Mục lục
[Dịch] Ẩn Sát
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc tỉnh lại là hừng đông năm giờ sáng, sắc trời vẫn còn tối, tiếng chuông gió nhẹ nhàng vang lên.

Cái chuông gió kia treo trên cửa sổ trong phòng của Linh Tĩnh, đã nhiều năm nên chỉ còn nhớ mang mang, đó là khi mọi người còn học cấp 2, thường thích những đồ linh tinh, treo từ đó tới bây giờ vẫn còn chưa lấy xuống, hôm nay còn có thể nghe nó kêu vang, giống như là thời gian đã trôi lại những năm đó vậy.

Trước đây hắn có thói quen dậy sớm, ở Hoàng gia không một ai biết hắn dậy sớm ra ngoài luyện tập, trở về rồi còn giả vờ ngủ, lúc đó Linh Tĩnh mới tới gọi hắn dậy luyện tập.

Thỉnh thoảng cũng có khi ở Diệp gia, cũng ngủ trên gác lầu kia, họ vẫn thường rủ nhau ra ngoài đi bộ, nhưng mà hôm nay không cần như vậy, hắn nhắm mắt lại nghe tiếng chuông gió tiếp tục ngủ.

Thời gian trôi qua cũng sắp tới 7h sáng, sắc trời mới dần dần sáng lên, mây đen bao phủ bầu trời, sau đó tí tách lịch cơn mưa nhỏ kéo tới, dưới lầu truyền đến thanh âm rửa mặt buổi sáng.

Mẹ Diệp đã chuẩn bị bữa sáng ở dưới phòng bếp, hắn mặc quần áo tử tế xuống lầu bắt chuyện cùng với bố Diệp, Linh Tĩnh trong phòng ngủ xem ra cũng đã tỉnh, bởi vì trong đó truyền ra tiếng líu ríu đùa giỡn của hai người.

Rửa mặt đánh răng trở lại phòng khách thì nghe thấy trong phòng ngủ của hai người vang lên những tiếng bình bịch, hai người đang đùa giỡn với nhau, Sa Sa hỉ hả, Linh Tĩnh thì nghiến răng nghiến lợi lẩm bẩm cái gì đó.

Hắn cùng với bố Diệp liếc mắt nhìn nhau, Gia Minh ở trên cửa gõ một cái, sau đó đưa tay đẩy ra, chỉ thấy hai người mặc áo ngủ ở trên giường ôm nhau lộn thành một đống.

Sa Sa cuộn mình lại, liều mạng bảo vệ cái gì đó trong lòng, Linh Tĩnh nhào lên trên người của nàng muốn cướp, giành không được liền kéo gối muốn chụp.

Mắt thấy Gia Minh đứng ở cửa, Sa Sa cười nói:

"Gia Minh, tớ tìm được tiểu thuyết mà Linh Tĩnh trước đây viết, cậu có muốn nghe hay không, bên trong có loại Bạch Mã Vương Tử mà Linh Tĩnh thích đấy... A ---- "

Lời còn chưa nói hết, cái gối đã đập xuống, quần áo của Linh Tĩnh lộn xộn, sắc mặt ửng đỏ quay đầu trợn mắt nhìn Gia Minh quát:

"Đi ra ngoài đi!"

Gia Minh bất đắc dĩ đóng cửa lại:

"Mau ra đây rửa mặt đánh răng."

"Biết rồi... A ---- "

"Buông tay!"

"Chết cũng không buông, ha ha..."

Bởi vì cửa phòng đã đóng lại cho nên thanh âm bên trong cũng nhỏ đi, nhưng vẫn nghe thấy rõ ràng. Linh Tĩnh từ trước đến nay có thói quen viết nhật ký, thời cấp 2 không có việc gì nên viết tiểu thuyết, Gia Minh cũng biết, tuy rằng không xem nhưng cũng đoán là tiểu thuyết ngôn tình do thiếu nữ mộng mơ.

Hiện giờ bố Diệp đang cười nhìn hắn một cái:

"Buổi tối ngủ có ngon không?"

Gia Minh gật đầu, trong lòng lại nghĩ xem mình nên nói cái gì cho phải, qua một lát, Diệp Hàm nhìn cửa phòng Linh Tĩnh cười cười:

"Mấy hôm trước Linh Tĩnh còn chật vật tìm một cái cuốc, khóc khóc mếu mếu định đi đào cái mộ giả của con đấy. Ha hả..."

"Ách..."

