Tiết thứ ba của buổi chiều thứ hai cũng là tiết học cuối cùng, theo thường lệ là giờ tự học, nhưng bất kể trường học có quy định thế nào, tên học sinh tệ hại tên gọi Cố Gia Minh cũng sẽ đặt một tờ giấy xin phép lên bàn giáo viên, sau đó thu dọn cặp sách đi về. Đông Phương Uyển đã từng lên án gay gắt với hành động như vậy, nhưng khi thời gian trồi qua, nàng cũng chỉ có thể bất đắc dĩ thừa nhận rằng mình không thể thay đổi được điều này.
Mây đen bao phủ cả ngày vẫn chưa tan, mùa xuân đi qua, mùa hè ẩm ướt đã đến. Nam sinh tên Gia Minh cưỡi xe đạp rời khỏi trường. Đông Phương Uyển thường đứng trên ban công lầu hai nhìn theo, mùa bè năm ấy nàng mặc áo hoa màu hồng rộng rãi, váy màu lam dài đến đầu gối, mái tóc cột đơn giản, không đeo khuyên tai hay bất cứ đồ trang sức nào.
Gió lạnh thổi tới, nàng có thể cảm nhận được thế giới này rõ ràng, nàng cố gắng tiếp cận và tìm hiểu một cuộc đời khác hoàn toàn với mình để khiến mình càng thêm trưởng thành và hiểu biết, nhưng kết quả là, ít nhất ở trước mắt, chúng ta vẫn rất khó đưa ra được kết luận, một kết luận vĩnh viễn không phải ngôn từ, cử chỉ có thể thể hiện ra được.
Trong học viện Thánh Tâm thực ra người bỏ về trong tiết tự học như vậy có rất nhiều, căn bản đều là tham gia các hoạt động của các câu lạc bộ. Chuyện tranh luận, cãi cọ, chuẩn bị thi đấu hoặc lôi kéo quan hệ tuyệt không hiếm gặp, nhưng nhìn quanh phòng học, một bóng dáng biến mất vẫn khiến mọi người hứng thú, vì vậy lại dẫn đến thảo luận.
“Ồ? Nguyệt Trì Huân đâu rồi?”
“Chắc là bị thầy giáo gọi đi rồi, chuyện trưa hôm nay...”
“Đâu có... Cậu ấy được chiếu cố đặc thù. Thầy cô vẫn còn đang bàn bạc trong phòng để điều tra nguyên nhân đó...”
Cứ việc ít nói đến quái gở, không có quan hệ với người khác nhưng là một mỹ nữ hiếm thấy, vô tình Huân đã trở thành tiêu điểm chú ý của cả lớp. Vì vậy khi thiếu nữ thường ngày vẫn ngồi yên lặng ở chỗ của mình đột nhiên biến mất, mọi người lền có đủ loại suy đoán cùng với mất mát.
Đặc biệt là một số nam sinh đã mê mẩn sắc đẹp của nàng từ lâu nhưng vẫn không dám hành động, cho dù quái gở cũng được, còn học chung lớp thì ít nhất cũng có thể ngắm đã mắt. Nếu như nàng bị đuổi học rồi, vậy thì chuyện gì cũng không thể được nữa.
Nhỏ giọng bàn luận một lát, khi đó mới có bạn học phát hiện ra bóng dáng Huân phía ngoài cửa sổ, vội vàng hô:
“Nhìn kìa, cậu ấy đi ra sân vận động làm gì?
“Chạy... Chạy bộ? Làm sao có thể...”
“Lúc trưa mới giải quyết nhiều người như vậy, xế chiều lại chạy bộ, cậu ấy... Cậu ấy quá thừa hơi sao...”
Trong tiếng bàn luận đầy nghi ngờ, một nhóm người tụ tập đến bên cửa sổ khiến Đông Phương Uyển phải lấy tư cách lớp trưởng để duy trì kỉ luật, song nhìn cảnh bên ngoài cửa sổ, trong lòng Đông Phương Uyển cũng hơi khó hiểu.
Trưa nay, nàng là người đầu tiên chứng kiến cảnh tượng trong câu lạc bộ võ thuật kia, có lẽ bởi vì có người đánh trúng công tắc đèn, căn phòng vốn sáng sủa lại trở nên hơi tối tăm, Đông Phương Uyển thò đầu vào, khi đó Nguyệt Trì Huân đang tung một cú đá xoáy mạnh mẽ đánh bay một đối thủ.
