“Đúng vậy, ba người chúng ta quá thân cận, cha mẹ đương nhiên cũng chỉ nói đùa, kiểu như sau này tớ nên tìm một người chồng như thế nào, nhất định phải giống như Gia Minh... Tớ nói tâm nguyện của cậu là muốn làm một bác sĩ ngoại khoa, mẹ tớ vui vẻ cực kỳ, còn nói lần sau cậu tới, mẹ tớ sẽ bắt cậu phải dâng trà bái sư... Cha mẹ có nói là không ghét chuyện yêu sớm, còn nói người bên cạnh nhà tớ thích tớ, mẹ tớ còn nói là nhà họ muốn có một cô dâu nhỏ gần nhà... A, nói rất nhiều, tóm lại vẫn có liên quan tới tớ...”
“Vậy cậu nói sao?”
Gia Minh cười nói.
“Đương nhiên là pha trò.”
Linh Tĩnh cười:
“Tư chất của tớ quá bình thường, làm sao sánh được với người anh minh thần võ ở bên cạnh nhà, nghĩ lại thì thấy đúng thật... tớ chỉ là một con con cóc, vù vù...”
“A...” Gia Minh cười, trầm mặc trong chốc lát.
Việc này cuối cùng cũng có một ngày ngả bài trước mặt mọi người, có lẽ ba người phải chia cách. Gia Minh sẽ bị buộc lựa chọn Linh Tĩnh hoặc là Sa Sa.
Có lẽ ba người bên đối mặt với hai gia đình, nếu như không phơi bày tất cả, thì vẫn có thể nói dối để duy trì quan hệ này. Nhưng vấn đề lại ở chỗ hai gia đình này, đặc biệt là cha mẹ của Linh Tĩnh. Gia Minh không muốn lừa dối họ, ngẫm lại thực là có chút khổ não.
Trong lòng hắn buồn bã, Linh Tĩnh tự nhiên cũng lo lắng, nhưng mà nói tóm lại, ở lớp mười mà bắt đầu lo lắng việc này, đúng là có chút sớm, sau khi hàn huyên một hồi, bầu trời đã chuyển sang màu đen. Sa Sa cầm một túi nhựa tự ngoài đi tới chỗ sân vận động. Nhìn từ xa, vóc người nàng cân xứng thon dài, mái tóc đen buộc sau gáy, nhẹ nhàng khoan thai, tràn ngập sức sống thanh xuân.
“Trời ạ. Linh Tĩnh cậu phải thay quần áo, đây là băng nhạc đệm.”
Đặt túi nhựa ở chân của Linh Tĩnh, Linh Tĩnh cười ôm thắt lưng Sa Sa, bảo nàng ngồi xuống cạnh mình, nói:
“Cảm ơn Sa Sa, a, trên người thơm quá...”
“Đừng sờ loạn, cẩn thận tớ cho cậu đẹp mặt!”
Sa Sa cười gõ lên trán Linh Tĩnh một cái, đôi bàn tay đi chuyển về phía ngực của Linh Tĩnh, Linh Tĩnh thè lưỡi:
“Về nhà thì đẹp, nếu không Gia Minh lại chiếm tiện nghi của tớ... Sa Sa cậu quả nhiên rất bất công, chỉ biết có Gia Minh...”’
“Có vậy cậu mới khỏe...”
Sa Sa cười, bắt đầu trêu đùa Linh Tĩnh, nhưng mà nhược điểm của hai người ai nấy đều biết rất rõ ràng.
Một lát sau hai nàng mới phân thắng bại, lúc này sắc trời đã tối hẳn, tiệc tối ở phía đại lễ đường đã bắt đầu. Sa Sa cúi người xuống, đôi bàn tay vuốt dọc theo đôi chân mềm mại của Linh Tĩnh, nói:
“Hô, hôm nay huấn luyện thật điên cuồng, sau khi tắm rửa mới cảm thấy hơi mệt..”
