Mục lục
[Dịch] Ẩn Sát
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“A...”

Tiếng thét chói tai vang lên từ miệng Nhã Hàm, tiếng hét bi ai đau đớn như đứt từng khúc ruột này khiến trong lòng Đao Ba tràn ngập khoái cảm. Bốn năm nay, đây là tiếng hét thương tâm nhất, cũng là thoải mái nhất hắn từng được nghe. Chỉ là cứ hét như vậy có thể khiến người khác phát hiện ra, bịt kín miệng Nhã Hàm, hắn lại chỉa khẩu súng vào nàng:

“Không được nhúc nhích!”

Đối với Nhã Hàm, hắn không muốn giết nàng nhanh như vậy, sự đau đớn hắn muốn nàng phải chịu không chỉ là như vậy.

Song, không đếm xỉa đến họng súng đang chỉ vào đầu mình, đôi mắt dường như mất tiêu cự. Nhã Hàm giãy dụa kịch liệt giống như một con báo cái nổi điên, đôi tay liều mạng vùng vẫy. Đao Ba ghì chặt tay phải nhưng tay trái vẫn chậm chạp không siết cò, đột nhiên hắn cảm thấy đau đớn, bàn tay phải đang bịt miệng Nhã Hàm bị nàng cắn thật mạnh. Thoát khỏi tay Đao Ba, Nhã Hàm vội vàng chạy đến bên Gia Minh rồi quỳ xuống, đôi tay luống cuống muốn ngăn máu tươi đang chảy trên ngực Gia Minh.

“Gia Minh... Em đừng doạ chị, làm sao có thể... Em đừng doạ chị... Tỉnh lại cho chị...”

“Tao xong rồi...”

Nhã Hàm liều lĩnh giãy dụa nằm ngoài dự đoán của hắn. Đao Ba lắc lắc bàn tay đang đổ máu, họng súng vẫn chỉ vào Nhã Hàm. Hắn tiến lên mấy bước, dí súng vào gáy Nhã Hàm:

“Con mẹ nó, cô...”

“Trò chơi kết thúc.”

Cùng với tiếng nói đột ngột vang lên, một bàn tay nắm lấy khẩu súng. Trong lòng kinh hãi. Đao Ba vội vàng siết cò, song theo động tác của hắn, cò súng trực tiếp biến mất, nòng súng, lò xo và một số phụ kiện khác rơi loảng xoảng xuống đất. Trong nháy mắt, Gia Minh vốn vẫn nằm trên mặt đất lại đột nhiên đứng dậy, thậm chí con dao gọt trái cây vẫn còn cắm trên bàn tay trái của hắn.

“Đừng sợ...”

Bị bắn trúng ngực trái mà vẫn đứng dậy được, tháo rời khẩu súng trước khi người khác kịp siết cò... Lần đầu tiên Đao Ba gặp tình huống thế này, đương nhiên, đây cũng là lần cuối cùng. Vừa lạnh nhạt nói, Gia Minh vừa thuận thế vung tay phải lên, ánh sáng lạnh lẽo loé lên, cổ họng Đao Ba bị cắt đứt, máu tươi phun ra.

“... Chỉ đau đớn một chút thôi.”

Lảo đảo lùi về phía sau hai bước dựa vào bức tường, cổ họng phát ra mấy âm thanh vô nghĩa, hắn thực sự đã không nói ra lời, không cách nào cử động được, chỉ có thế giới trước mắt đang dần rời xa, đó cũng là câu nói cuối cùng hắn nghe thấy trên thế giới này.

Chỉ đau đớn một chút thôi...

Cũng vào lúc này. Nhã Hàm đã kịp phản ứng lại, khuôn mặt đầy nước mắt ngẩng lên, khó có thể tin tưởng. Nhìn Gia Minh đang đứng cạnh mình, giọng nàng vẫn còn nghẹn ngào:

“Chuyện này... Gia Minh... Em...”

“Yên tâm đi, em không sao.”

Cố cười một cách thoải mái, Gia Minh đặt con dao găm trong tay xuống, mặc dù hắn không thể lúc nào cũng mang theo súng nhưng trong người luôn có một con dao găm.