Gia Minh không biết nói gì, Diệp Hàm sau đó cũng lắc đầu:

"Khóc chừng mấy ngày, ngủ thì ngủ không ngon, cơm thì ăn không vô, hiện giờ thấy nó đã bình thường mới biết là bác và bác gái của con cũng chẳng giúp được gì..."

Hắn thở dài, nói tiếp:

"Ba người các con cũng đã ở chung với nhau 6, 7 năm rồi, bác và bác gái hôm qua thương lượng cả đêm nhưng cũng chẳng biết nói gì cả. Thời gian khi con còn nhỏ, chúng ta đã nghĩ tới chuyện đem Linh Tĩnh gả cho con, như bây giờ... từ từ cũng được, mấy đứa còn trẻ, chuyện sau này hãy để sau này rồi nói."

Đối với tình hình của ba người Gia Minh, vợ chồng bác Diệp đau đầu nói chuyện đã đêm, nói xong câu này Diệp Hàm cũng cười cười, nhỏ giọng:

"Chuyện này thì bác nói như vậy nhưng không biết bác gái quyết định như thế nào, có khi lại muốn đánh mấy đứa đấy, vẫn là mấy đứa phải làm..."

Ý của hắn là muốn mấy người cho Đoàn Tĩnh Nhàn ăn một viên thuốc an thần.

TV lúc này đang phát chương trình tin tức buổi sáng, chỉ chốc lát sau, Linh Tĩnh và Sa Sa cũng mặc quần áo chỉnh tề từ trong phòng đi ra, đùn đẩy nhau đi rửa mặt, mẹ Diệp từ phòng bếp xuất hiện, gõ lên đầu mỗi người một cái:

"Lớn rồi mà vẫn như trẻ con!"

Hai người lúc này mới thôi đùa giỡn.

Buổi sáng mưa lác đác cũng giống như mấy năm trước đây, trong nhà đèn sáng chưng, sau khi rửa mặt xong họ cùng nhau ăn mì do mẹ Diệp nấu, đồng thời xem tin tức buổi sáng và nói chuyện phiếm. Do mẹ Diệp còn phải đi làm, cho nên sau khi thay quần áo thì bắt đầu nói tới chuyện bữa trưa và chuyện của Hoàng gia.

"... Gia Minh sau khi cháu trở về đã trở lại đó thăm gia đình hay chưa? Tận dụng thời gian trở lại một chút, cho dù như thế nào thì cháu cũng lớn lên ở đó... Bọn họ sợ rằng vẫn cho rằng cháu đã xảy ra chuyện, cũng nên làm sáng tỏ một chút... Bác nghĩ bác cả của cháu, bác ba, chú tư... cháu phải mang lễ vật cho mấy người này, lâu như vậy không gặp, mua gì quý một chút, mấy năm nay cháu đều ở bên ngoài... Diệp Hàm, buổi sáng ông mang Gia Minh đi mua đồ đi."

Nàng bảo Diệp Hàm đi cùng với Gia Minh đương nhiên là nghĩ tới chuyện mấy năm nay Gia Minh ở ngoài, trên người lại không có tiền, với lại tất cả đã là người thân rồi cũng không cần che giấu gì nhiều.

Gia Minh cười lắc đầu:

"Không cần, mẹ Diệp, con có tiền!"

"Con vừa trở về, trên người lấy đâu ra tiền, Linh Tĩnh đại khái cũng có mấy trăm đồng, từ lúc ở Viên về tới giờ vẫn tiêu chưa hết."

Đoàn Tĩnh Nhàn sửa sang lại y phục, cảm thấy bất mãn với thái độ của Gia Minh:

"Nếu không thì thế này, ta đem thẻ cho các con dùng, muốn dùng thế nào cũng được... Được rồi, bác ba của con bị bệnh tiểu đường ngày càng nặng, rất nhiều thứ không thể ăn, hôm nay ta sẽ tới bệnh viện lấy mấy hộp dịch truyền, tuy rằng hắn cũng không thiếu nhưng mà tâm ý thì vẫn hơn..."

Nàng nói liên miên không dứt:

"Hoàng gia mấy năm nay không còn được tốt nhưu trước đây, năm kia có mấy người đòi tách khỏi gia tộc, muốn đem công ty bán sau đó chia mỗi người một phần, tuy rằng sau không làm nữa. nhưng mà mấy năm này, mấy tên đại gia hỏa đó đều làm chuyện riêng của mình, trức đây còn giúp đỡ nhau một chút... Cái tên Hoàng Hạo Vân thì đi với đám người xã hội đen, nhưng mà Nghị Đình thì lại không tồi, Hứa Nghị Đình chắc vẫn còn nhớ..."