“Chỉ là thi đấu giản đơn mà thôi, có cần phải liều mạng như thế không?”
Nếu như là ở nhà, Sa Sa lúc này đã cởi bỏ tất, đem hai chân đặt lên người của Gia Minh, bảo hắn xoa bóp.
Lúc này nàng đang tưởng tượng ra cảnh đó, Sa Sa nhìn Gia Minh cười:
“Đương nhiên phải toàn lực ứng phó mới được. Vì chuyện bạn nhảy mà Đàm Tố Nghiên mấy hôm nay không tới tập, trở nên thần bí vô cùng, nàng còn cho rằng mình đã bị cướp mất tư cách bởi Linh Tĩnh... Hừ, vậy hãy để cho tới giành chức đội trưởng đội bóng chuyền của nàng ta đi, để cho nàng ta tỉnh táo lại mới được.”
“Cậu ấy còn có hai tháng nữa là tốt nghiệp... Cậu sẽ để lại cho cậu ấy bóng ma đấy...”
“Cho nên phải nhanh một chút, sau nửa tháng nữa tớ sẽ trực tiếp khiêu chiến nàng ta, để cho nàng ta phải hạ đài... Đối với địch nhân, tớ sẽ không thủ hạ lưu tình. Uy, Linh Tĩnh cậu làm gì thế...”
Trong khi nói. Linh Tĩnh đã ôm lấy hai chân của Sa Sa, đè Sa Sa xuống, đưa tay vuốt ve đùi của nàng, cười nói:
“Để cho kỵ sỹ tớ xoa bóp cho...”
“Ngoan... A, thế nhưng... Như thế này thật kỳ quái, ha ha, nơi đó rất ngứa... Ha ha... mạnh lên một chút, Linh Tĩnh... Ha ha... Đừng cản tớ...”
Vừa giãy dụa vừa cười đùa, Sa Sa vẫn bị đè xuống, để cho Linh Tĩnh xoa bóp hai chân thon dài của nàng.
Bên kia lễ đường có nhiều người, những người biểu diễn cũng đã vào trong, những tiếng nhạc truyền ra từ loa, thanh âm ôn nhu của Đổng Đan Văn đang giới thiệu chương trình. Ở sân vận động và những khu xung quanh không có đèn, cho nên ánh sáng có chút ảm đạm, ngoại trừ ba người Gia Minh, chỉ còn có mấy người đã tốt nghiệp đang ngồi ở một góc hẻo lánh nào đó, tiếng nói chuyện nhẹ nhàng pha lẫn tiếng cười, có lẽ là đang nhớ tới chuyện cũ trước kia.
Khi âm nhạc từ xa vọng tới, ba người trong bóng tối chuyển sang yên lặng, trên bầu trời đêm có mấy ngôi sao thưa thớt, gió mát mơn trớn. Nhìn mấy người ở xa xa, Gia Minh đột nhiên cảm giác được, sau mấy năm nữa, ba người bọn họ có thể trở lại, dọc theo những con đường ở trường nhớ lại chuyện xưa hay không, không biết hình dạng lúc đó của ba đứa mình sẽ thế nào nhỉ? Phải va chạm nhiều với cuộc sống, sinh hoạt cùng một nơi, tạo thành một tổ ấm hạnh phúc nho nhỏ, hay là vì một nguyên nhân nào đó mà phải xa nhau, rồi khi gặp lại, nhìn nhau, không biết nói gì?
Nghĩ ngợi không đâu giờ đây trở thành một thói quen của hắn, nhưng mà không nghĩ thì hắn lại cảm giác được sự phiền muộn trong đầu, có lẽ trong đời hắn đây là lần đầu tiên.
Mình... rất quan tâm, rất thích các nàng. Nhìn hai cô gái đang trò chuyện ở bên cạnh, Gia Minh cười nhạt.
