Linh Tĩnh, Linh Tĩnh, mau tỉnh lại..."
Ngồi bên bếp lò vẫn còn ấm nóng, Gia Minh cởi áo ra, kéo Linh Tĩnh đang nằm cuộn tròn vào lòng mình, rồi đưa tay xoa nắn tay chân lạnh ngắt của nàng, tuy hắn không có dị năng, nhưng vẫn có khí công mạnh mẽ, hiện giờ trong lòng hắn rất lo lắng, bàn tay hắn ấm nóng như bếp lò, một lát sau, nhịp tim của Linh Tĩnh bắt đầu trở lại bình thường, hai hàng lông mi ướt át khẽ động đậy, cuối cùng nàng cũng chầm chậm mở mắt ra, sau đó chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn chàng trai đang ôm chặt mình lúc này.
Trong bóng tối thực nhìn không thấy rõ vật gì, cho đến khi thiếu niên nhẹ nhàng vuốt ve hai má của cô gái, nhẹ nhàng nói:
"Linh Tĩnh, không sao rồi..."
Tinh thần Linh Tĩnh mới thoải mái hơn, thân thể cứng ngắc thả lòng đôi chút, mềm mại hơn trong lồng ngực Gia Minh, một lát sau Linh Tĩnh giọng có chút khàn khàn nghẹn ngào nói:
"Gia Minh...rốt cuộc mình cũng tìm thấy cậu rồi..."
"Đúng rồi, tìm thấy rồi, Linh Tĩnh, ổn cả rồi... Không sao nữa rồi..."
"Gia Minh... Bọn xấu đó đã đi hết chưa? Cậu... Cậu không bị thương chứ?"
"Bọn chúng..."
Đang nói dở câu, tiếng súng vẫn từ xa vang tới, Gia Minh hít một hơi thật sâu, sau đó nói:
"Tạm thời khoan hãy nói chuyện này, chúng ta tìm một nơi an toàn để trốn, ấy, cậu đừng động đậy, mình ôm cậu là được rồi..."
Linh Tĩnh lúc này vẫn chưa hồi phục, muốn cử động vẫn còn khó khăn, Gia Minh ôm nàng trong lòng, tay cầm súng máy của đám người Hải Sa để lại, nhưng không dám mở đèn pin phía trên, khi đi ngang qua góc bếp, cầm thêm một cái ca nhựa dùng để nấu cà phê để vào trong lòng Linh Tĩnh, cà phê bên trong vẫn còn ấm, cũng còn hơn là không có.
Lát sau, bóng dáng hai người biến mất trong đêm tối...
****
"...Vì tụi mình không tìm thấy cậu, lại nghe nói ở dưới rất nguy hiểm, Sa Sa liền muốn đi tìm cậu, lúc cậu ấy bị chị Nhã Hàm lôi đi mình liền nhân cơ hội chạy mất, khi đến lầu một thì nghe nói khu vực cầu thang chỗ đó đã bị chiếm giữ, mọi người đều đi đường vòng, mình cùng với hai ông chú chạy đến nhà ăn trốn, lập tức bị đuổi theo, cho nên họ để cho mình trốn trong tủ lạnh... Trong đó lạnh vô cùng, mình có cầm súng nhưng không dám ra ngoài, chỉ đẩy đẩy nhưng không dám đẩy quá mạnh, nhưng hoàn toàn không đẩy cửa ra được. Trong bóng tối, mình cảm thấy Gia Minh cậu nhất định sẽ đến và tìm thấy mình, sau đó thì cậu đã thật sự tìm thấy mình..."
Tiếng súng, tiếng người, tiếng mưa gió từ xa vọng tới, ánh sáng đèn pin thỉnh thoảng từ bên cửa sổ rọi tới, Linh Tĩnh nhẹ nhàng rúc vào lòng Gia Minh, khe khẽ nói chuyện một tấm thảm quấn quanh hai người, ca cà phê được cắm điện, cà phê bên trong nóng hổi phát ra tiếng nước đang sôi, tỏa ra mùi thơm ngất ngây. Nếu bỏ đi một số nhân tố bên ngoài, thì cảnh tượng này giống cảnh một đôi vợ chồng ngồi trên sô fa trong phòng khách xem ti vi, rất ấm cúng.
Rót một ly cà phê để Linh Tĩnh một bên sưởi ấm đôi bàn tay một bên từng ngụm từng ngụm uống, Gia Minh xoa xoa đôi chân nhỏ vẫn còn lạnh ngắt của Linh Tĩnh, sau đó từ trong túi lấy ra một đôi hoa tai đeo vào tai Linh Tĩnh:
"Đeo vật mình tặng, thì sẽ là người của mình, bất luận cậu đi đến đâu. mình sẽ luôn tìm thấy cậu. Nhưng mà, lần sau không được kích động như vậy nữa, được không?"
Linh Tĩnh cọ cọ gò má của mình vào bên má Gia Minh, rồi uống một ngụm cà phê, gật gật đầu:
"Gia Minh, sao cậu tìm được mình vậy?"