“Em cố tình ép hắn nổ súng thì đã tính toán rất cẩn thận... Đạn không bắn trúng trái tim, chỉ cần bác sĩ đến kịp thì sẽ không nguy hiểm đến tính mạng. Ừ, chỉ là một tên lưu manh, bình thường em giết hắn chỉ đơn giản như giết một con kiến, để hắn bắn mấy phát... Khụ khụ... Cũng không sao...”

Máu vẫn chảy trên ngực, mặc dù cố tỏ ra không sao nhưng tiếng ho khan đột ngột vẫn nói rõ sự thật là hắn đang bị thương. Nhã Hàm nhìn hắn, chần chừ hai giây rồi đứng phắt dậy:

“Chị đi gọi bác sĩ!”

Nhưng lại bị Gia Minh kéo lại:

“Chờ một chút!”

“Yên tâm, tạm thời em sẽ không sao. Em không muốn người khác biết hắn do em giết, cho nên tốt nhất là do chị lỡ tay... Cứ như vậy, chúng ta còn phải làm vài việc, từ giờ chị chỉ cần nghe em nói.”

Vừa cười, Gia Minh vừa mở túi xách của Nhã Hàm bị rơi trên mặt đất lấy một chiếc khăn ra, lại nhặt mấy phụ kiện của khẩu súng rơi vãi trên mặt đất. Sau mấy tiếng rắc rắc, khẩu súng lại khôi phục nguyên trạng, sau đó hắn bắn một phát lên tường rồi đặt lại vào trong tay Đao Ba.

“Tự vệ giết người sẽ không phải chịu tội, cánh sát nhiều lắm cũng chỉ hỏi vài câu mà thôi. Chị thấy em bị bắn chị nổi giận rồi mất kiềm chế, chị giãy dụa, cắn hắn một phát, sau đó thuận tay lấy con dao găm trên người ra đâm hắn một nhát. Tình hình lúc đó khá hỗn loạn, hắn không bắn trúng chị, chị khá may mắn... Hiểu chưa? Chị cầm lấy con dao găm này, trên đó không có vân tay của em, về phần tại sao lại mang theo dao găm thì chị nói sao cùng được, dù sao chúng ta đã từng bị bắt cóc, ha hả...”

Nước mắt không ngừng chảy xuôi, Nhã Hàm bối rối chân tay đứng ở đó nhìn Gia Minh sắp xếp lại hiện trường giả đâu vào đấy, sau đó cầm lấy con dao, hoàn toàn không nói nên lời. Máu tươi vẫn không ngừng chảy trên ngực Gia Minh, con dao gọt trái cây vẫn đang cắm trên tay trái hắn, bởi vì vừa rồi Gia Minh bị bắn bay người lên nên vết thương đó lại càng rách lớn hơn... Làm xong những việc này, Gia Minh che vết thương đi đến bên ghế salon.

“Sau đó chị đỡ em lên ghế... Bây giờ chị có thể đi gọi người.”

Vừa khóc, nàng vừa lau nước mắt trên mặt rồi xoay người chạy ra ngoài cửa:

“Có ai không... Cứu mạng... Có ai không...”

Tiếng hét, tiếng khóc thê lương mà bi ai vang lên ngoài cửa, một lát sau nàng cầm theo dao găm chạy vào. Gia Minh đã nằm xuống ghế, Nhã Hàm chạy đến quỳ xuống bên cạnh hắn, trước kia nàng từng học sơ cứu nhưng lúc này chỉ biết luống cuống tay chân, hoàn toàn không biết nên làm gì. Gia Minh cười:

“Bỏ dao xuống trước đi, không cần lo lắng... Ha hả, chị khóc xấu như heo vậy.”

“Em... Em nói đùa gì vậy.”

Đại khái là câu xấu như heo khiến nàng hơi tỉnh táo lại, nàng lau nước mắt, đặt dao xuống rồi đỡ lấy ngực Gia Minh, nước mắt lại không kìm được mà chảy ra:

“Tại sao em lại ép hắn nổ súng chứ, thà rằng là chị... Em biết không, vừa rồi chị tưởng em đã chết, thiếu chút nữa chị đã cho rằng em đã chết...”