Phải tham gia biểu diễn, nhưng tiết mục lại xếp tận thứ 15, cho nên ba người ngồi ở sân trường đợi cho tới khi tiết mục thứ 8 kết thúc, mới cầm túi nhựa, đi tới phòng phía sau sân khấu.
Sau khi gõ cửa, một nữ tử mặc quần áo biểu diễn mở cửa, phía trong hơi tối, cảnh tượng tương đối hỗn loạn, không gian có chút chật chội. Người mở cửa, chính là Đàm Tố Nghiên bị Linh Tĩnh thay vị trí múa.
Vừa nhìn thấy nàng, Sa Sa lập tức đi sang một bên. Đàm Tố Nghiên chần chờ trong chốc lát, nhưng cố ý đứng ở cửa nói:
“Ách... Xin lỗi, chỗ biểu diễn lần này thiếu, hơn nữa còn có Phương Vũ Tư tiểu thư muốn đi qua, các cô giáo đã nói, không phải là người trong ban tổ chức, người biểu diễn thì không được vào hậu trường, các cậu nếu như muốn tìm Phương tiểu thư ký tên.
“Thế nhưng... tớ là người biểu diễn.”
Vuốt sợi tóc chờm tai, Linh Tĩnh nói.
Đàm Tố Nghiên ngần người, cười nhạt, cho rằng câu nói vừa rồi không đúng, nói:
“Vừa rồi có hai em gái năm thứ nhất dùng lý do này để vào... Trên danh sách tiết mục biểu diễn viết rất rõ, tớ xem một chút... a, quả nhiên không có ba người, tớ biết cậu rất sùng bái Phương tiểu thư, thế nhưng nếu như muốn ký tên, chí ít cũng phải...”
Nàng lời còn chưa nói hết, Đông Phương Uyển với sắc mặt có chút lo lắng đã từ bên trong trong đám người xuất hiện:
“Tớ đợi lâu lắm rồi, các cậu sao bây giờ mới tới, tớ tưởng rằng phải thả bồ câu gọi các cậu đấy... Băng nhạc đệm đã mang tới chưa?”
“Ách... Mang đến rồi.”
Linh Tĩnh ở ngoài cửa giơ giơ túi nhựa trong tay.
“A, vậy mau vào đi, mau đưa băng nhạc đệm cho người phụ trách âm thanh, Cố Gia Minh cậu là người hiểu rõ việc này, cậu làm là tốt nhất”
Thấy Đông Phương Uyển nói liên tiếp, Đàm Tố Nghiên hỏi: “Bọn họ tới để đưa băng hay sao?”
Đông Phương Uyển cười cười:
“Không, bọn họ tới biểu diễn.”
Bởi những câu này quá mức tùy ý, nghe như là nói cho có lệ. Đàm Tố Nghiên lập tức cầm danh sách tiết mục lên, nói:
“Sao có thể, trên danh sách không có bọn họ...”
“Bí mật...”
Thuận miệng nói chuyện, Đông Phương Uyển đã kéo ba người Linh Tĩnh đi vào. Sa Sa hứng thú ngẩng cao đầu, khiêu khích hướng Đàm Tố Nghiên nhíu lông mày.
Đứng ở cạnh cửa, nữ tử nhíu mày, nhìn mấy người đi vào, ánh mắt rất là không cam lòng.
Nàng đã từng theo đuổi Đông Phương Lộ thất bại, hiện giờ vẫn có kỳ vọng như cũ, vì vậy đối với Đông Phương Uyển không nói thêm gì, nhưng mà trong mắt nàng, tình huống hiện giờ là ba người lợi dụng quan hệ cá nhân để trà trộn vào trong, đương nhiên là để gặp Phương Vũ Tư, nói không chừng trong lòng Diệp Linh Tĩnh còn mang oán hận, Liễu Hoài Sa thì lại là người không có giáo dưỡng, có lẽ sẽ làm ầm ĩ lên ở trước mặt Phương Vũ Tư. Mà cái tên Cố Gia Minh kia cũng chỉ là một học sinh bình thường...