Dây buộc tóc tung bay và một đống hỗn loạn trên mặt đất làm nổi bật lẫn nhau, bóng dáng thay đổi từ cực động tới cực tĩnh dường như toả ra ánh sáng chói mắt ánh mắt như nước nhìn sang, trong lòng Đông Phương Uyển đột nhiên sinh ra cảm giác sợ hãi khó nói thành lời.
Mà tình cảnh lúc này dường như cũng hơi giống như khi ở trong phòng kia, tầng mây u ám, nhân lúc mọi người đều tự tập luyện trước lúc trời mưa, mặc đồ thể thao màu trắng, giày trắng, khuôn mặt trắng nõn, dây buộc tóc màu trắng tung bay trong gió, thiếu nữ và mọi người dường như bị ngăn cách bởi hai thế giới.
“Ồ... Đều tự học đi, đừng chạy loạn khắp nơi...”
Tâm tình hơi binh tĩnh lại, Đông Phương Uyển nhíu mày ngồi xuống, thầm nghĩ khó trách thường ngày Nguyệt Trì Huân chỉ tiếp xúc với Cố Gia Minh, tổ hợp của quái nhân và quái nhân...
Vùi đầu làm bài tập với tâm tình như vậy, thỉnh thoảng nàng ngẩng đầu lên vẫn có thể thấy bóng đáng Nguyệt Trì Huân đang chạy bộ ở sân vận động. Qua hơn mười phút, tiếng bàn luận xôn xao lại vang lên.
“Vẫn còn chạy, rốt cuộc cậu ấy muốn chạy bao lâu...”
“Mình đã đếm, cậu ấy đã chạy mười vòng, có vẻ như chưa chậm lại chút nào cả..”
“Trời ạ, bốn ngàn mét... Thành thật mà nói, chạy ba vòng như vậy mình đã mệt lử rồi...”
“Khó trách một mình cậu ấy có thể đánh bại hơn ba mươi người...”
“Chẳng lẽ cậu ấy muốn mình kiệt sức mà chết sao?”
Nhìn ra ngoài qua khung cửa sổ, thiếu nữ vẫn không ngừng chạy bộ ngoài sân vận động, Đông Phương Uyển nhíu mày lại, ánh mắt cũng không khỏi bị bấp dẫn… mười một vòng, mười hai vòng, mười ba vòng...
Gần tan học, đang lúc mọi người còn ngạc nhiên đếm, Nguyệt Trì Huân đã chạy hơn mười sáu vòng. Đúng lúc này, Đông Phương Uyển nghe thấy ngoài hành lang cạnh cửa sổ vang lên câu hỏi:
“Xin hỏi có một vị tên Cố Gia Minh học ở lớp này đúng không?”
Quay đầu lại, một người đàn ông ngoại quốc cao lớn, chừng hơn ba mươi tuổi đang hỏi, phong độ của hắn khiến người ta vừa nhìn đã biết là một người thành công trên một phương diện nào đó. Nghe người đó hỏi thăm, nữ sinh ngồi cạnh cửa sổ vội vàng chỉ vào chỗ ngồi của Cố Gia Minh, đáp:
“Đúng vậy, Cố Gia Minh học ở lớp chúng tôi, nhưng mà hình như cậu ấy đã về lúc còn chưa tan học, cậu ấy ngồi ở chỗ cuối cùng kia.”
Người đàn ông ngoại quốc hơi nhíu mày:
“Xin hỏi cô có biết hắn ở đâu không?”
“À... Chuyện này tôi không rõ lắm...”
“Ừ, cảm ơn nhiều.”
Nói xong câu đó, người đàn ông đi vào từ cửa phía sau của lớp học, suy nghĩ về vẻ mặt của hắn khi nhắc đến ba chữ Cố Gia Minh, Đông Phương Uyển vội vàng đứng lên đi tới, đợi đến khi hắn muốn mở ngăn bàn của Gia Minh, nàng vội vàng ngăn lại.
“Xin lỗi vị tiên sinh này, tôi nghĩ trừ khi được sự đồng ý của bạn Cố Gia Minh, nếu không không ai có thể tuỳ ý xem xét đồ đạc của hắn.”
“Ừ?”