“Em có thể thấy được quỹ tích khi hắn bắn. Có lẽ điều này khó có thể tin nhưng vừa rồi em cố ý bị trúng đạn để khiến hắn hạ thấp lòng cảnh giác, đây là biện pháp đơn giản mà trực tiếp nhất.”

“Nếu không phải vì chị.

“Không liên quan đến chị.”

Cắt đứt tiếng khóc của nàng, Gia Minh nhìn lên trần nhà.

“Đây là lựa chọn của em...”

Vì vậy muốn thành một sát thủ xuất sắc, cần phải vô tình, không có tình yêu, không có nhà, không có vướng bận gì mới là trạng thái lý tưởng nhất. Nếu là bình thường, mười người, trăm người Đao Ba sợ rằng cũng khó có thể khiến hắn bị thương, song chỉ cần có một người bạn bị kẹp ở chính giữa, hắn có thể dùng máu, dùng tính mạng để đánh đổi. Cho nên Nguyên Lại Triêu Sang không đám thổ lộ tình cảm của mình, cho nên cùng với việc hắn trở thành vua sát thủ, hắn cũng gần như trở thành người hèn yếu nhất thiên hạ. Đường do mình chọn, nếu đã chọn rồi thì không thể oán trách.

May là lần này nguy hiểm nhưng không mất mạng, nếu vừa rồi là một sát thủ chuyên nghiệp thì chuyện không thể giải quyết nhẹ nhàng mà dứt khoát như vậy được. Hắn có biện pháp hữu hiệu hơn, nhưng nếu làm vậy thì con tin bị kẹp giữa hai bên sẽ phải chịu một chút thương tổn, đây là chuyện hắn tuyệt đối không hi vọng sẽ xảy ra.

Ngoài cửa dần vang lên tiếng người, Gia Minh chậm rãi nhắm mắt lại:

“Sẽ lập tức có người tới, em phải ngất đi một lát. Nhã Hàm, chị..”

“Không được ngất!”

Nhã Hàm đột nhiên khóc la.

“Em không được ngủ, không được nhắm mắt lại, này...”

“Xin nhờ, em chỉ ngất mà thôi. Mặc dù có thể cố gắng tỉnh táo nhưng em bị chảy nhiều máu như vậy cũng rất mệt đó. Chỉ là ngất thôi, không sao cả...”

“Này, không thể ngủ, em đừng ngủ, nếu em ngủ... Đừng ngủ, xin em, đừng ngủ...”

Nhã Hàm khóc lớn, đưa tay vỗ vào khuôn mặt Gia Minh khiến mặt hắn dính đầy máu.

“Làm ơn, đây không phải đóng phim, ngất là do thân thể tự động điều tiết cơ năng...”

Gia Minh khổ sở mở mắt ra.

Nhã Hàm khóc lớn.

“Đừng khóc được không... Sợ chị rồi, em không ngất nữa...”

Ánh mắt đảo vài vòng, Gia Minh bất đắc dĩ nói nhỏ.

“Chị đáng sợ hơn tên kia nhiều...”

Nghĩ tới không lâu nữa còn có hai người đáng sợ khác cũng tới. Gia Minh nhức đầu. Linh Tĩnh và Sa Sa... Lại không thể nói về chuyện về Linh Tĩnh và Sa Sa với Nhã Hàm, a a a... Đầu đau quá...

********************************************

Rạng sáng, bệnh viện.