Đối với Hoàng gia, Gia Minh kỳ thực đã không còn nhiều cảm giác, nghĩ đến chuyện Viêm Hoàng Giác Tỉnh sắp xếp cho mình lúc trước, người trong Hoàng gia đại khái đều biết mình "ngồi tù sau đó chết bất đắc kỳ tử".

Nhưng mà mẹ Diệp nếu đã nói như vậy, bây giờ đương nhiên phải nghe theo. Chỉ chốc lát sau Đoàn Tĩnh Nhàn cầm một tấm chi phiếu giao cho Gia Minh, mấy người tiễn nàng ra cửa.

Ông chủ tạp hóa thấy vậy thì vui mừng hỏi:

"Sa Sa! Gia Minh! Tất cả đã về rồi à?"

"Đúng vậy, lão Dương, hôm qua mới về tới nhà."

Đoàn Tĩnh Nhàn cười đáp lại.

Ba người Gia Minh cùng nhau đi tới điểm dừng xe bus, mẹ Diệp phất tay bảo đừng đi nữa, nhưng mới đi được một đoạn, hình như lại nhớ ra cái gì đó bèn ngoắc tay bảo Linh Tĩnh:

"Linh Tĩnh, tới đây!"

Ba người dừng bước, Linh Tĩnh chậm chạp chạy tới.

Khoảng cách cũng không tính là quá xa, Gia Minh và Sa Sa chờ ở ven đường, tuy rằng thanh âm loáng thoáng, nhưng với thính lực của Gia Minh, hắn có thể căn cứ vào môi mà đoán chữ.

Chỉ thấy Linh Tĩnh đứng trước mặt mẹ mình một lúc, Đoàn Tĩnh Nhàn nhẹ nhàng phủi nước trên mái tóc của nàng, nhẹ giọng nói:

"Ba người các con... sau này quyết định gì chưa?"

-o0o-

Cũng hiểu là mẹ mình đang lo lắng vấn đề này, Linh Tĩnh cúi đầu nói một câu: "Mẹ..."

Đoàn Tĩnh Nhàn liền thở dài.

"Bảo các con thế nào mới tốt đây, đã lớn thế này rồi mà vẫn phải để người khác quan tâm... Trước đây chúng ta vốn nghĩ con và Gia Minh là một đôi, nhưng vì có Sa Sa, cha con và mẹ đều thầm hối tiếc, ba người có thể làm bạn cả đời, chứ mẹ chưa từng thấy ai làm vợ chồng mà cả đời vui vẻ được. Nhưng ba đứa các con ai cũng giống con của mẹ, hiện giờ ngay cả mắng mẹ cũng không đành lòng."

"Mẹ, chúng con làm bạn cả đời như vậy không tốt hay sao..."

Linh Tĩnh nhỏ giọng lầm bầm, nhưng cái đầu liền bị cốc một cái.

"Có bạn bè nào như vậy không, hai cô gái một người con trai, chắc chắn là có lúc các con sẽ muốn độc chiếm. Ba người các con từ nhỏ lớn lên với nhau, tình cảm như thế nào cha con và mẹ đều biết, so với vợ chồng, anh em đều thân hơn, nếu không có chuyện thì thôi, cho dù có chuyện cãi nhau thì cũng mau chóng làm lành, mẹ không sợ các con cãi nhau, mà là sợ các con sau này không làm được bạn bè với nhau nữa. Gia Minh trở về mấy ngày nay... đều ở chung với các con đúng không?"

Linh Tĩnh mím môi gật đầu, đại khái là lẩm bẩm một tiếng:

"Dạ."

"Ai..." Đoàn Tĩnh Nhàn vuốt ve gương mặt con gái:

"Có tránh thai không?"

Linh Tĩnh trầm mặc một lát:

"Mẹ, chúng con muốn... sinh em bé..."

Đoàn Tĩnh Nhàn nhắm hai mắt lại, sau một lát mới mở ra:

"Mẹ hiểu rồi, mẹ hiểu rồi... Vừa mới trở về, có ý nghĩ này cũng là bình thường thôi, ba người các con hiểu chuyện từ nhỏ, đây là chuyện cả đời, quyết định thế nào sẽ có quả đó, sau này phải cố gắng có trách nhiệm với nhau... Mẹ muốn con tại nơi này thề, sau này có như thế nào cũng không được cam chịu, không được để cho chúng ta lo lắng cho con như bốn năm vừa rồi, có được không?"

