Bảy giờ tối, nơi ở của Nguyệt Trì gia.
Cây cối um tùm, không khí tĩnh mịch, nơi ở của Nguyệt Trì gia với lịch sử lâu đời chiếm diện tích rộng lớn. Theo như tài liệu mà Thiên Vũ Chính Tắc có được, nơi này hiện giờ có hơn sáu trăm người của Nguyệt Trì gia đang sinh sống, trong đó có gần hai trăm Ninja có thể tác chiến, chẳng qua là một gia tộc Ninja chuyên ám sát, chú trọng ẩn núp, nhanh nhẹn, không khí nói này bị sự yên lặng đến kỳ dị bao phủ. Dọc đường đi đến, bất kể là mọi người ân cơm, luyện tập hoặc túm năm tụm ba lại trò chuyện, hầu như chỉ có thể nghe được những lời nói nhỏ nhẹ, đối với hai chị em nhà Long Đường luôn thích nói chuyện, cãi nhau, trên thế giới có lại tồn tại một nơi thần kỳ thế này thật sự là khó có thể tưởng tượng. Trời tháng tám nóng bức, nơi ở của Nguyệt Trì gia bị bao phủ bơi bầu không khí yên lặng đến kỳ dị, ngay cả thân thể cảm thấy hơi nóng bức nhưng trong lòng lại toát ra cảm giác lạnh lẽo khiến người ta rất khó chịu.
“Giống như chiếc tủ lạnh ở quê nhà của chúng ta vậy... Cảm giác này thật đáng ghét...”
Nằm trên giường vung vẩy đôi chân trắng nõn mềm mại, Long Đường Tĩnh vừa chơi game vừa nói chuyện với giọng non nớt. Long Đường Duy ngồi trên một chiếc giường khác trải ga giường, sắp đặt lại các đồ vật trong túi hành lý:
“Thoải mái đi, dù sao cũng chỉ ở một đêm, ngày mai chúng ta đã đi rồi. Chẳng qua món cơm nắm tảo tía hôm nay đúng là rất ngon nha.”
“Ninja thường xuyên phải ra ngoài làm nhiệm vụ, mặc dù bây giờ nhiệm vụ như vậy cũng không nhiều lắm nhưng làm cơm nắm thì đúng là vẫn có tay nghề. Nếu thích, có thể nhờ bọn họ làm nhiều hơn một chút để ngày mai mang đi.”
Trong tiếng nói chuyện, Mộ Thôn Quảng Thụ xuất hiện trước cửa.
“Bảy giờ rưỡi ở nơi này có tổ chức thi đấu tự do, Chính Tắc nhờ tôi đến gọi mọi người. Thế nào? Có hứng thú không?”
“Tại sao Thiên Vũ Chính Tắc không tự mình đến?”
“Xin nhờ. Duy, chuyện này mà cũng ghen tị sao.”
Mộ Thôn Quảng Thụ không khỏi bật cười.
“Khó khăn lắm hắn mới đến đây một lần, hơn nữa lại chỉ ở một ngày, Nguyệt Trì Chính Không và mấy lão già kia đương nhiên không thể bỏ qua hắn. Đến lúc xem thi đấu cô gặp hắn không phải là được rồi sao? Huống chi... Có anh chàng đẹp trai như tôi đi theo cô, chẳng lẽ còn không đủ để cô quên đi cái tên Chính Tắc kia?”
“Dừng.”
Duy khẽ gắt, cười hỏi:
“Tĩnh, muốn đi cùng không?”
Đáp án đã sớm được xác định, cô bé đang ngồi trên giường ngay cả đầu cùng không thèm ngẩng lên:
“Không đi, em muốn chơi game.”
********************************************
Tính ra, chương trình huấn luyện của Ninja có rất nhiều loại, trái ngược với phương pháp huấn luyện sát thủ là để bọn họ quen thuộc với vũ khí rồi ngay sau đó phải giãy dụa cầu sinh trong bất kỳ hoàn cảnh nào, chương trình huấn luyện của Ninja lại cụ thể đến khó tin, từ rừng rậm đến đồng bằng, từ phòng tối đến dưới nước, mỗi một nơi đều có một cách thức huấn luyện khác nhau. Quanh khu trang viên của Nguyệt Trì gia này cũng có các loại địa phương để huấn luyện, vào thời gian luyện tập ban đêm, tiếng cười đắc ý hoặc tiếng đánh nhau kịch liệt thỉnh thoảng vang lên có thể nói là sự náo nhiệt, ồn ào khó có được ở nơi này.