Ngồi bó gối trên ghế trước phòng phẫu thuật, tâm tình Nhã Hàm hỗn loạn. Lúc này ở đây đã đầy ắp người, cha và mẹ hai, vệ sĩ trong nhà, cảnh sát, quản gia của Hoàng gia đều đã tới. Đông Phương Uyên, Đông Phương Lộ cũng đến xem tình hình. Liễu Chính cũng dẫn theo một đám người đứng đầu của Sa Trúc bang tới, người bình thường, xã hội đen lẫn lộn với nhau. Cha nàng đang yêu cầu cảnh sát nhất định phải điều tra rõ ràng, còn đám người của Sa Trúc bang kia thậm chí nói phải tiêu diệt cả nhà Hoa Vi ngay trước mặt cảnh sát, bởi vì hôm qua Gia Minh mới kết thù với Hoa Vi, đến khi Liễu Chính vẻ mặt âm trầm rống lên câm miệng thì bầu không khí sôi trào mới lắng xuống được. Một lát sau lại có mấy vị cấp sở trưởng, cục trưởng tới khuyên nhủ Liễu Chính, nói trước khi chuyện được điều tra rõ ràng thì hắn không nên hành động thiếu suy nghĩ.

Linh Tĩnh và Sa Sa đương nhiên đã đến, hai cô bé thậm chí vẫn còn mặc đồ ngủ. Trên đường chạy đến, Linh Tĩnh bị mất một chiếc dép, lúc này nàng đang ngồi một bên lặng lẽ chảy nước mắt, trên người khoác một chiếc áo khoác của người lớn, yên lặng chờ đợi kết quả của cuộc phẫu thuật, vốn lúc vừa thấy Linh Tĩnh. Đông Phương Lộ lập tức cởi áo khoác của mình ra đưa cho nàng, nhưng vừa thấy là hắn. Linh Tĩnh vốn luôn biết điều, lễ phép lại cầm chiếc áo lên ném xuống đất rồi ngồi đó lau nước mắt, áo khoác trên người nàng là của một thủ hạ của Liễu Chính.

Theo tin tức của cục cảnh sát, Đao Ba mới vượt ngục trước đó không lâu, chỉ là sau khi Liễu Chính kiểm chứng lại tin tức thông qua một số thuộc hạ lại phát hiện một tin tức khác, người trợ giúp cho Đao Ba sau khi vượt ngục là một số thủ hạ của Hoa Vi. Trong chốc lát, thế cục dường như trở nên rõ ràng, mặc dù Liễu Chính không nói gì nhưng rõ ràng đang suy tính việc chuẩn bị khai chiến với Tam Thanh bang. Phía cục cảnh sát có vẻ như cũng không có cách nào, bởi vì ngay cả Trương Kính An cũng âm trầm đi tới nói chuyện với Liễu Chính, rồi lại nói chuyện với mấy người của cục cảnh sát, chuyện này chút nữa đã khiến Nhã Hàm bị thương. Trương gia chắc chắn sẽ nhúng tay làm rõ. Mẹ hai thì đang lớn tiếng mắng chửi người, hơn nữa còn nói sẽ không bỏ qua chuyện này.

Nhã Hàm bàng hoàng ngồi đó, thỉnh thoảng lại nấc lên nghẹn ngào.

Hơn ba giờ sáng, rốt cuộc phòng phẫu thuật cũng mở ra. Đoàn Tĩnh Nhàn thân là chủ nhiệm ngoại khoa, khoa chấn thương dẫn đầu đi ra. Linh Tĩnh khóc chạy đến:

“Không sao chứ. Gia Minh không sao chứ mẹ...”

“Không có chuyện gì, mọi người yên tâm. Gia Minh rất may mắn, viên đạn bắn qua sát trái tim, chỉ cần trật một, hai li thì sợ rằng hậu quả rất khó nói. Hiện giờ đã phẫu thuật xong. Gia Minh cần nghỉ ngơi, bây giờ cũng không thể nói chuyện với mọi người được. Mọi người đến mai hãy trở lại, hôm nay... Muốn vào thăm cũng được, tôi cảm thấy... Sa Sa, một mình cháu vào thôi. Linh Tĩnh, này, Linh Tĩnh.

Theo bác gái Diệp nghĩ, nếu Sa Sa là bạn gái Gia Minh thì một mình nàng đi vào là thích hợp nhất, chỉ là sau khi Sa Sa đi vào. Linh Tĩnh cũng đá văng chiếc dép còn lại rồi chạy theo, bà chỉ có thể cười bất đắc dĩ rồi đóng cửa lại.

