"Là la la lá... Lá la la..."
Biệt thự Trương gia. tâm tình của Nhã Hàm dường như khá vui vẻ, vừa mới tắm xong, mái tóc dài mới khô được một nửa tùy ý thả trên vai, nàng vừa ca hát vừa thu dọn đồ đạc chuẩn bị mang tới trường học vào trong cặp da.
Ba giờ chiều là thời gian người bình thường mới ngủ trưa dậy không lâu. bởi vì trời vẫn còn nắng, tinh thần của mọi người trong biệt thự dường như vẫn còn khá uể oải. năng động hoạt bát như nàng đúng là hơi khác biệt.
Lễ phục dạ hội. quần áo mặc hàng ngày, giày cao gót. túi xách. hộp trang điểm. đồ trang sức... Một mặt thử trên người, một mặt cất vào vali hành lý. Trên thực tế. những đồ mặc ở trường ở biệt thự đều có, những thứ mang tới lần này chủ yếu là để chuẩn bị cho chuyến đi du thuyền Tinh Mộng. Vừa thu thập. trong lòng nàng lại hơi chờ mong. nhưng ngay sau đó lại bắt đầu nghi ngờ: Tại sao phải chờ mong?
Sau khi đeo thử chuỗi dây chuyền Ngọc trai lên cổ, nàng ngẩn người nhìn đứa ngốc tóc rối bù xù đang cười khẽ trong gương, sau đó cửa phòng bị đẩy ra.
"Mẹ hai!"
"Nhã Hàm. con lúc nào cũng hoạt bát như vậy..."
"Người trẻ tuổi mà, đương nhiên lúc nào cùng phải duy trì sự hoạt bát. mẹ hai. mẹ cũng là người trẻ tuổi mà. nên đi ra ngoài vận động nhiều hơn. đừng có luôn ở nhà cả ngày."
Người phụ nữ đối diện ngáp, sau đó cười:
"A... mẹ không muốn đi đâu cả, những ngày gần đây chỉ muốn ngủ..."
Nhã Hàm tinh nghịch nghiêng người qua: "Có phải là... Có rồi?"
"Làm gì có..."
Người phụ nữ cười phất tay. nói:
"Thực ra mẹ tới đây chủ yếu để hỏi giúp cha con. ngày mùng hai đi du thuyền, con muốn về nhà đi cả hay tự đi?"
"Mùng một vẫn còn phải làm một số việc ở trường, mùng hai con sẽ tự đi, dù sao con cũng có xe. Nếu như về nhà. lúc này con cũng không cần phải thu dọn nhiều đồ như vậy."
"Nghe nói lần này con lấy thêm mấy vé tàu. có phải có người muốn đi cùng với con không?"
"Dạ. đúng vậy." Nhã Hàm gật đầu. "Mấy đứa học sinh."
"Không phải chứ? Đến đây. không cần giấu diếm gì mẹ hai cả. gia cảnh. nhân phẩm của đối phương thế nào? Mẹ hai còn biết để giúp con nói tốt trước mặt cha con..."
"Mẹ nói đi đâu vậy? Nhã Hàm bật cười nói: "Thật sự là học sinh!"
"Gạt người."
"Thật sự!"
"... Tình yêu cô trò?" "Cắt..."
Nhã Hàm xem thường, cười không thèm trả lời. Người kia nhìn chằm chằm nàng một lúc. sau đó nói:
"Nhất định là con gạt người, từ trên xuống dưới trong nhà đều nhận ra được mấy ngày qua con không giống mọi khi. người đang yêu đều có bộ dạng thế này! Mẹ hai cũng từng có tuổi trẻ. còn có một mối tình oanh oanh liệt liệt nữa đó. hai ngày qua con đặc biệt có sức sống..."
"Được rồi được rồi. mẹ hai, mẹ cũng đừng nhắc lại mối tình kia nữa, không sợ cha nghe thấy sẽ ghen sao. Dù sao không tin thì thôi. có khi nào con không có sức sống chứ?"
"Mấy ngày qua con hoạt bát không giống với mọi khi. con vẫn luôn không để ý đến trang phục lại cố ý chạy đi mua đồ trang sức mới. lễ phục dạ hội mới. về đến nhà gặp ai cũng chào hỏi..."
"Mua đồ mới thì thế nào? Đơn giản là hôm qua đi dạo phố rồi thấy được. dù sao mấy ngày tới cũng phải đi du thuyền nên thuận tiện mua thôi. còn nữa. lẻ nào chào hỏi người trong nhà là sai rồi?"