Linh Tĩnh đưa tay xoa xoa mắt:

"Mẹ, ta sẽ, con đảm bảo sẽ không làm cho bố mẹ lo lắng nữa."

Đoàn Tĩnh Nhàn cười cười:

"Chỉ là chút lo lắng thôi, không sao đâu, đã sinh con ra thì đương nhiên là phải quan tâm, nhưng mà bốn năm trước Gia Minh hầu như đã chết, ta và cha con đều sợ hãi nhưng cũng không biết làm thế nào. Thực ra từ nhỏ tới lớn, Gia Minh bình tĩnh hơn hai đứa nhiều, tình cảm của con và Sa Sa rất tốt, sau này nhớ kỹ rằng phải biết nhường nhịn nhau... Chuyện này chính con phải có chừng mực, mẹ cũng không muốn nói nhiều..."

Nói đến Gia Minh, Linh Tĩnh liếc mắt sang bên này, lúc chạm vào ánh mắt của Gia Minh, nàng lại nhìn Linh Tĩnh nói:

"Nó có... phải là người hoa tâm không..."

"Gì ạ?"

"... Không có gì."

Tóm lại là không thể nào nói chuyện của Nhã Hàm cho mẹ mình biết được, Linh Tĩnh không cam lòng lắc đầu, Đoàn Tĩnh Nhàn nhìn con gái như vậy, cũng không khỏi được cười lắc đầu, sau đó nói:

"Dù sao thì Sa Sa không cũng có nhà, Gia Minh thì chẳng có tâm gì với Hoàng gia, sau này các con đều phải coi nhà mẹ như nhà mẹ đẻ, mẹ coi ba đứa như anh em tốt cả đời... Đêm qua mẹ nói chuyện với bố con thật lâu nhưng cũng không có kết quả, nếu như đánh chửi các con mà nên chuyện thì ba mẹ cũng làm, thôi đành chịu vậy."

Thấy nàng nói ra mấy câu cuối này, Gia Minh lắc đầu cười nhưng trong lòng lại ấm áp, một lát sau Linh Tĩnh chạy về, hai mắt có lệ.

Trời mưa nhỏ nhưng Diệp Thị Võ Quán vẫn theo thường lệ mở cửa, ba người rãnh rỗi không có chuyện gì, cho nên cũng tới xem. Võ quán có khoảng hơn 20 học sinh nhưng đến tập cũng không phải là đông đủ, tuy rằng phương pháp huấn luyện mặc dù không có tính độc ác, nhưng mà rèn luyện thân thể thì lại có trợ giúp lớn, hơn nữa bầu không khí dạy học rất tốt, Diệp Thị Võ Quán ở trong một cái hẻm nhỏ nhưng lại đầy ắp tiếng cười.

Các học đồ tới luyện tập trong nửa tháng nay rất đông, phải nói là từ khi Linh Tĩnh trở về nhà. Diệp sư phụ có một cô con gái xinh đẹp đương nhiên ai cũng biết, bốn năm nay Linh Tĩnh không trở về, có một khoảng thời gian học sinh cũng không đông lắm.

Lúc này Linh Tĩnh đã trở về, tuy rằng hơi gầy nhưng khí chất dung mạo đều phải dùng từ kinh diễm để hình dung.

Hôm nay lại có hai đại mỹ nữ vào võ quán, bầu không khí đột nhiên trở nên cao nhất, cứ hai người tỉ đấu với nhau trên võ đài, tiếng ha ha vang lên không dứt.

Đám người này cứ liên miệng gọi "Sư tỷ" "Sư tỷ", Linh Tĩnh và Sa Sa thì lui tới bưng trà rót nước, thỉnh thoảng cùng họ nói chuyện vài câu, Linh Tĩnh bốn năm này ở Viên cũng vẫn luyện tập thường xuyên, nhưng đối với võ thuật nàng đã không còn hứng thú, tính tình nàng dịu dàng, không muốn động tay động chân nữa.

Sa Sa ở U Ám Thiên Cầm học tập bốn năm, ở trong mắt nàng những người này đương nhiên là không cùng một đẳng cấp.

Diệp Hàm và Gia Minh đều ở đây, hai cô gái biểu hiện vô cùng dịu dàng. Gia Minh thì ngây ngô đứng trong một góc gõ gõ đập đập, giúp bố Diệp sửa chữa một số dụng cũ đã cũ.