Những người lớn xác định Gia Minh không có chuyện gì xong cũng không có bao nhiêu hứng thú vào thăm bệnh. Liễu Chính đang tính toán kế hoạch giết người. Trương Kính An cũng nói với ông ta chuyện đối phó với Tam Thanh bang nhất định phải chừa cho mình một phần, cảnh sát ở bên cạnh uể oải thương lượng cách ứng đối. Trong đám người, Nhã Hàm đứng dậy nhìn cánh cửa đã khép lại kia, trên mặt đầy nước mắt có thêm nụ cười an tâm.

Hắn không có chuyện gì. Nhưng... Trong suốt thời gian từ khi Gia Minh lao vào cứu nàng đến khi hắn trúng đạn, thoát khỏi nguy hiểm rồi được đưa tới bệnh viện, nàng suy nghĩ đến tất cả những chuyện mình có thể làm vì Gia Minh, bất kể đáng xấu hổ thể nào, không có tôn nghiêm thế nào nàng cũng đều bỏ qua, nàng muốn ở chung một chỗ với hắn, cảm kích hắn, báo đáp hắn giống như các tình tiết sau khi anh hùng cữu mỹ nhân trên TV vẫn chiếu. Song... Linh Tĩnh và Sa Sa, bọn họ tới, bọn họ đang khóc...

Tiến vào, sau cánh cửa kia, các càng đang ở cùng một chỗ với Gia Minh, mà nàng đứng bên ngoài, không ai cho rằng nàng cũng nên đi vào, không ai cho rằng nàng có tư cách này. Từ đầu đến cuối, hắn không thuộc về nàng...

Mẹ hai đến ôm lấy nàng an ủi, bác gái Diệp cũng tới an ủi nàng, lại nói, Đoàn Tĩnh Nhàn cũng là sư mẫu của nàng. Đông Phương Uyển cũng đến nói vài lời. Sau đó mấy người đứng đầu của Sa Trúc bang rời đi. Không biết qua bao lâu, cha đi đến vỗ vỗ bờ vai nàng, nói thời gian không còn sớm, chúng ta trở về đi thôi, ngày mai con có thể đến gặp hắn. Nàng đứng lên, nhìn cánh cửa kia lần cuối rồi đi theo cha mình.

Đúng vậy, thời gian không còn sớm, chị phải trở về, Linh Tĩnh và Sa Sa có thể chăm sóc em, mà chị thì chỉ có thể chờ ngày mai danh chính ngôn thuận đến thăm em, giống như một người bạn tốt.