"Mình? Kỳ thực mình ở trên lầu suốt, sau đó tìm thấy Sa Sa và chị Nhã Hàm, nghe nói cậu đã chạy xuống dưới, cho nên mình cũng chạy xuống dưới, may mà mình hiếu kì mở tủ lạnh ra, không thì..."
Nói đến đây, Gia Minh thản nhiên cười, nói:
"Chắc là chúng mình có linh cảm giống nhau, cậu ở trong đó nghĩ đến mình, mình liền chạy tới đây. Cậu có biết không, nếu mình đến trễ một chút nữa thôi..."
Với giọng điệu trầm thấp, kèm theo một sự lo lắng sợ hãi. khiến cho Linh Tĩnh nước mắt tràn ra, ôm chặt lấy Gia Minh:
"Xin lỗi...".
Đối với chuyện Gia Minh tự nhiên loại bỏ một vài vấn đề, trong lòng nàng vẫn không có suy nghĩ gì khác, hoặc là mỗi người con gái đều xem người mình yêu là người đàn ông tốt nhất trên thế giới này, trong thâm tâm của Linh Tĩnh, Gia Minh thường không thèm để ý đến chuyện nhỏ, nhưng đối với việc đại sự tuyệt không qua loa câu thả.
Tuy là ngoại trừ lần này ra Linh Tĩnh chưa từng trải qua sóng gió gì, nhưng trong suy nghĩ của nàng đã có những nhận thức như thế. Không cần bất cứ lí đo gì, không cần bất cứ sự chứng minh nào, Linh Tĩnh luôn tin tưởng ở Gia Minh.
Khoảng thời gian sau đó, hai người không ai nói lời nào, chỉ im lăng ôm chặt lấy nhau, cuộc chiến bên ngoài diễn ra thế nào họ không muốn quan tâm nữa, kế đến là những khó khăn gì họ dường như cũng chẳng còn tâm trí suy nghĩ đến. Mùi hương cà phê, nương tựa bên nhau, bàn tay ấm áp, thế giới nhỏ bé, trong giây phút này trở thành khoảnh khắc không ai nỡ phá ngang của hai người.
Một lúc lâu sau đó, Gia Minh dường như đã quyết định điều gì đó, khẽ nói:
"Linh Tĩnh, mình có một bí mật, mãi không biết có nên nói cho cậu và Sa Sa biết hay không, bây giờ mình nghĩ..."
Nghe hắn nói vậy, Linh Tĩnh bỗng nhiên mỉm cười:
"Gia Minh, mình cũng có một bí mật muốn nói với cậu, xem như là chúng ta trao đổi bí mật cho nhau, mình nói trước bí mật của mình cho cậu nghe nhé"
"Chậc. ..há?"
Gia Minh hơi ngạc nhiên.
"Mình nói trước cũng chẳng sao, nhưng mà cậu không được cười mình đó... Không được cười lớn tiếng..."
"Ừ, được thôi."
Gia Minh nói với vẻ mặt rất nghiêm túc, Linh Tĩnh mím môi, hít một hơi thật sâu, khi đã chuẩn bị xong xuôi vừa nhìn thấy vẻ mặt nghiêm chỉnh của Gia Minh không giống như ngày thường thì buột miệng cười phì phì rồi làm lại giống khi nãy, hít một hơi, mới bắt đầu nói:
"Thực ra... Thực ra mình và Sa Sa... không phải là bách hợp..."
"Hả?"
"Hôm qua... Chính là tối hôm qua đó, Sa Sa nghe lời cậu, nhân lúc mình uống rượu sau liền dùng ngón tay... Dùng ngón tay, dùng ngón tay..."
Nàng ấp úng mấy câu dùng ngón tay, dùng ngón tay một hồi lâu, xấu hổ đến khuôn mặt cũng gần như úp sấp vào ngực hắn, sau đó mới nói qua loa hàm hồ.
"... Dùng ngón tay làm chuyện đó... Sau đó mình còn xin cậu ấy đừng làm, cậu ấy không dừng lại, mình liền khóc lên... Sa Sa thấy mình khóc cũng khóc theo, sau đó... Cậu ấy lại nằm lên giường cho mình làm lại cậu ấy, mình cũng không..."
"Ặc, dùng... ngón tay?"
Từ đầu mối lộ ra khi Linh Tĩnh ấp úng kể, vẻ mặt Gia Minh lúc này khá đặc sắc, chính là loại vẻ mặt cần ăn đòn, muốn cười lại liều mạng nhịn lại. Linh Tĩnh cũng không phải Sa Sa, sau khi xấu hổ liền dùng trán thúc hắn mấy cái, sau đó nghe thấy Gia Minh bật cười nói:
"Chuyện đó... Sau đó thì sao?"
"Sau đó... Sau đó bọn mình mới phát hiện nước trong bồn tắm đã bị tràn ra, tiếp theo... Bọn mình phải lau nhà mất gần một đêm, buổi sáng còn chưa được ngủ thoải mái thì đã bị mọi người đánh thức."