Những học sinh này đâu có hứng thú gì với mấy tên đàn ông, có hai nữ học sinh trong quán thấy Gia Minh chẳng đẹp trai gì, cho nên trọng tâm câu chuyện vẫn là Linh Tĩnh và Sa Sa.

Ai chẳng muốn biểu hiện trước mặt mỹ nữ, ba người Gia Minh chỉ nói chuyện phiếm với nhau vài câu, nhưng mà thái độ lại thân thiết cho nên buổi chiều có người hướng " sư huynh Gia Minh" khiêu chiến, thỉnh cầu chỉ điểm một phen.

Người này đại khái là người mạnh nhất được các học sinh khác tiến cử, cao hơn Gia Minh một cái đầu, thân thể rắn chắc, có thể nhận ra đây chính là thành quả của một thời gian dài luyện tập.

Bọn họ chủ yếu là muốn biểu hiện một chút, không có ác ý gì, Gia Minh cũng chỉ cười theo lắc đầu, đi lên lôi đài.

Quyền thứ nhất đánh tới, hắn đưa tay ra đỡ, hữu quyền đã "Hô" một tiếng đến trước mắt người kia rồi dừng lại tầm 2 giây, hắn cười lui ra phía sau hai bước, ý bảo tiếp tục.

Người nọ tập trung tinh thần, cẩn thận từng li từng tí tiếp cận, một quyền này vừa mới vừa đánh ra, kình phong đột nhiên đập vào mặt, nắm tay lại dừng trước mặt hắn, làm cho hắn không kịp cả chớp mắt.

Liên tục bốn năm lần đều là như vậy, mọi người bây giờ mới hiểu được chênh lệch giữa đôi bên, đặc biệt là lần cuối cùng, người kia chỉ chăm chú bảo vệ thân mình, nhưng mà chỉ trong chớp mắt, hai tay phòng ngự đã bị trực tiếp đẩy ra, Gia Minh di chuyển như điện, ra quyền như sấm sét, chỉ trong mấy giây đã điểm liên tục vào trên dưới toàn thân của hắn như đầu, gáy, ngực, bụng, chân, đầu gối, thắt lưng, lưng.

Mỗi một quyền này chỉ dừng lại ngay sát thân hình đối phương, sức gió phần phật làm cho quần áo hắn rung lên, màn võ biểu diện nhưu trong phim này khiến cho toàn bộ võ quán đều yên tĩnh, sau đó than thở sợ hãi và nghị luận trong suốt một buổi chiều.

Nhưng mà, Gia Minh sau khi biểu diễn xong, người kia tâm phục xuống đài, lòng háo thắng của Sa Sa lại bị kích thích, nàng nói:

"Chỉ biết bắt nạt người khác."

Nàng tung mình lên lôi đài, Gia Minh trong lúc nhất thời có chút bất đắc dĩ. Sa Sa mấy năm nay ở U Ám Thiên Cầm đích thật là đã trải qua huấn luyện nghiêm ngặt, nhưng mà khi thấy nàng bổ nhào tới, lại giống như là mấy năm trước... hai người tỉ võ với nhau.

Hắn vẫn né tránh như cũ.

Nhớ lại, trước kia Gia Minh ở trên cái lôi đài này, mỗi khi bị buộc phải tỉ võ thì hắn đều chọn cách né tránh, khi đó Sa Sa còn nhỏ, hai người trở thành một đôi oan gia, bây giờ mọi người đã trưởng thành, cái lôi đài trở nên tương đối nhỏ hơn, Sa Sa đuổi theo, hai người cứ như vậy đuổi đánh nhau.

Né tránh, xoay người, bám trụ, lộn mèo, vô số động tác cứ lặp lại liên hoàn, khi thì như máy móc, khi thì như say rượu, khi thì như múa, đôi khi còn có thể nắm lấy góc mái nhà tung mình như trong TV, bởi không cần che giấu, cho nên Gia Minh cứ ung dung né tránh thế công của Sa Sa, cho tới khi Sa Sa kêu to "không được trốn." thì hắn mới dừng lại.

Sa Sa lúc này đã tấn công mạnh mẽ khác xa người thường, nàng xuất thủ dũng mãnh, Gia Minh tiến lên trước không ngừng phất tay đón đỡ. Thực lực đã thể hiện, mọi người chỉ còn cách là trợn mắt há mồm mà xem, phách phách bạch bạch quyền cước tấn công như chớp giật không ngừng.

Mười mấy phút sau, Sa Sa thở hổn hển kêu to:

"Đừng đánh nữa!"