Nhã Hàm cười nói.
"Từ sau chuyện về Lưu Văn Lý, con đã chiến tranh lạnh với người trong nhà rất lâu. sáng hôm qua con đột nhiên chủ động chào cha con. con không thấy ông ấy đang uống sữa đậu nành cũng bị con làm cho giật mình đến phun ra ngoài sao? ừ. nhắc đến Lưu Văn Lý, không phải người đánh mẹ ngất xỉu đêm hôm đó chứ? Cho con biết, nếu như hắn cưới con. mẹ phải đòi lại món nợ bị đánh mới được. dù sao về vai vế. hắn cũng là con rể của mẹ. chuyện này cũng không coi là hắn chịu thiệt..."
"Mẹ nói lung tung gì vậy..."
Nhã Hàm cười thầm. tưởng tượng ra tình. cảnh mình và Gia Minh kết hôn với nhau. mình còn lớn hơn hắn đến bảy tám tuổi đi, nếu như vậy, chẳng phải mình thực sự thành con dâu nuôi từ bé của hắn như hắn vẫn thường nói giỡn sao.
Lòng nàng còn đang rối loạn khi nghĩ về chuyện con dâu nuôi từ bé. người ở đối diện cũng đã bắt đầu dông dài:
"Được rồi, dù sao cũng biết con không chịu nói. khi mọi người lên trên thuyền là sẽ rõ ràng thôi. Chẳng qua nếu gia cảnh của đối phương thực sự không xứng với Trương gia chúng ta con vẫn nên nói trước với mẹ hai. mẹ hai giúp con chuẩn bị trước, sau này từ từ rồi cũng xong. Cha con bề ngoài nghiêm khắc nhưng thực ra lại rất quan tâm đến con. gần đây lại quyên góp cho một số bệnh viện lớn nổi tiếng trên thế giới. nghe nói bên nước MỸ có tiến triển rất lớn. có lẽ cuối năm nay..."
Nàng đang nói. chuông điện thoại bổng nhiên vang lên. Nhã Hàm tức giận nhìn mẹ hai đang thao thao bất tuyệt, ý bảo nàng dừng lại, sau đó lấy điện thoại di động từ trong túi xách ra - dĩ nhiên lại là loại cục gạch - nói với giọng đặc biệt đoan trang: " A lô. tôi là Trương Nhã Hàm."
Sau một khắc. vẻ mặt đoan trang tan đi như băng tuyết mùa hè. thay vào đó là khuôn mặt tươi cười rực rỡ:
"ừ. Gia Minh à, được. Linh Tĩnh và Sa Sa đã chuẩn bị xong chưa? Hôm qua chị đi dạo qua mấy cửa hàng. tìm được hai sợi dây chuyền rất thích hợp cho bọn nó. Yên tâm. không đắt... Hả. có việc không đi được. ..ờ... ừ, không sao cả... Vé ư. em bán đi là được. nếu không chị lại phải nghĩ cách cho người khác... Vậy em đưa cho chị ở trường học đi... ừ, chào..."
Từ đoan trang lúc đầu. sau đó biến thành tươi cười. đến cuối cùng lại trở nên mất mát và ảm đạm. vẻ mặt Nhã Hàm thay đổi trong chốc lát không thoát khói ánh mắt của người phụ nữ ngồi bên cạnh. thấy nàng nhẹ nhàng đặt điện thoại di động xuống liền nhỏ giọng hỏi:
"Chuyện gì vậy? Người bên kia có việc gấp?"
"Việc gấp gì chứ? Theo hai người bạn gái của hắn mà thôi..."
"Cái gì. hắn có hai bạn gái!?"
"Con nói đùa thôi." Nhã Hàm cười phì lên, "Thật sự là học sinh."
"Đúng mới lạ. từ vừa rồi đến bây giờ. vẻ mặt con thay đổi tựa như lòng sông với mặt biển đã nói rõ tất cả, con yêu rồi, nhìn xem. mặt con đỏ bừng như trái táo đỏ mà bất kỳ ai nhìn cũng muốn cắn một ngụm. bây giờ... Con thấy trắng ra chưa. đừng nói với mẹ là bôi kem chống nẻ..."
Nàng vươn hai ngón tay ra nắm Nhã Hàm kéo tới trước gương, sau một lát. Nhã Hàm bất đắc dĩ nói:
"Sở dĩ trắng bệch ra là do mẹ hai nhéo mặt con quá đau..."