Chẳng qua võ đạo trăm sông đổ về một biển, để đánh bại người khác thực ra cũng đều dựa vào tu vi thể thuật của mình, ngay cả ở thời buổi dùng vũ khí nóng làm chủ lực chiến đấu như bây giờ, Ninja vẫn coi trọng nhất tu luyện thể thuật, điểu này và quan điểm của Gia Minh khá giống nhau. Khi thân thể mạnh mẽ đến một trình độ nhất định, cho dù trong tay đối phương có súng thì cũng không có bao nhiêu uy hiếp, mà khi chính mình cầm súng, sự nhạy cảm của thân thể sẽ có tác dụng hỗ trợ trên mọi phương diện. Chẳng qua nếu để Gia Minh đánh giá. Nhẫn thuật lại khá giống bị tẩu hoả nhập ma, bởi vì bọn họ không chú trọng huấn luyện về vũ khí nóng “quá nhiều.”
Bảy rưỡi, trong sân luyện tập lớn nhất của Nguyệt Trì gia đã có gần một trăm người ngồi, phía trước là mấy gã trưởng lão do Nguyệt Trì Chính Không dẫn đầu, bên cạnh có ba người khách là Thiên Vũ Chính Tắc, Mộ Thôn Quảng Thụ và Long Đường Duy, còn lại phần lớn là các học viên tham gia thi đấu kiểm tra. Huân với mái tóc buộc cao thành đuôi ngựa, quần áo tập luyện đơn giản cũng ngồi trong đó, duy trì thái độ lạnh lùng trước nay của nàng.
Bởi vì hôm nay có khách quý là Thiên Vũ Chính Tắc đến nên Nguyệt Trì Chính Không tự mình đến đây làm chỉ dạy, cũng vì vậy mà tối nay có gần một nửa người chuyên môn đến nơi này luyện tập. Theo lệ cũ, sau khi các vị sư phụ phát biểu một lần, các học viên sẽ tiến hành thi đấu tự do và thảo luận trong vòng mấy giờ, được sư phụ chỉ rõ sai lầm hoặc ưu điểm, cuối cùng là sư phụ tổng kết, buổi huấn luyện kết thúc. Lời dạo đầu luôn không có gì mới mẻ, những lời này tạm thời được lược bâ, đến khi Nguyệt Trì Chính Không phát biểu xong, bầu không khí trong sân cùng bắt đầu náo nhiệt hơn.
Sân huấn luyện tuy rất lớn nhưng không thể dung nạp được tất cả mọi người cùng tiến lên, như vậy, trên sân đều duy trì chừng mười đến hai mươi người thì đấu, những người còn lại ngồi ngoài xem cuộc chiến và phân tích đánh giá. Mặc dù một số nhân vật lớn ngồi đó khiến mọi người hơi gò bó nhưng người muốn nhận được sự chỉ dạy, muốn toả sáng cũng không ít. Sau lượt ra sân đầu tiên, không ít người, bao gồm cả Văn Thái Lang ban đầu ra cửa nghênh đón, đều nhìn về phía Huân đang ngồi ở một góc sân. Người muốn khiêu chiến nàng sợ rằng có không ít, nhưng nàng là con gái của Nguyệt Trì Chính Không, hơn nữa lại là vị hôn thê của Thiên Vũ Chính Tắc, nếu muốn khiêu chiến nàng, mọi người không thể không suy nghĩ một chút đến hậu quả.
Bóng người lần lượt thay đổi, kiếm gỗ bay múa, kiếm thuật trước nay vẫn luôn là thành phần quan trọng nhất cấu thành hệ thống võ thuật của Nhật bản. Nhẫn thuật đương nhiên cũng không ngoại lệ. Đánh được chừng hơn nửa giờ. Long Đường Duy nhàm chán đứng dậy đi ngắm phong cảnh ở xung quanh. Thiên Vũ Chính Tắc và Mộ Thôn Quảng Thụ vẫn mỉm cười ngồi xem. Nhóm người thứ nhất đã đánh xong, khi nhóm thứ hai chuẩn bị ra sân. Văn Thái Lang nhìn Huân ở phía đối diện, ánh mắt ngưng tụ như đã âm thầm hạ quyết tâm, nhưng đúng lúc này, Mộ Thôn Quảng Thụ có vẻ hiền lành, vẫn ngồi bên Thiên Vũ Chính Tắc cười nghiêng đầu sang bên.