Hắn không sao, như vậy là tốt rồi...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
Hoàng Minh
28 Tháng hai, 2023 17:12
truyện cổ đại mà bác thời xưa vậy là hay rồi
Thanh Son
11 Tháng hai, 2023 10:22
Share ebook truyện bản dịch cho đạo hữu nào cần- bỏ dấu ngoặc () 2 bên dấu chấm đi nhé, đạo hữu nào có bộ khác góp gạo share cùng đọc nha: bom(.)so/kcNXS1 hoặc Google Driver: drive(.)google(.)com/drive/folders/1tk8rWwcblttqmc1-xZQbl7XP7Ayo4vs1?usp=sharing
tucrazy2006
15 Tháng sáu, 2022 17:56
chắc tại mình già rồi nên đọc truyện thấy hơi nhạt. tình tiết chỉ gọi là tương đối hợp lý, xây dựng xã hội còn hơi non.
ngocxuhp
10 Tháng sáu, 2022 23:32
Ẩn sát đoc hay quá
Lưu Giang
07 Tháng năm, 2022 08:08
đọc lại 4 năm , cảm xúc vẫn dâng trào , tổng nội dung ko có gì là hay nhưng tình tiết thúc đẩy nhân vật vô cùng vô cùng tốt. nhất là miêu tả tình cảm, đoạn linh tĩnh trở về tìm gia minh là lại khóc theo, xưa mới sinh viên ko có gi đình nên ít nghĩ, nay đã có mới thấy nó càng thấm thía. mọi thứ sez chẳng còn quan trọng j nữa nếu mất đi ng mà mình muôna chia sẻ nhất . một bộ bình đi rất đáng đọc, hy vọng sau này lão chuối viết tiếp 1 bộ tương tự sau chuế tuế :3
Ngo Hasuka
11 Tháng mười, 2021 23:18
Thế đọc hoàng kim đồng đi
yumura21
03 Tháng bảy, 2021 00:00
mark lai bo nay doc lau roi. hay.
Huỳnh Long Hội
11 Tháng tư, 2021 07:53
đọc đại niết bàn chưa
Trần Hữu Long
22 Tháng mười một, 2020 10:33
muốn đọc lại mà k có bản cv. đọc dịch ngang tai phè phè, khó chịu .
quan352
21 Tháng tám, 2020 02:21
Bộ đô thị hay nhất từng đọc. Không quá yy. Không tung hô tàu. Lắm gái theo nhưng không quá sắc và ngựa giống. Khác gần như hoàn toàn dòng chủ lưu truyện TQ
lệ quỷ
06 Tháng bảy, 2020 20:44
Bộ này đọc lâu lắm rồi, đi qua bộ chuế tuế sẵn tiện ghé ngang. Bộ đô thị hay nhất với mình, sau khi đọc bộ này thì mấy bộ đô thị yy khác quá nhạt nhẽo và nhàm chán, nên đã lâu lắm rồi ko còn đọc đô thị nữa.(chắc vì ít yy tàu khựa nên bị 404 trên qidian rồi) Nếu ai yêu thích bộ này thì hãy đọc cả phần ngoại truyện, đó mới là dấu chấm viên mãn cho 1 tác phẩm hay. Vậy mà ko hiểu sao dịch giả của TTV lại bỏ qua phần ngoại truyện.
Thanlong989898
20 Tháng sáu, 2020 13:18
????
xetayga
31 Tháng năm, 2020 20:01
1. Linh Tĩnh( Vợ hợp pháp chính thức trên giấy tờ) - Con trai Cố Duẫn Kiệt 2. Sa Sa( Vợ nhưng không có danh phận trên giấy tờ) - Con gái thiên tài Cố Duẫn Đình 3. Marylin(Tình nhân) - 4. Nhã Hàm(Tình nhân) - Con gái Trương Duẫn Hinh 5. Kelly(Tình nhân/Bạn tình???) - 6. Gatsuta Kaoru (Nguyệt Trì Huân)_(Tình nhân) 7. Đông Phương Uyển (Tình nhân)
Sơn Ca
22 Tháng mười hai, 2019 13:58
ẩn sát đẹp không? Ẩn sát giảng cố sự gì? https://vidian.me/chi-tiet/an-sat-dep-khong-ban-tieu-thuyet-do-thi-nay-giang-co-su-gi
Lư Ngọc Bùi
20 Tháng mười, 2019 20:00
Truyện 1 vs 1 hay sao mấy đậu hũ...!
youjun
13 Tháng mười, 2019 20:34
còn ngoại truyện mà
youjun
13 Tháng mười, 2019 20:34
sao ko up ngoại truyện lên
youjun
13 Tháng mười, 2019 20:33
còn ngoại truyện mà
romlatoi01
12 Tháng mười, 2019 08:20
kết hơi vội, đọc qua khá là khó hiểu
romlatoi01
12 Tháng mười, 2019 08:18
thiếu mấy chương extra rồi, bên truynful có kìa
romlatoi01
12 Tháng mười, 2019 07:58
Hmm các thế lực ngầm đc liệt kê ra nhiều mà khá là ít va chạm
h2olove
26 Tháng chín, 2019 12:22
cực phẩm
zozohoho
02 Tháng chín, 2019 14:39
t còn in ra để 1 bộ ở nhà :( đọc lại 5 lần có dư rồi. Nhất là đoạn lúc Gia Minh chết. cảm xúc của các nhân vật hay vc. Từ việc Huân giãy dụa muốn cướp xe tù đến lúc Linh Tĩnh biết in. quặn người khóc. Đọc mà thấy thốn vc.
conit
24 Tháng bảy, 2019 11:34
Truyện ba rọi, nhạt như nước ốc. Ưu điểm là tinh thần Tung Của không quá cao.
BÌNH LUẬN FACEBOOK