Buông tay khỏi mặt nàng, nơi vừa bị nắm quả nhiên xuất hiện chút ửng hồng khiến người ta say lòng. Nhã Hàm cười liếc mắt nhìn. còn mẹ hai kia thì bất đắc dĩ thở dài:
"Được rồi. con ngoan cố không nói. mẹ cũng không hỏi nữa. chỉ là. có đi du thuyền nữa không?"
"Đương nhiên vẫn đi, tốt lắm tốt lắm. không để ý đến mẹ. con còn phải tiếp tục thu dọn đồ đạc nữa..."
"Được rồi, mẹ ra ngoài trước, mẹ biết con thất tình. mẹ không nên ầm ĩ với con. chẳng qua nếu như..."
***
Người kia đi ra ngoài, sau đó cửa cũng được đóng lại. Lúc đồ đạc đã thu dọn ổn thỏa, nàng tùy ý ngồi xuống trên cái rương, nhìn vào đứa ngốc trong gương, quả nhiên khuôn mặt đã bớt đỏ hơn. nhưng tâm tình cũng bỗng nhiên trở nên không cao hứng như trước.
Yêu rồi? Làm sao có thể. hắn chẳng qua mới chỉ là đứa trẻ mười sáu tuổi... Được rồi, ngay cả trong lòng mình vẫn luôn xem hắn như người lớn. nhưng hắn cũng thực sự chỉ là đứa trẻ, đứa trẻ đứa trẻ đứa trẻ đứa trẻ...
Đến hơn bốn giờ. Nhã Hàm đã mặc lại y phục trinh nữ già. kéo vali đi ra khỏi cửa. trong lòng tràn ngập suy nghĩ cổ quái mà buồn bực. đến khi xe hơi vượt đèn đỏ. bị cảnh sát giao thông đuổi theo ở phía sau nàng mới đột nhiên giật mình.
Cảnh sát giao thông vừa đứng cạnh xe ghi giấy phạt. vừa cằn nhằn giảng giải luật giao thông không ngớt. Nhã Hàm hơi lơ đễnh ôm vô lăng. nhìn nàng tựa như một con Thiên Nga nhỏ lạc đàn, vì không tìmđược nơi trú qua mùa đông mà hoang mang bànghoàng...
Có nhiều thứ. một khi bị gieo mầm mống trong lòng sẽ dần dần mọc rễ, nảy mầm. tình yêu cũng như thế. ngôn ngữ cũng như vậy... Lúc này nàng đang hơi rối loạn.
Đêm khuya, tiếng đàn dương cầm như hòa vang lên trong Bắc Âu Huyễn Tưởng, một chiếc xe đạp dừng tại hẻm nhỏ để rời khỏi phòng ăn từ phía sau. Gia Minh nhàm chán ngồi trên lan can sắt ven đường, dường như hắn tới hơi sớm. mà hôm nay Linh Tĩnh cũng tan việc hơi trễ.
"Này. người anh em. trên người có tiền không?" "Xe đạp không tồi hả..."
Mặt khác, trong Bắc Âu Huyễn Tưởng. Linh Tĩnh đang chuẩn bị tan việc cũng gặp Trương Cạnh Phong:
"Giám đốc Trương."
"Ồ. Linh Tĩnh. em xin nghỉ Quốc Khánh ba ngày. muốn đi đâu sao?"
"Dạ. vốn là em có việc, nhung hiện giờ đã không có, chẳng qua vì đã xin nghỉ nên vẫn quyết định nghỉ ngơi. Chuyện gì vậy? Không thể nghỉ ba ngày sao? Lúc nào em cũng có thể đi làm. không sao cả."
"Ha hả. không phải thế, anh chỉ thấy thật trùng hợp. Vừa lúc em xin nghỉ ba ngày, lại không có việc gì. đúng rồi, em đã xem giới thiệu về du thuyền Tinh Mộng trên TV chưa?"
"A..."
Linh Tĩnh ngẫn người, sau đó hơi chần chừ gật đầu: "ồ. có biết."
"ừ. vậy là tốt rồi. Vừa lúc cha anh có quan hệ làm ăn với người tổ chức chuyến du lịch trên biển này nên được tặng mấy vé, sau khi tặng đi vẫn còn dư lại một vé, những ngày qua em làm việc khá xuất sắc. vì vậy anh cảm thấy tặng cho em là tốt nhất. nhận lấy đi. không sao cả..."
Nhìn tấm vé trong tay Trương Cạnh Phong. Linh Tĩnh nở nụ cười bất đắc dĩ, trong túi xách của nàng có năm tấm vé còn cao cấp hơn tấm vé này, chẳng qua, các nàng không dự định đi...