“Sư phụ Nguyệt Trì, nghe nói trong sân huấn luyện của các ngài có một quy định, chỉ cần là người ngồi đây thì tuyệt đối không thể từ chối lần khiêu chiến đầu tiên của người khác, đúng không?”
“Đúng vậy.”
Nguyệt Trì Chính Không gật đầu.
“Đây là quy tắc để đảm bảo tính công bằng khi thi đấu và khích lệ chí tiến thủ của học viên, chẳng qua, sau khi tiếp nhận lần khiêu chiến đầu tiên, những khiêu chiến tiếp sau đó có thể tự mình lựa chọn có tiếp nhận hay không.”
“Vậy thì... Tôi cũng có tư cách khiêu chiến người khác chứ?”
“Mộ Thôn tiên sinh cũng muốn thử thân thủ của mình? Chuyện này đương nhiên là có thể, anh có thể khiêu chiến bất kỳ ai ngồi ở đây.”
Nguyệt Trì Chính Không cười, lực lượng của Thiên Vũ Chính Tắc khá có danh tiếng tại Nhật Bản nhưng thân phận hắn đặc thù, sẽ không dễ dàng ra tay, mà người ngoài cũng không thể ép hắn được. Lần này hắn mang theo bằng hữu tới đây, mặc dù Nguyệt Trì gia không có bao nhiêu tư liệu về người thanh niên tên Mộ Thôn Quảng Thụ này nhưng theo như tin tức Văn Thái Lang vừa mới báo lại, lúc ở ngoài cổng hắn đã dùng ba lô đánh vào đầu Ngự Thủ Hỉ, điều này nói rõ đây là cao thủ cùng một cấp bậc với Thiên Vũ Chính Tắc tại Cao Thiên Nguyên. Hắn có hứng thú thi đấu, chuyện này đương nhiên là cầu còn không được, chỉ là không biết hắn sẽ khiêu chiến vị trưởng lão nào đây?
Sau một khắc, chỉ thấy Mộ Thôn Quảng Thụ vừa chiếm được sự đồng ý liền cười đứng đậy. Thiên Vũ Chính Tắc vội vàng nói:
“Này, này. Quảng Thụ, anh làm gì thế? Đừng làm loạn đó.”
“Được rồi, được rồi, tôi sẽ có chừng mực, tuyệt đối sẽ không hành hạ mỹ nữ quá mức... Hừ, nhu đạo của tôi gân đây đã vượt qua được kiểm tra, đang muốn thử một chút đây.”
Hắn chầm chậm chạy đến trước mặt Huân.
“Huân. Huân tiểu thư xinh đẹp, tôi muốn tỉ thí một trận hữu hảo về thể thuật, xin hỏi có được không?”
Ngẩng đầu nhìn hắn, Nguyệt Trì Huân nghiêng đầu nhìn sang bên cạnh, không phải trước khi rời khỏi Giang Hải, Gia Minh đã nói nàng phải nghe theo sự sắp xếp của Thiên Vũ Chính Tắc sao, lúc này đương nhiên cũng phải hỏi ý kiến của đối phương. Nguyệt Trì Chính Không lại cho rằng con gái đang nhìn mình, gật đầu rất bất mãn, đến khi Thiên Vũ Chính Tắc gật đầu bất đắc dĩ thì nàng mới đứng lên:
“Xin chỉ giáo nhiều hơn.”
Nhìn sang bên này, Thiên Vũ Chính Tắc mấp máy môi:
“Đừng nặng tay quá...”
“Ha hả, yên tâm, yên tâm, tôi nhất định sẽ nhẹ tay, không phải sợ. Ừ, đến đây đi.”
Cười lui về phía sau một bước, Mộ Thôn Quảng Thụ bày ra tư thế mở đầu tiêu chuẩn của nhu đạo. Tư thế mở đầu này rất tuỳ ý, không thể nhận ra được sự lợi hại nào nhưng ánh mắt của rất nhiều người xung quanh lại bị trận đấu này hấp dẫn, bạn của Thiên Vũ Chính Tắc đấu với Huân rốt cuộc sẽ là tình cảnh thế nào? Hầu như tất cả mọi người, bao gồm cả các trưởng lão, đều nhìn sang bên này.