Thừa dịp Gia Minh ngừng tay, nàng tung một quyền đấm thẳng vào vai hắn, ầm một tiếng, Gia Minh ngã trên lôi đài, Sa Sa hô to "thắng lợi" vỗ tay nhảy cẫng. Linh Tĩnh thì oán trách lầm bầm "chơi xấu".

Tuy rằng thủ đoạn chơi xấu, nhưng những học viên dưới đài bây giờ chẳng dám nói gì, cho dù là Gia Minh hay là Sa Sa, bọn họ cũng không thể nào mà so sánh được.

Gia Minh đón một quyền kia là vì tình cảm, hắn mang theo vành mắt đen xì tuyên bố mà đợi mẹ Diệp về tố cáo, nhưng chỉ tới khoảng 2h, vốn cái vành mắt đen ngòm kia đã biến mất.

Sau chuyện này chừng một tháng, học đồ của Diệp Thị Võ Quán nhiều gấp đôi, phần lớn là bạn của những học đồ nơi đây.

Chạng vạng thì mẹ Diệp trở về, cả nhà quây quần ăn cơm tối, do vụ tai nạn tối qua, hôm nay mẹ Diệp phải tới cục cảnh sát một lần, nàng nói tới chuyện người bị thương mà có chút oán giận.

"Hai cái đùi đều bị đụng gảy, cột sống thì có chuyện, giai đoạn nguy hiểm còn chưa qua, có bị liệt hay không còn rất khó nói, trong khi điều kiện của gia đình kia lại không được tốt lắm, nếu như không có tiền... Gia Minh con lúc đó cấp cứu tốt lắm, nếu không thì hắn sẽ chết ngay lập tức ở hiện trường mất."

Gia Minh bất đắc dĩ lắc đầu:

"Nếu mà như mẹ nói thì hắn chết ngay lúc đó còn tốt hơn."

"Sao có thể nói như vậy, bây giờ y học tiến bộ từng ngày, biết đâu sau này hắn vẫn còn hi vọng khôi phục, như vậy mới là chuyện tốt... Huống chi đã có biển số xe, người gây tai nạn sẽ tìm tới..."

Nàng nói đến đây lại cười rộ lên:

"Được rồi, Gia Minh, sau này con định thế nào? Còn muốn làm bác sĩ ngoại khoa không? Mẹ thấy kỹ thuật của con rất tốt đấy."

"Con cũng không biết nữa, có khi lại muốn bán hạt dẻ rang đường."

Hắn nói tới câu này, Linh Tĩnh ở bên cạnh cười phụ họa:

"Chúng con có ý định mở một cửa hàng nhỏ, chuyên môn bán hạt dẻ rang đường."

Gia Minh ở bên cạnh bĩu môi, trước khi vợ chồng bác Diệp kinh ngạc ngẩn ngơ thì hắn đã nói:

"Nàng nói vui đấy."

Nhìn trai thì như rồng, nữ thì như phượng, tuy rằng vợ chồng bác Diệp chưa chắc sẽ kỳ thị nghề nghiệp, nhưng nếu như con gái mình đi Viên học 4 năm trở về cùng bán hạt dẻ rang đường với Gia Minh, thì cho dù có thuyết phục thế nào họ cũng khó chịu.

Sa Sa và Gia Minh lúc này vẫn chưa có dự định gì cho tương lai, mọi người sau một phen thương lượng, bố Diệp vẫn đem cái ý định mang võ quán truyền lại cho Gia Minh, tuy rằng không thể nào bức hắn nhận được.

Mẹ Diệp thì muốn Gia Minh và Sa Sa tới trường học bổ túc, sau đó học tiếp bốn năm đại học, Gia Minh có cơ sở y thuật, nếu như hắn đi học y, Sa Sa sẽ làm y tá, đương nhiên, đây cũng chỉ là ý kiến tạm thời, cái chuyện Linh Tĩnh bán hạt dẻ rang đường bị bỏ qua, khiến cho Linh Tĩnh cứ lầm bầm mình bị bán đứng.

Cứ như vậy vào lúc tối, mưa dần dần ngừng, biết được Linh Tĩnh trở về là Julian chạy tới, sau khi gặp mặt Gia Minh, Linh Tĩnh cũng đưa ra thỉnh cầu hủy bỏ hợp đồng với Julian, tuy rằng không tán thành con gái buông bỏ đàn dương cầm, nhưng đối với cho chuyện này, vợ chồng bác Diệp cũng không nói quá nhiều.

