc chắn cô sẽ xong, nếu như một đệ tử mà tôi huấn luyện ra cứ thế mà chết đi thì thà rằng bây giờ tôi giết cô cho xong."
"Ninja thì ở bất cứ nơi nào cũng toàn lực ứng phó, nhưng sát thủ thì không giống vậy, bất cứ lúc nào, cô cũng phải chừa cho mình một đường lui, có thể dùng ba phần sức thì không thể dùng tới bốn phần, trong tay cô phải luôn luôn giữ lại một con bài tẩy. Cho nên cô không thể cứ dùng khuôn mặt cứng ngắt này mãi được, cô phải học cười, học khóc, cô phải àm cho mọi người thấy Nguyệt Trì Huân là một búp bê, nhưng mà bất cứ lúc nào cô cũng phải sẵn sàng biến thành người khác, chỉ có vậy cô mới có khả năng trốn thoát khỏi Bùi La Gia, được rồi, ngày mai bắt đầu tập luyện, nếu lần sau hai cô bé dạy cô mà khuôn mặt cô còn như vậy nữa thì tôi sẽ đánh cô!"
Sau khi nói xong, Gia Minh ghé đầu vào bàn ngủ, khi đến giờ học, một tiếng động lớn làm hắn thức dậy, lúc này Đông Phương Uyển và Hoàn Hạo Binh đang đứng trên bục giảng, họ đang tuyên bố hai việc.
Thứ nhất, cuộc thi đấu bóng rổ do trường tổ chức sẽ tiến hành vào ngày quốc khánh, có nghĩa là sau khi khai giảng một thời gian ngắn cuộc thi bóng rổ sẽ được tổ chức, ở những lớp nhỏ hơn thì đây chính là cơ hội để tiếp xúc với những đàn anh đàn chị, đội bóng rổ của lớp Gia Minh lần này tham gia thi đấu do Hoàng Hạo Binh dẫn đầu.
Thứ hai, các hội trong trường gần đây bắt đầu lôi kéo thành viên mới, Đông Phương Uyển còn định lập một cá xã đoàn, bây giờ đang là lúc xin ý kiến của mọi người trong lớp.
Gia Minh không có hứng thú với chuyện này vì vậy cúi đầu xuống bàn chuẩn bị ngủ tiếp thế nhưng hắn chợt nhớ mấy ngày trước Sa Sa và Linh Tĩnh hưng phấn bàn bạc chuyện thành lập hội, người không cần nhiều, tốt nhất là chỉ có ba người Gia Minh, Linh Tĩnh và Sa Sa, cứ như vậy thì khi không có gì mà đi chung một chổ cũng không bị người nói ra nói vào.
Đáng tiếc là nhà trường quy định hội phải có ít nhất năm người, Nguyệt Trì Huân thì cũng có thể thm gia thế nhưng muốn tìm thêm một người nữa thì có chút khó khăn, hơn nữa khi hội được thành lập thì gọi là gì?
Hội hậu cung của Cố Gian Minh?
Câu lạc bộ Học tập của Linh Tĩnh?
Câu lạc bộ Không gian của Sa Sa?
A a a, đó là những cái tên phải hao tổn tâm trí vô cùng mới nghĩ ra được đấy.