Còn Huân.
Hai bàn tay nắm lại, đầu tiên là tư thế Vịnh Xuân quyền khó coi, sau đó dường như nàng nhận ra đây là cuộc tranh tài về Nhẫn thuật, vì vậy hai đầu gối trầm xuống, đổi lại thành tư thế Nhẫn thuật đã luyện tập trước đây, nhưng lại khá cứng nhắc, một lát sau, nàng lại đổi quyền thành chưởng, đổi đi đổi lại, đến cuối cùng, nàng dĩ nhiên lại buồn rầu nhìn mười ngón tay thon dài trắng nõn của mình, chân tay có vẻ luống cuống. Một năm tới đây nàng luôn luyện tập với Gia Minh, thỉnh thoảng tiến hành thực chiến, cũng không có tư thế mở đầu cụ thể nào. Gia Minh chỉ vừa nói vừa yêu cầu đối phương ra tay bất cứ lúc nào, loại tư thế mở đầu như nhắc nhở người khác “Ta tới nha” này căn bản không có ý nghĩa gì cả.
Mấy ngày qua bởi vì Thiên Vũ Chính Tắc chỉ mới quen Mộ Thôn Quảng Thụ nên nàng cũng chỉ biết hắn là một người không tệ, thích đi du lịch khắp nơi, nhưng có thể trở thành bạn bè với Thiên Vũ Chính Tắc, hơn nữa còn có thể ra tay đánh Ngự Thủ Hỉ thì quá nửa cũng là một cường giả rất lợi hại sao. Trong lòng nghĩ vậy, nàng muốn dùng tư thế mạnh nhất để đối phó với hắn, nhưng lại phát hiện mình hơi gặp khó khăn. Nguyệt Trì Chính Không ngồi ở phía trước lắc đầu, đứa con gái này luôn khiến hắn không hài lòng, xem ra một năm qua ở Trung Quốc cũng chỉ uổng phí ngay cả khi ý nghĩa tồn tại của nàng chỉ vì để lôi kéo Thiên Vũ Chính Tắc nhưng trong lòng hắn vẫn hơi tức giận.
Đến sau cùng, rốt cuộc nàng vẫn phải dùng tư thế Vịnh Xuân quyền khó coi. Trong mắt đám Ninja xung quanh, tư thế trong công phu Trung Quốc này thực sự là ngu ngốc đến không thể ngu ngốc hơn, mọi người âm thầm chế nhạo và thất vọng. Mộ Thôn Quảng Thụ nhìn nàng tư thế của nàng nhưng vẫn không nhúc nhích.
Hai người đứng nhìn nhau gần ba phút, đôi chân Mộ Thôn Quảng Thụ dường như đã trở nên hơi chết lặng, lung lay thân thể, hắn bất đắc dĩ lao về phía Huân. Khoảng cách dần được rút ngắn, tâm tình mọi người trở nên khẩn trương cao độ, đang đợi Mộ Thôn Quảng Thụ biểu hiện ra vũ kỹ thần kỳ trong nháy mắt.
Bóng người đụng vào nhau.
Tiếng kêu thảm thiết sắc bén quanh quẩn trong sân, Mộ Thôn Quảng Thụ bay lên, xẹt qua một đường vòng cung trên không trung rồi rơi xuống đất, rõ ràng chỉ là một cú đụng vai cực kỳ đơn giản, thắng bại đã phân. Huân khá kinh ngạc nhìn người thanh niên đang ngã trên đất, nhưng ngay sau đó nàng liền lui lại một bước, cúi người chào. Mộ Thôn Quảng Thụ vẫn ôm vai kêu thảm:
“A, vai tôi... Trật khớp rồi... A, nhất định đã trật khớp rồi... Đau quá... Đau đau đau...”
Thiên Vũ Chính Tắc bất đắc dĩ tiến lên giúp hắn nối lại bả vai bị trật khớp, sau đó lại xấu hổ đỡ hắn trở lại:
“Ngại quá, mọi người tiếp tục đi, bạn tôi không am hiểu về phương diện này lắm...”