"Chuyện này... đây chính là nam nhân mà em đợi lâu như vậy sao..."

9h tối, Linh Tĩnh một mình tiễn Julian ra ngoài, dưới đèn đường, thần sắc Julian có chút phức tạp, hắn vẫn không cam lòng nhưng cũng không cách nào tưởng tượng được, Linh Tĩnh dùng Gia Minh đã hủy bỏ hợp đồng mới mình. Tuy rằng với quan hệ của Julian, cái hợp đồng này có thể bỏ, nhưng nếu như đã ký rồi thì kiểu gì mình cũng thiếu đối phương một nhân tình.

Nói tới Gia Minh, Linh Tĩnh cười cười:

"Đúng vậy, hắn không đặc biệt đúng không, cũng không đẹp trai, nhìn bề ngoài thì chẳng có chỗ nào xuất chúng."

"Khí chất tương đối đặc biệt..."

Nói một câu này, Julian nhìn Linh Tĩnh:

"Sau này làm sao bây giờ? Chẳng nhẽ bỏ đàn dương cầm như vậy sao?"

"Có lẽ là tìm một nhà hàng hay khách sạn nào đó diễn tấu, mà chuyện này để sau hãy nói."

"Diễn tấu được là tốt, vẫn sẽ có người phát hiện ra em, em có thiên phú, có tài hoa, nếu như sau này vẫn làm thì tại sao bây giờ không chính thức lựa chọn luôn đi?"

Hắn dừng một chút rồi nói tiếp:

"Về phần cách nghĩ của tôi đối với em, em hoàn toàn không cần phải lo lắng, tôi chỉ muốn coi em như một tác phẩm hấp dẫn nghệ thuật gia, nhưng nếu như em phản cảm với điều này, tôi sẽ không can thiệp vào cuộc sống của em nữa."

Nghe thấy hắn nói như vậy, Linh Tĩnh ngừng lại, sau đó trịnh trọng hướng Julian bái một cái:

"Cảm ơn thầy đã chiếu cố em khi em còn ở Viên, nói thật... em vẫn thích âm nhạc, nhưng mà nó không phải là thứ quan trọng đối với tính mạng của em, với em mà nói, điều tối quan trọng là được ở cùng với người yêu của em, làm việc gì cũng được, em mong rằng mỗi ngày khi trở về nhà đều có hắn, sau này có con, em sẽ hi vọng hắn sẽ cùng với em chăm sóc nó, nếu bảo em làm đại minh tinh gì đó, em không làm được đâu, cho dù như thế nào... cám ơn thầy."

Bọn họ nói chuyện với nhau sau khi đi ra khỏi ngõ thì dừng lại, Julian đi về phía trước, Linh Tĩnh xoay người trở về nhà, ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lùng, bọn họ biến mất trong tầm nhìn của nhau.