Liếc nhìn Gia Minh, Linh Tĩnh thấp giọng nói:
"Thực ra... Lúc Sa Sa chạm vào mình, mình... Mình cũng không cảm thấy quá phản cảm, chẳng qua trong lòng mình biết chuyện đó là không đúng, vì vậy khi Sa Sa làm như thế, mình liền khóc... Thực ra mình cũng biết rõ nguyên nhân Sa Sa làm như vậy, mình hi vọng ba chúng ta sẽ mãi mãi ở cùng nhau. Gia Minh, bất kể thế nào, sau này mình sẽ không ghen với Sa Sa nữa, xin lỗi, Gia minh, hôm qua cậu cũng thấy khó xử phải không..."
Gia Minh cười:
"Thực ra... Hai cô gái như các cậu đi theo mình, vốn đã là các cậu phải chịu thiệt thòi, có vấn đề gì thì mình nên giải quyết mới đúng, nhưng nếu như các cậu tức giận bởi vì đối phương, mình cảm thấy.. Mình thực sự không thể thẳng thắn yêu cầu các cậu nhất định phải vui vẻ với nhau, mặc dù ba người chúng ta đầu tiên là bạn bè, sau đó trở thành quan hệ giống như vợ chồng... Nếu như người khác gây áp lực, lên án, mình chắc chắn sẽ đứng ở phía trước, nhưng nếu như cậu hoặc Sa Sa cảm thấy quan hệ thế này rất không thoải mái, mình sẽ... Thực sự không có cách nào cả, chỉ là... Nghe nói cảm giác khi bách hợp rất không tồi, cậu thực sự không định thử một lẩn sao?"
Câu cuối cùng đương nhiên là nói đùa. Linh Tĩnh liếc nhìn hắn, sau đó tựa đầu vào vai hắn, dịu dàng nói:
"Đương nhiên là mình biết, nếu như là Sa Sa thì cũng không sao, sẽ không có ai gièm pha gì, cậu cũng không vì vậy mà chán ghét mình. Nhưng dù thế nào đi nữa mình cũng chi muốn Gia Minh cậu chạm vào mình như thế, thân thể của mình, chỉ muốn để cho Gia Minh cậu... Làm chuyện đó..."
Cậu nói cuối cùng Linh Tĩnh xấu hổ đến nói không nên lời, bộc bạch nỗi lòng, nàng nhẹ nhàng ôm lấy Gia Minh, không nói thêm lời nào. Gia Minh nhẹ nhàng cười, hôn lên tóc nàng, cảm giác như thế rất đau nhói, có lẽ đây chính là tình yêu mà trên sách thường viết sao.
Trước đây hắn chưa từng cảm nhận được một cách rõ ràng sự khác nhau giữa tình bạn, tình thân, tình cảm người nhà và tình yêu, hắn chỉ biết rằng đó là thứ hẳn khao khát, đồng thời dùng sẽ hết sức để bảo vệ, cho đến giây phút này, cảm giác đó vẫn ấm áp và dạt dào như thế, nhưng dường như lại có một chút gì đó khang khác.
Một lúc lâu sau, Linh Tĩnh mới khẽ nói:
" Vậy...Gia Minh bí mật mà cậu nói là gì vậy?"
"Mình..."
Gia Minh cười cười, sau đó đột nhiên giơ ngón tay lên môi, thuận tay rút ổ điện của ca cà phê bên cạnh.
"Linh Tĩnh, cậu tin mình chứ?"
Chuyện này thực sự không cần phải biết, Linh Tĩnh tròn xoe mắt, gật đầu một cách nghiêm túc.
“Cho dù là bí mật gì đi nữa. mình mãi mãi là Gia Minh của cậu và Sa Sa, mãi mãi là một Gia Minh mà hai bạn quen biết, những thứ khác đều không quan trọng, có được không?"
"Ừm, cho dù cậu nói cậu là người sao từ Hỏa thì mình vẫn cứ thích cậu. Cậu là Gia Minh".
Linh Tĩnh nhẹ nhàng đáp lại.
Gia Minh thản nhiên cười:
"Từ đây bước ra cửa quẹo phải đi qua ba căn phòng rồi quẹo trái, có bốn người đang đi trong hành lang, chính là đám xấu xa đã xông lên trên thuyền. Đây chính là bí mật mà mình muốn nói và muốn cho cậu thấy ngay tức khắc."
Nghe Gia Minh nói xong, trong mắt Linh Tĩnh hiện lên sự sợ hãi, cảm giác được Gia Minh đã ôm lấy người nàng, đặt nàng sang một bên, dùng tấm thảm đắp cho nàng như trước.
Tưởng rằng Gia Minh muốn dẫn dắt người khác rời đi, nàng giơ tay kéo ống quẩn Gia Minh lại, sau đó Gia Minh cúi người xuống:
"Hãy tin mình, đây là bí mật mình muốn cho cậu nhìn thấy. “
Lấy ly cà phê đặt vào tay Linh Tĩnh, Gia Minh gật gật đầu vỗ về, chầm chậm bước ra cửa, sau đó... biến mất...