Trong nháy mắt, vẻ mặt người đàn ông trở nên khá đáng sợ, nhưng Đông Phương Uyển cũng là người khá từng trải, làm gì dễ dàng bị doạ sợ như vậy, nàng nhìn lại không yếu thế chút nào:
“Tôi là lớp trưởng, hôm nay bạn Cố Gia Minh có việc bận nên đã xin nghỉ. Tôi nghĩ ngày mai anh có thể đến tìm cậu ấy, hoặc là anh có thể nhắn lại, ngày mai tôi sẽ chuvển lời giúp anh.”
Hai người nhìn nhau một lát, chân mày người đàn ông hơi giãn ra, sau đó hừ lạnh:
"Tốt, tôi là Joseph, nhờ cô ngày mai nhắn lại giúp tôi, tôi biết rằng... Ừ?"
Mới nói được một câu, ánh mắt Joseph đột nhiên nhìn ra ngoài sân vận động rồi trở nên sắc bén khác thường qua một lát sau, hắn lắc đầu:
"Cảm ơn, không cần chuyển lời nữa."
Hắn xoay người đi ra cửa rồi xuống lầu, Đông Phương Uyển vẫn còn sợ hãi nhìn ra sân vận động. Nguyệt Trì Huân đang chạy qua một khúc quanh.
********************************************
"Tiết học cuối cùng ngày hôm nay mình thấy Huân chạy bộ trong sân vận động, chạy hơn mười vòng... Thật lợi hại..."
Mùi thịt kho tiêu thơm ngon toả ra từ trong bếp, Linh Tĩnh bày bát đũa lên bàn, thuận miệng cười nói. Sa Sa đang thu dọn quần áo trên sân thượng.
"Ồ. hơn mười vòng... Thật đáng mừng..."
Bưng món ăn ra, Gia Minh cười nói, Linh Tĩnh cũng gật mạnh đầu:
"Ừ. rất nhiều nam sinh cũng không chạy dài được như vậy, mình thấy Huân không mệt mỏi chút nào, đến khi tan học cậu ấy vẫn còn đang chạy... Đúng rồi, mình rất lo về chuvện đánh nhau lần này, hơn ba mươi người đều phải vào bệnh viện, mặc dù không bị thương nặng nhưng ảnh hưởng lại thực sự quá lớn, bạn học trong lớp đều nói có thể lần này cậu ấy sẽ bị đuổi học. Gia Minh, cậu có biện pháp gì không?"
"Yên tâm, cô ấy sẽ giải quyết được."
Gia Minh cười an ủi, đang muốn trở lại phòng bếp thì trên sân thượng truyền đến tiếng điện thoại, Sa Sa kêu lên:
"Gia Minh, điện thoại đặc biệt của cậu đổ chuông."
"Cậu đi nghe đi.”
Linh Tĩnh cười chạy vào bếp, Gia Minh đi vào căn phòng nhỏ của mình qua sân thượng, mấy thứ thiết bị nhỏ quái lạ, điện thoại đang reng reng kêu.
Đây là một loại điện thoại bí mật được hắn thiết kế đặc biệt, tuy đã nói qua cho Linh Tĩnh và Sa Sa biết nhưng đây vẫn là lần đầu tiên nó đổ chuông. Mở máy vi tính ra, số điện thoại gọi tới được biểu hiện lên là từ Tokyo, Nhật Bản. Chờ ba giây, hắn nhấc ống nghe lên, đầu bên kia vang lên tiếng nói chuyện.
"Xin chào, tôi là Thiên Vũ Chính Tắc."
"Tôi biết đây là số điện thoại cậu cho Huân đột nhiên gọi tới, thật sự hơi đường đột. Bởi vì đây là chuyện rất quan trọng, tôi đã suy nghĩ cả ngày, cuối cùng vẫn quyết định gọi tới, xem như... Ồ, cho cậu một sự vui mừng..."
"Là thế này, thực ra... Hôm nay là sinh nhật của Huân... Ồ, tôi vốn dự định sẽ tới, chỉ là, cậu cũng biết đấy, đây vẫn là thời điểm thăm dò lẫn nhau rất nhạy cảm, sự tồn tại của nàng có thể làm nhạt thì nên cố gắng làm nhạt, như vậy an toàn của nàng có thể được bảo đảm nhiều hơn... Ừ, tôi biết nàng thích Cố quân, có lẽ nói là hợp nhau sẽ chính xác hơn. Cố quân cậu cũng biết hoàn cảnh ở Nguyệt Trì gia rồi, không được tổ chức sinh nhật mỗi năm thực sự là quá bi thảm, cho nên sinh nhật mười sáu tuổi của Huân kính xin Cố quân có thể quan tâm nàng hơn để nàng có được một ký ức tốt đẹp... Cho dù là lên giường tôi cũng không để ý..."