Xuất hiện tình huống khôi hài như vậy khiến tất cả mọi người không kịp phản ứng, nhưng thi đấu thì vẫn phải tiếp tục. Một lát sau, nhóm người Văn Thái Lang trước sau khiêu chiến Huân nhưng đều bị từ chối. Nhớ lại tư thế vụng về của Huân vừa rồi, mọi người không khỏi lại càng xem thường, quy định khi luận võ như vậy được đặt ra là để phòng ngừa nhiều người muốn liên hợp lại để đối phó với một người, vừa rồi đấu với Mộ Thôn Quảng Thụ Huân không phải tiêu hao chút thể lực nào, vậy mà thậm chí lại từ chối tất cả khiêu chiến của mọi người, rõ ràng là ở Trung Quốc hưởng thụ một năm, ngay cả lá gan cũng nhỏ đi - trước kia cho dù lúc lượng không đủ nhưng Huân chưa bao giờ từ chối khi người khác khiêu chiến.
Mà thấy thái độ e sợ của nàng, Nguyệt Trì Chính Không lại càng thêm bất mãn.
Đến khoảng mười giờ khuya, chuông điện thoại của Thiên Vũ Chính Tắc bỗng vang lên, đi tới một bên nghe một lát sau đó hắn trở lại với vẻ khá nghi ngờ, vỗ vai Huân:
“Đến đây một chút, có tin tức từ Giang Hải...”
Vẻ lạnh lùng chợt hoà tan, nàng đi theo Thiên Vũ Chính Tắc, đến khi Thiên Vũ Chính Tắc nói xong, trên mặt nàng xuất hiện vẻ bối rối hiếm thấy, cầm lấy điện thoại của đối phương:
“A lô... Sa Sa, mình là Huân. Hắn bị trúng đạn? Làm sao có thể...”
********************************************
Gần nửa đêm, mọi người trong sân đều đã trở về chồ ngồi của mình. Bên sân, Huân ngồi cúi đầu yên lặng, tư thế như vậy đã duy trì gần hai giờ từ khi nghe điện thoại xong, nhưng so với lúc trước, những người xung quanh còn bất giác cảm thấy chút gì đó lạnh lẽo.
Nguyệt Trì Chính Không đứng ở đằng trước nói chuyện, tổng kết tình hình luận võ vừa rồi và phân tích sự thiếu sót của một số người. Hắn đứng đó nói một lúc lâu, sau khi tổng kết xong liền nhân tiện nói luôn chuyện kiểm tra ngày mai.
“... Bởi vì đây là lần kiểm tra mỗi năm mới có một lần, ta hi vọng mọi người cố gắng hết sức trong lần kiểm tra này... Năm ngoái người đứng đầu là Văn Thái Lang, hi vọng năm nay có thể tiếp tục tiến bộ...”
Phát biểu, khích lệ xong. Nguyệt Trì Chính Không lại nói về những người hắn có ấn tượng. Cuối cùng, ánh mắt hắn nhìn sang Huân đang ngồi ở một bên:
“... Còn con nữa. Huân, một năm trước khi cho con đến Trung Quốc học tập, ta đã hi vọng có thể thấy được thành tích của con, nhưng hành vi sợ chiến đấu vừa rồi của con khiến ta rất thất vọng. Ninja có thể lựa chọn tạm thời tránh đối thủ lợi hại hơn mình trong lúc chiến đấu thực sự nhưng tuyệt đối không được e sợ trong khi luyện tập, hi vọng ngày mai con có thể...”
Bởi vì Huân là con gái của hắn nên lời nói cũng đặc biệt nghiêm nghị hơn so những người khác, chỉ là hắn còn chưa nói xong thì Huân đã đứng lên đi tới giữa sân, quỳ xuống:
“Xin lỗi, cha, sáng mai con sẽ ngồi máy bay trở lại Giang Hải, sẽ không tham gia buổi kiểm tra ngày mai được.”
Mọi người đều biết quan hệ của Huân và Nguyệt Trì Chính Không, xưng hắn là cha tại nơi này cũng không phải vấn đề gì lớn, nhưng cắt đứt lời nói của người lớn, hơn nữa làm trái lại ý tứ của người lớn và cấp trên, đối với Ninja, đây tuyệt đối là chuyện đại nghịch bất đạo. Lông mày Nguyệt Trì Chính Không vểnh lên, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm đứa con gái đang quỳ trước mặt mình:
“Con nói gì?”
Ngẩng đầu lên, nàng nhìn cha mình bằng ánh mắt lạnh nhạt mà kiên quyết:
“Con muốn trở lại.”