Buổi sáng hôm sau, vì chuyện tai nạn xe cộ có người tìm tới bệnh viện Đoàn Tĩnh Nhàn uy hiếp, tối hôm đó còn có mấy tên lưu manh chặn nàng ở giữa đường tiến hành đe dọa, nhưng bởi mẹ Diệp giấu diếm, khi biết chuyện này đã là buổi tối thứ ba...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
Hoàng Minh
28 Tháng hai, 2023 17:12
truyện cổ đại mà bác thời xưa vậy là hay rồi
Thanh Son
11 Tháng hai, 2023 10:22
Share ebook truyện bản dịch cho đạo hữu nào cần- bỏ dấu ngoặc () 2 bên dấu chấm đi nhé, đạo hữu nào có bộ khác góp gạo share cùng đọc nha: bom(.)so/kcNXS1 hoặc Google Driver: drive(.)google(.)com/drive/folders/1tk8rWwcblttqmc1-xZQbl7XP7Ayo4vs1?usp=sharing
tucrazy2006
15 Tháng sáu, 2022 17:56
chắc tại mình già rồi nên đọc truyện thấy hơi nhạt. tình tiết chỉ gọi là tương đối hợp lý, xây dựng xã hội còn hơi non.
ngocxuhp
10 Tháng sáu, 2022 23:32
Ẩn sát đoc hay quá
Lưu Giang
07 Tháng năm, 2022 08:08
đọc lại 4 năm , cảm xúc vẫn dâng trào , tổng nội dung ko có gì là hay nhưng tình tiết thúc đẩy nhân vật vô cùng vô cùng tốt. nhất là miêu tả tình cảm, đoạn linh tĩnh trở về tìm gia minh là lại khóc theo, xưa mới sinh viên ko có gi đình nên ít nghĩ, nay đã có mới thấy nó càng thấm thía. mọi thứ sez chẳng còn quan trọng j nữa nếu mất đi ng mà mình muôna chia sẻ nhất . một bộ bình đi rất đáng đọc, hy vọng sau này lão chuối viết tiếp 1 bộ tương tự sau chuế tuế :3
Ngo Hasuka
11 Tháng mười, 2021 23:18
Thế đọc hoàng kim đồng đi
yumura21
03 Tháng bảy, 2021 00:00
mark lai bo nay doc lau roi. hay.
Huỳnh Long Hội
11 Tháng tư, 2021 07:53
đọc đại niết bàn chưa
Trần Hữu Long
22 Tháng mười một, 2020 10:33
muốn đọc lại mà k có bản cv. đọc dịch ngang tai phè phè, khó chịu .
quan352
21 Tháng tám, 2020 02:21
Bộ đô thị hay nhất từng đọc. Không quá yy. Không tung hô tàu. Lắm gái theo nhưng không quá sắc và ngựa giống. Khác gần như hoàn toàn dòng chủ lưu truyện TQ
lệ quỷ
06 Tháng bảy, 2020 20:44
Bộ này đọc lâu lắm rồi, đi qua bộ chuế tuế sẵn tiện ghé ngang. Bộ đô thị hay nhất với mình, sau khi đọc bộ này thì mấy bộ đô thị yy khác quá nhạt nhẽo và nhàm chán, nên đã lâu lắm rồi ko còn đọc đô thị nữa.(chắc vì ít yy tàu khựa nên bị 404 trên qidian rồi) Nếu ai yêu thích bộ này thì hãy đọc cả phần ngoại truyện, đó mới là dấu chấm viên mãn cho 1 tác phẩm hay. Vậy mà ko hiểu sao dịch giả của TTV lại bỏ qua phần ngoại truyện.
Thanlong989898
20 Tháng sáu, 2020 13:18
????
xetayga
31 Tháng năm, 2020 20:01
1. Linh Tĩnh( Vợ hợp pháp chính thức trên giấy tờ) - Con trai Cố Duẫn Kiệt 2. Sa Sa( Vợ nhưng không có danh phận trên giấy tờ) - Con gái thiên tài Cố Duẫn Đình 3. Marylin(Tình nhân) - 4. Nhã Hàm(Tình nhân) - Con gái Trương Duẫn Hinh 5. Kelly(Tình nhân/Bạn tình???) - 6. Gatsuta Kaoru (Nguyệt Trì Huân)_(Tình nhân) 7. Đông Phương Uyển (Tình nhân)
Sơn Ca
22 Tháng mười hai, 2019 13:58
ẩn sát đẹp không? Ẩn sát giảng cố sự gì? https://vidian.me/chi-tiet/an-sat-dep-khong-ban-tieu-thuyet-do-thi-nay-giang-co-su-gi
Lư Ngọc Bùi
20 Tháng mười, 2019 20:00
Truyện 1 vs 1 hay sao mấy đậu hũ...!
youjun
13 Tháng mười, 2019 20:34
còn ngoại truyện mà
youjun
13 Tháng mười, 2019 20:34
sao ko up ngoại truyện lên
youjun
13 Tháng mười, 2019 20:33
còn ngoại truyện mà
romlatoi01
12 Tháng mười, 2019 08:20
kết hơi vội, đọc qua khá là khó hiểu
romlatoi01
12 Tháng mười, 2019 08:18
thiếu mấy chương extra rồi, bên truynful có kìa
romlatoi01
12 Tháng mười, 2019 07:58
Hmm các thế lực ngầm đc liệt kê ra nhiều mà khá là ít va chạm
h2olove
26 Tháng chín, 2019 12:22
cực phẩm
zozohoho
02 Tháng chín, 2019 14:39
t còn in ra để 1 bộ ở nhà :( đọc lại 5 lần có dư rồi. Nhất là đoạn lúc Gia Minh chết. cảm xúc của các nhân vật hay vc. Từ việc Huân giãy dụa muốn cướp xe tù đến lúc Linh Tĩnh biết in. quặn người khóc. Đọc mà thấy thốn vc.
conit
24 Tháng bảy, 2019 11:34
Truyện ba rọi, nhạt như nước ốc. Ưu điểm là tinh thần Tung Của không quá cao.
BÌNH LUẬN FACEBOOK