"Thật là làm phiền cậu, xem như đây là chút quan tâm của tôi đi. Bất kể thế nào, nàng cũng là vị hôn thê trên danh nghĩa của tôi... A, bị Duy nghe thấy từ vị hôn thê, xin lỗi, tôi cúp máy đây... Chuyện của Huân phải làm phiền cậu rồi..."
Sau một đống tạp âm đầu dây bên kia vang lên giọng nữ dồn dập: "Uây, cậu chính là người Trung Quốc kia ư? Tại sao cậu biết tôi? Tôi cảnh cáo cậu nếu còn dám âm thầm theo dõi..."
"Rụp" một tiếng, Gia Minh vẻ mặt không chút thay đổi cúp điện thoại. Nhìn bầu trời tối đen, hắn thầm mắng:
"Nhàm chán..."
Đi ra khỏi phòng, Linh Tĩnh và Sa Sa đã ngồi bên bàn ăn chờ hắn, đôi mắt tò mò đáng yêu mở lớn. Một lát sau, Sa Sa giành hỏi trước:
"Chuvện gì vậy? Lần trước Gia Minh cậu nói cú điện thoại kia rất quan trọng, đây là lần đầu tiên mình nghe thấy đổ chuông, xảy ra chuyện rất lớn sao?"
Linh Tĩnh nói:
"Có nguy hiểm không? Nếu như nguy hiểm..."
"Yên tâm."
Gia Minh nhún vai nói:
"Không có chuyện gì cả, bị một người nhàm chán phát hiện ra mà thôi, ăn cơm đi.."
Gân tám giờ tối, bên ngoài mưa nhò rơi tí tách, ba người ngồi chung trên ghế salon xem chương trình truyền hình nhàm chán. Mắt thấy trời mưa, Sa Sa vội vàng nhảy xuống ghế:
"A, trời mưa, phải thu dọn quần áo."
Rồi lại lập tức ngồi trở lại. "Trước lúc ăn cơm đã thu rồi...”
"Mau quên là biểu hiện khi đã già nha.”
"Đâu có, nghe nói những cô gái hơi lơ mơ lại càng được yêu thích hơn."
Linh Tĩnh cười.
"Nhưng mình không thích chút nào..."
Sa Sa chống cằm buồn rầu vì hành động ngở ngẩn vừa rồi của mình, sau đó điện thoại ở bên cạnh ghế salon đổ chuông. Đây đương nhiên là điện thoại bình thường, Linh Tĩnh nhấc ống nghe lên:
"Chào. Ồ... Chờ một chút... Gia Minh, điện thoại của cậu."
Che ống nói, nàng nói nhỏ:
"Là Đông Phương Uyển nha."
"Ừ?"
Gia Minh nghi ngờ cầm ống nghe, bởi vì biết Gia Minh và Đông Phương Uyển là một đôi oan gia ở lớp, Linh Tĩnh và Sa Sa cũng xúm lại nghe thanh âm trong ống nghe.
"À... Mình đã nghĩ rất lâu, cuối cùng cảm thấy gọi điện thoại nói cho cậu vẫn tốt hơn. Tiết học cuối cùng hôm nay có một người nước ngoài tên Joseph đến tìm cậu, rất cao lớn, mặc đồ tây, có vẻ rất hung dữ, cậu biết hắn chứ? Ừ, hắn không tìm được cậu, nhưng lại thấy Nguyệt Trì Huân đang chạy bộ trong sân vận động, hình như đi xuống tìm Nguyệt Trì Huân lúc tan học mình thấy hắn đứng ở bên sân vận động... Này, cậu biết tại sao Nguyệt Trì Huân lại chạy bộ không? Mình vừa gọi đến trường trời đã mưa mà cậu ấy vẫn còn đang chạy, cũng sắp đủ một trăm vòng rồi, chẳng lẽ cậu ấy muốn kiệt sức mà chết sao..."